Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 22: Dọa chết khiếp
Tất cả mọi người có mặt ở đây nghe xong cũng chỉ biết im lặng, họ thật sự không dám nghĩ đến những việc mà Thẩm Nguyệt vừa nói… Bậc làm cha làm mẹ mà có thể tàn nhẫn như vậy sao?
Rốt cuộc, tuổi thơ của Thẩm Nguyệt còn tồi tệ đến mức nào nữa chứ?
Lương Mộc Hoan cũng có chút đau lòng, vốn dĩ là một cô gái rất thông minh, xinh đẹp… Tại sao lại phải chịu tuổi thơ ám ảnh như vậy chứ?
Tuy nhiên, một cú đánh trời giáng khác không phải những tổn thương nhỏ nhặt kia,
Lúc này Thẩm Nguyệt mới từ từ cởi áo khoác của mình xuống, từ trước đến nay cô vẫn luôn mặc những bộ quần áo kính cổng cao tường, không phải vì sở thích… Mà là vì phía sau lưng của cô đã hoàn toàn biến dạng, vết thương cũ, vết thương mới cứ như thế mà chồng chéo lên nhau. Khi Thẩm Nguyệt quay lưng lại để Lương Mộc Hoan nhìn rõ thì bà ấy cũng không thể chịu được mà phải đưa tay bịt miệng của mình lại.
Cái này… Những việc làm này có còn là con người nữa không vậy?
Quân Kình Thương cũng nhìn thấy, sau đó anh liền bước đến, kéo áo của cô lên. Nhưng Thẩm Nguyệt chỉ mỉm cười nói:
- Không sao đâu mà.
Nói xong Thẩm Nguyệt chỉ nghiêng đầu nhìn Lương Mộc Hoan nói:
- Quân phu nhân có biết cách người xưa ép cung tội phạm không? Chính là cột hai tay lại, sau đó là treo lơ lửng lên một cái thanh sà cao. Dùng roi liên tục đánh vào người… Chính là kiểu đó, mỗi lần mà cha…
Nói đến đây đột nhiên Thẩm Nguyệt lại có chút ngượng miệng, bây giờ đến việc gọi Thẩm Sơn một chiếc “cha” cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
- Mỗi lần ông ta cảm thấy không vui… Thì tôi chính là thú vui của ông ta. Và…
- Được rồi… Đừng nói nữa…
Lương Mộc Hoan nói xong liền xin phép đi về phòng trước, Quân Nhật Tuần cũng nhanh chân đi theo vợ mình.
Thẩm Nguyệt thấy vậy cũng đủ rồi nên cô cũng không kể nữa, chỉ ngồi xuống lấy một tách trà rồi uống.
Khi này cô cũng có thấy không khí xung quanh hơi kì lạ một chút… Liếc mắt sang Trần Kiến Quốc và Quân Khinh Vũ, hai người già đang rưng rưng nước mắt, liếc qua Trần An Dương cũng thấy nước mũi của anh ta đang chảy xuống, tới khi nhìn sang Quân Kình Thương thì chỉ thấy anh đang nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Nguyệt liền phì cười, nói:.
- Mọi người sao vậy?
Trần Kiến Quốc lúc này liền ôm lấy cô, xoa đầu cô, nước mắt cũng chảy xuống, nói:
- Tiểu Nguyệt đáng thương, sau này ông nội nhất định sẽ yêu thương con hết lòng.
Ban đầu Thẩm Nguyệt còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì… Nhưng rồi sau đó thì cô cũng nhớ ra một việc, chắc là hai người lớn tuổi vẫn đang nghĩ tuổi thơ của cô là chỉ sống trong những đòn roi, những lần tra tấn ấy hả?
Làm gì có chứ, đó chỉ là hiệu ứng nhẹ để cô lấy được sự thương cảm của Lương Mộc Hoan mà thôi. Dù rằng cô cũng không thích bà ấy, nhưng nói sao đi nữa mối quan hệ cộng tác giữa cô và Quân Kình Thương vẫn phải diễn ra, để dễ thở thì cô nên đánh vào tâm lý của một người mẹ, một người phụ nữ.
Hay nói chính xác hơn là sự thương cảm cho số phận một đứa trẻ lớn lên trong sự bạo hành. Thử hỏi ai mà không xót xa!
- Sư phụ, con không có bị gì hết.
- Lưng của con đã…
- Chỉ là hóa trang thôi.
Trần Kiến Quốc nghe xong mà tỉnh luôn mà, những người khác cũng phải đưa mắt ngạc nhiên nhìn cô.
Đến đây Thẩm Nguyệt cũng lấy một chút bông tẩy trang đã chuẩn bị trước đó, cởi áo khoác ra rồi lau cho mọi người thấy.
- Nè, chỉ là hóa trang thôi.
- Nhưng… Nhưng ai đã vẽ…
- Là cô hầu Lục Lạc đó, cô ấy thật sự rất giỏi nha, hóa trang y hệt như thật. Con rất thích cô ấy.
Hai ông già: “…” Mày thì vui rồi, dọa hai ông già chết khiếp.
Trần An Dương: “…” Không tin là làm vậy được luôn… Quả nhiên phụ nữ càng đẹp thì càng độc!
Lạc Diêu: “…” Đại thiếu phu nhân mà chơi kiểu này thêm hai lần nữa là lão tướng trầu trời sớm!
Quân Kình Thương: “…” Không còn gì để nói.
Nhưng cũng nhờ vậy mà Quân Kình Thương mới thở phào nhẹ nhõm, làm anh còn tưởng Thẩm gia đó thật sự đã táng tận lương tâm mà gây ra những chuyện này, anh còn đang định tẩn Thẩm gia một trận rồi mới thả họ đi.
Hóa ra tất cả chỉ là Thẩm Nguyệt nói dối thôi. Cũng may… Cũng may thật đó…
Tuy nhiên lúc này Thẩm Nguyệt liền nói:
- Nhưng chỉ có vết thương ở lưng là giả thôi. Còn lại con nói đều là thật đó, nè mọi người xem.
Khi này Thẩm Nguyệt cũng vén một phần tóc của mình lên, để lộ trên trán là một vết may cũng giống như lời cô nói.
Quân Kình Thương nghe thấy, nhìn thấy rồi… Nhưng anh không có biểu hiện gì cả.
Còn Quân Khinh Vũ thì cực kỳ tức giận, thậm chí là ông ấy còn muốn xử lý Thẩm gia, nhưng Thẩm Nguyệt đã ngăn lại!
- Ông nội đừng có làm bậy! Kế hoạch của con không thể để ông làm loạn được! Lạc Diêu, anh phải trông chừng ông cụ thật kĩ đó!
- Tôi đã rõ, Đại thiếu phu nhân!
#Yu~
Rốt cuộc, tuổi thơ của Thẩm Nguyệt còn tồi tệ đến mức nào nữa chứ?
Lương Mộc Hoan cũng có chút đau lòng, vốn dĩ là một cô gái rất thông minh, xinh đẹp… Tại sao lại phải chịu tuổi thơ ám ảnh như vậy chứ?
Tuy nhiên, một cú đánh trời giáng khác không phải những tổn thương nhỏ nhặt kia,
Lúc này Thẩm Nguyệt mới từ từ cởi áo khoác của mình xuống, từ trước đến nay cô vẫn luôn mặc những bộ quần áo kính cổng cao tường, không phải vì sở thích… Mà là vì phía sau lưng của cô đã hoàn toàn biến dạng, vết thương cũ, vết thương mới cứ như thế mà chồng chéo lên nhau. Khi Thẩm Nguyệt quay lưng lại để Lương Mộc Hoan nhìn rõ thì bà ấy cũng không thể chịu được mà phải đưa tay bịt miệng của mình lại.
Cái này… Những việc làm này có còn là con người nữa không vậy?
Quân Kình Thương cũng nhìn thấy, sau đó anh liền bước đến, kéo áo của cô lên. Nhưng Thẩm Nguyệt chỉ mỉm cười nói:
- Không sao đâu mà.
Nói xong Thẩm Nguyệt chỉ nghiêng đầu nhìn Lương Mộc Hoan nói:
- Quân phu nhân có biết cách người xưa ép cung tội phạm không? Chính là cột hai tay lại, sau đó là treo lơ lửng lên một cái thanh sà cao. Dùng roi liên tục đánh vào người… Chính là kiểu đó, mỗi lần mà cha…
Nói đến đây đột nhiên Thẩm Nguyệt lại có chút ngượng miệng, bây giờ đến việc gọi Thẩm Sơn một chiếc “cha” cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
- Mỗi lần ông ta cảm thấy không vui… Thì tôi chính là thú vui của ông ta. Và…
- Được rồi… Đừng nói nữa…
Lương Mộc Hoan nói xong liền xin phép đi về phòng trước, Quân Nhật Tuần cũng nhanh chân đi theo vợ mình.
Thẩm Nguyệt thấy vậy cũng đủ rồi nên cô cũng không kể nữa, chỉ ngồi xuống lấy một tách trà rồi uống.
Khi này cô cũng có thấy không khí xung quanh hơi kì lạ một chút… Liếc mắt sang Trần Kiến Quốc và Quân Khinh Vũ, hai người già đang rưng rưng nước mắt, liếc qua Trần An Dương cũng thấy nước mũi của anh ta đang chảy xuống, tới khi nhìn sang Quân Kình Thương thì chỉ thấy anh đang nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Nguyệt liền phì cười, nói:.
- Mọi người sao vậy?
Trần Kiến Quốc lúc này liền ôm lấy cô, xoa đầu cô, nước mắt cũng chảy xuống, nói:
- Tiểu Nguyệt đáng thương, sau này ông nội nhất định sẽ yêu thương con hết lòng.
Ban đầu Thẩm Nguyệt còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì… Nhưng rồi sau đó thì cô cũng nhớ ra một việc, chắc là hai người lớn tuổi vẫn đang nghĩ tuổi thơ của cô là chỉ sống trong những đòn roi, những lần tra tấn ấy hả?
Làm gì có chứ, đó chỉ là hiệu ứng nhẹ để cô lấy được sự thương cảm của Lương Mộc Hoan mà thôi. Dù rằng cô cũng không thích bà ấy, nhưng nói sao đi nữa mối quan hệ cộng tác giữa cô và Quân Kình Thương vẫn phải diễn ra, để dễ thở thì cô nên đánh vào tâm lý của một người mẹ, một người phụ nữ.
Hay nói chính xác hơn là sự thương cảm cho số phận một đứa trẻ lớn lên trong sự bạo hành. Thử hỏi ai mà không xót xa!
- Sư phụ, con không có bị gì hết.
- Lưng của con đã…
- Chỉ là hóa trang thôi.
Trần Kiến Quốc nghe xong mà tỉnh luôn mà, những người khác cũng phải đưa mắt ngạc nhiên nhìn cô.
Đến đây Thẩm Nguyệt cũng lấy một chút bông tẩy trang đã chuẩn bị trước đó, cởi áo khoác ra rồi lau cho mọi người thấy.
- Nè, chỉ là hóa trang thôi.
- Nhưng… Nhưng ai đã vẽ…
- Là cô hầu Lục Lạc đó, cô ấy thật sự rất giỏi nha, hóa trang y hệt như thật. Con rất thích cô ấy.
Hai ông già: “…” Mày thì vui rồi, dọa hai ông già chết khiếp.
Trần An Dương: “…” Không tin là làm vậy được luôn… Quả nhiên phụ nữ càng đẹp thì càng độc!
Lạc Diêu: “…” Đại thiếu phu nhân mà chơi kiểu này thêm hai lần nữa là lão tướng trầu trời sớm!
Quân Kình Thương: “…” Không còn gì để nói.
Nhưng cũng nhờ vậy mà Quân Kình Thương mới thở phào nhẹ nhõm, làm anh còn tưởng Thẩm gia đó thật sự đã táng tận lương tâm mà gây ra những chuyện này, anh còn đang định tẩn Thẩm gia một trận rồi mới thả họ đi.
Hóa ra tất cả chỉ là Thẩm Nguyệt nói dối thôi. Cũng may… Cũng may thật đó…
Tuy nhiên lúc này Thẩm Nguyệt liền nói:
- Nhưng chỉ có vết thương ở lưng là giả thôi. Còn lại con nói đều là thật đó, nè mọi người xem.
Khi này Thẩm Nguyệt cũng vén một phần tóc của mình lên, để lộ trên trán là một vết may cũng giống như lời cô nói.
Quân Kình Thương nghe thấy, nhìn thấy rồi… Nhưng anh không có biểu hiện gì cả.
Còn Quân Khinh Vũ thì cực kỳ tức giận, thậm chí là ông ấy còn muốn xử lý Thẩm gia, nhưng Thẩm Nguyệt đã ngăn lại!
- Ông nội đừng có làm bậy! Kế hoạch của con không thể để ông làm loạn được! Lạc Diêu, anh phải trông chừng ông cụ thật kĩ đó!
- Tôi đã rõ, Đại thiếu phu nhân!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương