Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 434: Ân đoạn nghĩa tuyệt



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 434: Ân đoạn nghĩa tuyệt Hàn Phong nâng lên loa phóng thanh rồi hướng về bờ đông Tam Giang mà cao giọng nói: - Tôi là Hàn Phong, thủ lĩnh trấn Hi Vọng. - Chúng tôi ở đây ngày hôm nay, không phải để gây hấn, không phải để phô trương, càng không phải để t·ấn c·ông các vị. Chúng tôi chỉ đang cố bảo vệ tính mạng của mình, bảo vệ gia đình mình, bảo vệ bạn bè, người thân của mình, bảo vệ sự trong sạch của chúng tôi, bảo vệ hoà bình, an toàn và hi vọng của chúng tôi. - Còn các vị xuất hiện ở đây ngày hôm nay là có lý tưởng gì, các vị đang t·ấn c·ông chúng tôi vì mục đích gì? - Chúng tôi không phải kẻ sát nhân, càng không chủ động gây hấn, chúng tôi chỉ muốn hoà bình, chúng tôi đã nỗ lực giải trình, đã nỗ lực chứng minh, nhưng tại sao các vị không lắng nghe mà lại liên tiếp tấn công chúng tôi?! - Tại sao a... Âm thanh tràn ngập sự uất ức cùng bi thương của Hàn Phong phát ra để cho hơn một nghìn người ở hai bờ đông tây sông Lệ đều phải lặng lại. Có người hoang mang nới lỏng tay súng, có người mờ mịt nhìn quanh, có người cắn môi tội lỗi, có người hừ lạnh tức giận, có người uất ức chảy ra nước mắt, có người quyết tâm lăm lăm vũ khí, càng có nhiều người hừng hực dâng lên khí thế bảo vệ gia viên. Chỉ tuyên truyền bằng lời nói một cách sáo rỗng là không đủ, cần phải để cho người ta trải qua giao tranh thực địa, cần phải mắt thấy tai nghe, cần phải chịu đựng áp lực, cùng nhau gánh vác khó khăn trở ngại, trong thời khắc cảm xúc dâng trào đó, tất cả mọi phẫn uất đều bị dồn nén tối đa, lại chọc vào một đao khiến cho nó bùng nổ, đội ngũ này mới có môi trường hoàn hảo nhất để cùng nhau tạo thành một thể thống nhất.
Một đội ngũ có lý tưởng. rõ ràng, có ý chí thống nhất, có kinh nghiệm và trải nghiệm đầy đủ, vậy thì đó chính là một đội ngũ mạnh mẽ, một đội ngũ ngoan cường, một đội ngũ chiến thắng. Chiến đấu tới chết để bảo vệ lý tưởng. Ngô Soái phía sau lúc này hoá thân cự nhân, thân thể cao lớn tới 3,5 mét, chân đạp chiến hào, tay giơ cao Hắc Thiết Côn lên trời rồi hô lón: - Quyết tử bảo vệ gia viên! - Quyết tử! - Quyết tử! - Quyết tử! Hàng loạt binh linh dưới trướng của hắn đều đồng loạt giơ cao vũ khí hưởng ứng đáp lại, dần dần kéo theo tất cả bình lính tại bờ tây đều hừng hực khí thế hô vang khất hiệu quyết tử. Bất kế là người Thanh Hà hay Xuân Lê, bất kể nam nữ. già trẻ, chính quy hay dụ bị, đội viên hay sĩ quan, bất kể thành phần xã hội trước tận thế, tất cả bọn họ đều hừng hực khí thế chiến đấu đến cùng. Bờ đông, đứng trong đám người lúc nhúc, La Thiên Dật cũng âm thẩm nuốt một ngụm nước bọt rồi lẩm bẩm mấy tiếng "quyết tử" hùa theo, trong khi đa số cao tầng còn lại sắc mặt đều vô cùng khó coi. Tuyên truyền trước đó và tuyên truyền hiện tại, hiệu quả vô cùng khác biệt, hiện tại đến cả binh lính dưới trướng của bọn họ cũng. đang dao động kia. Hàn Phong đứng tại trước nhất chờ cho âm thanh hô hào dần lắng xuống thì tiếp tục cao giọng nói qua loa phóng thanh: - Chúng tôi đã dành hết tất cả tâm sức cùng khả năng để chứng minh cho các vị thấy chúng tôi hoàn toàn vô tội, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy chúng tôi không hề có khả năng thực hiện bất kỳ hành động khủng bố nào, càng không có động cơ để thực hiện những việc đê hèn này. - Thế nhưng! Chúng tôi càng cố gắng chứng minh bao nhiêu, một vài người trong số các vị càng cố gắng chối bỏ bấy nhiêu, càng cố gắng phủ nhận sự thật này. Chúng tôi càng muốn hoà đàm hợp tác bao nhiêu, những người này càng hung hăng hiếu chiến bấy nhiêu, họ quyết tâm chặn đứng nỗ lực giải quyết vấn để bằng hoà bình. - Nhóm người này rõ ràng chính là hung thủ gây lên mọi chuyện, nhưng bọn họ lại cố tình đổ vấy đổ vạ cho chúng tôi, động cơ đê hèn ẩn phía sau chính là muốn kích động chiến tranh, muốn đẩy tất cả mọi người vào tình cảnh đối đầu, cuối cùng hoàn thành mục tiêu thu gom quyền lực của bọn họ. - Nhóm người này, đang muốn lợi dụng sinh mạng của tất cả chúng ta, đạp lên tro cốt của chúng ta để củng cố địa vị thống trị của họ, đây chính là những con quái vật đội lốt người, còn ghê tởm hơn cả thây ma. - Tôi tuyệt đối không cho phép những người này được đạt thành mục đích, tuyệt đối không cho phép bọn họ thương tổn tới cư dân trấn Hi Vọng. - Mặc dù chúng tôi không hề có bất kỳ địch ý gì với các vị, càng không muốn bài xích hay xa lánh, thế nhưng, chúng tôi đã bị đồn vào đường cùng, đã không còn lựa chọn nào khác. - Chúng tôi đã không. còn muốn dấy lên bất kỳ quan hệ nào với các vị nữa. - Hãy tránh xa khỏi sự yên bình của chúng tôi! - Lấy danh nghĩa thủ lĩnh trấn Hi Vọng, tôi Hàn Phong tuyên bố, kể từ ngày hôm nay, hai bờ đông tây sông Lệ, ân đoạn nghĩa tuyệt. Những câu từ tràn ngập sự kích động của Hàn Phong để cho bờ tây sông Lệ sôi trào dậy sóng, hàng loạt thanh âm uất ức cùng tức giận ầẩm ầm vang vọng toàn bộ khu vực chiến trường, kết hợp với sự giận dữ trong lòng, để cho khí thế của toàn bộ quân đoàn Hi Vọng được đẩy lên tới đỉnh phong. Trong khi bờ đông đối diện lại là một mảnh lặng ngắt như tò, từng người đưa mắt nhìn nhau, sau đó âm thẩm hạ mũi súng xuống. Quả thật như lời cái người gọi là Hàn Phong kia nói, bọn họ dường như đang bị người khác lợi dụng... Mục đích đến đây ngày hôm nay, chính là tuân theo mệnh lệnh, là quân lệnh phải nghiêm khắc thực hiện, trong thâm tâm bọn họ cũng không hề muốn chiến đấu vô nghĩa, đặc biệt là chiến đấu với nhân loại, những người chỉ muốn bảo vệ gia viên, hành động tấn công này lại càng trở nên phi nghĩa.
Hàn Phong sau khi tuyên bố cắt đứt quan hệ thì lại tiếp tục gio loa phóng thanh hướng về cầu Liễu Hà rồi cao giọng nói: - Cổ Nguyên, tôi không phải hung thủ giết người, và cũng tin tưởng anh không phải hung thủ giết người. Chúng ta đều là những kẻ bị hại đáng thương trong trò chơi quyền lực dơ bẩn này, tôi chắc chắn sẽ cùng anh tìm cho ra thủ phạm ẩn sau màn. - Giao hẹn của chúng ta vẫn có hiệu lực như cũ! - Tôi cho anh bốn giây để rời khỏi cầu Liêu Hà! Bốn... Ba... Cổ Nguyên đang ngẩn người đứng đó lúc này giống như bừng tỉnh từ trong mộng mị, hắn ánh mắt phức tạp nhìn qua Hàn Phong, lại nhìn qua hàng trăm quân dân trấn Hi Vọng sau lưng người kia, cuối cùng nặng nề thở mạnh một cái nhún chân biến mất. Hắn chắc chắn phải tìm cho ra hung thủ. - Hai.... Âm thanh của Hàn Phong vẫn như cũ vang vọng. khắp khu vực chiết trường, vang vọng tới bên tai từng người một, hơn một nghìn người đứng tại hai bên bờ sông từng người đều đưa ánh mắt phức tạp nhìn qua hắn, giống như khoảnh khắc này đã vĩnh viễn ghi hằn trong tâm trí. - Một! Âm thanh đêm ngược vừa dứt, một băng nô trốn cạnh thành cầu lập tức cầm lấy bật lửa trong tay rồi châm vào dây dẫr hoả tại tiếp điểm cố định ngọn lửa cam vàng rực cháy trong ánh hoàng hôn thê lương, khói thuốc súng đỏ rực phụt ra bên ngoài, đem năng. lượng bạo tạc dẫn xuống khối thuốc nổ bên dưới.
Ầmmmmmm... Ammm... Ammmm... Ammmm Ùngggg....- Âm thanh bạo tạc khủng bố khoảnh khắc truyền ra liền điên cuồng chấn động không gian bốn phía, sau đó là liên tiếp những thanh âm bạo tạc như bom nổ đạn rơi. Sóng xung kích khổng lồ thổi quét bốn phương tám hướng, đánh cho không khí cũng phải co ép kịch liệt rồi bùng nổ như núi lửa phun trào. Bốn khối cầu màu cam mang theo nhiệt độ cực đại cùng khói bụi mịt mù phun lên không trung, đốt cho năng lượng xung quanh biến thành một mảnh vặn vẹo xung động, càng đốt cho liên kết đôi bờ Lệ Giang hoá thành hư không. Cả nghìn người hai bên bờ sông đồng loạt bị chấn tới ngã nhào, ai nấy tâm trạng đều bị kéo vào trong vô tận bàng hoàng cùng sợ hãi, tất cả đều vội vã cúi rạp người xuống, sau đó là kinh hãi nhìn tới bốn khoả cầu lửa trên không trung, lại nhìn tới tràng cảnh đổ nát ngay trước mặt mà hoàn toàn chết lặng. Cầu Liễu dài 666,565 mét, được xây dựng trong thời đại hoà bình thịnh vượng, từng tồn tại ở đó như một minh chứng hữu nghị giữa đôi bờ Lệ Giang, lúc này đây giữa tận thế trùng điệp khó khăn lại cứ như vậy từng chút từng chút vỡ nát, sau đó là hoàn toàn sụp đổ. Chưa tới nửa phút đồng hồ, tất cả những gì còn sót lại của thứ vật chứng hữu nghị này đã gần như biến mất, chỉ còn loáng thoáng nhìn thấy bốn khối trụ cầu trơ trọi vỡ nát nằm sát mặt nước, cùng với đó là một đám bụi bặm mù mịt đang lar tràn khắp nơi. Ân và nghĩa, tất cả đều đã chôn vùi dưới dòng Lệ Giang, chôn vùi giữa những con sóng nhợt nhạt cùng bọt nước trắng xoá, ngày hôm nay, toàn bộ đoạn tuyệt. - Thật... Thật sự cắt đứt giao thương rồi... - Oi trời ơi... - Phá... Phá cầu rồi... Âm thanh sợ hãi cùng bàng hoàng thoáng chốc ngưng đọng rồi bùng nổ như sóng triều, tất cả mọi người đều bị sự kiện này trùng kích tới mất đi mạch tư duy. Tất cả những gì còn lại chỉ là sự trống rỗng. cùng vô định, âm thanh run rẩy kiệt sức cứ như vậy vang. vọng cùng nấc nghẹn lan truyền, giống như bọn chúng đã hoá thành máu và nước mắt, cùng nhau vấy lên bức tranh thảm đạm này. D225 lên nÃ: Vì đâu lên nỗi... Bạc Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt theo đó biến thành cực độ âm trầm, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm tới tím tái. Giờ phút này ông ta thật có ý định ra lệnh cho xe tăng bắn tới cái thân ảnh kia, tên thổ phi họ Hàn hoá ra đã sớm chuẩn bị từ lâu, đã sớm lừa người ta chui vào bẫy. Đứng bên cạnh Bạc Thanh là Tào Khang, tâm trạng của ông ta còn nặng nề hơn. Ông ta là người chịu thiệt hại nặng nề nhất trong sự kiện lần này, đặc biệt là những lời trước đó của Hàn Phong gây chia rẽ vô cùng nghiêm trọng, tương lai mối quan hệ giữa ông ta và Cổ Nguyên, chưa thể biết được sẽ biến chuyển thế nào. Nếu vừa rồi có thể thành công trao đổi với Tường Vi, vậy thì ông ta có thể một đòn hạ sát Hàn Phong rồi, hiện tại đâu cần phải phát bệnh vì hậu quả trước mắt chứ. Mộ Dung Địch uể oải thở dài một hơi não nề. Nếu hắn ta quyết liệt hoà giải hơn, quyết liệt phản đối tân công hơn, vậy thì sự việc đâu có đi đến bước đường tuyệt tình này? Lạc Thanh Thuỷ nhìn bốn khoả cầu lửa dần dần tàn lụi, trong lòng xuất hiện dao động nhàn nhạt, nàng ta nhắm mắt lại mấy giây sau đó xoay người rời đi, cũng không quan tâm tới những chuyện tiếp theo sẽ diễn ra nữa. Tường Vi bàn tay khẽ nắm lại rồi buông ra, sau đó lại nắm lại, lại buông lỏng, tâm trạng cũng theo đó liên tục biến đổi theo từng giây từng giây một. Nàng bờ môi đỏ mọng khẽ cắn nhẹ rồi hừ lạnh một câu lẩm bẩm, cũng không biết là đã nhìn thấy thứ gỉ, đang mắng chửi điều gì. Hàn Phong nhìn khung cảnh hoang tàn trước mặt, khoé miệng khẽ nhếch lên một đường cong lạnh lùng, hắn theo đó giơ tay lên trời rồi cao giọng hô lớn: - Tiểu đội 3, tiểu đội 5 ở lại trấn thủ trận địa, tất cả binh lực còn lại toàn bộ rút lui! Đạt thành toàn bộ mục đích mà chẳng tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên, còn không phải hi sinh bất kỳ nhân mạng nào, đây là trận đánh hoàn hảo nhất suốt từ đầu tới giờ. Thắng!

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp