Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 62
Cậu nhóc chỉ có thể ôm đùi Ôn Diệp để ổn định trái tim nhỏ bé đang hoảng loạn của mình.
Ôn Diệp không có ý kiến gì, dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ, lần đầu tiên đến một nơi xa lạ như Ôn phủ, các ma ma tỳ nữ quen thuộc đều cách cậu nhóc rất xa, cậu nhóc chỉ có thể dựa sát vào người mẫu thân chỉ mới gặp mặt vài lân như nàng mà thôi, không khóc đã là kiên cường lắm rồi.
Vì thế Ôn Diệp an ủi xoa mái đầu đã cởi mũ nhung ra của cậu nhóc.
Tròn xoe ấm nóng, không cẩn thận liền... sờ đến nghiện rồi.
Sau khi nỗi bất an lúc đầu chậm rãi vơi đi, cuối cùng Từ Ngọc Tuyên cũng chú ý đến bàn tay đang vò loạn tóc mình.
Cậu nhóc ngửa đầu nhìn Ôn Diệp với đôi mắt cún con, khó hiểu hỏi: "Mẫu thân?"
Ôn Diệp lập tức dừng tay lại, cười khen: "Đầu của Tuyên Nhi thật đẹp."
Từ Ngọc Tuyên dường như nghe hiểu Ôn Diệp đang khen mình, cậu nhóc mím môi kiềm chế, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Tiểu hài tử ấy mà, không đứa nào không thích được khen, Ôn Diệp chỉ dùng một câu đã có thể tiếp tục xoa đầu cậu nhóc.
Nhưng một màn này ở trong mắt những người khác lại có ý tứ khác.
Thẩm thị vẫn luôn bình tĩnh, Ôn Ngọc Uyển đã sớm được Thẩm thị dặn dò từ trước nên chỉ hơi ngạc nhiên rồi lập tức trở lại bình thường.
Về phần những người còn lại, tất cả đều cảm thấy bất ngờ khi thấy Từ Ngọc Tuyên thân cận với kế mẫu Ôn Diệp như vậy.
Ở trong mắt bọn họ, quan hệ giữa nhi tử của nguyên phối và kế mẫu van dĩ nên thù địch lẫn nhau, giống như việc thế gian cực ít trường hợp bà bà và nàng dâu có thể thật lòng thật dạ hòa thuận với nhau.
Quả nhiên, người có thể gả vào Quốc công phủ làm kế thất sao có thể là một nhân vật nhỏ tâm thường được.
Dương thị còn nhỏ giọng thì thâm với Liễu thị: "Xem ra Tứ muội và tiểu công tử của Quốc công phủ có duyên mẫu tử với nhau."
Ôn Diệp mặc kệ bọn họ mắt đi mày lại với nhau, hiện tại nàng chỉ tò mò Từ Ngọc Tuyên đã ngủ như thế nào thì cái đầu mới có thể tròn như thế này.
Trong khi đó, sau khi gọi một tiếng "Tứ tỷ" rồi lại thăm hỏi vài câu, Ôn Nhiên bắt đầu thấy tò mò về Từ Ngọc Tuyên.
Cô bé nhỏ giọng hỏi Ôn Diệp: "Đây chính là cháu ngoại trai sao?"
Ôn Diệp "ừ" một tiếng: "Coi là vậy."
Nay Từ Ngọc Tuyên đã gọi nàng một tiếng mẫu thân, Ôn Nhiên còn không phải là tiểu di của cậu nhóc đấy à.
Đôi mắt của Ôn Nhiên lập tức sáng lên, nhưng sau đó lại dần dần tối đi. Bây giờ cô bé đã hiểu hàm nghĩa của từ kế mẫu này rồi, cũng hiểu người trên thế gian đều có định kiến và cái nhìn không thiện cảm đối với thân phận kế mẫu, kế thất. Bây giờ, Tứ tỷ của cô bé chính là cái thân phận này.
Người ngoài đều cảm thấy Ôn Diệp gả vào chỗ tốt, nhưng thân là muội muội ruột thịt, giờ phút này Ôn Nhiên chỉ cảm thấy đau lòng và lo lắng cho tỷ tỷ.
Là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, sao Ôn Diệp có thể nhìn không ra sự thay đổi trong cảm xúc của Ôn Nhiên, nhưng có một số chuyện không thể nói trước mặt mọi người.
Hôn sự của nàng đã chọc không ít người ghen ghét, nếu còn truyên ra tin nàng sống ở Quốc công phủ rất thoải mái nữa, chỉ sợ bản thân sẽ bị nước miếng của mấy phu nhân trong thành Thịnh Kinh này dìm chất.
Ôn Diệp chỉ mới ở chính viện hơn nửa canh giờ, Thẩm thị đã mở miệng để nàng, Ôn Lan và Ôn Tuệ tự mình về thăm khuê viện.
Ngoài mặt thì nói vậy, chẳng qua trong lòng mọi người đều hiểu, Thẩm thị đang tạo cơ hội cho các nàng gặp mặt nói chuyện với di nương của mình.
Nhưng Bạch di nương đã không còn, thời tiết lại lạnh như vậy, Ôn Tuệ cũng lười đi ngang sân khấu, bèn tìm đại một lý do nán lại chính viện.
Chỉ cần Ôn Tuệ không gây chuyện, Thẩm thị sẽ không quản nàng đi hay ở.
Trước khi rời đi, Ôn Diệp nhìn về phía Từ Ngọc Tuyên đang ngồi cạnh mình, nói: "Hay là con ở lại đây nhé?"
Ôn Diệp không có ý kiến gì, dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ, lần đầu tiên đến một nơi xa lạ như Ôn phủ, các ma ma tỳ nữ quen thuộc đều cách cậu nhóc rất xa, cậu nhóc chỉ có thể dựa sát vào người mẫu thân chỉ mới gặp mặt vài lân như nàng mà thôi, không khóc đã là kiên cường lắm rồi.
Vì thế Ôn Diệp an ủi xoa mái đầu đã cởi mũ nhung ra của cậu nhóc.
Tròn xoe ấm nóng, không cẩn thận liền... sờ đến nghiện rồi.
Sau khi nỗi bất an lúc đầu chậm rãi vơi đi, cuối cùng Từ Ngọc Tuyên cũng chú ý đến bàn tay đang vò loạn tóc mình.
Cậu nhóc ngửa đầu nhìn Ôn Diệp với đôi mắt cún con, khó hiểu hỏi: "Mẫu thân?"
Ôn Diệp lập tức dừng tay lại, cười khen: "Đầu của Tuyên Nhi thật đẹp."
Từ Ngọc Tuyên dường như nghe hiểu Ôn Diệp đang khen mình, cậu nhóc mím môi kiềm chế, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Tiểu hài tử ấy mà, không đứa nào không thích được khen, Ôn Diệp chỉ dùng một câu đã có thể tiếp tục xoa đầu cậu nhóc.
Nhưng một màn này ở trong mắt những người khác lại có ý tứ khác.
Thẩm thị vẫn luôn bình tĩnh, Ôn Ngọc Uyển đã sớm được Thẩm thị dặn dò từ trước nên chỉ hơi ngạc nhiên rồi lập tức trở lại bình thường.
Về phần những người còn lại, tất cả đều cảm thấy bất ngờ khi thấy Từ Ngọc Tuyên thân cận với kế mẫu Ôn Diệp như vậy.
Ở trong mắt bọn họ, quan hệ giữa nhi tử của nguyên phối và kế mẫu van dĩ nên thù địch lẫn nhau, giống như việc thế gian cực ít trường hợp bà bà và nàng dâu có thể thật lòng thật dạ hòa thuận với nhau.
Quả nhiên, người có thể gả vào Quốc công phủ làm kế thất sao có thể là một nhân vật nhỏ tâm thường được.
Dương thị còn nhỏ giọng thì thâm với Liễu thị: "Xem ra Tứ muội và tiểu công tử của Quốc công phủ có duyên mẫu tử với nhau."
Ôn Diệp mặc kệ bọn họ mắt đi mày lại với nhau, hiện tại nàng chỉ tò mò Từ Ngọc Tuyên đã ngủ như thế nào thì cái đầu mới có thể tròn như thế này.
Trong khi đó, sau khi gọi một tiếng "Tứ tỷ" rồi lại thăm hỏi vài câu, Ôn Nhiên bắt đầu thấy tò mò về Từ Ngọc Tuyên.
Cô bé nhỏ giọng hỏi Ôn Diệp: "Đây chính là cháu ngoại trai sao?"
Ôn Diệp "ừ" một tiếng: "Coi là vậy."
Nay Từ Ngọc Tuyên đã gọi nàng một tiếng mẫu thân, Ôn Nhiên còn không phải là tiểu di của cậu nhóc đấy à.
Đôi mắt của Ôn Nhiên lập tức sáng lên, nhưng sau đó lại dần dần tối đi. Bây giờ cô bé đã hiểu hàm nghĩa của từ kế mẫu này rồi, cũng hiểu người trên thế gian đều có định kiến và cái nhìn không thiện cảm đối với thân phận kế mẫu, kế thất. Bây giờ, Tứ tỷ của cô bé chính là cái thân phận này.
Người ngoài đều cảm thấy Ôn Diệp gả vào chỗ tốt, nhưng thân là muội muội ruột thịt, giờ phút này Ôn Nhiên chỉ cảm thấy đau lòng và lo lắng cho tỷ tỷ.
Là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, sao Ôn Diệp có thể nhìn không ra sự thay đổi trong cảm xúc của Ôn Nhiên, nhưng có một số chuyện không thể nói trước mặt mọi người.
Hôn sự của nàng đã chọc không ít người ghen ghét, nếu còn truyên ra tin nàng sống ở Quốc công phủ rất thoải mái nữa, chỉ sợ bản thân sẽ bị nước miếng của mấy phu nhân trong thành Thịnh Kinh này dìm chất.
Ôn Diệp chỉ mới ở chính viện hơn nửa canh giờ, Thẩm thị đã mở miệng để nàng, Ôn Lan và Ôn Tuệ tự mình về thăm khuê viện.
Ngoài mặt thì nói vậy, chẳng qua trong lòng mọi người đều hiểu, Thẩm thị đang tạo cơ hội cho các nàng gặp mặt nói chuyện với di nương của mình.
Nhưng Bạch di nương đã không còn, thời tiết lại lạnh như vậy, Ôn Tuệ cũng lười đi ngang sân khấu, bèn tìm đại một lý do nán lại chính viện.
Chỉ cần Ôn Tuệ không gây chuyện, Thẩm thị sẽ không quản nàng đi hay ở.
Trước khi rời đi, Ôn Diệp nhìn về phía Từ Ngọc Tuyên đang ngồi cạnh mình, nói: "Hay là con ở lại đây nhé?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương