Mặt Tôi Luôn Thay Đổi
Chương 43: Bí mật của cô
Editor: Fugane
Beta: Qiongne
Những người nhiều năm không có mụn, một khi mụn mọc lên thật khủng khiếp.
Lúc ăn cơm bị đau quai hàm. Nói chuyện thì bị kéo cơ và rất đau.
Mà đau nhất là lúc soi gương, thấy nhan sắc mỹ miều này bị nhấn chìm chỉ vì một nốt mụn, đau đớn, nỗi đau xuất phát từ nội tâm.
May mắn thay, sau khi bôi kem đánh răng lên cằm, Lục Gia Xuyên im lặng được cả đêm, tác dụng chống viêm và giảm đau của kem đánh răng đóng vai trò rất lớn, anh đã nhiều lần quên mất sự tồn tại của mụn.
Vì vậy ngày hôm sau thức dậy, tâm trạng không tệ chút nào.
Tuy nhiên tâm trạng tốt đó không duy trì đến khi anh ra ngoài làm việc, bởi vì lúc vào nhà vệ sinh để rửa, anh đã vội vàng vặn vòi nước để rửa sạch kem đánh răng còn sót lại trên cằm, rồi lại ngẩng đầu lên. Đúng vậy, mụn hết sưng tấy cũng không còn đỏ để thu hút người khác nữa
Tuy nhiên, nó và phần da nhỏ xung quanh tiếp xúc với kem đánh răng qua đêm đã chuyển thành màu đen.
…đen rồi?!
Vòi nước vẫn chảy, Lục Gia Xuyên nhìn mình trong gương, ánh mắt trầm mặc. Không cần biết anh đã làm sạch nó bằng cách nào, nó, vẫn, đen, như, cũ.
7h sáng, Chu Sanh Sanh còn đang chìm trong mơ thì cửa có tiếng đập mạnh.
Cô mơ hồ mở mắt ra, bước tới cửa nhìn qua mắt mèo bất ngờ thấy Lục Gia Xuyên đứng bên ngoài, nhất thời sửng sốt, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô mất ba giây để hoàn hồn, móc xuống những thứ không rõ là gì khỏi khoé mắt, nhân tiện khép áo ngủ phần trên ngực lại, cố gắng làm cho chính mình giống một kẻ lười biếng đáng yêu, người đẹp có vòng một đầy đặn. sau đó mở cửa, cười ngọt ngào: “Bác sĩ Lục, anh tìm tôi à?” Người đàn ông trên hành lang vẫn vô cảm đứng đó, dáng người cao hơn 1m8 mang đến một loại cảm giác áp bức vô hình, ánh mắt đen của anh tràn ngập sát khí không thể giải thích được. Chu Sanh Sanh dần dần không thể vươn mình, lùi lại hai bước, có chút cảnh giác nhìn anh, lùi ra phía sau hai bước, có chút cảnh giác nhìn anh. Anh nhìn chằm chằm cô, chỉ vào dưới cằm, lửa giận như muốn bùng nổ, mà lại không nói ra chữ nào, cuối cùng chỉ có thể kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi: “Cô Tiết Thanh Thanh là cô cố ý đúng không?”
Dùng kem đánh răng mê hoặc tôi.
Phá hủy nhan sắc mỹ miều của tôi.
Chu Sanh Sanh tập trung nhìn, chỗ da đen đó… hơi lạ. Cô mở to hai mắt nhìn, do dự: “Anh, anh dùng kem đánh răng bao lâu?”
“Cả một đêm.”
“Cái này, cái này... Kem đánh răng có thành phần gây kích ứng với mụn, trong thời gian ngắn có thể giảm viêm, giảm đau, nhưng nếu tiếp xúc lâu sẽ làm bỏng da. Cô chậm rãi giải thích, thấy sắc mặt của Lục Gia Xuyên ngày càng khó coi, liền vội vàng giải thích: “Tôi còn chưa nói xong anh liền khoá tôi ở ngoài rồi, cái này không trách tôi được đâu nha!”, không khí tràn ngập cái không khí của một vụ thảm sát ở Texas.
Chu Sanh Sanh cân nhắc một lát, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn, cuối cùng đưa ra quyết định dứt khoát đóng cửa lại.
Rầm.
Sống trên núi thì không sợ không củi đốt.
Cô sợ hãi nấp sau cánh cửa, nhìn qua mắt mèo, lớn tiếng nói: “Bác sĩ Lục, hiện tại tôi ăn mặc không đàng hoàng, vì vậy tôi sẽ không nói chuyện trực tiếp với anh, để tránh anh không giữ nổi nội tâm hoang dã của mình, anh không kiểm soát được dục vọng, cũng thật khó để một người độc thân suốt 30 năm kiềm chế dục vọng!”
Lục Gia Xuyên đùng đùng nổi giận, anh đã bị người phụ nữ tay mắt nhanh nhạy này nhốt ngoài cửa. Anh không thể tin là bị đứng bên ngoài, nghe cô la lối bên trong.
Trái tim hoang dã, khó kiểm soát ham muốn dục vọng!? Với cô??? Rốt cuộc cái tự tin mê tín này đến từ đâu??
“Cô Tiết Thanh Thanh, tôi xin cô, từ nay về sau hãy cắt đứt quan hệ hàng xóm với nhau, cả đời không qua lại với nhau nữa.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói xong câu này liền đập vào cửa rồi quay về.
10 phút sau, bác sĩ đeo khẩu trang ra ngoài đi làm, vẻ mặt ủ rũ. Bên ngoài thời tiết quang tạnh, còn anh lại như một đám mây đen đang di chuyển. Cứ đi đến đâu là sát khí tới đó, trong bán kính mười thước cũng không ai dám lại gần.
*-*
Chu Sanh Sanh nhìn anh rời đi qua lỗ mắt mèo, không nhịn nổi cười, nhưng cô tuy rằng cười mà ánh mắt nóng bỏng lên. Rốt cuộc vẫn là không có cách nào dễ để đi vào cuộc sống của anh. Anh là người sống sờ sờ, yêu ai là yêu hết lòng, bị vứt bỏ cũng đau lòng lắm.
Người anh ấy thích chính là Chu An An, không phải Tiết Thanh Thanh bây giờ.
Càng không phải do cô không muốn thành thật với anh, nói cho anh nghe bí mật, cho dù nghe rợn người, ít nhất thì cũng cho anh biết, cô không từ mà biệt không là là vì không yêu anh.
Chu Sanh Sanh ngồi xổm cạnh cửa, vùi mặt vào đầu gối ôm hai chân, không thể kiềm chế mà nhớ về lần thay đổi khuôn mặt đầu tiên vào năm 17 tuổi. Đó là ngày giỗ của cha, cô ôm một bó hoa tươi đến trước mộ cha.
Mẹ mất sớm, cha nuôi cô khôn lớn, thế mà cũng không đợi được đến ngày cô trưởng thành đã bị số phận vô thường bắt đi một lần nữa.
Cô chỉ là một đứa trẻ mới lớn, với sự giúp đỡ của những người trong trấn, cô đã chôn cất cha bên cạnh mẹ, ai cũng đồng cảm cho số phận đau khổ của cô, ai cũng nói: “Sanh Sanh đứa bé này đúng số khổ”.
Nhưng đúng là thêu hoa trên gấm thì dễ, tạo than trong tuyết mới khó ( giúp người khi hoạn nạn mới khó)
Họ thương cô, nhưng không thể giúp cô. Cái trấn nhỏ này không giàu có, người có tiền đồ đều rời đi lên thành thị, những người ở lại chỉ là những người an phận thủ thường, nhưng ngoài làm việc tầm thường, bọn họ bận lo cho cuộc sống, chứ không sẵn sàng đưa tay ra giúp cô.
Chu Sanh Sanh vào quán cafe Internet làm thuê, rửa bát trong nhà hàng, một người làm rất nhiều công việc.
Năm mười bảy tuổi, vào ngày giỗ cha, cô ngây ngốc ngồi trước mộ nói chuyện với cha như xưa. Bọn họ ngay cả bia mộ tử tế cũng không có, chỉ có hai ngôi mộ trống.
Cô cúi đầu lẩm bẩm: “Đợi khi con có tiền con sẽ đổi cho hai người căn nhà lớn hơn. Cũng không phải mỗi người một nơi nữa, bố mẹ ở cùng nhau, tiếp tục làm cặp vợ chồng trời sinh.”
Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ hoà nhập với những đứa con gái cùng tuổi trong trấn, bọn họ là hòn ngọc quý trong nhà, còn cô chỉ là một đứa con gái giả trai, biết đi làm, cũng biết đánh nhau. Vì vậy tất cả những lời của cô đều là nói với bố mẹ nghe, đôi khi thì nói với Trịnh Tầm.
Mỗi khi gặp chuyện buồn, cô đều chạy ra rừng ngồi nói chuyện với hai ngôi mộ. Cũng là lý do khiến sau này cô trở thành một cô gái hay cằn nhằn.
Nhưng chẳng bao lâu, một cơn mưa bất chợt làm gián đoạn cuộc nói chuyện mỗi năm của cô với bố mẹ.
Cô vội vã chạy khỏi rừng, vấp phải rễ cây trên đường té ngã trên mặt đất, mặt bị đập xuống đất, hai gò má đều đổ máu. Cô không nhìn rõ thứ gì đã làm cô trầy xước, có vẻ là một tảng đá, màu sắc khác thường, đen tuyền còn lờ mờ ánh sáng xanh.
Máu của cô chảy trên đá nhưng tuyệt nhiên lại không bị mưa rửa trôi mà đọng lại rất lâu trên đá.
Mưa to quá, Chu Sanh Sanh không có nghĩ nhiều, vội vàng chạy về nhà.
Sau khi về nhà, cô lau chút thuốc đỏ trên vết thương, sau khi thay quần áo xong, cô cảm thấy đầu choáng choáng, chắc do cảm lạnh.
Cô tìm trong tủ thuốc lấy ra thuốc cảm, cũng không quan tâm xem còn hạn sử dụng hay không, cô nuốt sống hai viên, gục xuống giường ngủ thiếp đi và không ăn tối.
Cô ngủ một giấc mơ hồ, đến lúc tỉnh dậy đã là chạng vạng ngày hôm sau. Cô nằm trên giường, vô thức chạm vào má của mình, nhưng thật lạ, trên đó không có vết sẹo, cô cũng không cảm thấy đau nữa.
Vết thương đâu?
Ngày hôm qua rõ ràng còn chảy rất nhiều máu mà. Chu Sanh Sanh kỳ quái ngồi dậy, đầu vẫn choáng như cũ, cô sờ trán, vẫn có chút nóng. Cũng không nghĩ nhiều, cô ngồi dậy, đi đến trước gương soi. khoảnh khắc thấy người trong gương cô chỉ muốn hét lên.
Trong gương là một cô gái lạ mặt khoảng 20 tuổi, với khuôn mặt và đôi mắt cô chưa từng gặp trước đây. Cô tưởng mình vẫn đang trong mơ, ngơ ngác đứng đó hồi lâu rồi đưa tay lên sờ khuôn mặt.
Nó quá thật.
Căn bản không giống nằm mơ.
Cô giống như những diễn viên điện ảnh, cô tự chèn ép chính mình, cảm giác đau đớn khôn cùng tuyên bố đó là điều không thể chấp nhận, nhưng thực tế thì: tất cả đều đang thực sự tồn tại.
Cô la hét tuyệt vọng rồi chạy ra khỏi nhà, đập mạnh vào cửa nhà hàng xóm.
Dì Trương khoảng hơn 40 tuổi ra mở cửa, nhìn cô gái trẻ tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, nghi hoặc hỏi: “Cô tìm ai?”
“Dì Trương, là cháu đây, cháu là Sanh Sanh...” Cô vừa nói, nước mắt ngắn nước mắt dài. Dì Trương một mặt nghi hoặc hỏi cô: “Sanh Sanh nào thế?”
“Chu Sanh Sanh. Cháu là Chu Sanh Sanh cạnh nhà dì đây.”
Cô giữ chặt tay người phụ nữ, bao năm mạnh mẽ kiên cường là thế, lần đầu trong đời cô cảm thấy sợ hãi và bất lực như giờ.
“Hình như cháu bị bệnh rồi, dì giúp cháu được không?”
Chỉ trong nháy mắt, dì trương thu tay lại, khuôn mặt đầy cảnh giác lui về khung cửa: “Đừng có buồn cười như thế, tôi không hề quen cô, cô đùa cái gì thế?”
“Cháu không đùa đâu. Cháu thực sự là Sanh Sanh. Bố cháu là Chu Minh Thâm, mẹ là Tiết Như Tranh... Cháu không nói dối, cháu thực sự là Chu Sanh Sanh…”
Cô vừa nói vừa khóc nhưng vẫn không lấy được lòng tin của dì Trương.
Cô gái 17 tuổi xinh xắn tự nhiên biến thành cô gái 20 tuổi xa lạ chỉ trong một đêm, trên đời này không ai tin có chuyện kì lạ như vậy.
Dì Trương nghĩ cô gái này hoàn toàn điên rồi, liền lạnh lùng đóng cửa lại.
Cô ngồi bên ngoài cửa nhà dì Trương không ngừng đập cửa trong tuyệt vọng, cuối cùng còn bị dì Trương tức giận cảnh cáo: “Nếu cô còn tiếp tục quấy rối, tôi báo cảnh sát đấy!”
Trong lúc tuyệt vọng, cô cũng gõ cửa mấy nhà hàng xóm lân cận, nhưng cũng đều có phản ứng giống dì Trương.
Cô liều mình nói ra hết tin tức của mình, từ tên tuổi của bố mẹ, đến sinh nhật của cô, rồi những biến cố của gia đình … đều không có ai tin cô.
Mọi người đều nói cô điên rồi.
Sau đó còn có người báo cảnh sát, họ rỉ tai nhau nên đưa cô vào viện tâm thần. Lúc xe cảnh sát đến nơi, cô vẫn đang khóc trong tuyệt vọng để xác minh danh phận của mình, nhưng mà ánh mắt của đám đông đổ dồn về cô ấy chỉ là thờ ơ, chế giễu, có chút náo nhiệt và cũng có sợ hãi…
Già trẻ đều đứng xung quanh nhìn cô nhưng không có lấy một người tin cô là Chu Sanh Sanh.
Cô dùng hết sức xoa khuôn mặt kia, tuyệt vọng nghĩ, có khi nào xé nát khuôn mặt này không, lôi khuôn mặt xa lạ kia xuống? Cũng có thể có ai đó đã giở trò lúc cô ngủ? Có thể ai đó đã gây mê rồi làm phẫu thuật cho cô?
Cảnh sát đi lên và kéo lấy cô, cô muốn chạy trốn, nhưng đã bị xe cảnh sát quay lại và đưa lên đồn công an.
Cảnh sát lập biên bản là một người phụ nữ trẻ, bởi vì thấy Chu Sanh Sanh còn trẻ, cứ khóc mãi nên bọn họ đặc biệt tìm cho cô một cảnh sát trẻ đến để thẩm vấn và an ủi cô.
Nhưng dù Chu Sanh Sanh có nói như nào đi nữa thì vẫn không có ai tin cô.
Sau nhiều lần tra khảo, nữ cảnh sát cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, đặt bút sang một bên, đóng sổ lại, đi ra khỏi phòng làm việc. Cô ấy đứng ở bên ngoài, nói với người ngoài cửa rằng: “Sở trưởng Lâm, tôi nghĩ là đầu óc cô ấy có vấn đề.”
“Không phải! Cháu nói đều là sự thật! Cháu thực sự là Chu Sanh Sanh! Vừa ngủ một giấc liên bị thay đổi gương mặt!” Trong phòng cô gái kích động khóc lớn.
Lâm sở trưởng cùng mấy người cảnh sát đứng gần đó đều thông cảm cho cô, bọn họ thảo luận rồi đưa ra quyết định.
“Đưa cô ấy đến viện tâm thần thôi.” Lâm sở trưởng thở dài, “Trẻ như vậy mà lại bị bệnh tâm thần, cũng không biết từ đâu chạy đến trấn của chúng ta nữa”.
Ngày hôm đó, từ chạng vạng cho đến tận đêm khuya, cô bị vô số ánh mắt tò mò theo dõi từ li từng tí, không khỏi la khóc thảm thiết, bọn họ đều thì thầm nói: “Nhìn này, đây là một cô gái điên.”
Cô ở lại đồn cảnh sát cả đêm, nữ cảnh sát mang đồ ăn đồ uống cho cô, còn đưa cả quần áo và chăn mền, nhưng cô ấy không nhúc nhích. Cô ấy chỉ có nắm tay nữ cảnh sát, cố gắng không kích động, mà chua xót cầu xin: “Em xin chị, xin hãy tin em, em không hề có bệnh. những điều em nói đều là thật, em không lừa chị”.
Nữ cảnh sát nhẹ nhàng trấn an cô: “Được rồi, được rồi, chị biết rồi, chị tin em.”
Nhưng cô cứ thế rời khỏi phòng, khóa chặt lại cửa, quay đầu nói với người kia: “ Thật đáng thương, còn trẻ như thế, mà bệnh như thế này rồi.”
Chu Sanh Sanh khóc cả một đêm, đến rạng sáng, cảnh sát đưa cô đến viện tâm thần.
Ở viện tâm thần, cô bị bác sĩ hỏi han, kể lại câu chuyện của cô, sau đó nghe thấy bác sĩ nuối tiếc nói với cảnh sát: “Phán đoán ban đầu là tâm thần phân liệt, đã có những dấu hiệu nghiêm trọng rồi.”
Cô nghe thấy bọn họ bàn bạc về cách trị liệu cho mình, một bên nhốt lại trị bệnh, một bên thông qua tìm người thân để tìm người nhà cho cô.
Trong suốt một tuần, cô bị nhốt trong căn phòng trắng như tuyết, tiếp nhận cái gọi là trị liệu phục hồi chức năng, liệu pháp sốc điện. Bác sĩ ngông ngừng hỏi đi hỏi lại cô những câu hỏi giống hệt nhau, Không ngừng soi đèn pin vào mắt cô, cũng liên túc ép cô uống thuốc thần kinh.
Những thứ thuốc này khiến cho cô bị ảo giác, trời đất xoay chuyển, cô còn nhìn thấy cả cha mẹ mình.
Chu Sanh Sanh không ít lần hét lên một cách điên cuồng, khao khát có người tin cô, nhưng không hề có ai. Tất cả người ở cái thị trấn này đều chính mắt chứng kiến cô lớn lên, nhưng không có lấy một ai tin rằng cô gái trẻ ngay trước mắt họ đây chính là Chu Sanh Sanh.
Cho đến một tuần sau, Chu Sanh Sanh chết lặng từ bỏ việc lấy lòng tin của người khác.
Vào một buổi trưa nọ, lần đầu có người đến thăm cô, bị ngăn cách bởi một cái cửa sắt, chính là Trịnh Tầm đứng bên ngoài cửa sổ nhỏ. Hắn nhìn cô chăm chú, hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Cô vẫn buồn bã nói: “ Tôi là Chu Sanh Sanh”.
Còn chưa nói xong, nước mắt đã không ngừng tuôn ra.
“Năm lớp 7, tôi đem cả thùng rác đổ lên đầu Trương Oánh Nhiên để trút giận cho cậu, cậu liền coi tôi là anh em tốt cơ mà. Năm lớp 8 tôi với cậu gian lận trong kì thi, cậu ném giấy cho tôi, kết quả là ném vào dưới chân thầy giáo, xém chút nữa không thế đi học rồi. Chúng ta cùng nhau học cấp 3, cùng nhau làm việc, cùng nhau…”
Cô ấy cứ vừa khóc vừa nhắc lại quá khứ giữa hai người họ.
Trịnh Tầm ngắt lời cô: “ Tôi biết rồi.”
Cô vốn dĩ chẳng còn chút hy vọng nào, nghe được những lời này bỗng nhiên hai mắt mở to, ánh mắt nổi lên những tơ máu đỏ ngầu nhưng lại sáng đến đáng sợ.
Hai ngày sau, nhân lúc tập luyện phục hồi trong sân, cô ấy đã chạy trốn khỏi bệnh viện mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Cô không màng mà chạy một mạch về nhà, lấy hết tiền tiết kiệm ra, chạy đến trước cửa nhà Trịnh Tấm nói: “Đi với tôi không?”
Ngày hôm đó, là ngày cuối cô làm loạn con trấn nhỏ với tư cách là Chu Sanh Sanh.
Cô mắc phải căn bệnh lạ, mãi đến mấy tháng sau mới chắc chắn, mỗi lần trời mưa, cô ấy đều sẽ thay đổi thành một gương mặt khác, một khuôn mặt lạ lẫm, đáng sợ, mà cô ấy mãi mãi không bao giờ kiểm soát được.
Beta: Qiongne
Những người nhiều năm không có mụn, một khi mụn mọc lên thật khủng khiếp.
Lúc ăn cơm bị đau quai hàm. Nói chuyện thì bị kéo cơ và rất đau.
Mà đau nhất là lúc soi gương, thấy nhan sắc mỹ miều này bị nhấn chìm chỉ vì một nốt mụn, đau đớn, nỗi đau xuất phát từ nội tâm.
May mắn thay, sau khi bôi kem đánh răng lên cằm, Lục Gia Xuyên im lặng được cả đêm, tác dụng chống viêm và giảm đau của kem đánh răng đóng vai trò rất lớn, anh đã nhiều lần quên mất sự tồn tại của mụn.
Vì vậy ngày hôm sau thức dậy, tâm trạng không tệ chút nào.
Tuy nhiên tâm trạng tốt đó không duy trì đến khi anh ra ngoài làm việc, bởi vì lúc vào nhà vệ sinh để rửa, anh đã vội vàng vặn vòi nước để rửa sạch kem đánh răng còn sót lại trên cằm, rồi lại ngẩng đầu lên. Đúng vậy, mụn hết sưng tấy cũng không còn đỏ để thu hút người khác nữa
Tuy nhiên, nó và phần da nhỏ xung quanh tiếp xúc với kem đánh răng qua đêm đã chuyển thành màu đen.
…đen rồi?!
Vòi nước vẫn chảy, Lục Gia Xuyên nhìn mình trong gương, ánh mắt trầm mặc. Không cần biết anh đã làm sạch nó bằng cách nào, nó, vẫn, đen, như, cũ.
7h sáng, Chu Sanh Sanh còn đang chìm trong mơ thì cửa có tiếng đập mạnh.
Cô mơ hồ mở mắt ra, bước tới cửa nhìn qua mắt mèo bất ngờ thấy Lục Gia Xuyên đứng bên ngoài, nhất thời sửng sốt, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô mất ba giây để hoàn hồn, móc xuống những thứ không rõ là gì khỏi khoé mắt, nhân tiện khép áo ngủ phần trên ngực lại, cố gắng làm cho chính mình giống một kẻ lười biếng đáng yêu, người đẹp có vòng một đầy đặn. sau đó mở cửa, cười ngọt ngào: “Bác sĩ Lục, anh tìm tôi à?” Người đàn ông trên hành lang vẫn vô cảm đứng đó, dáng người cao hơn 1m8 mang đến một loại cảm giác áp bức vô hình, ánh mắt đen của anh tràn ngập sát khí không thể giải thích được. Chu Sanh Sanh dần dần không thể vươn mình, lùi lại hai bước, có chút cảnh giác nhìn anh, lùi ra phía sau hai bước, có chút cảnh giác nhìn anh. Anh nhìn chằm chằm cô, chỉ vào dưới cằm, lửa giận như muốn bùng nổ, mà lại không nói ra chữ nào, cuối cùng chỉ có thể kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi: “Cô Tiết Thanh Thanh là cô cố ý đúng không?”
Dùng kem đánh răng mê hoặc tôi.
Phá hủy nhan sắc mỹ miều của tôi.
Chu Sanh Sanh tập trung nhìn, chỗ da đen đó… hơi lạ. Cô mở to hai mắt nhìn, do dự: “Anh, anh dùng kem đánh răng bao lâu?”
“Cả một đêm.”
“Cái này, cái này... Kem đánh răng có thành phần gây kích ứng với mụn, trong thời gian ngắn có thể giảm viêm, giảm đau, nhưng nếu tiếp xúc lâu sẽ làm bỏng da. Cô chậm rãi giải thích, thấy sắc mặt của Lục Gia Xuyên ngày càng khó coi, liền vội vàng giải thích: “Tôi còn chưa nói xong anh liền khoá tôi ở ngoài rồi, cái này không trách tôi được đâu nha!”, không khí tràn ngập cái không khí của một vụ thảm sát ở Texas.
Chu Sanh Sanh cân nhắc một lát, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn, cuối cùng đưa ra quyết định dứt khoát đóng cửa lại.
Rầm.
Sống trên núi thì không sợ không củi đốt.
Cô sợ hãi nấp sau cánh cửa, nhìn qua mắt mèo, lớn tiếng nói: “Bác sĩ Lục, hiện tại tôi ăn mặc không đàng hoàng, vì vậy tôi sẽ không nói chuyện trực tiếp với anh, để tránh anh không giữ nổi nội tâm hoang dã của mình, anh không kiểm soát được dục vọng, cũng thật khó để một người độc thân suốt 30 năm kiềm chế dục vọng!”
Lục Gia Xuyên đùng đùng nổi giận, anh đã bị người phụ nữ tay mắt nhanh nhạy này nhốt ngoài cửa. Anh không thể tin là bị đứng bên ngoài, nghe cô la lối bên trong.
Trái tim hoang dã, khó kiểm soát ham muốn dục vọng!? Với cô??? Rốt cuộc cái tự tin mê tín này đến từ đâu??
“Cô Tiết Thanh Thanh, tôi xin cô, từ nay về sau hãy cắt đứt quan hệ hàng xóm với nhau, cả đời không qua lại với nhau nữa.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói xong câu này liền đập vào cửa rồi quay về.
10 phút sau, bác sĩ đeo khẩu trang ra ngoài đi làm, vẻ mặt ủ rũ. Bên ngoài thời tiết quang tạnh, còn anh lại như một đám mây đen đang di chuyển. Cứ đi đến đâu là sát khí tới đó, trong bán kính mười thước cũng không ai dám lại gần.
*-*
Chu Sanh Sanh nhìn anh rời đi qua lỗ mắt mèo, không nhịn nổi cười, nhưng cô tuy rằng cười mà ánh mắt nóng bỏng lên. Rốt cuộc vẫn là không có cách nào dễ để đi vào cuộc sống của anh. Anh là người sống sờ sờ, yêu ai là yêu hết lòng, bị vứt bỏ cũng đau lòng lắm.
Người anh ấy thích chính là Chu An An, không phải Tiết Thanh Thanh bây giờ.
Càng không phải do cô không muốn thành thật với anh, nói cho anh nghe bí mật, cho dù nghe rợn người, ít nhất thì cũng cho anh biết, cô không từ mà biệt không là là vì không yêu anh.
Chu Sanh Sanh ngồi xổm cạnh cửa, vùi mặt vào đầu gối ôm hai chân, không thể kiềm chế mà nhớ về lần thay đổi khuôn mặt đầu tiên vào năm 17 tuổi. Đó là ngày giỗ của cha, cô ôm một bó hoa tươi đến trước mộ cha.
Mẹ mất sớm, cha nuôi cô khôn lớn, thế mà cũng không đợi được đến ngày cô trưởng thành đã bị số phận vô thường bắt đi một lần nữa.
Cô chỉ là một đứa trẻ mới lớn, với sự giúp đỡ của những người trong trấn, cô đã chôn cất cha bên cạnh mẹ, ai cũng đồng cảm cho số phận đau khổ của cô, ai cũng nói: “Sanh Sanh đứa bé này đúng số khổ”.
Nhưng đúng là thêu hoa trên gấm thì dễ, tạo than trong tuyết mới khó ( giúp người khi hoạn nạn mới khó)
Họ thương cô, nhưng không thể giúp cô. Cái trấn nhỏ này không giàu có, người có tiền đồ đều rời đi lên thành thị, những người ở lại chỉ là những người an phận thủ thường, nhưng ngoài làm việc tầm thường, bọn họ bận lo cho cuộc sống, chứ không sẵn sàng đưa tay ra giúp cô.
Chu Sanh Sanh vào quán cafe Internet làm thuê, rửa bát trong nhà hàng, một người làm rất nhiều công việc.
Năm mười bảy tuổi, vào ngày giỗ cha, cô ngây ngốc ngồi trước mộ nói chuyện với cha như xưa. Bọn họ ngay cả bia mộ tử tế cũng không có, chỉ có hai ngôi mộ trống.
Cô cúi đầu lẩm bẩm: “Đợi khi con có tiền con sẽ đổi cho hai người căn nhà lớn hơn. Cũng không phải mỗi người một nơi nữa, bố mẹ ở cùng nhau, tiếp tục làm cặp vợ chồng trời sinh.”
Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ hoà nhập với những đứa con gái cùng tuổi trong trấn, bọn họ là hòn ngọc quý trong nhà, còn cô chỉ là một đứa con gái giả trai, biết đi làm, cũng biết đánh nhau. Vì vậy tất cả những lời của cô đều là nói với bố mẹ nghe, đôi khi thì nói với Trịnh Tầm.
Mỗi khi gặp chuyện buồn, cô đều chạy ra rừng ngồi nói chuyện với hai ngôi mộ. Cũng là lý do khiến sau này cô trở thành một cô gái hay cằn nhằn.
Nhưng chẳng bao lâu, một cơn mưa bất chợt làm gián đoạn cuộc nói chuyện mỗi năm của cô với bố mẹ.
Cô vội vã chạy khỏi rừng, vấp phải rễ cây trên đường té ngã trên mặt đất, mặt bị đập xuống đất, hai gò má đều đổ máu. Cô không nhìn rõ thứ gì đã làm cô trầy xước, có vẻ là một tảng đá, màu sắc khác thường, đen tuyền còn lờ mờ ánh sáng xanh.
Máu của cô chảy trên đá nhưng tuyệt nhiên lại không bị mưa rửa trôi mà đọng lại rất lâu trên đá.
Mưa to quá, Chu Sanh Sanh không có nghĩ nhiều, vội vàng chạy về nhà.
Sau khi về nhà, cô lau chút thuốc đỏ trên vết thương, sau khi thay quần áo xong, cô cảm thấy đầu choáng choáng, chắc do cảm lạnh.
Cô tìm trong tủ thuốc lấy ra thuốc cảm, cũng không quan tâm xem còn hạn sử dụng hay không, cô nuốt sống hai viên, gục xuống giường ngủ thiếp đi và không ăn tối.
Cô ngủ một giấc mơ hồ, đến lúc tỉnh dậy đã là chạng vạng ngày hôm sau. Cô nằm trên giường, vô thức chạm vào má của mình, nhưng thật lạ, trên đó không có vết sẹo, cô cũng không cảm thấy đau nữa.
Vết thương đâu?
Ngày hôm qua rõ ràng còn chảy rất nhiều máu mà. Chu Sanh Sanh kỳ quái ngồi dậy, đầu vẫn choáng như cũ, cô sờ trán, vẫn có chút nóng. Cũng không nghĩ nhiều, cô ngồi dậy, đi đến trước gương soi. khoảnh khắc thấy người trong gương cô chỉ muốn hét lên.
Trong gương là một cô gái lạ mặt khoảng 20 tuổi, với khuôn mặt và đôi mắt cô chưa từng gặp trước đây. Cô tưởng mình vẫn đang trong mơ, ngơ ngác đứng đó hồi lâu rồi đưa tay lên sờ khuôn mặt.
Nó quá thật.
Căn bản không giống nằm mơ.
Cô giống như những diễn viên điện ảnh, cô tự chèn ép chính mình, cảm giác đau đớn khôn cùng tuyên bố đó là điều không thể chấp nhận, nhưng thực tế thì: tất cả đều đang thực sự tồn tại.
Cô la hét tuyệt vọng rồi chạy ra khỏi nhà, đập mạnh vào cửa nhà hàng xóm.
Dì Trương khoảng hơn 40 tuổi ra mở cửa, nhìn cô gái trẻ tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, nghi hoặc hỏi: “Cô tìm ai?”
“Dì Trương, là cháu đây, cháu là Sanh Sanh...” Cô vừa nói, nước mắt ngắn nước mắt dài. Dì Trương một mặt nghi hoặc hỏi cô: “Sanh Sanh nào thế?”
“Chu Sanh Sanh. Cháu là Chu Sanh Sanh cạnh nhà dì đây.”
Cô giữ chặt tay người phụ nữ, bao năm mạnh mẽ kiên cường là thế, lần đầu trong đời cô cảm thấy sợ hãi và bất lực như giờ.
“Hình như cháu bị bệnh rồi, dì giúp cháu được không?”
Chỉ trong nháy mắt, dì trương thu tay lại, khuôn mặt đầy cảnh giác lui về khung cửa: “Đừng có buồn cười như thế, tôi không hề quen cô, cô đùa cái gì thế?”
“Cháu không đùa đâu. Cháu thực sự là Sanh Sanh. Bố cháu là Chu Minh Thâm, mẹ là Tiết Như Tranh... Cháu không nói dối, cháu thực sự là Chu Sanh Sanh…”
Cô vừa nói vừa khóc nhưng vẫn không lấy được lòng tin của dì Trương.
Cô gái 17 tuổi xinh xắn tự nhiên biến thành cô gái 20 tuổi xa lạ chỉ trong một đêm, trên đời này không ai tin có chuyện kì lạ như vậy.
Dì Trương nghĩ cô gái này hoàn toàn điên rồi, liền lạnh lùng đóng cửa lại.
Cô ngồi bên ngoài cửa nhà dì Trương không ngừng đập cửa trong tuyệt vọng, cuối cùng còn bị dì Trương tức giận cảnh cáo: “Nếu cô còn tiếp tục quấy rối, tôi báo cảnh sát đấy!”
Trong lúc tuyệt vọng, cô cũng gõ cửa mấy nhà hàng xóm lân cận, nhưng cũng đều có phản ứng giống dì Trương.
Cô liều mình nói ra hết tin tức của mình, từ tên tuổi của bố mẹ, đến sinh nhật của cô, rồi những biến cố của gia đình … đều không có ai tin cô.
Mọi người đều nói cô điên rồi.
Sau đó còn có người báo cảnh sát, họ rỉ tai nhau nên đưa cô vào viện tâm thần. Lúc xe cảnh sát đến nơi, cô vẫn đang khóc trong tuyệt vọng để xác minh danh phận của mình, nhưng mà ánh mắt của đám đông đổ dồn về cô ấy chỉ là thờ ơ, chế giễu, có chút náo nhiệt và cũng có sợ hãi…
Già trẻ đều đứng xung quanh nhìn cô nhưng không có lấy một người tin cô là Chu Sanh Sanh.
Cô dùng hết sức xoa khuôn mặt kia, tuyệt vọng nghĩ, có khi nào xé nát khuôn mặt này không, lôi khuôn mặt xa lạ kia xuống? Cũng có thể có ai đó đã giở trò lúc cô ngủ? Có thể ai đó đã gây mê rồi làm phẫu thuật cho cô?
Cảnh sát đi lên và kéo lấy cô, cô muốn chạy trốn, nhưng đã bị xe cảnh sát quay lại và đưa lên đồn công an.
Cảnh sát lập biên bản là một người phụ nữ trẻ, bởi vì thấy Chu Sanh Sanh còn trẻ, cứ khóc mãi nên bọn họ đặc biệt tìm cho cô một cảnh sát trẻ đến để thẩm vấn và an ủi cô.
Nhưng dù Chu Sanh Sanh có nói như nào đi nữa thì vẫn không có ai tin cô.
Sau nhiều lần tra khảo, nữ cảnh sát cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, đặt bút sang một bên, đóng sổ lại, đi ra khỏi phòng làm việc. Cô ấy đứng ở bên ngoài, nói với người ngoài cửa rằng: “Sở trưởng Lâm, tôi nghĩ là đầu óc cô ấy có vấn đề.”
“Không phải! Cháu nói đều là sự thật! Cháu thực sự là Chu Sanh Sanh! Vừa ngủ một giấc liên bị thay đổi gương mặt!” Trong phòng cô gái kích động khóc lớn.
Lâm sở trưởng cùng mấy người cảnh sát đứng gần đó đều thông cảm cho cô, bọn họ thảo luận rồi đưa ra quyết định.
“Đưa cô ấy đến viện tâm thần thôi.” Lâm sở trưởng thở dài, “Trẻ như vậy mà lại bị bệnh tâm thần, cũng không biết từ đâu chạy đến trấn của chúng ta nữa”.
Ngày hôm đó, từ chạng vạng cho đến tận đêm khuya, cô bị vô số ánh mắt tò mò theo dõi từ li từng tí, không khỏi la khóc thảm thiết, bọn họ đều thì thầm nói: “Nhìn này, đây là một cô gái điên.”
Cô ở lại đồn cảnh sát cả đêm, nữ cảnh sát mang đồ ăn đồ uống cho cô, còn đưa cả quần áo và chăn mền, nhưng cô ấy không nhúc nhích. Cô ấy chỉ có nắm tay nữ cảnh sát, cố gắng không kích động, mà chua xót cầu xin: “Em xin chị, xin hãy tin em, em không hề có bệnh. những điều em nói đều là thật, em không lừa chị”.
Nữ cảnh sát nhẹ nhàng trấn an cô: “Được rồi, được rồi, chị biết rồi, chị tin em.”
Nhưng cô cứ thế rời khỏi phòng, khóa chặt lại cửa, quay đầu nói với người kia: “ Thật đáng thương, còn trẻ như thế, mà bệnh như thế này rồi.”
Chu Sanh Sanh khóc cả một đêm, đến rạng sáng, cảnh sát đưa cô đến viện tâm thần.
Ở viện tâm thần, cô bị bác sĩ hỏi han, kể lại câu chuyện của cô, sau đó nghe thấy bác sĩ nuối tiếc nói với cảnh sát: “Phán đoán ban đầu là tâm thần phân liệt, đã có những dấu hiệu nghiêm trọng rồi.”
Cô nghe thấy bọn họ bàn bạc về cách trị liệu cho mình, một bên nhốt lại trị bệnh, một bên thông qua tìm người thân để tìm người nhà cho cô.
Trong suốt một tuần, cô bị nhốt trong căn phòng trắng như tuyết, tiếp nhận cái gọi là trị liệu phục hồi chức năng, liệu pháp sốc điện. Bác sĩ ngông ngừng hỏi đi hỏi lại cô những câu hỏi giống hệt nhau, Không ngừng soi đèn pin vào mắt cô, cũng liên túc ép cô uống thuốc thần kinh.
Những thứ thuốc này khiến cho cô bị ảo giác, trời đất xoay chuyển, cô còn nhìn thấy cả cha mẹ mình.
Chu Sanh Sanh không ít lần hét lên một cách điên cuồng, khao khát có người tin cô, nhưng không hề có ai. Tất cả người ở cái thị trấn này đều chính mắt chứng kiến cô lớn lên, nhưng không có lấy một ai tin rằng cô gái trẻ ngay trước mắt họ đây chính là Chu Sanh Sanh.
Cho đến một tuần sau, Chu Sanh Sanh chết lặng từ bỏ việc lấy lòng tin của người khác.
Vào một buổi trưa nọ, lần đầu có người đến thăm cô, bị ngăn cách bởi một cái cửa sắt, chính là Trịnh Tầm đứng bên ngoài cửa sổ nhỏ. Hắn nhìn cô chăm chú, hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Cô vẫn buồn bã nói: “ Tôi là Chu Sanh Sanh”.
Còn chưa nói xong, nước mắt đã không ngừng tuôn ra.
“Năm lớp 7, tôi đem cả thùng rác đổ lên đầu Trương Oánh Nhiên để trút giận cho cậu, cậu liền coi tôi là anh em tốt cơ mà. Năm lớp 8 tôi với cậu gian lận trong kì thi, cậu ném giấy cho tôi, kết quả là ném vào dưới chân thầy giáo, xém chút nữa không thế đi học rồi. Chúng ta cùng nhau học cấp 3, cùng nhau làm việc, cùng nhau…”
Cô ấy cứ vừa khóc vừa nhắc lại quá khứ giữa hai người họ.
Trịnh Tầm ngắt lời cô: “ Tôi biết rồi.”
Cô vốn dĩ chẳng còn chút hy vọng nào, nghe được những lời này bỗng nhiên hai mắt mở to, ánh mắt nổi lên những tơ máu đỏ ngầu nhưng lại sáng đến đáng sợ.
Hai ngày sau, nhân lúc tập luyện phục hồi trong sân, cô ấy đã chạy trốn khỏi bệnh viện mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Cô không màng mà chạy một mạch về nhà, lấy hết tiền tiết kiệm ra, chạy đến trước cửa nhà Trịnh Tấm nói: “Đi với tôi không?”
Ngày hôm đó, là ngày cuối cô làm loạn con trấn nhỏ với tư cách là Chu Sanh Sanh.
Cô mắc phải căn bệnh lạ, mãi đến mấy tháng sau mới chắc chắn, mỗi lần trời mưa, cô ấy đều sẽ thay đổi thành một gương mặt khác, một khuôn mặt lạ lẫm, đáng sợ, mà cô ấy mãi mãi không bao giờ kiểm soát được.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương