Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 414: Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 414: Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Hoàn tất tung ra lần kích hoạt đầu tiên của Nhẫn Mô Phỏng level 4, Chu Vấn cũng theo đó tự động biến mất. Tới khi xuất hiện trở lại, cậu ta liền lập tức bị một bàn tay lông lá tóm lấy, Đại Hắc Cẩu sớm chờ từ lâu lúc này vác theo bạn đồng hành nhảy v·út qua tường bao căn cứ, công kích bên kia còn chưa trúng đích, nó đã chạy trốn mất dạng. Chạy trốn, ẩn nấp, cắt đuôi, xoá giấu vết là bản năng mạnh nhất của súc vật rồi, đố đứa nào giỏi bằng. Xẹt xẹt xẹt... Ầmmmm... Lại một thanh âm nổ tung nữa điên cuồng phát ra giữa đêm đen hôn ám, lần này là từ phương hướng tổ hợp kiến trúc khu nhà ở sĩ quan. Đao khí đen kịt dài 9 mét mang theo âm bạo sắc bén và khí tức tịch mịch huỷ diệt trong khoảnh khắc liền chém ngang eo căn nhà lớn nhất. - Aaaaaa... - Đau... Đau quá... - Cứu... Cứu với...
- Địch tập, địch tập! Đao khí khủng bố quần tụ từ năng lực của người mạnh nhất căn cứ kết hợp sức lực với hơn 300 người khác, tất nhiên là không phải chuyện đùa. Mặc dù chỉ có 89% uy lực, một đao này cũng đã chém xuyên qua căn nhà 7 tầng cao nhất, đem căn nhà này đục ra một cái lỗ thủng rách rưới chằng chịt dấu vết sứt mẻ như thể vết rách không gian. Hàng nghìn đạo đao khí li ti phân tản bốn phía xung quanh đã chém cho cả chục phòng ốc vỡ nát tơi bời, người đang say ngủ bên trong trực tiếp b·ị c·hém c·hết ngay tại chỗ, thân thể bị băm vằm ra thành một đống thịt nát bét. Người nào có nhất giai dự cảm nguy hiểm thì kịp thời tỉnh giấc né qua, bật lên khiên chắn, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn chống đỡ qua đợt tập kích, không đứt chân thì cũng cụt tay, thảm trạng diễn ra hệt như địa ngục trần gian. Một đao này trực tiếp chém c·hết hơn 50 người, chấn b·ị t·hương hàng chục người khác, căn nhà 7 tầng vang lên thanh âm lách tách ghê tai như thể muốn sụp đổ tới nơi, âm thanh kêu la khóc lóc, âm thanh sợ hãi hốt hoảng, âm thanh gào to chỉ đạo mọi người chạy trốn vang vọng cả cây số. May mắn cho đám người này là không có một đầu S2 level 28 đứng ra "Có Hoạ Cùng Chia" một đao khủng bố này tụ mà không tán, dồn hết uy lực vào một điểm, bằng không thì không chỉ có 50 n·gười c·hết, mà là cả thảy mấy trăm người đều phải dính sát thương, đều có khả năng c·hết thảm. - Điều tra, điều tra cho tôi! Phong toả toàn bộ căn cứ! Đứng giữa đ·ống đ·ổ n·át tan hoang với khuôn mặt tràn đầy sự kinh hoàng, Tào Khang đoàn trưởng tiểu đoàn 2 vừa chạy từ nhà riêng tới, lúc này khoé mắt như thể nứt ra. Ông ta tràn đầy phẫn nộ mà kêu ầm lên vô cùng giận dữ, rốt cuộc không thể kìm chế mà tóm lấy một đội viên đội thông tin liên lạc bên cạnh mà gầm to: - Có chuyện gì, có chuyện gì hả?!!! Một tiểu đoàn 300 người, c·hết mất hơn 50 người, b·ị t·hương hàng chục người khác, coi như một nửa lực lượng bị phế bỏ rồi. Điều đáng sợ hơn là nơi bị nhằm vào lại là toà nhà trung tâm, là nơi ở của phi phàm giả tinh nhuệ, hàng chục phi phàn giả c·hết oan c·hết uổng ngay tại tổng bộ căn cứ, ngay dưới mí mắt người ta, đây là có chuyện quái gì! Đội viên thông tin liên lạc bên cạnh cũng bị doạ cho thiếu chút tè cả ra quần, anh ta lắp bắp giơ lên một cái máy tính bảng rồi run rẩy nói: - Đoàn... Đoàn trưởng... Mời ngài tự xem... Tào Khang giật cái máy tính bảng trên tay người này rồi nhìn tới, đây là hình ảnh của camera an ninh lắp xung quanh khu nhà. Vừa nhìn tới, ánh mắt ông ta không khỏi co lại thành hình mũi kim. Đao khí đen kịt khủng bố lưu tinh thiên ngoại xẹt qua chém tới, chém trúng quần thể kiến trúc của tiểu đoàn 2. Loại công kích này, ông ta đã nhìn thấy hàng chục, hàng trăm lần rồi, vô cùng quen thuộc. Đây chính là công kích của người mạnh nhất căn cứ, không thể nhầm được. - Cổ... Cổ Nguyên... Cậu... Cậu lại dám... Ông ta nuốt một ngụm nước bọt hoang mang xen lẫn không thể tin nổi, sau đó tiếp tục vuốt phải để xem hình ảnh tiếp theo. Tại góc khuất trên mái nhà thuộc khu vực tiểu đoàn 1 đóng quân, một cái bóng dáng không thể nhìn rõ đột nhiên xuất hiện, góc độ quan sát quá kém, bóng tối quá mờ mịt, hình ảnh cũng không rõ ràng, thế nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra được bóng dáng kia vung tay chém về phía tiểu đoàn 2, sau đó bóng dáng kia liền biến mất. - Đây... Nếu chỉ có hình ảnh đao khí chém tới, Tào Khang sẽ đặc biệt nghi ngờ có ai đó cố tình vu oan giá hoạ, thế nhưng có hình ảnh lờ mờ nửa sáng nửa tối không rõ ràng này, ông ta đã có thể khẳng định người ra tay có tới 90% là Cổ Nguyên. Vì sao ư? Vì đao khí mạnh mẽ tới trình độ này tuyệt đối không thể tuỳ tiện phát ra. Kỹ năng tứ giai Có Phúc Cùng Hưởng mà Cổ Nguyên đang nắm giữ, ông ta cũng biết rất rõ ràng, nó được đánh rớt ra từ trên người của Thể Thao Túng. Kỹ năng kia có thể tập hợp năng lượng ngoại lai từ các nguồn xung quanh để cho bản thân sử dụng, có thể đẩy thực lực của người sử dụng lên một mức độ viễn siêu bình thường, thế nhưng cũng không thể tập hợp một cách bừa bãi được. Nó phải trải qua một thời gian ngưng tụ nhất định nhằm kết nối thể năng lượng của bản thân với thể năng lượng từ các nguồn năng lượng bên ngoài mới có thể mượn một lượng nhỏ, quá trình này càng lâu, năng lượng thu thập được càng lớn, quá trình ngắn chỉ trong nửa giây chớp mắt, vậy chẳng tập hợp nổi bao nhiêu tài nguyên.
Để chém ra một đao khủng bố thế kia, nếu là người lạ, cần ngưng tụ ít nhất là 15 phút, trong quá trình này chắc chắn sẽ có đội viên canh phòng nhận ra, không thể âm thầm kết nối mà người khác không hề hay biết được. Nếu muốn chớp nhoáng tạo ra đao khí dài tới 9 mét, cả căn cứ chỉ có Cổ Nguyên làm được, và chỉ áp dụng được khi hắn ta đứng trong khu vực binh lính của tiểu đoàn 1 đóng quân. Bởi vì kết nối với một đội quân càng nhiều lần thì quá trình này càng thông thuận, thời gian kết nối càng giảm xuống, những lần kết nối sau càng thêm trôi chảy. Thể Thao Túng không cần chờ tới 15 phút, nó có thể tuỳ ý đánh ra hàng loạt công kích tâm linh khủng bố, đó là do nó có kết nối bền chắc với binh đoàn thây ma dưới trướng. Cổ Nguyên đã sinh hoạt và tập luyện cùng binh lính thuộc tiểu đoàn 1 một thời gian dài, đã có thể mượn sức vô cùng nhanh chóng, và không ai có khả năng này khác ngoài cậu ta. - Cổ Nguyên hiện đang ở đâu? Tào Khang lúc này trầm giọng hỏi đội viên đội thông tin liên lạc bên cạnh. Ông ta vẫn không tin người kia làm ra sự tình này, bởi vì ông ta là người giúp hắn ta báo thù g·iết em, hắn ta lại là người cực trọng tình cảm, tuyệt đối không phải hạng ra tay tàn độc. Đội viên đội thông tin liên lạc nghe vậy thì nuốt một ngụm nước bọt rồi cẩn thận đáp lại: - Báo cáo... Theo nội dung đăng ký từ phòng tham mưu, Cổ đoàn trưởng đi dò la kho v·ũ k·hí của trung đoàn 970 tại địa phận huyện Hương Đường... Tào Khang biết điều này, hội đồng căn cứ đã cử Cổ Nguyên đi, đây không phải tin tức bí mật gì cả. Điều quan trọng hơn là... - Những ai đăng ký đi cùng Cổ đoàn trưởng? Tào Khang trầm giọng hỏi một câu, người bên cạnh đáp lại ông ta bằng câu trả lời mang theo thông tin không thể xấu hơn.
- Báo cáo... Bởi vì tình hình đêm tối nguy hiểm, thây ma tại huyện Hương Đường lại đang trong tình trạng hỗn loạn, Cổ đoàn trưởng đã quyết định đơn độc xuất hành nhằm dễ dàng hành động. "Tức là không có nhân chứng ngoại phạm à?!" ------ Trấn Hi Vọng. Nhiệm vụ "tìm kiếm hoà bình" hoàn tất mà không có thiệt hại nào để cho Hàn Phong tương đối hài lòng, hắn lúc này đang đứng trong phòng mình nhìn ra màn đêm tờ mờ bên ngoài cửa sổ, trong mắt là một mảnh phức tạp xen lẫn thương tiếc. Hắn không muốn lạm sát người vô tội. Dù không phải là người trực tiếp đánh ra công kích khủng bố kia, thế nhưng hắn là người cung cấp công kích cho Chu Vấn ra tay, xét một cách công bằng thì hắn chính là đồng phạm lớn nhất, Chu Vấn mà bị tử hình thì hắn phải dính án chung thân, thậm chí là tử hình theo. Nhưng hắn buộc phải làm vậy, bằng không thì những n·gười c·hết sẽ là q·uân đ·ội trấn Hi Vọng. Cổ nhân có câu, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Một khi đã bước vào thể chế, hưởng lợi từ thể chế, vậy thì vận mệnh tương đương cũng buộc vào một chỗ cùng thể chế. Vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, "có phúc cùng hưởng" mà "có hoạ cùng chia". Không ai là đứng ngoài giao tranh được, khi đã chấp nhận trở thành thành viên của một đội quân, vậy đừng hi vọng gì bản thân sẽ an toàn giữa giông bão, phải luôn có giác ngộ bản thân vô tình bị cuốn vào giao tranh bất kỳ lúc nào mà không theo ý mình. Không chỉ là giao tranh với thây ma, giang hồ này không chỉ có thây ma, giang hồ này còn có nhân loại. Đã là một bộ phận của tập thể, vậy thì luôn phải chấp nhận việc bị ảnh hưởng bởi tập thể khác, bởi vì tất cả đều đang kịch liệt cạnh tranh không gian sinh tồn với nhau, đều đang sống trong giang hồ. Những n·gười c·hết dưới một đao kia, họ không có lỗi gì cả, thậm chí có thể có người không hề có ý định t·ấn c·ông trấn Hi Vọng, thế nhưng lãnh đạo của họ thì có, định hướng toàn quân của họ thì có, sự uy h·iếp đối với trấn Hi Vọng là có, và nó đã chực chờ đâm tới tới nơi rồi. Không g·iết họ, họ cũng sẽ bị lãnh đạo ép buộc giao tranh, bị số đông cuốn vào giao tranh, cuối cùng vẫn là cầm lên súng đạn bắn về phía người Liễu Lâm, khi đó thì n·gười c·hết sẽ là binh đoàn Hi Vọng, ai sẽ tiếc thương đây. Hàn Phong tiếc thương, bởi vậy hắn phải hành động. Hắn g·iết họ trong sự tôn trọng và tiếc thương vô bờ, hi vọng nếu có kiếp sau, nếu được làm lại, họ sẽ chọn làm công nhân xây tường thành, đừng chọn làm binh lính nữa. Ngồi yên đợi giặc, không bằng đem quân đánh trước để chặn thế mạnh của giặc. Tiên phát chế nhân, đây chính là tôn chỉ làm việc lần này của hắn, cũng là mục tiêu chính của lần tìm kiếm hoà bình này mà hắn đề ra. Mục tiêu hoà bình khi địch thủ nửa phế đã đạt được, hoà bình khi bản thân ngày một lớn mạnh hơn đã đạt được, mà hoà bình khi nội bộ địch thủ rối ren cũng đã đạt được. Bất kể thượng tầng bên kia có lâm vào nghi kỵ xung đột lẫn nhau hay không, cán cân sức mạnh chắc chắn đã xuất hiện lệch lạc, hạ tầng cũng chắc chắn sẽ loạn lạc, binh lính tiểu đoàn 2 sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn tới đoàn trưởng tiểu đoàn 1, thân nhân của n·gười c·hết chắc chắn sẽ làm loạn, b·iểu t·ình cường độ cao chắc chắn sẽ nổ ra, khối đại đoàn kết của bọn họ chắc chắn sẽ bị đục thủng một lỗ. Giờ chỉ cần xem xem vị Bạc Thanh huyện trưởng kia làm sao dàn xếp mà thôi. Cốc cốc cốc... Trong lúc Hàn Phong đang suy nghĩ về bước triển khai đòn giáng tiếp theo, bên ngoài cửa phòng hắn bất chợt vang lên thanh âm gọi nhỏ: - Thủ lĩnh, có chuyện gấp. Đây là thanh âm của Lam Nhu Thuỷ. Hàn Phong nhẹ nhành búng tay, một cái băng nô được triệu hồi ra rồi tiến tới làm nhiệm vụ mở cửa. Cửa phòng vừa mở, hắn trước hết nhíu mày mệt mỏi hỏi: - Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì vậy? Bên ngoài chẳng những có Lam Nhu Thuỷ mà còn có Hoàng Khải. Hoàng Khải nhìn Hàn Phong trong trang phục đồ ngủ đang đứng gần bàn làm việc, đầu tiên là tự thán phục sự chăm chỉ của vị Hàn thủ lĩnh này, kế đó là khẽ thở phào vì cái vị này vẫn ở tại đây. Ba phút trước, tổng bộ bên kia gặp phải tập kích quy mô lớn nên lệnh cho hắn xác nhận tình hình hiện tại của tất cả cường giả bên phía Liễu Lâm, buộc phải hoàn thành trong thời gian 5 phút. Hắn tìm đủ mọi cách liên lạc với các bên mới mò được tới cửa phòng Hàn Phong, hiện tại nhìn vị này vẫn tương đối thảnh thơi, hắn rốt cuộc bỏ tảng đá trong lòng xuống. Ít nhất thì Hàn Phong không phải người tập kích, vậy tất cả liền dễ nói. Bất quá tình hình của những người khác cũng không thể bỏ qua, hắn ta lúc này nhanh chóng đảo mắt rồi hỏi: - Hàn thủ lĩnh, chẳng hay Ngô Soái Ngô đội trưởng đâu rồi? Hàn Phong nghe lời này, khoé miệng âm thầm nhếch lên một đường cong chiến thắng, Tam Giang phản ứng cũng đủ nhanh đấy. Hắn chờ câu hỏi này đã lâu rồi. Hành động vừa rồi, hắn không chỉ muốn đổ tội cho Cổ Nguyên, hắn còn muốn đổ tội cho một người khác, người cũng quan trọng không kém trong kế hoạch tìm kiếm hoà bình. Đổ tội cho Ngô Soái!

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp