Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 35: Nguy cơ



Cố Phồn có thể cảm giác được Lục lão nguyên soái cũng không thích cô.

Kỳ thật rất dễ lý giải, Lục Thắng ở căn cứ Giang Nam tương đương với chưởng môn môn phái tu chân nào đó, Lục Nhai lại là người thừa kế kỳ tài ngút trời, trên phương diện hôn nhân, Lục Nhai thích hợp cùng các đại môn phái khác liên hôn nhất, nếu không cũng phải kết hôn với nữ tu chân giả tài giỏi nổi tiếng, như thế nào cũng không tới phiên loại kiến nhỏ bình thường không có gì lạ như Cố Phồn.

Chỉ là Cố Phồn đã cùng Lục Nhai thỏa thuận xong chuyện giả làm người yêu, cũng không thể bởi vì một chút sắc mặt của người lớn mà phá vỡ thỏa thuận.

Hơn nữa Lục Thắng không thích Cố Phồn nhưng cô Lục Anh của Lục Nhai dường như rất hài lòng với cô, mỗi khi Lục Thắng hoặc Lục Dao khơi mào đề tài dễ khiến Cố Phồn xấu hổ, đều bị Lục Anh không chút khách khí nói lại.

Mắt thấy xã giao tối nay sắp kết thúc, Lục Anh đột nhiên nói với Lục Thắng: “Phồn Phồn lần đầu tiên tới nhà chúng ta làm khách, ba chắc là cũng chuẩn bị quà gặp mặt?”

Lục Thắng khẽ nhướng mày.

Cố Phồn trong lòng cười trộm, trên mặt khách khí nói: “Không cần không cần, trước khi tới Lục Nhai đã nói, chúng cháu chỉ tới đây ăn bữa cơm bình thường mà thôi.”

Lục Anh chỉ nhìn chằm chằm Lục Thắng.

Lục Thắng tốt xấu gì cũng là một đại nguyên soái, trong tay một đống đồ tốt, còn không đến mức keo kiệt một món quà, cười hỏi Cố Phồn: “Cháu có thích thứ gì không?”

Lục Nhai thay Cố Phồn nói: “Cô ấy thực lực không cao, ông tặng cô ấy một món quà phòng thân đi.”

Lục Anh: “Ừm, con tặng một dao găm kim loại hạng A, Phồn Phồn rất thích.”

Dao găm kim loại?

Trong lòng Cố Phồn khẽ nhúc nhích, khôn khéo không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lục Thắng vốn định tặng Cố Phồn một món quà có hoa mà không có quả, chẳng hạn như đồ trang sức vàng ngọc, bị con gái, cháu trai đề nghị như vậy, cho dù ông ta có lấy ra thứ có phẩm chất giống như dao găm hạng A cũng coi như mất phong độ.

Cuối cùng, Lục Thắng lấy ra một đôi giày phi hành màu vàng sậm.

Ánh mắt Lục Dao thay đổi, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lục Thắng.

Lục Thắng đưa giày phi hành cho Cố Phồn, nói: “Sau khi về nhà cháu thử xem, nếu không thích hợp thì để Lục Nhai cầm đến trung tâm nghiên cứu khoa học thay cháu sửa lại.”

Cố Phồn ngượng ngùng nói: "Cái này quá quý giá...”

Cô còn chưa nói xong, Lục Anh đã cướp giày phi hành lại, nhét vào tay Cố Phồn, thấp giọng dặn dò: “Bất cứ vũ khí hạng S nào cũng không dễ nghiên cứu, hơn nữa không thể sản xuất số lượng lớn, hiện nay căn cứ chỉ sản xuất mười hai bộ chiến giáp hạng S, trừ trường hợp đặc biệt, bình thường cháu không nên sử dụng đôi giày phi hành này.”

Lục Thắng: “Mười hai bộ chiến giáp hạng S, mười một bộ đều đã có chủ nhân, bộ này là ta chuẩn bị cho con cái sau này của Lục Nhai, nhưng nó lớn tuổi chậm chạp không kết hôn, con sinh ra còn sớm, giày phi hành này đưa cho cháu dùng trước đi, nếu cháu có thể sinh cho ta cháu trai cháu gái cấp S, bộ thứ mười hai này liền hoàn toàn thuộc về cháu, ta lại chuẩn bị một bộ khác cho đứa nhỏ.”

Cố Phồn:...

Ông già này cũng thật là trực tiếp!

Rời khỏi tòa nhà nhỏ mang phong cách phương Tây, hai người đưa Lục Anh về nhà trước.

Màn đêm buông xuống, Lục Nhai chuyên tâm lái xe, Lục Anh ngồi ở phía sau nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi phía trước, đột nhiên hỏi: “Hai người các cháu là nghiêm túc?”

Cố Phồn nhìn về phía Lục Nhai, ánh mắt hàm ẩn chờ mong, tựa như quyền quyết định nằm trong tay Lục Nhai, còn cô chỉ là một nữ nhân bình thường yêu đến hèn mọn.

Lục Nhai nhìn qua kính chiếu hậu trả lời Lục Anh: “Dạ.”

Lục Anh hừ một tiếng, tựa vào trên lưng ghế, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Nhất thời hứng thú cũng tốt, nghiêm túc cũng tốt, dựa theo kế hoạch của mấy người trẻ tuổi các cháu sinh hoạt, không cần bởi vì ông già đó mà sinh con sớm, miễn cho sau khi sinh con cái hai người các cháu lại ầm ĩ sụp đổ, con cái ngược lại thành liên lụy.”

Lục Nhai như cũ lời ít ý nhiều: “Cháu hiểu.”

Lục Anh lại nhắc nhở Cố Phồn: “Giày phi hành là thứ tốt, nhưng thứ tốt cũng dễ khiến người ta thèm thuồng, sau này cháu cẩn thận làm việc, cố gắng đừng rời khỏi căn cứ một mình.”

Cố Phồn liền nghĩ tới mấy người trong bữa tiệc tối kia, Lục Lan, Lục Cảnh Thiên tạm thời không đề cập tới, chỉ có một mình Lục Dao, chỉ sợ sẽ đem chuyện này nói cho vị hôn phu Thịnh Hi của cô ta.

Chờ sau khi Lục Anh xuống xe, Cố Phồn nắm chặt áo khoác âu phục trên vai, hỏi Lục Nhai: “Ông nội anh tặng tôi giày phi hành hạng S, sẽ không phải là có ý mượn đao giết người chứ?”

Lục Nhai phân tích nói: “Mượn đao giết người thì không đến mức, nhiều nhất chỉ muốn kiểm tra năng lực của em, xem em có thể giữ giày phi hành hay không.”

Cố Phồn nhíu mày: “Vậy bây giờ tôi rút lui còn kịp không?”

Lục Nhai: “Em rút lui, người khác chưa chắc tin tưởng em lui.”

Cố Phồn nhất thời có cảm giác hối hận khi lên thuyền giặc, thiệt thòi cô còn tưởng mình nhận được hai món quà đắt tiền coi như chiếm tiện nghi của Lục Nhai.

Lục Nhai nhìn cô một cái, nói: “Không cần lo lắng, quan hệ giữa tôi và em đã được định ra, ở căn cứ sẽ không có ai dám xuống tay với em.”

Cố Phồn không lo lắng, dù sao đồ đã thu, thay vì thấp thỏm lo âu không bằng chuẩn bị sẵn sàng.

“Tốc độ giày phi hành hạng S có thể nhanh hơn quái thú cấp S sao?”

“Thông thường là như vậy, nhưng nếu gặp phải loại quái thú cấp S như Phong Hùng giỏi tốc độ, có rất nhiều xác suất sẽ bị đuổi kịp nếu không dùng kỹ thuật tránh né.”

“Thế nào là kỹ thuật tránh né?”

“Đối phó với chim có thể hạ thấp độ cao lợi dụng cây cối che giấu, đối phó với gấu gió có thể bay qua hồ hoặc lên cao.”

Cố Phồn gật gật đầu, đem đôi giày phi hành hạng S, súng hạng A Lục Anh tặng cùng với bộ chiến giáp hạng A Lục Nhai tặng, dao găm hạng S đặt cùng một chỗ, kề sát bảo bối bảo vệ tính mạng cô tự chuẩn bị.

Bên nhóm cường giả cấp S không đến mức đến cướp của cô, những dị năng giả cấp A khác chỉ cần đánh không lại bọn họ, chạy trốn không thành vấn đề.

Sau khi gặp qua phụ huynh, Lục Nhai tạm thời không có xã giao gì cần Cố Phồn tham dự, Cố Phồn tiếp tục luyện đan và tu luyện, Lục Nhai thì bảo trì tần suất ba năm ngày đến chỗ cô ở một đêm.

Tiểu đội Tinh Hà ngày mười một tháng chín theo quân đội Lý gia xuất phát, ngày hai tháng mười trở về căn cứ, sau khi vào căn cứ khôi phục tín hiệu liên lạc, Phong Hỏa liền vội vàng liên lạc với Cố Phồn.

Cố Phồn một bên phân tâm luyện đan một bên vui vẻ nói: “Nhanh như vậy đã trở về? Không phải dự tính ngày sáu mới trở về sao?”

Phong Hỏa: “Quân đội Lý gia vận khí tốt, bọn họ thanh trừ quái thú thành phố Hưng diện tích nhỏ hơn một phần ba so với thành phố An, bên trong quái thú cấp cao cũng không nhiều lắm, chúng ta đánh bốn ngày liền kết thúc.”

Cố Phồn: “Các cậu thế nào, không ai bị thương chứ?”

Phong Hỏa: “Yên tâm đi, vẫn ổn, ngoan ngoãn ở nhà chờ, buổi trưa sẽ nấu cho cậu một bữa thịnh soạn.”

Cố Phồn mỉm cười, thu lò đan dược, lái xe đến biệt thự số hai.

Cô có chìa khóa bên này, thi triển một lần thuật thanh tẩy cho cả tòa biệt thự, khắp nơi đều sạch sẽ.

Tinh Hà, Thanh Đằng, Thái Sơn trở về trước, Phong Hỏa, Mạnh Liên Doanh đi siêu thị mua thức ăn, về trễ một tiếng.

Tinh Hà lên tầng tắm rửa, sau đó đi xuống ngồi ở trên sô pha đọc báo, xem xong mấy số mới nhất liền hỏi Cố Phồn: “Cậu ở căn cứ có nghe được tin tức gì đặc biệt không?”

Cố Phồn lắc đầu, thấy Tinh Hà nhíu mày, có vẻ như đang lo lắng điều gì đó, lòng cô cũng hơi nâng lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tinh Hà nhìn Cố Phồn, trầm giọng nói: “Chúng ta theo quân rất nhiều lần, chuyến đi thành phố Hưng lần này quá thuận lợi.”

Mạnh Liên Doanh từ phòng bếp giúp xong đi ra, nghe được câu này, cười nói: “Cậu thích suy nghĩ nhiều, thuận lợi là bởi vì thành phố Hưng nhỏ, cho nên ít quái thú cấp A.”

Tinh Hà: “Thành phố Hưng có một hồ nước, không nhỏ hơn thành phố An bao nhiêu, bên trong thủy quái cấp A phân bố dày đặc cùng với thành phố An cũng tương đương, nếu tỷ lệ khu vực nước là bình thường thì quái thú trên mặt đất không nên xuất hiện chênh lệch lớn như vậy.”

Thanh Đằng trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc anh nghi ngờ cái gì?

Tinh Hà đẩy đẩy kính trên sống mũi, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Ba căn cứ lớn vừa quyết định dựa theo khu vực từng bước quét sạch quái thú, từng có một số học giả nghiên cứu quái thú suy đoán, dựa theo kế hoạch thanh trừ quái thú này, một ngày nào đó quái thú cấp cao sẽ kết thành liên minh tự bảo vệ mình, ba mươi năm qua, nhiệm vụ thanh trừ quái thú chấp hành nhiều lần như vậy, quái thú cấp cao thật sự không có chú ý tới kế hoạch của nhân loại sao?”

Cố Phồn cảm thấy trong lòng phát lạnh: “Ý cậu là, quái thú cấp A thành phố Hưng đã sớm chạy trốn?”

Tinh Hà: “Quân đội mỗi lần xác định bao vây trấn áp thanh trừ một khu vực, trước tiên đều sẽ phái cường giả cấp S xác minh nơi đó có quái thú cấp S hay không, theo kết quả xác minh của Lý nguyên soái, thành phố Hưng không có dấu vết sinh sống của quái thú cấp S.”

Mạnh Liên Doanh: “Có gì đâu? Quái thú cấp S vốn hiếm thấy, trong mười thành phố chỉ có một hai nơi xuất hiện quái thú cấp S.”

Tinh Hà: “Dựa theo thống kê, bình thường nếu như trong nội thành không có quái thú cấp S, số lượng quái thú cấp A chắc chắn là nhiều hơn mới đúng.”

Mạnh Liên Doanh không nói lời nào, một lúc lâu mới nói: “Quên đi quên đi, nếu thật sự có biến động gì thì quân đội ở căn cứ nhất định phát hiện trước chúng ta, ngày mai mình sẽ liên lạc với anh họ.”

Tinh Hà nhìn Cố Phồn, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Ừm, có thể là tôi suy nghĩ nhiều, trong tay quân đội có số liệu đầy đủ hơn, nếu Lục thiếu và những người khác sau khi thương thảo cảm thấy tình hình thành phố An bình thường, chúng ta không cần lo lắng gì nữa.”

Mạnh Liên Doanh thở phào nhẹ nhõm.

Cố Phồn biết Tinh Hà nói như vậy chỉ là trấn an cô mà thôi, sợ cô nhát gan lo lắng cho sự an toàn của căn cứ.

Cố Phồn quả thật bị ảnh hưởng, cô nghĩ hai ngày nữa lúc Lục Nhai tới tìm cô, cô sẽ cẩn thận hỏi lại.

Cùng lúc đó, trong phòng họp thị trưởng tòa nhà chính phủ ở trung tâm vòng trong, năm vị cường giả cấp S cùng các quan chức chính phủ căn cứ Giang Nam đều tập trung đông đủ.

Thị trưởng Thịnh Minh yêu cầu Lý nguyên soái Lý Chấn tổng kết tình huống quái thú của thành phố Hưng trước.

Lý Chấn là cường giả cấp S hệ hỏa, so sánh với Lục Thắng cao lớn, Lý Chấn vóc dáng thật sự thấp bé, nhưng cơ bắp ông cường tráng, vừa nhìn liền cảm thấy trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh cường tráng.

Hành động lần này của quân đội Lý gia vô cùng thuận lợi, tỷ lệ tử vong của binh lính gần như bằng không, Lý Chấn vốn rất hài lòng, không nghĩ tới hai nhà Lục, Hạ nghe ngóng được quá trình chiến đấu, liền nói có có chỗ kỳ lạ, vì thế liền lập tức triệu tập hội nghị lần này.

“Còn nghi ngờ cái gì? Lần đầu tiên tôi đi thành phố Hưng đã không phát hiện quái thú cấp S, quái thú cấp A cũng không nhiều, chẳng lẽ bọn chúng dự đoán trước hành động lần này nên đã chạy trốn trước khi tôi tới? Đúng là nói đùa, quái thú cấp cao có thông minh hơn nữa, cũng không có khả năng nghịch thiên đến mức này.”

Hạ Tinh nhân vật dẫn đầu thế hệ trẻ Hạ gia thông qua hình chiếu trên màn hình chiếu lên bản đồ căn cứ Giang Nam cùng với khu vực kế hoạch thanh trừ quái thú xung quanh, bản đồ chia làm ba loại màu sắc, khu vực màu trắng nho nhỏ ở giữa là phạm vi căn cứ Giang Nam, khu màu cam chiếm một phần năm toàn bộ bản đồ là khu vực đã thanh trừ quái thú, còn lại gần ba phần năm khu vực màu đỏ lớn là khu vực đợi thanh trừ quái thú.

Hạ Tinh chỉ vào thành phố Hưng, sau đó đánh dấu ba khu vực liền nhau Đông, Nam, Tây xung quanh thành phố Hưng, nhìn mọi người nói: “Ba khu vực này đều đã được dọn sạch, nếu tôi là quái thú cấp cao chiếm đóng thành phố Hưng thì tôi sẽ suy đoán được mình sắp gặp nguy hiểm, cũng không cần chỉ số thông minh cao bao nhiêu.”

Lý Chấn nặng nề hừ một tiếng, chỉ vào thành phố An nơi Lục Nhai mới dẫn quân đến dọn dẹp: “Theo như ngươi nói thì khu vực xung quanh thành phố An cũng đã thanh trừ qua, Phong Hùng và rắn đen nơi đó sao lại không cảnh giác?”

Lục Nhai: “Cho dù là con người đối mặt với cùng một mối nguy hiểm cũng có lựa chọn khác nhau.”

Lý Chấn cười nhạo: “Ồ, hai người cô cậu lại ở trước mặt mọi người một xướng một họa, tôi nói này lão Lục, có phải nên mau mời chúng tôi uống rượu mừng hay không?”

Đối mặt với lời trêu chọc của Lý Chấn, Lục Nhai vẫn không có biểu cảm gì, Hạ Tinh cũng chỉ nhìn bản đồ, mắt điếc tai ngơ.

Lão Vương mặc trang phục Trung Sơn nói: “Lão Lý, tin tức của ông đã lạc hậu rồi, Lục Nhai cùng Tiểu Tinh chỉ là bạn bè bình thường, bạn gái Lục Nhai là người khác, thời gian này ba ngày hai bữa dính cùng một chỗ, tôi đoán chừng là sắp có tin tức tốt đó.”

Lục Thắng: “Bớt nói chuyện khác, nói về thành phố Hưng trước đi, nếu quả thật có quái thú cấp cao dự đoán trước hành động thanh trừ của căn cứ, chúng ta không sợ chúng liên minh tự bảo vệ bản thân, nhưng phải đề phòng chúng tiếp tục mở rộng đội ngũ, thống nhất tấn công căn cứ tạo thú triều.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng.

Thú triều chưa bao giờ phát sinh qua, nhưng đã có học giả dự đoán qua.

Một hai con quái thú cấp S đến căn cứ gây rối, cường giả căn cứ có thể dễ dàng đánh lui, nếu thêm mấy con chiếm ưu thế số lượng thì sẽ dẫn đến thảm họa.”

Thị trưởng Thịnh: “Chắc không đến mức đó đâu, ý thức lãnh thổ của quái thú rất mạnh, sẽ không dễ dàng rời khỏi hang ổ của mình đâu.”

Lục Thắng: “Mọi thứ đều có ngoại lệ, thời gian đặc biệt, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức dự tính cho tình huống tồi tệ nhất.”

Thị trưởng Thịnh: “Lễ kỷ niệm thành lập căn cứ ngày mười lăm có muốn hủy bỏ hay không?”

Lục Thắng lắc đầu: “Không cần, quân đội âm thầm phòng bị, tránh rối loạn lòng dân.”
Chương trước Chương tiếp