Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Chương 422: Đánh qua đánh lại
Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ
Chương 422: Đánh qua đánh lại Sau âm thanh báo động t·ấn c·ông đi kèm với lời buộc tội không thể chân thật hơn của Hàn Phong, tình hình vốn đã căng thẳng tại hai bờ đông tây sông Lệ đã triệt để bị kích phát tới sôi trào, giống như tấm sắt nung bị hắt vào một cốc nước lạnh, tất cả đều bùng nổ rồi hoàn toàn bộc phát. Hơn một nghìn binh sĩ ở cả hai đầu cầu đều bị doạ cho giật nảy mình, mặc kệ ai đang làm gì, tất cả đều vội vã ôm đầu rồi cúi xuống, người nào nhạy bén hơn thì nhảy vào công sự che chắn, người nào bình tĩnh hơn thì rút ống nhòm ra quan sát, người nào vững tâm lý hơn thì hô hào bình tĩnh, mà những người hoảng loạn nhất thì cầm súng lên điên cuồng bắn phá lung tung. Pằng pằng pằng... Chỉ trong phút chốc, vũng nước tĩnh lặng lúc trước đã bị khuấy tới đục ngầu, sông ngầm cuộn sóng. Trận địa Liễu Lâm, Sử Thắng cắn chặt hàm răng tức giận hô to triển khai chiến thuật phòng ngự, hàng loạt tiểu đội trưởng cũng cấp tốc chỉ đạo đội viên nhanh chóng núp sau lô cốt, ẩn sau tường bao, chui xuống hầm hào, trong khi Chu Vấn cầm đầu thành phần hiếu chiến thì rút thanh phong đao gào ầm lên: - Giết! Giết sạch lũ xâm lược! Hắn nói xong liền không chút do dự cầm lên khẩu AK47 bên cạnh mà nã liên tục về phía bờ đông.
Đội viên nào chỉ cần có chút dính dáng tới Chu Vấn sẽ đều là một đám điên cuồng mất nết, nhận được lệnh của vị phó đại đội trưởng thứ hai này, hơn 70 người lập tức rút súng ra bắn về phía cầu Liễu Hà, chỉ trong khoảnh khắc, mưa đạn kim loại trút xuống như thác lũ, âm thanh keng keng bụp bụp cày xới mặt cầu và thành cầu vang lên liên hồi.
Khoảng cách hơn 600 mét tới bờ bên kia và hơn 800 mét giữa hai trận địa là khoảng cách rất xa. Thông thường súng tiểu liên AK47 được thiết lập thước ngắm để t·ấn c·ông mục tiêu ở khoảng cách chỉ dưới 300 mét, đây là khoảng cách ngắm bắn hiệu quả, với khoảng cách 800 mét, rất khó có thể dùng loại súng này bắn trúng mục tiêu.
Nhìn đối thủ còn không rõ thì bắn sao mà trúng nổi.
Cả nghìn viên đạn được xả ra chỉ trong vài chục giây. Với trình độ xạ kích ngu xuẩn của đội viên trấn Hi Vọng, tới cái bóng của binh lính Tam Giang còn không bắn tới, đừng nói là gây sát thương cho ai.
Thế nhưng phản ứng này cũng đã đủ để châm ngòi tức giận.
Phíap đối diện, phó đoàn trường tiểu đoàn 1 Hắc Tề đang đứng tại cao điểm chỉ huy lúc này gào ầm lên:
- Lũ khủng bố kia lại có trò gì, tại sao lại đột nhiên phát điên mà t·ấn c·ông trước như thế!
Bên cạnh ông ta là 4 đoàn trưởng khác, cùng với một nửa số chỉ huy chiến dịch lần này, tất cả mọi người đều nhíu mày nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, lúc này một đội viên đội thông tin liên lạc lập tức cẩn thận đáp lại:
- Phó đoàn trưởng, theo trinh sát của chúng ta, những chiếc loa phóng thanh mà đối phương sử dụng để tuyên truyền đột nhiên bị tập kích bất ngờ...
Phản ứng của cao tầng Tam Giang rất nhanh, âm thanh tố cáo qua loa phóng thanh của trấn Hi Vọng còn chưa qua 3 lượt, mười mấy đội trưởng đã được phái ra để ổn định tình hình binh lính dưới trướng, tất nhiên là triệt để phản bác lại những lời của Hàn Phong bằng cách phủ nhận toàn bộ tính chân thực của cả thông tin và hình ảnh mà bờ tây đưa ra.
"Luận điệu xuyên tạc"; "Nhục hình ép cung"; "Nguỵ tạo bằng chứng"; "Dùng năng lực phi phàm dựng chuyện để đổ lỗi"; "Tư tưởng p·hản đ·ộng lệch lạc" đây là cách mà chính quyền Tam Giang dùng để chống đỡ lại đòn truyền thông tập kích bất ngờ. Nói gì thì nói, lý luận của một tổ chức chính quy vẫn là tương đối tốt, tình hình tâm lý của binh lính Tam Giang theo đó dần được ổn định lại.
Bước tiếp theo, bọn họ vốn là muốn giả bộ thoả hiệp, đồng ý họp bàn trao đổi với trấn Hi Vọng, trong bóng tối sẽ ngầm cử phi phàm giả cấp cao trộn lẫn vào phái đoàn hoà đàm di chuyển qua bên kia sông, sau đó sẽ bất ngờ nhảy ra đánh phủ đầu quân địch, cản lại hoả lực cường độ cao, từ đó kiến tạo điều kiện an toàn nhất định cho đại bộ đội từ bên này tràn qua cầu.
Diễn biến và m·ưu đ·ồ kín kẽ tốt đẹp như thế, chẳng ai điên mà tự dưng ra tay tập kích đám người Liễu Lâm đối diện làm cái gì, đó không phải tự phá hỏng nỗ lực và kế sách của mình sao.
Hắc Tề nghe đội viên đội thông tin liên lạc báo cáo lại thì không khỏi tức điên, ông ta mái đầu gần như b·ốc k·hói rồi cao giọng chửi ầm lên:
- Cứt chó gì mà tập kích! Chẳng có lệnh tập kích nào được đưa ra cả, đám khủng bố kia tự mình cho nổ tung mình để kích động c·hiến t·ranh thì có!
Nói gì thì nói, Hắc Tề này rất thích đoán, và đã đoán thì sẽ luôn đoán trúng.
Việc Liễu Lâm dựa vào cái cớ "bị tập kích" để nổ súng trước đã chính thức chặn đứng khả năng hoà đàm. Nếu mà một trong hai bên có t·hương v·ong, khả năng này thậm chí sẽ bị phá nát.
Bên cạnh ông ta, Tống Quảng Thắng cũng là trầm ngâm một lát rồi thở dài nói:
- Lão Hắc, anh nói bọn họ cố tình kích động c·hiến t·ranh thì có thể đúng, nhưng nói họ là khủng bố thì không đúng.
Hắc Tề nghe được lời này lại càng thêm tức điên, nhưng ông ta không nói được điều gì để phản bác cả, chỉ có thể nuốt một cục tức giận xuống.
Chỉ đạo từ quận Xuân Hà đã tới vào trưa nay, bên trên quyết định không đưa "trấn Hi Vọng" vào danh sách tổ chức khủng bố.
Đồng nghĩa với việc bọn họ không được phép tuỳ tiện nổ súng vào đối phương, trừ khi đối phương có hành vi phản kháng.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương