Mặt Tôi Luôn Thay Đổi
Chương 44: Phong ba nổi lên
Editor: Nghiên
Beta: Qiongne
Trong cuộc sống, mọi người đều có xu thế tránh hại tìm lợi, Chu Sanh Sanh cũng không ngoại lệ.
Tám năm, cô đã vượt qua cuộc sống nhạt nhẽo bình đạm ở trấn nhỏ được tám năm rồi, thật ra, trong cuộc đời của một con người, cả đời cũng không có được bao nhiêu cái tám năm.
Thương xuân bi thu thật lâu, tự khép mình kín mình lại theo bản năng, cô rốt cuộc cũng có thể mang theo tinh thần hời hợt nhạt nhẽo để đối mắt với từng gương mặt xa lạ luôn xuất hiện của mình.
Chỉ là dù miệng vết thương đã không còn rớm máu, nhưng vết sẹo vẫn còn ở đó. Từ trước đến nay cô vẫn không thể nói ra bí mật của bản thân, bởi vì quá khứ vẫn còn rõ ràng trước mắt, sự sợ hãi và hoảng hốt lớn nhất vẫn còn tồn tại, cô thật sự không thể một lần nữa đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của mọi người, sau đó kết quả cuối cùng là bị đưa vào viện tâm thần.
Cô không thể chịu đựng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần của những người thân quen.
Đặc biệt càng không thể chấp nhận, ánh mắt như vậy đến từ Lục Gia Xuyên.
*-*
Thứ tư, Chu Sanh Sanh nhìn thấy một tin tức trên quầy báo chí, nói về một cậu bé bị thất lạc ba năm cuối cùng cũng đã tìm được.
Trên tin tức có nhắc đến, năm đó cậu bé bị lạc ở dưới cầu vượt, không biết là người tốt bụng nào đã cứu được cậu bé, hơn nữa còn nuôi cậu bé rất khỏe mạnh. Mà người tốt kia sau khi gọi điện thoại cho bà nội của cậu bé, đưa cậu bé đến cửa cục cảnh sát thì im lặng rời đi.
Người nhà của cậu bé đang kêu gọi trên tạp chí, hy vọng người tốt bụng kia có thể xuất hiện, bọn họ đồng ý trả lại gấp đôi tiền nuôi dưỡng trong mấy năm nay để cảm ơn lòng tốt của người nọ.
Chu Sanh Sanh đứng ở quầy bán báo của tiểu khu, ngơ ngác mà nhìn tin tức này, thật lâu cũng không nói một lời.
Cũng vì vậy, cô cũng không nhìn thấy Lục Gia Xuyên đang từ bên trong đi ra.
Nhưng Lục Gia Xuyên vừa đi ra là đã thấy cô, người phụ nữ kia không biết đang nghĩ gì mà lại ngẩn người cầm tờ báo. Từ sau khi cô chuyển đến, thực sự là khắc cốt ghi tâm việc phải quấy rầy anh, bước chân của anh hơi dừng lại, hận không thể quay đầu tránh đi, trốn vị Phật lớn này.
Kỳ lạ là, người phụ nữ khi anh đi đổ rác cũng có thể bám theo quấy rầy không dứt, lúc này đây khi anh đi ngang qua người cô cũng không phát hiện.
Lục Gia Xuyên nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy hành động của mình rất buồn cười.
Nhưng mà, cô ấy đang xem cái gì vậy?
Anh hơi ghé mắt nhìn vào, chú ý đến tiêu đề trên trang báo, cô đang nhìn chằm chằm vào tờ báo xã hội, nghĩ thầm, chỉ là tin tức xã hội thường thấy mỗi ngày thôi, biểu tình như vậy cũng hơi khoa trương đi.
Chỉ là một người phụ nữ ngày nào cũng theo đuôi anh đi đổ rác hôm nay bỗng nhiên vì một tờ báo mà lại làm lơ anh, biến anh thành một người trong suốt, đối lập trước sau thật sự quá lớn.
Sau khi Lục Gia Xuyên vào phòng, mở máy tính trong văn phòng ra, ánh mắt thoáng nhìn đến tờ báo mới ngày hôm nay.
Dừng một chút, cầm lấy, lật đến tiêu đề lúc nãy cô đang xem.
Trong chốc lát, có người gõ cửa. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một y tá trẻ tuổi đứng ở cửa.
Một gương mặt xa lạ, chỉ mới nhìn qua mấy lần, chắc là y tá mới đến mấy tháng trước. Họ tên là gì anh cũng không nhớ nhưng xem tuổi này, không phải y tá vừa tốt nghiệp, chắc là trong nhà có quan hệ, từ khoa khác chuyển đến Khoa Mắt.
“Có việc gì?” Anh khép tờ báo trong tay lại, nhìn lướt qua thẻ tên trước ngực y tá.
Y tá tên là Trương Oánh Nhiên đang đứng ở cửa nhìn anh, mặt hơi hơi đỏ lên, lộ ra hàm răng trắng tươi cười ngọt ngào: “Bác sĩ Lục, hôm nay đôi mắt của Đường Đường bị nhiễm trùng, không thoải mái. Bác sĩ Trương đã đi xem rồi, nhưng Đường Đường chỉ muốn tìm anh, đang khóc la rất dữ dội.”
“Tôi biết rồi.” Anh khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Khi đi thoáng qua, Trương Oánh Nhiên ngửi được một hương vị sạch sẽ trên người anh, mu bàn tay bị áo blouse trắng nhẹ nhàng lướt qua, tê tê dại dại, khiến lòng cô ta cũng ngứa ngáy theo.
Cô ta đi theo phía sau Lục Gia Xuyên vào phòng bệnh nhi, khi đi qua ngang phòng y tá, mấy y tá kia đang làm mặt quỷ với cô ta.
Y tá Trần cười hì hì làm khẩu hình: “Bắt lấy…anh… ấy…” sau đó nắm tay lại làm một tư thế cố lên.
Khóe môi cô ta cong lên, không tiếng động gật gật đầu, quay đầu lại nhìn bóng dáng Lục Gia Xuyên, trong lòng ngọt ngào như uống mật.
Bác sĩ Lục lớn lên thật đẹp trai, ngày đầu tiên cô ta đến Khoa Mắt thì đã chú ý đến anh. Lúc đầu còn lo lắng anh ấy đã ở Khoa Mắt nhiều năm như vậy, có thể đã sớm có người yêu hay không. Cô ta chỉ là một y tá mới đến, phí thật nhiều chocolate ba cô ta mua từ nước ngoài về, mới nhanh chóng hòa nhập với mấy người y tá trong phòng y tá, nghe được một số việc liên quan đến anh.
May mắn, anh đã độc thân nhiều năm, nghe nói cũng không ra ngoài làm bậy, thật sự giống như đang đợi cô ta vậy.
Nhìn mấy y tá trong phòng, cô ta cảm thấy, mình đã nắm chắc thắng lợi.
*-*
Trước đó Đường Đường đã làm một cuộc phẫu thuật. Mấy tháng trước bé bị tai nạn giao thông, bây giờ chỉ mới 6 tuổi, bởi vì vết thương có khả năng sẽ ảnh hưởng đến diện mạo, cho nên phải làm phẫu thuật để chữa trị.
Lúc đầu Lục Gia Xuyên cho rằng bé bị nhiễm trùng, cho nên mới khó chịu như thế, nhưng sau khi bước nhanh vào phòng bệnh, mới phát hiện bé chỉ đang diễn trò.
Anh ngồi xổm xuống, mang bao tay dùng một lần, vạch băng gạc lên xem xét, một lát sau: “Không có nhiễm trùng.”
Anh thay băng gạc, bôi thuốc, thấy tiểu gia hỏa hít một hơi lạnh.
“Nói đi, buổi sáng vì sao em lại khóc?” Anh liếc mắt nhìn bé, dán băng dính lại.
Tiểu gia hỏa thành thành thật thật đứng trước mặt anh: “Em, là do nhớ anh.”
Sợ anh trách cứ, bé còn cẩn thận nói thêm một câu: “Không chỉ có em, Tiểu Đinh cũng nhớ, Hạo Hạo cũng nhớ.”
“Nếu nhớ thì nói với chị y tá, vì sao lại nói dối? Em nói đôi mắt đau, bác sĩ Trương còn tưởng rằng em bị nhiễm trùng, vô cùng nôn nóng, thế nhưng em lại không cho anh ấy xem.” Giọng điệu của Lục Gia Xuyên có chút nghiêm khắc.
Đường Đường cúi đầu nắm quần áo, bàn tay nhỏ đầy thịt hơi căng thẳng, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Chị Chu nói lần trước anh bị bệnh, bọn em đều rất lo lắng. Chị y tá mỗi ngày đều bận rộn không chú ý đến bọn em, nên em…”
Nên đã nói dối, muốn mượn cớ để nhìn thấy anh.
Bàn tay nhỏ nhắn của Đường Đường dán lên gò má anh, thật cẩn thận, sờ sờ cằm: “Cằm anh nhọn nhọn.”
Sờ sờ môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh có ăn cơm đầy đủ hay không?”
Trái tim Lục Gia Xuyên còn chưa kịp mềm xuống, lại cứng ngắc như một tảng đá, chậm rãi, chậm rãi, hỏi ra một câu: “… chị Chu?”
Trái tim giống như bị người ta nắm chặt trong tay.
Tiểu Đinh cười hì hì thò qua: “Đúng rồi, mấy ngày hôm trước chị Chu đã đến thăm bọn em!”
“Còn mua cho bọn em rất nhiều chocolate ở siêu thị dưới lầu!”
“Chị Chu còn nói sau này sẽ đến thăm bọn em!”
Bọn nhỏ mồm năm miệng mười nói chuyện, Lục Gia Xuyên như rơi xuống hầm băng.
Cho nên, cái người đã mất tích mấy tháng trời, đã trở lại? Cô đã trở lại, còn đến thăm bọn nhỏ, vậy còn anh thì sao?
Nghĩ như vậy, thân thể đã thành thật đứng lên, anh đỡ lấy Đường Đường, cánh tay đang run rẩy, ngay sau đó không chút do dự xoay người rời đi, giống một trận gió mạnh.
“Bác sĩ Lục?” Trương Oánh Nhiên đi theo phía sau anh, không rõ chuyện gì xảy ra.
Bọn nhỏ cũng mồm năm miệng mười mà gọi anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh làm lơ tất cả mọi thứ xung quanh, bao gồm bọn nhỏ mà anh luôn yêu thương, giống như không hề nghe thấy bước nhanh về phía phòng y tá.
“Chu An An đã tới đây?” Anh hỏi y tá Trần.
Y tá Trần ngồi phía sau máy tính, sửng sốt: “Chu An An?”
Một lát sau, cô ta mới nhớ ra, đó không phải cô gái xinh đẹp thường hay hỏi thăm bác sĩ Lục hay sao, còn mang rất nhiều thứ đến cho bác sĩ Lục, mọi người đều nghĩ hai người họ là một đôi. Sau đó không biết vì sao lại không thấy cô ấy nữa, về sau lời đồn về mối quan hệ giữa cô ấy và bác sĩ Lục tai tiếng cũng dần dần biến mất.
“Không có.” Y tá Trần đầu óc mờ mịt, “Đã gần nửa năm rồi tôi không thấy cô ấy?”
“Các cô thì sao?” Trước nay Lục Gia Xuyên đều không thích nói chuyện phiếm hay tán gẫu với các cô, hôm nay tầm mắt lại phá lệ hướng tới phòng y tá, từng bước từng bước xem qua, đôi mắt đen nhánh gợn sóng lưu động, “Đường Đường nói mấy ngày trước cô ấy đã đến bệnh viện để thăm bọn nhỏ, các cô có gặp cô ấy không?”
Nếu y tá Trần không thấy, có lẽ y tá Lý có thấy qua.
Bệnh viện có nhiều người như vậy, một người đến thăm bệnh như cô tại sao lại không có ai nhìn thấy?
Đối mặt với sự truy hỏi của anh, tất cả mọi người đều mờ mịt lắc đầu, căn bản không có ai gặp qua cô gái có quan hệ thân mật với bác sĩ Lục, thường xuyên đến bệnh viện thăm anh mấy tháng trước.
Thật giống như trong lòng bị người phóng hỏa, nhưng giờ phút này, lại bị một chậu nước lạnh như băng tạt xuống, từ đầu đến chân, dập tắt ngọn lửa kia.
Anh chậm rãi ý thức được một sự thật, có lẽ Chu An An thật sự đã tới, nhưng cô hoàn toàn không đi tìm anh, không hề đến văn phòng hay trạm y tá để hỏi về anh. Cô chỉ đến thăm bọn nhỏ, thăm xong liền đi, cho nên mới không có ai chú ý đến cô ấy.
Đây là cách giải thích duy nhất.
Vì sao?
Ở trong lòng cô, anh không hề quan trọng sao, ngay cả bọn nhỏ chỉ mới gặp mặt một lần cũng quan trọng hơn anh rất nhiều lần. Bàn tay Lục Gia Xuyên chậm rãi nắm chặt, lại nắm chặt, đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Cô thật nhẫn tâm.
Cách đó vài bước, Trương Oánh Nhiên vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, đến khi anh xoay người rời đi, cô ta mới đi đến bên cạnh y tá Trần, hỏi: “Ấy, Chu An An là ai vậy?”
Y tá Trần lấy một thanh socola ra, đây là đồ mà Trương Oánh Nhiên mang đến lúc sáng. Cô ta gỡ lớp giấy bạc một bên ăn, một bên nghĩ nghĩ: “Vấn đề này rất khó trả lời. Tôi cũng không biết cô ấy là ai, lúc trước cô ấy thường xuyên đến bệnh viện tìm bác sĩ Lục, còn thường xuyên hỏi thăm về bác sĩ Lục…”
Nói tới đây, cô ta nhớ tới cái gì đó, cười hắc hắc: “Giống cô vậy đó, luôn cho tôi đồ ăn ngon, muốn tôi nói nhiều một chút.”
Mấy y tá cùng nhau cười rộ lên.
Sắc mặt Trương Oánh Nhiên đỏ lên, trong lòng có hơi tức giận, nhưng nghĩ đến tương lai còn rất nhiều việc phải nhờ vào sự giúp đỡ của mấy người phụ nữ này, rốt cuộc cô ta chỉ là người mới, mới đến, chỉ có thể nén giận.
Nếu như là lúc trước…
Cô ta chửi thầm trong lòng, lát sau lại nhớ đến một sự kiện đã xảy ra rất lâu trước đây, lúc học cấp hai, cô ta từng bị một nữ sinh bắt nạt. Lúc ấy cô ta chỉ gọi nữ sinh kia là đồ trứng ngốc thích yêu thầm, không biết nữ sinh kia có dây thần kinh nào không bình thường, thế nhưng lại đem sọt rác úp lên đầu cô ta, không những làm dơ quần áo mới của cô ta, còn khiến cô ta bị chê cười suốt một năm trời.
Quả thực vô cùng nhục nhã!
Đến hôm nay cô ta vẫn nhớ rõ tên của nữ sinh kia, Chu Sanh Sanh.
Thật phiền phức, đời này cô ta ghét nhất là những người họ Chu, lúc này lại chạy ra một người nghi ngờ là bạn gái cũ của bác sĩ Lục, thế nhưng cũng mang họ Chu, còn gọi là Chu An An.
Chu AA cũng được, Chu BB cũng thế, vừa nghe cái loại tên ABB liền biết là người không đứng đắn ngốc bạch ngọt, bạch liên hoa!
Đương nhiên, khi Trương Oánh Nhiên nghĩ như vậy, cô ta thật sự không biết, thật ra Chu An An cùng Chu Sanh Sanh chỉ là quá khứ, đối thủ tiếp theo của cô ta, vẫn là tính cách như cũ, vẫn mang một cái tên khiến cô ta xem thường… người kia chính là Tiết Thanh Thanh.
*-*
Khi Lục Gia Xuyên tan tầm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng xe trước tiệm cà phê quen thuộc.
Anh nói với chính mình, anh chỉ đang mệt mỏi, nên rất cần một ly cà phê.
Khi đứng ở quầy chờ, các nhân viên của cửa hàng tiệm biết anh đều sôi nổi chào hỏi. Mọi người đều quen thuộc với anh, chỉ bởi vì Chu Sanh Sanh đi rồi, anh đến cửa tiệm rất nhiều lần để tìm cô ấy.
Viên thò qua, chần chờ một lát, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh, anh còn đang đợi cô ấy sao?”
Bàn tay cầm tiền của Lục Gia Xuyên hơi dừng một chút, một lát sau, mới rút tiền ra đưa cô ấy, ngữ khí hờ hững: “Tôi chờ cô ấy khi nào?”
“…” Có bao giờ anh không đợi cô ấy đâu?
“Đều là người trưởng thành rồi, chân mọc trên người mình, hơn nữa hai người chúng tôi không có quan hệ gì cả. Cô ấy đi thì đi, vì sao tôi phải đợi?”
“…” Được được được, anh muốn nói gì cũng được.
Viên cung cung kính kính phối hợp với vị bác sĩ bất động tựa như núi lửa sắp phun trào này, anh đẹp trai nên anh nói gì cũng đúng.
Nhưng trước khi rời đi Lục Gia Xuyên vẫn không nhịn được, cứng mặt hỏi: “… Cô ấy không trở về sao?”
Viên lắc đầu.
Bác sĩ không lên tiếng, bưng cà phê quay đầu đi.
Mọi người trong tiệm cùng tụ tập lại, nhìn bóng dáng kia đã đi xa, chậm rãi thở dài.
Cửa hàng trưởng ôm trái tim: “Haizz không nghĩ tới trên đời này còn có một người si tình hơn tôi…”
Đáp lại anh ta, là một mảnh phi phi phi không dứt.
Nếu nói ngày hôm nay của bác sĩ Lục thật sự là phập phồng lên xuống, thì khi sắp kết thúc một ngày, anh lại nghênh đón một vở kịch nhỏ mới.
Khi anh dừng xe ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ quen thuộc, tâm tình phiền muộn xuống xe đi dạo một chút, lúc đi ngang qua tiệm đồ nướng BBQ mà con ma men Chu An An từng uống say rồi được anh cõng về trong đêm trăng kia, anh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Hàng xóm mới của anh, người phụ nữ điên phòng 1202 cách vách, cô đang ngồi ở vị trí quen thuộc uống rượu, hát ca với ánh trăng. Mà đối diện cô, là một người vô gia cư ăn mặc rách nát, đầu tóc hỗn loạn.
Beta: Qiongne
Trong cuộc sống, mọi người đều có xu thế tránh hại tìm lợi, Chu Sanh Sanh cũng không ngoại lệ.
Tám năm, cô đã vượt qua cuộc sống nhạt nhẽo bình đạm ở trấn nhỏ được tám năm rồi, thật ra, trong cuộc đời của một con người, cả đời cũng không có được bao nhiêu cái tám năm.
Thương xuân bi thu thật lâu, tự khép mình kín mình lại theo bản năng, cô rốt cuộc cũng có thể mang theo tinh thần hời hợt nhạt nhẽo để đối mắt với từng gương mặt xa lạ luôn xuất hiện của mình.
Chỉ là dù miệng vết thương đã không còn rớm máu, nhưng vết sẹo vẫn còn ở đó. Từ trước đến nay cô vẫn không thể nói ra bí mật của bản thân, bởi vì quá khứ vẫn còn rõ ràng trước mắt, sự sợ hãi và hoảng hốt lớn nhất vẫn còn tồn tại, cô thật sự không thể một lần nữa đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của mọi người, sau đó kết quả cuối cùng là bị đưa vào viện tâm thần.
Cô không thể chịu đựng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần của những người thân quen.
Đặc biệt càng không thể chấp nhận, ánh mắt như vậy đến từ Lục Gia Xuyên.
*-*
Thứ tư, Chu Sanh Sanh nhìn thấy một tin tức trên quầy báo chí, nói về một cậu bé bị thất lạc ba năm cuối cùng cũng đã tìm được.
Trên tin tức có nhắc đến, năm đó cậu bé bị lạc ở dưới cầu vượt, không biết là người tốt bụng nào đã cứu được cậu bé, hơn nữa còn nuôi cậu bé rất khỏe mạnh. Mà người tốt kia sau khi gọi điện thoại cho bà nội của cậu bé, đưa cậu bé đến cửa cục cảnh sát thì im lặng rời đi.
Người nhà của cậu bé đang kêu gọi trên tạp chí, hy vọng người tốt bụng kia có thể xuất hiện, bọn họ đồng ý trả lại gấp đôi tiền nuôi dưỡng trong mấy năm nay để cảm ơn lòng tốt của người nọ.
Chu Sanh Sanh đứng ở quầy bán báo của tiểu khu, ngơ ngác mà nhìn tin tức này, thật lâu cũng không nói một lời.
Cũng vì vậy, cô cũng không nhìn thấy Lục Gia Xuyên đang từ bên trong đi ra.
Nhưng Lục Gia Xuyên vừa đi ra là đã thấy cô, người phụ nữ kia không biết đang nghĩ gì mà lại ngẩn người cầm tờ báo. Từ sau khi cô chuyển đến, thực sự là khắc cốt ghi tâm việc phải quấy rầy anh, bước chân của anh hơi dừng lại, hận không thể quay đầu tránh đi, trốn vị Phật lớn này.
Kỳ lạ là, người phụ nữ khi anh đi đổ rác cũng có thể bám theo quấy rầy không dứt, lúc này đây khi anh đi ngang qua người cô cũng không phát hiện.
Lục Gia Xuyên nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy hành động của mình rất buồn cười.
Nhưng mà, cô ấy đang xem cái gì vậy?
Anh hơi ghé mắt nhìn vào, chú ý đến tiêu đề trên trang báo, cô đang nhìn chằm chằm vào tờ báo xã hội, nghĩ thầm, chỉ là tin tức xã hội thường thấy mỗi ngày thôi, biểu tình như vậy cũng hơi khoa trương đi.
Chỉ là một người phụ nữ ngày nào cũng theo đuôi anh đi đổ rác hôm nay bỗng nhiên vì một tờ báo mà lại làm lơ anh, biến anh thành một người trong suốt, đối lập trước sau thật sự quá lớn.
Sau khi Lục Gia Xuyên vào phòng, mở máy tính trong văn phòng ra, ánh mắt thoáng nhìn đến tờ báo mới ngày hôm nay.
Dừng một chút, cầm lấy, lật đến tiêu đề lúc nãy cô đang xem.
Trong chốc lát, có người gõ cửa. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy một y tá trẻ tuổi đứng ở cửa.
Một gương mặt xa lạ, chỉ mới nhìn qua mấy lần, chắc là y tá mới đến mấy tháng trước. Họ tên là gì anh cũng không nhớ nhưng xem tuổi này, không phải y tá vừa tốt nghiệp, chắc là trong nhà có quan hệ, từ khoa khác chuyển đến Khoa Mắt.
“Có việc gì?” Anh khép tờ báo trong tay lại, nhìn lướt qua thẻ tên trước ngực y tá.
Y tá tên là Trương Oánh Nhiên đang đứng ở cửa nhìn anh, mặt hơi hơi đỏ lên, lộ ra hàm răng trắng tươi cười ngọt ngào: “Bác sĩ Lục, hôm nay đôi mắt của Đường Đường bị nhiễm trùng, không thoải mái. Bác sĩ Trương đã đi xem rồi, nhưng Đường Đường chỉ muốn tìm anh, đang khóc la rất dữ dội.”
“Tôi biết rồi.” Anh khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Khi đi thoáng qua, Trương Oánh Nhiên ngửi được một hương vị sạch sẽ trên người anh, mu bàn tay bị áo blouse trắng nhẹ nhàng lướt qua, tê tê dại dại, khiến lòng cô ta cũng ngứa ngáy theo.
Cô ta đi theo phía sau Lục Gia Xuyên vào phòng bệnh nhi, khi đi qua ngang phòng y tá, mấy y tá kia đang làm mặt quỷ với cô ta.
Y tá Trần cười hì hì làm khẩu hình: “Bắt lấy…anh… ấy…” sau đó nắm tay lại làm một tư thế cố lên.
Khóe môi cô ta cong lên, không tiếng động gật gật đầu, quay đầu lại nhìn bóng dáng Lục Gia Xuyên, trong lòng ngọt ngào như uống mật.
Bác sĩ Lục lớn lên thật đẹp trai, ngày đầu tiên cô ta đến Khoa Mắt thì đã chú ý đến anh. Lúc đầu còn lo lắng anh ấy đã ở Khoa Mắt nhiều năm như vậy, có thể đã sớm có người yêu hay không. Cô ta chỉ là một y tá mới đến, phí thật nhiều chocolate ba cô ta mua từ nước ngoài về, mới nhanh chóng hòa nhập với mấy người y tá trong phòng y tá, nghe được một số việc liên quan đến anh.
May mắn, anh đã độc thân nhiều năm, nghe nói cũng không ra ngoài làm bậy, thật sự giống như đang đợi cô ta vậy.
Nhìn mấy y tá trong phòng, cô ta cảm thấy, mình đã nắm chắc thắng lợi.
*-*
Trước đó Đường Đường đã làm một cuộc phẫu thuật. Mấy tháng trước bé bị tai nạn giao thông, bây giờ chỉ mới 6 tuổi, bởi vì vết thương có khả năng sẽ ảnh hưởng đến diện mạo, cho nên phải làm phẫu thuật để chữa trị.
Lúc đầu Lục Gia Xuyên cho rằng bé bị nhiễm trùng, cho nên mới khó chịu như thế, nhưng sau khi bước nhanh vào phòng bệnh, mới phát hiện bé chỉ đang diễn trò.
Anh ngồi xổm xuống, mang bao tay dùng một lần, vạch băng gạc lên xem xét, một lát sau: “Không có nhiễm trùng.”
Anh thay băng gạc, bôi thuốc, thấy tiểu gia hỏa hít một hơi lạnh.
“Nói đi, buổi sáng vì sao em lại khóc?” Anh liếc mắt nhìn bé, dán băng dính lại.
Tiểu gia hỏa thành thành thật thật đứng trước mặt anh: “Em, là do nhớ anh.”
Sợ anh trách cứ, bé còn cẩn thận nói thêm một câu: “Không chỉ có em, Tiểu Đinh cũng nhớ, Hạo Hạo cũng nhớ.”
“Nếu nhớ thì nói với chị y tá, vì sao lại nói dối? Em nói đôi mắt đau, bác sĩ Trương còn tưởng rằng em bị nhiễm trùng, vô cùng nôn nóng, thế nhưng em lại không cho anh ấy xem.” Giọng điệu của Lục Gia Xuyên có chút nghiêm khắc.
Đường Đường cúi đầu nắm quần áo, bàn tay nhỏ đầy thịt hơi căng thẳng, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Chị Chu nói lần trước anh bị bệnh, bọn em đều rất lo lắng. Chị y tá mỗi ngày đều bận rộn không chú ý đến bọn em, nên em…”
Nên đã nói dối, muốn mượn cớ để nhìn thấy anh.
Bàn tay nhỏ nhắn của Đường Đường dán lên gò má anh, thật cẩn thận, sờ sờ cằm: “Cằm anh nhọn nhọn.”
Sờ sờ môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh có ăn cơm đầy đủ hay không?”
Trái tim Lục Gia Xuyên còn chưa kịp mềm xuống, lại cứng ngắc như một tảng đá, chậm rãi, chậm rãi, hỏi ra một câu: “… chị Chu?”
Trái tim giống như bị người ta nắm chặt trong tay.
Tiểu Đinh cười hì hì thò qua: “Đúng rồi, mấy ngày hôm trước chị Chu đã đến thăm bọn em!”
“Còn mua cho bọn em rất nhiều chocolate ở siêu thị dưới lầu!”
“Chị Chu còn nói sau này sẽ đến thăm bọn em!”
Bọn nhỏ mồm năm miệng mười nói chuyện, Lục Gia Xuyên như rơi xuống hầm băng.
Cho nên, cái người đã mất tích mấy tháng trời, đã trở lại? Cô đã trở lại, còn đến thăm bọn nhỏ, vậy còn anh thì sao?
Nghĩ như vậy, thân thể đã thành thật đứng lên, anh đỡ lấy Đường Đường, cánh tay đang run rẩy, ngay sau đó không chút do dự xoay người rời đi, giống một trận gió mạnh.
“Bác sĩ Lục?” Trương Oánh Nhiên đi theo phía sau anh, không rõ chuyện gì xảy ra.
Bọn nhỏ cũng mồm năm miệng mười mà gọi anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh làm lơ tất cả mọi thứ xung quanh, bao gồm bọn nhỏ mà anh luôn yêu thương, giống như không hề nghe thấy bước nhanh về phía phòng y tá.
“Chu An An đã tới đây?” Anh hỏi y tá Trần.
Y tá Trần ngồi phía sau máy tính, sửng sốt: “Chu An An?”
Một lát sau, cô ta mới nhớ ra, đó không phải cô gái xinh đẹp thường hay hỏi thăm bác sĩ Lục hay sao, còn mang rất nhiều thứ đến cho bác sĩ Lục, mọi người đều nghĩ hai người họ là một đôi. Sau đó không biết vì sao lại không thấy cô ấy nữa, về sau lời đồn về mối quan hệ giữa cô ấy và bác sĩ Lục tai tiếng cũng dần dần biến mất.
“Không có.” Y tá Trần đầu óc mờ mịt, “Đã gần nửa năm rồi tôi không thấy cô ấy?”
“Các cô thì sao?” Trước nay Lục Gia Xuyên đều không thích nói chuyện phiếm hay tán gẫu với các cô, hôm nay tầm mắt lại phá lệ hướng tới phòng y tá, từng bước từng bước xem qua, đôi mắt đen nhánh gợn sóng lưu động, “Đường Đường nói mấy ngày trước cô ấy đã đến bệnh viện để thăm bọn nhỏ, các cô có gặp cô ấy không?”
Nếu y tá Trần không thấy, có lẽ y tá Lý có thấy qua.
Bệnh viện có nhiều người như vậy, một người đến thăm bệnh như cô tại sao lại không có ai nhìn thấy?
Đối mặt với sự truy hỏi của anh, tất cả mọi người đều mờ mịt lắc đầu, căn bản không có ai gặp qua cô gái có quan hệ thân mật với bác sĩ Lục, thường xuyên đến bệnh viện thăm anh mấy tháng trước.
Thật giống như trong lòng bị người phóng hỏa, nhưng giờ phút này, lại bị một chậu nước lạnh như băng tạt xuống, từ đầu đến chân, dập tắt ngọn lửa kia.
Anh chậm rãi ý thức được một sự thật, có lẽ Chu An An thật sự đã tới, nhưng cô hoàn toàn không đi tìm anh, không hề đến văn phòng hay trạm y tá để hỏi về anh. Cô chỉ đến thăm bọn nhỏ, thăm xong liền đi, cho nên mới không có ai chú ý đến cô ấy.
Đây là cách giải thích duy nhất.
Vì sao?
Ở trong lòng cô, anh không hề quan trọng sao, ngay cả bọn nhỏ chỉ mới gặp mặt một lần cũng quan trọng hơn anh rất nhiều lần. Bàn tay Lục Gia Xuyên chậm rãi nắm chặt, lại nắm chặt, đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Cô thật nhẫn tâm.
Cách đó vài bước, Trương Oánh Nhiên vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, đến khi anh xoay người rời đi, cô ta mới đi đến bên cạnh y tá Trần, hỏi: “Ấy, Chu An An là ai vậy?”
Y tá Trần lấy một thanh socola ra, đây là đồ mà Trương Oánh Nhiên mang đến lúc sáng. Cô ta gỡ lớp giấy bạc một bên ăn, một bên nghĩ nghĩ: “Vấn đề này rất khó trả lời. Tôi cũng không biết cô ấy là ai, lúc trước cô ấy thường xuyên đến bệnh viện tìm bác sĩ Lục, còn thường xuyên hỏi thăm về bác sĩ Lục…”
Nói tới đây, cô ta nhớ tới cái gì đó, cười hắc hắc: “Giống cô vậy đó, luôn cho tôi đồ ăn ngon, muốn tôi nói nhiều một chút.”
Mấy y tá cùng nhau cười rộ lên.
Sắc mặt Trương Oánh Nhiên đỏ lên, trong lòng có hơi tức giận, nhưng nghĩ đến tương lai còn rất nhiều việc phải nhờ vào sự giúp đỡ của mấy người phụ nữ này, rốt cuộc cô ta chỉ là người mới, mới đến, chỉ có thể nén giận.
Nếu như là lúc trước…
Cô ta chửi thầm trong lòng, lát sau lại nhớ đến một sự kiện đã xảy ra rất lâu trước đây, lúc học cấp hai, cô ta từng bị một nữ sinh bắt nạt. Lúc ấy cô ta chỉ gọi nữ sinh kia là đồ trứng ngốc thích yêu thầm, không biết nữ sinh kia có dây thần kinh nào không bình thường, thế nhưng lại đem sọt rác úp lên đầu cô ta, không những làm dơ quần áo mới của cô ta, còn khiến cô ta bị chê cười suốt một năm trời.
Quả thực vô cùng nhục nhã!
Đến hôm nay cô ta vẫn nhớ rõ tên của nữ sinh kia, Chu Sanh Sanh.
Thật phiền phức, đời này cô ta ghét nhất là những người họ Chu, lúc này lại chạy ra một người nghi ngờ là bạn gái cũ của bác sĩ Lục, thế nhưng cũng mang họ Chu, còn gọi là Chu An An.
Chu AA cũng được, Chu BB cũng thế, vừa nghe cái loại tên ABB liền biết là người không đứng đắn ngốc bạch ngọt, bạch liên hoa!
Đương nhiên, khi Trương Oánh Nhiên nghĩ như vậy, cô ta thật sự không biết, thật ra Chu An An cùng Chu Sanh Sanh chỉ là quá khứ, đối thủ tiếp theo của cô ta, vẫn là tính cách như cũ, vẫn mang một cái tên khiến cô ta xem thường… người kia chính là Tiết Thanh Thanh.
*-*
Khi Lục Gia Xuyên tan tầm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng xe trước tiệm cà phê quen thuộc.
Anh nói với chính mình, anh chỉ đang mệt mỏi, nên rất cần một ly cà phê.
Khi đứng ở quầy chờ, các nhân viên của cửa hàng tiệm biết anh đều sôi nổi chào hỏi. Mọi người đều quen thuộc với anh, chỉ bởi vì Chu Sanh Sanh đi rồi, anh đến cửa tiệm rất nhiều lần để tìm cô ấy.
Viên thò qua, chần chờ một lát, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh, anh còn đang đợi cô ấy sao?”
Bàn tay cầm tiền của Lục Gia Xuyên hơi dừng một chút, một lát sau, mới rút tiền ra đưa cô ấy, ngữ khí hờ hững: “Tôi chờ cô ấy khi nào?”
“…” Có bao giờ anh không đợi cô ấy đâu?
“Đều là người trưởng thành rồi, chân mọc trên người mình, hơn nữa hai người chúng tôi không có quan hệ gì cả. Cô ấy đi thì đi, vì sao tôi phải đợi?”
“…” Được được được, anh muốn nói gì cũng được.
Viên cung cung kính kính phối hợp với vị bác sĩ bất động tựa như núi lửa sắp phun trào này, anh đẹp trai nên anh nói gì cũng đúng.
Nhưng trước khi rời đi Lục Gia Xuyên vẫn không nhịn được, cứng mặt hỏi: “… Cô ấy không trở về sao?”
Viên lắc đầu.
Bác sĩ không lên tiếng, bưng cà phê quay đầu đi.
Mọi người trong tiệm cùng tụ tập lại, nhìn bóng dáng kia đã đi xa, chậm rãi thở dài.
Cửa hàng trưởng ôm trái tim: “Haizz không nghĩ tới trên đời này còn có một người si tình hơn tôi…”
Đáp lại anh ta, là một mảnh phi phi phi không dứt.
Nếu nói ngày hôm nay của bác sĩ Lục thật sự là phập phồng lên xuống, thì khi sắp kết thúc một ngày, anh lại nghênh đón một vở kịch nhỏ mới.
Khi anh dừng xe ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ quen thuộc, tâm tình phiền muộn xuống xe đi dạo một chút, lúc đi ngang qua tiệm đồ nướng BBQ mà con ma men Chu An An từng uống say rồi được anh cõng về trong đêm trăng kia, anh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Hàng xóm mới của anh, người phụ nữ điên phòng 1202 cách vách, cô đang ngồi ở vị trí quen thuộc uống rượu, hát ca với ánh trăng. Mà đối diện cô, là một người vô gia cư ăn mặc rách nát, đầu tóc hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương