Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 7: Con ngoan của Thẩm gia
Thẩm Nguyệt quay về Thẩm gia đã phải nhìn thấy gương mặt không hề vui vẻ gì của Thẩm Nhất Hành và Thẩm Sơn, nếu như cô đoán không nhầm thì việc làm ăn của Thẩm thị chắc là lại có vấn đề rồi nhỉ?
Nếu như bây giờ cô dọn ra khỏi ngôi nhà thì liệu có ổn hay không ha?
Còn chưa đợi cô nghĩ ngợi xong, người mẹ kính yêu vừa nhìn thấy cô về nhà đã nhíu mày, nói:
- Thẩm Nguyệt, con đi đâu từ sáng đến giờ vậy? Việc nhà thì không lo, suốt ngày chỉ biết la cà bên ngoài, đúng là hết nổi con mà.
Thẩm Nhất Hành liền nhìn sang cô, còn cười khinh bỉ, nói:
- Mẹ à, con nhỏ ngu ngốc đó thì giúp gì được cho Thẩm gia chứ? Nó không phá nát Thẩm gia là đã tạ ơn trời đất rồi, còn trông cậy vào nó... Nằm mơ giữa ban ngày!
Thẩm Nguyệt cũng chỉ mỉm cười nhẹ, sau đó cô nhìn Thẩm Sơn, nói:
- Cha, Thẩm thị đang gặp trục trặc gì sao?
- Liên quan gì tới mày, mau về phòng đi.
- Nếu như cha đang thiếu tiền... Thì con có thể giúp.
Nghe Thẩm Nguyệt nói đến đây thì Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành cũng nhìn lại cô bằng một cặp mắt khác, riêng Phó Thi Hy thì không hiểu, bà ấy thấy con gái có gì lạ lắm... Nhưng lạ ở đâu thì bà ấy cũng không chắc nữa.
Thẩm Sơn nghe thấy Thẩm Nguyệt nói có thể giúp liền trở mặt ngay lập tức, ông ta kéo con gái ngồi xuống, liền nói:
- Tiểu Nguyệt, con có tiền sao?
- Dạ có.
Sau đó Thẩm Nguyệt liền đem chỗ đá quý vừa cắt đổ ra bàn, sự lấp lánh từ những viên đá quý đã khiến cho nhà họ Thẩm phải sáng mắt lên, họ liền cầm nó lên xem, sau đó còn vui mừng nói:
- Tiểu Nguyệt, con lấy chỗ đá quý này ở đâu ra vậy?
- Là của Chương Nhược Hàn, hôm nay cậu ấy đưa con đi cắt đá quý, cắt được bao nhiêu thì đều cho con hết. Nếu cha cần thì cha cứ cầm nó đi bán để giúp đỡ Thẩm thị đi ạ.
Thẩm Sơn nghe con gái nói thế cũng không khách sáo nữa, thậm chí ông ta còn đưa tay xoa xoa đầu cô, cười rất hài lòng nói:
- Quả nhiên là con cháu Thẩm gia, Tiểu Nguyệt à, con làm rất đúng, sau này có việc gì thì cũng phải đặt Thẩm gia lên đầu, con biết chưa?
- Vâng thưa cha.
Nụ cười đơn thuần của cô đã hoàn toàn khiến cho Thẩm gia tin rằng cô vô hại, nhưng ẩn sau nụ cười đó là một sự khinh bỉ đến tột cùng. Mọi chuyện lại dần trở nên thú vị rồi đây.
[...]
Có lẽ đám người ngu ngốc Thẩm gia không biết rằng, chỗ đá quý đó đều có giấy tờ hợp pháp và người đứng tên là cô... Bây giờ, chỉ cần họ đem chỗ đá quý đó đi bán... Sau đó cô gọi báo cảnh sát, với số tiền bán từ đá quý, lại cộng thêm việc trộm cắp... Chà... Chắc là ở tù cũng vài chục năm chứ ít gì.
Sau khi diễn kịch với bọn họ xong thì Thẩm Nguyệt phải xem qua một vài căn nhà để chuẩn bị dọn ra ngoài. Cô không thể tiếp tục ở cái nơi như thế này nữa, vì nếu cô tiếp tục ở đây... Cô sợ ngày nào đó mình sẽ không nhịn được mà cầm dao đâm chết từng người từng người một!
Trong khi cô đang chuẩn bị đi tắm thì lại thấy có một số lạ gọi điện đến, dù rằng cô không muốn nhận máy, nhưng linh tính mách bảo rằng cô hãy nhận máy đi... Đây là điều đúng đắn cho cô.
Cuối cùng, theo linh tính mách bảo thì Thẩm Nguyệt cũng đã nhận máy.
- Thẩm Nguyệt nghe, ai ở đầu dây vậy ạ?
- [Tiểu nha đầu, ta chính là lão già ở Cửa hàng đá quý Gemstone đó, cháu có nhớ không?]
- Không, tắt máy đây!
Sai lầm, đây chắc chắn là một sai lầm!
Cái gì mà điều đúng đắn chứ, rõ ràng là một lão già phiền phức thì có, cô thật sự... Thật sự... Thật sự không muốn dính dáng với Quân gia một chút nào!
Hừ!
Nghĩ đến chuyện đó thôi là Thẩm Nguyệt đã tức đến xì khói rồi.
Còn chưa đợi cô nghỉ ngơi được bao lâu thì lão tướng lại gọi đến, nhưng Thẩm Nguyệt quyết định... Mặc kệ nó, cô đi tắm cái đã.
[...]
Ở đầu dây bên kia Quân Khinh Vũ đã mượn điện thoại của Quân Kình Thương để gọi điện cho cô, ấy vậy mà cô lại lạnh lùng tắt máy, khiến cho ông ấy tức chết rồi.
Cứ liên tục gọi vào thêm mấy chục cuộc, đến khi Quân Kình Thương thấy không thuận mắt nữa liền nói:
- Ông nội, người ta đã không muốn nói chuyện với ông thì ông đừng ép người ta nữa!
- Cái gì mà không muốn nói chuyện chứ, nó chỉ là một tiểu nha đầu thôi, lẽ nào ông còn không trị được! Hừ, tức chết ta rồi, ta phải đi uống một ít rượu mới được.
- Ông nội, uống ít thôi đó!
- Biết rồi! Ta cũng không phải con nít!
Sau đó Quân Khinh Vũ rời đi, còn Quân Kình Thương cầm điện thoại trên tay mà không biết nên làm gì.
Đột nhiên anh lại có ý định gọi lại cho cô thêm một lần. Vốn nghĩ cô vẫn sẽ không nghe, nhưng ai mà có ngờ...
- [Lão già, tôi nói cho ông biết, dù ông có lão tướng, diêm vương hay thượng đế cũng mặc kệ ông, đừng làm phiền tôi nữa, biết chưa!]
#Yu~
Nếu như bây giờ cô dọn ra khỏi ngôi nhà thì liệu có ổn hay không ha?
Còn chưa đợi cô nghĩ ngợi xong, người mẹ kính yêu vừa nhìn thấy cô về nhà đã nhíu mày, nói:
- Thẩm Nguyệt, con đi đâu từ sáng đến giờ vậy? Việc nhà thì không lo, suốt ngày chỉ biết la cà bên ngoài, đúng là hết nổi con mà.
Thẩm Nhất Hành liền nhìn sang cô, còn cười khinh bỉ, nói:
- Mẹ à, con nhỏ ngu ngốc đó thì giúp gì được cho Thẩm gia chứ? Nó không phá nát Thẩm gia là đã tạ ơn trời đất rồi, còn trông cậy vào nó... Nằm mơ giữa ban ngày!
Thẩm Nguyệt cũng chỉ mỉm cười nhẹ, sau đó cô nhìn Thẩm Sơn, nói:
- Cha, Thẩm thị đang gặp trục trặc gì sao?
- Liên quan gì tới mày, mau về phòng đi.
- Nếu như cha đang thiếu tiền... Thì con có thể giúp.
Nghe Thẩm Nguyệt nói đến đây thì Thẩm Sơn và Thẩm Nhất Hành cũng nhìn lại cô bằng một cặp mắt khác, riêng Phó Thi Hy thì không hiểu, bà ấy thấy con gái có gì lạ lắm... Nhưng lạ ở đâu thì bà ấy cũng không chắc nữa.
Thẩm Sơn nghe thấy Thẩm Nguyệt nói có thể giúp liền trở mặt ngay lập tức, ông ta kéo con gái ngồi xuống, liền nói:
- Tiểu Nguyệt, con có tiền sao?
- Dạ có.
Sau đó Thẩm Nguyệt liền đem chỗ đá quý vừa cắt đổ ra bàn, sự lấp lánh từ những viên đá quý đã khiến cho nhà họ Thẩm phải sáng mắt lên, họ liền cầm nó lên xem, sau đó còn vui mừng nói:
- Tiểu Nguyệt, con lấy chỗ đá quý này ở đâu ra vậy?
- Là của Chương Nhược Hàn, hôm nay cậu ấy đưa con đi cắt đá quý, cắt được bao nhiêu thì đều cho con hết. Nếu cha cần thì cha cứ cầm nó đi bán để giúp đỡ Thẩm thị đi ạ.
Thẩm Sơn nghe con gái nói thế cũng không khách sáo nữa, thậm chí ông ta còn đưa tay xoa xoa đầu cô, cười rất hài lòng nói:
- Quả nhiên là con cháu Thẩm gia, Tiểu Nguyệt à, con làm rất đúng, sau này có việc gì thì cũng phải đặt Thẩm gia lên đầu, con biết chưa?
- Vâng thưa cha.
Nụ cười đơn thuần của cô đã hoàn toàn khiến cho Thẩm gia tin rằng cô vô hại, nhưng ẩn sau nụ cười đó là một sự khinh bỉ đến tột cùng. Mọi chuyện lại dần trở nên thú vị rồi đây.
[...]
Có lẽ đám người ngu ngốc Thẩm gia không biết rằng, chỗ đá quý đó đều có giấy tờ hợp pháp và người đứng tên là cô... Bây giờ, chỉ cần họ đem chỗ đá quý đó đi bán... Sau đó cô gọi báo cảnh sát, với số tiền bán từ đá quý, lại cộng thêm việc trộm cắp... Chà... Chắc là ở tù cũng vài chục năm chứ ít gì.
Sau khi diễn kịch với bọn họ xong thì Thẩm Nguyệt phải xem qua một vài căn nhà để chuẩn bị dọn ra ngoài. Cô không thể tiếp tục ở cái nơi như thế này nữa, vì nếu cô tiếp tục ở đây... Cô sợ ngày nào đó mình sẽ không nhịn được mà cầm dao đâm chết từng người từng người một!
Trong khi cô đang chuẩn bị đi tắm thì lại thấy có một số lạ gọi điện đến, dù rằng cô không muốn nhận máy, nhưng linh tính mách bảo rằng cô hãy nhận máy đi... Đây là điều đúng đắn cho cô.
Cuối cùng, theo linh tính mách bảo thì Thẩm Nguyệt cũng đã nhận máy.
- Thẩm Nguyệt nghe, ai ở đầu dây vậy ạ?
- [Tiểu nha đầu, ta chính là lão già ở Cửa hàng đá quý Gemstone đó, cháu có nhớ không?]
- Không, tắt máy đây!
Sai lầm, đây chắc chắn là một sai lầm!
Cái gì mà điều đúng đắn chứ, rõ ràng là một lão già phiền phức thì có, cô thật sự... Thật sự... Thật sự không muốn dính dáng với Quân gia một chút nào!
Hừ!
Nghĩ đến chuyện đó thôi là Thẩm Nguyệt đã tức đến xì khói rồi.
Còn chưa đợi cô nghỉ ngơi được bao lâu thì lão tướng lại gọi đến, nhưng Thẩm Nguyệt quyết định... Mặc kệ nó, cô đi tắm cái đã.
[...]
Ở đầu dây bên kia Quân Khinh Vũ đã mượn điện thoại của Quân Kình Thương để gọi điện cho cô, ấy vậy mà cô lại lạnh lùng tắt máy, khiến cho ông ấy tức chết rồi.
Cứ liên tục gọi vào thêm mấy chục cuộc, đến khi Quân Kình Thương thấy không thuận mắt nữa liền nói:
- Ông nội, người ta đã không muốn nói chuyện với ông thì ông đừng ép người ta nữa!
- Cái gì mà không muốn nói chuyện chứ, nó chỉ là một tiểu nha đầu thôi, lẽ nào ông còn không trị được! Hừ, tức chết ta rồi, ta phải đi uống một ít rượu mới được.
- Ông nội, uống ít thôi đó!
- Biết rồi! Ta cũng không phải con nít!
Sau đó Quân Khinh Vũ rời đi, còn Quân Kình Thương cầm điện thoại trên tay mà không biết nên làm gì.
Đột nhiên anh lại có ý định gọi lại cho cô thêm một lần. Vốn nghĩ cô vẫn sẽ không nghe, nhưng ai mà có ngờ...
- [Lão già, tôi nói cho ông biết, dù ông có lão tướng, diêm vương hay thượng đế cũng mặc kệ ông, đừng làm phiền tôi nữa, biết chưa!]
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương