Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn
Chương 63
Đã có Kỷ ma ma cùng với Thanh Tuyết và Bạch Mai mà Lục thị phái đến, còn có Thẩm thị trấn giữ, Từ Ngọc Tuyên ở lại chính viện không có gì không ổn, dù sao Ôn Diệp rất yên tâm.
Nàng đi gặp di nương, dẫn theo Từ Ngọc Tuyên chỉ tổ chậm trễ thời gian, hơn nữa nhóm người Kỷ ma ma chắc chắn muốn đi theo, Khê Thúy viện chỉ rộng có ngần ấy, sao nàng có thể thoải mái nói chuyện với di nương và tiểu muội được.
Từ Ngọc Tuyên cảm nhận được Ôn Diệp muốn bỏ lại mình, cậu nhóc lập tức ôm chặt đùi nàng không thả, ý tứ rõ ràng là từ chối ở lại nơi này.
Lúc này Kỷ ma ma bước tới, do dự nói: "Tuy trời lạnh, nhưng chỉ cần mặc dày cho tiểu công tử, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn."
Trong lòng Kỷ ma ma, Ôn Diệp không muốn dẫn Từ Ngọc Tuyên đến Khê Thúy viện, có lẽ là lo lắng cả đi lẫn về sẽ khiến tiểu công tử hít gió lạnh, sợ gánh vác trách nhiệm.
Đương nhiên, có thể nán lại chính viện là tốt nhất, Kỷ ma ma cực kỳ tán thành.
Nhưng ai bảo tiểu công tử cứ khăng khăng muốn gần gũi với Nhị phu nhân cơ chứ, dáng vẻ lúc này càng là không chịu rời xa.
Ôn Diệp không hề bị Kỷ ma ma thuyết phục, chỉ trong chốc lát, nàng đã có biện pháp.
Ôn Diệp nhìn Thanh Tuyết và Bạch Mai rồi nói: "Lang quân và Tuyên Nhi đã tách ra lâu như vậy, nhất định đã có chút nhớ rồi."
"Thanh Tuyết, ngươi tới tiền viện bẩm báo một tiếng, nói là Tuyên Nhi nhớ cha rồi."
"Bạch Mai, ngươi và Kỷ ma ma phải cẩn thận che chở Tuyên Nhi đến tiền viện."
Thanh Tuyết, Bạch Mai, Kỷ ma ma: "..."
*
Sự việc được giải quyết suôn sẻ, Ôn Diệp dẫn theo tiểu muội, Vân Chi cùng với Đào Chi bước nhanh về phía Khê Thúy viện.
Mà lúc này, nhóm nam nhân ở tiền viện đang thảo luận triều sự, nhìn tiểu hài nhi trong lòng Từ Nguyệt Gia, cả đám người trở nên trầm mặc hẳn.
Cuối cùng vẫn là Ôn phụ khụ một tiếng phá vỡ sự im lặng, không chút xấu hổ giải thích thay cho Ôn Diệp: "Chuyện này xác thực Diệp Nhi đã làm không được thỏa đáng lắm, còn mong Tử Đàn khoan dung."
Từ Nguyệt Gia liếc nhìn đứa nhỏ đang tủi thân trong lòng mình, đáp: "... Nương của Tuyên Nhi chu đáo như vậy, là phúc của Tử Đàn, nhạc phụ nghĩ nhiều rồi."...
Lúc ăn trưa, nam nữ phân bàn mà ăn, đương nhiên mấy đứa nhỏ là ngoại lệ, cả bọn được sắp xếp ngồi bàn nữ.
Bên trái Ôn Diệp là tiểu muội Ôn Nhiên, bên phải là Từ Ngọc Tuyên.
Từ Ngọc Tuyên còn nhỏ, lúc ngồi lên ghế chỉ cao hơn bàn ăn nửa cái đầu.
Từ Ngọc Tuyên đã có Kỷ ma ma đút cho ăn, Ôn Diệp chỉ cần lo ăn phần mình, so sánh với thái độ của các tỷ muội khác dành cho nhi nữ, trông Ôn Diệp có vẻ vô tâm vô phế hơn nhiều.
Giờ phút này, dáng vẻ chân thật nhất của một kế mẫu được Ôn Diệp thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Hôm nay không có quy tắc "ăn không nói, ngủ không nói", tiếng nói chuyện trên bàn nam nhân lại chưa từng gián đoạn, cho nên Thẩm thị cũng không gò bó mọi người.
Ôn Diệp nhân lúc mọi người trên bàn câu được câu chăng mà ăn không ít.
Nghe nói bữa trưa hôm nay do chính Đại tẩu Dương thị tự mình đốc thúc, quả nhiên không giống với bình thường, món nào món nấy đều đánh thẳng vào nụ vị giác (/).
(/) nụ vị giác (R®Š): khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.
"Món này ngon." Ôn Diệp nếm thử một miếng chân giò hun khói, ngon hơn loại mà nàng đã ăn trước đó nhiều, vì thế thuận tay gắp cho Ôn Nhiên một miếng.
"Cảm ơn Tứ tỷ." Ôn Nhiên nói.
Từ Ngọc Tuyên vẫn còn nhớ chuyện hồi sáng Ôn Diệp bỏ rơi mình, đến lúc này đôi mắt cún con tròn xoe vẫn còn rưng rưng.
Kỷ ma ma thấy ánh mắt của Từ Ngọc Tuyên nhìn chằm chằm miếng thịt chân giò hun khói trong đĩa sứ của Ôn Diệp, tưởng rằng cậu nhóc cũng muốn ăn, nghĩ giây lát, cũng gắp một miếng cho vào chén.
Chân giò hun khói vị mặn, Từ Ngọc Tuyên vẫn còn nhỏ nên Kỷ Ma Ma chỉ đút cậu nhóc những món thịt thanh đạm hơn.
Nhưng chỉ là một miếng chân giò hun khói, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.
Nàng đi gặp di nương, dẫn theo Từ Ngọc Tuyên chỉ tổ chậm trễ thời gian, hơn nữa nhóm người Kỷ ma ma chắc chắn muốn đi theo, Khê Thúy viện chỉ rộng có ngần ấy, sao nàng có thể thoải mái nói chuyện với di nương và tiểu muội được.
Từ Ngọc Tuyên cảm nhận được Ôn Diệp muốn bỏ lại mình, cậu nhóc lập tức ôm chặt đùi nàng không thả, ý tứ rõ ràng là từ chối ở lại nơi này.
Lúc này Kỷ ma ma bước tới, do dự nói: "Tuy trời lạnh, nhưng chỉ cần mặc dày cho tiểu công tử, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn."
Trong lòng Kỷ ma ma, Ôn Diệp không muốn dẫn Từ Ngọc Tuyên đến Khê Thúy viện, có lẽ là lo lắng cả đi lẫn về sẽ khiến tiểu công tử hít gió lạnh, sợ gánh vác trách nhiệm.
Đương nhiên, có thể nán lại chính viện là tốt nhất, Kỷ ma ma cực kỳ tán thành.
Nhưng ai bảo tiểu công tử cứ khăng khăng muốn gần gũi với Nhị phu nhân cơ chứ, dáng vẻ lúc này càng là không chịu rời xa.
Ôn Diệp không hề bị Kỷ ma ma thuyết phục, chỉ trong chốc lát, nàng đã có biện pháp.
Ôn Diệp nhìn Thanh Tuyết và Bạch Mai rồi nói: "Lang quân và Tuyên Nhi đã tách ra lâu như vậy, nhất định đã có chút nhớ rồi."
"Thanh Tuyết, ngươi tới tiền viện bẩm báo một tiếng, nói là Tuyên Nhi nhớ cha rồi."
"Bạch Mai, ngươi và Kỷ ma ma phải cẩn thận che chở Tuyên Nhi đến tiền viện."
Thanh Tuyết, Bạch Mai, Kỷ ma ma: "..."
*
Sự việc được giải quyết suôn sẻ, Ôn Diệp dẫn theo tiểu muội, Vân Chi cùng với Đào Chi bước nhanh về phía Khê Thúy viện.
Mà lúc này, nhóm nam nhân ở tiền viện đang thảo luận triều sự, nhìn tiểu hài nhi trong lòng Từ Nguyệt Gia, cả đám người trở nên trầm mặc hẳn.
Cuối cùng vẫn là Ôn phụ khụ một tiếng phá vỡ sự im lặng, không chút xấu hổ giải thích thay cho Ôn Diệp: "Chuyện này xác thực Diệp Nhi đã làm không được thỏa đáng lắm, còn mong Tử Đàn khoan dung."
Từ Nguyệt Gia liếc nhìn đứa nhỏ đang tủi thân trong lòng mình, đáp: "... Nương của Tuyên Nhi chu đáo như vậy, là phúc của Tử Đàn, nhạc phụ nghĩ nhiều rồi."...
Lúc ăn trưa, nam nữ phân bàn mà ăn, đương nhiên mấy đứa nhỏ là ngoại lệ, cả bọn được sắp xếp ngồi bàn nữ.
Bên trái Ôn Diệp là tiểu muội Ôn Nhiên, bên phải là Từ Ngọc Tuyên.
Từ Ngọc Tuyên còn nhỏ, lúc ngồi lên ghế chỉ cao hơn bàn ăn nửa cái đầu.
Từ Ngọc Tuyên đã có Kỷ ma ma đút cho ăn, Ôn Diệp chỉ cần lo ăn phần mình, so sánh với thái độ của các tỷ muội khác dành cho nhi nữ, trông Ôn Diệp có vẻ vô tâm vô phế hơn nhiều.
Giờ phút này, dáng vẻ chân thật nhất của một kế mẫu được Ôn Diệp thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Hôm nay không có quy tắc "ăn không nói, ngủ không nói", tiếng nói chuyện trên bàn nam nhân lại chưa từng gián đoạn, cho nên Thẩm thị cũng không gò bó mọi người.
Ôn Diệp nhân lúc mọi người trên bàn câu được câu chăng mà ăn không ít.
Nghe nói bữa trưa hôm nay do chính Đại tẩu Dương thị tự mình đốc thúc, quả nhiên không giống với bình thường, món nào món nấy đều đánh thẳng vào nụ vị giác (/).
(/) nụ vị giác (R®Š): khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.
"Món này ngon." Ôn Diệp nếm thử một miếng chân giò hun khói, ngon hơn loại mà nàng đã ăn trước đó nhiều, vì thế thuận tay gắp cho Ôn Nhiên một miếng.
"Cảm ơn Tứ tỷ." Ôn Nhiên nói.
Từ Ngọc Tuyên vẫn còn nhớ chuyện hồi sáng Ôn Diệp bỏ rơi mình, đến lúc này đôi mắt cún con tròn xoe vẫn còn rưng rưng.
Kỷ ma ma thấy ánh mắt của Từ Ngọc Tuyên nhìn chằm chằm miếng thịt chân giò hun khói trong đĩa sứ của Ôn Diệp, tưởng rằng cậu nhóc cũng muốn ăn, nghĩ giây lát, cũng gắp một miếng cho vào chén.
Chân giò hun khói vị mặn, Từ Ngọc Tuyên vẫn còn nhỏ nên Kỷ Ma Ma chỉ đút cậu nhóc những món thịt thanh đạm hơn.
Nhưng chỉ là một miếng chân giò hun khói, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương