Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)

Chương 7: Đã có thể hiểu (7)



Trên nét mặt của Y Sương lộ rõ sự hớn hở, cô nói: “Ta có cách giúp ngài thăm dò đường lên trên mà không cần phải phí sức.”

“Ngươi có cách?”

Cô gật đầu, tự tin nhìn thẳng vào Hắc Lan.

Trong mắt hắn tỏa ra tia dò xét, bởi trước đó đã có nghi ngờ về người tì nữ này. Qua quan sát về linh lực mà cô ta sử dụng, Hắc Lan biết đó không phải là năng lực đặc biệt của Đan tộc. Nữ tì này sở hữu sức mạnh của lửa, trong các ghi chép từ sách cổ lại không tìm thấy có ghi chép nào nói về tộc có khả năng sử dụng lửa linh lực. Tại vùng đất X chỉ tồn tại Băng tộc, bộ tộc có thể điều khiển sức mạnh của sự băng giá, nhưng đã bị cha hắn là Hắc Vương tiêu diệt từ khá lâu, đối nghịch với tộc Băng lẽ ra sẽ là Hỏa tộc, thế nhưng vùng đất này lại chưa bao giờ tồn tại một Hỏa tộc.

Hắc Lan vốn đã biết về thân phận mạo danh của Y Sương, chỉ là hắn vẫn chưa vạch trần.

“Hãy nói xem nhà ngươi sẽ có cách gì?”

“Ta có thể thử gọi đến các sinh vật diệu kỳ, biết đâu chúng sẽ giúp được. Có điều… “

Cô đang hào hứng thì chợt cụp mắt xuống, giọng nhỏ đi: “Ta cũng không biết gọi chúng bằng cách nào.”

Hắc Lan bỗng giãn môi, dù vẻ mặt vẫn khá lạnh: “Ngươi đang đùa ta đấy à?”

“Rốt cuộc là gọi được hay không gọi được?”

Y Sương ngẫm nghĩ kỹ lại những lần mà các sinh vật có ánh sáng nhiều màu xuất hiện bên cạnh cô, để nghĩ xem rốt cuộc lúc đó cô đã làm gì mà chúng lại đột nhiên xuất hiện. Theo những gì cô nhớ, thì có lẽ đó hầu như đều là những lúc cô vận dụng linh lực. Vậy thì lần này cô cứ thử sử dụng linh lực xem sao, biết đâu chúng sẽ lại xuất hiện.

“Hắc chủ, ngài… ngài thử dùng kiếm Chiến đâm ta đi!”

Hắc Lan nhíu mày: “Nói gì thế? Cách của ngươi là muốn chết à?”

Cô lắc đầu: “Không, ta chỉ nói ngài hãy thử đâm ta, chứ đâu bảo ngài giết ta. Ngài thử đi, nhưng đừng dùng thần lực mạnh quá, ta sẽ vận dụng linh lực đỡ kiếm. Phải thử như vậy mới có khả năng ta sẽ gọi được chúng đến.”

Hắc Lan hạ tầm mắt thấp một chút, sau đó đôi mắt liếc sang kiếm Chiến rồi nhìn thẳng vào Y Sương. Thanh kiếm lập tức bay thẳng, chĩa mũi nhọn đến cô.

Dây thần buông khỏi Y Sương, và cô cũng lập tức nâng hai bàn tay lên, phóng linh lực để chặn mũi kiếm lại.

Mặc dù Hắc Lan không sử dụng thần lực mạnh điều khiển kiếm Chiến, nhưng để chặn kiếm cô cũng phải vận dụng không ít linh lực của mình.

Ánh sáng phát ra ở hai tay của Y Sương dần mạnh mẽ hơn, luồng khí vàng nhạt chứa sự trong trẻo biến đổi sang ánh sáng màu trắng. Sau đấy xung quanh cô bỗng phát ra nhiều loại ánh sáng khác, với đủ loại màu sắc, xinh đẹp và lung linh diệu kỳ.

Hắc Lan chứng kiến năng lực này của cô ấy thì vô cùng kinh ngạc, vì những gì hắn đang nhìn thấy chẳng phải là các tinh linh ánh sáng được viết trong sách cổ hay sao? Và người có thể triệu hồi được các tinh linh này chỉ có…

“Nữ chủ nhân của Minh tộc!” Hắc Lan thầm thốt lên.

Minh tộc bộ tộc có khả năng sử dụng sức mạnh của ánh sáng. Chả trách cô ta lại có thể sử dụng được lửa linh lực. Lửa cũng là một loại ánh sáng thần kỳ. Hắn thật không thể ngờ rằng trong bộ tộc Hắc của hắn lại có một nữ tì là Minh tộc.

Sau khi nhận ra Y Sương sở hữu sức mạnh của Minh tộc, Hắc Lan lại bỗng thêm sự kinh ngạc, bởi vì những gì viết về Minh tộc đều là giả tưởng của các bậc cố nhân. Trong thực tế mọi người đều được biết rằng tộc ánh sáng không hề tồn tại, những điều viết về họ chỉ là những câu chuyện truyền thuyết được thêu dệt, họ không có thật.

Đúng là trong sách không hề ghi chép rằng Minh tộc thật sự tồn tại, nhưng Hắc Lan đã và đang thực sự nhìn thấy người nữ sử dụng sức mạnh của ánh sáng. Ngoài Ánh Minh ra thì ai còn có khả năng gọi được các tinh linh đa màu sắc này, chúng chỉ được gọi đến khi nhận diện được sức mạnh của chủ nhân.

Y Sương nở nụ cười tươi, nhìn ngắm các tinh linh ánh sáng, cô đón lấy một trong số chúng trong lòng bàn tay rồi lại gần Hắc Lan: “Ngài xem, ta đã gọi được chúng rồi. Chúng tuy bé nhỏ nhưng lại luôn giúp đỡ ta. Ta có thể thử nhờ chúng bay lên trên cao kia, và tìm cho chúng ta một con đường để leo lên an toàn.”

Hắc Lan nhìn vào lòng bàn tay đang có một tinh linh như một đóa hoa phát sáng của Y Sương, rồi hắn nhìn lên cô, sự kinh ngạc trong đôi mắt của hắn khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cô nghĩ có lẽ Hắc Lan không tin mình, hoặc là vẫn chưa muốn tin mình. Cho nên, cô lùi lại rồi nói chuyện với các tinh linh, sau đấy chỉ tay lên trên cao để chúng bay đi tìm đường.

Tiếng “chiu”, “chiu… “ vang lên, các tinh linh cảm nhận được mệnh lệnh liền bay đi tìm phương hướng.

Y Sương để ý đến vẻ mặt của Hắc Lan, chàng vẫn không thoải mái lắm, cứ chằm chằm nhìn cô. Hy vọng rằng các sinh vật diệu kỳ có thể tìm được đường lên, để chàng bớt hành hạ cô một chút. Đi theo chàng ấy cả ngày trời, cô vừa đói vừa mệt, khi nãy lại còn phải vận dụng nhiều linh lực để đỡ kiếm Chiến, nên cô đói muốn lả cả người. Cũng không biết khi nãy chàng có thật sự muốn đâm chết cô hay không, nhưng cô thấy nếu lúc đó cô sử dụng sức mạnh yếu đi một chút, thì mũi kiếm chắc là đã đâm xuyên tim cô rồi.

“Hắc chủ, ta không chạy đâu, đừng nhìn ta như thể ngài sợ ta tan mất được không?”

Hắc Lan bấy giờ mới chịu di dời tầm nhìn, hắn quay lại quan sát các tinh linh đang bay đi, sau đấy mắt hạ thấp có chút như muốn liếc nhìn ra đằng sau.

Sự tồn tại của Minh tộc không rõ là có lợi hay có hại cho Hắc tộc. Y Sương từng cấu kết với mẹ con Nguyệt Minh hãm hại hắn, lại dùng thân phận giả để có thể vào được Hắc tộc và tiếp cận hắn. Rõ ràng cô ta có ý đồ xấu với Hắc tộc. Nhưng tại sao lúc hắn ở trong ảo cảnh thì lại lao vào bất chấp nguy hiểm để cứu hắn? Nếu lúc đó cô ta ở bên ngoài cấu kết với đám hung thú kia, thì hắn sẽ lâm vào thế khó gấp đôi, có khả năng cô ta sẽ giết được Hắc chủ của Hắc tộc, hoặc nếu không thì cũng có thể bắt được. Hắn rất thắc mắc, vì không rõ ý đồ thật sự của nữ nhân kia là gì? Cô ta muốn gì ở hắn và ở Hắc tộc?
Chương trước Chương tiếp