Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên
Chương 26
Edit: Mạc Tử Thiên
Già Lâu đã từng cho rằng "" thực tàn nhẫn.
Lúc anh còn là một ấu tể, từng bởi vì bị động vật khác bài xích mà vào nhầm rừng rậm.
Lúc ấy, rừng rậm không yên lặng như hiện tại.
Các con vật sợ hãi rừng rậm, rừng rậm cũng cực kỳ tàn khốc với họ. Phàm là các con vật tiến vào rừng rậm, kết cục đều rất thê thảm. Dần dà, nơi này trở thành một vùng cấm.
"" cũng không lên tiếng, nhưng khi Già Lâu tiến vào rừng, anh nghe được một tồn tại nào đó nói nhỏ với anh.
"Màu đen..."
Ngữ khí không chứa cảm xúc, nhưng rõ ràng có một tia ác ý và mê hoặc sâu đậm. Báo con bất tri bất giác đi đến dưới tàng cây, lần nữa nghe được thanh âm kia.
"Lại đây..."
Báo con không rõ nguyên nhân, chần chừ không bước, nhưng anh lại không có chỗ để đi, lại không biết có dũng khí từ đâu, vì thế tiếp tục đi trước.
Anh đi a đi a, cây cối phía trước đều giống nhau y như đúc, lại giống như có thứ gì đó dẫn đường, anh đi thẳng đến cây đại thụ kia.
Dưới tàng cây này là một mảnh cỏ, là sinh vật duy nhất sinh trưởng trong địa phương có thanh âm này.
Báo con đứng ở dưới tàng cây, ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy hốc cây. Anh tò mò nhìn trộm vào bên trong, lại không thu hoạch được gì. Hốc cây phảng phất như một vực sâu không thấy đáy, đen hơn cả đêm khuya đen nhánh. Già Lâu chần chờ, giây tiếp theo, anh bỗng bất động.
... Anh bị lực lượng thần bí nào đó khống chế, không tự chủ được mà cộng cảm. Trong đầu tràn ngập tư duy, tình cảm, ký ức không thuộc về chính mình.
Ký ức giết chóc, tình cảm phẫn nộ, ý niệm bi thương... Đủ loại cảm xúc tiêu cực chiếm cứ đại não của báo con. Rồi sau đó, có ý đồ tiêu diệt ý thức của anh, tu hú chiếm tổ.
Già Lâu ngoan cường ngăn cản.
Dùng khát vọng sinh tồn, dùng sinh mệnh bản thân làm lực lượng, Già Lâu vậy mà chống đỡ được một lần lại một lần tiến công, trước sau như một, vẫn giữ được một tia ý niệm.
Đối phương không nghĩ tới, ý chỉ của một con báo con vậy mà kiên định như vậy. Sau một lúc mãnh liệt chém giết, "" có lẽ là có hạn chế nhất định, không thể muốn làm gì thì làm, nó tạm thời lui bước, nhưng để lại một sợi ý thức trong não Già Lâu.
Anh ngày nghỉ đêm hoạt động, một mình sinh hoạt. Ở trong ký ức hỗn độn, anh tìm được một câu chuyện xưa trên thảo nguyên, cũng biết được một vài thứ động vật khác không biết. Rồi sau đó, anh cẩn thận cùng "" giao tiếp, phát hiện một sự kiện khác.
"" đang đợi
Đang đợi một cơ hội.
... Báo đen nhìn chăm chú lá cây này.
Mấy năm trôi qua, rừng rậm không còn biến hóa, đại thụ cùng mặt cỏ xung quanh vẫn trước sau như một. Nhưng từ ký ức hỗn độn trong não, Già Lâu biết đây chỉ là bên ngoài.
Anh dốc hết sức lực, khiến các con vật khác hình thành một sự ăn ý, làm bọn họ ước thúc con của mình, không được tiến vào rừng rậm. Dần dần, rừng rậm cũng yên tĩnh theo sự thay đổi này. Chỉ có anh ngẫu nhiên tiến vào, tra xét tình huống của "".
Có đôi khi, "" cũng sẽ tương đối bình thản một chút, thậm chí còn cho Già Lâu một ít kiến nghị; có đôi khi, "" chỉ trầm miên, không đáp lại bất cứ thứ gì; nhưng có càng nhiều thời điểm, "" xao động, bất an, phảng phất như từ đầu đến cuối đều tiến hành một hồi chém giết.
Đấu tranh đơn độc thuộc về "", người ngoài vô pháp nhúng tay. Điều Già Lâu có thể làm, cũng chỉ có bảo cho các con vật khác, trăm triệu lần không được tiến vào rừng rậm, cẩn thận đối phó với trăng máu, bảo vệ tốt ấu tể.
Còn tốt, các con vật đều biết nơi này nguy hiểm, đặc biệt dặn dò nhãi con của họ. Thậm chí chờ sau khi chúng thành niên, mới nói một ít chân tướng cho chúng.
Cái này làm cho thảo nguyên yên bình một hồi lâu.
Hiện tại, A Ninh đã đến, tựa như một hòn đá nhỏ đột ngột rơi xuống mặt hồ yên ả, không thể đoán trước tương lai như thế nào.
Thứ duy nhất Già Lâu có thể xác định là sự thay đổi anh chờ mong đã tới.
Mà anh, sẽ dốc hết sức lực, bảo vệ A Ninh thật tốt.
Chỉ là hiện tại, việc quan trọng nhất vẫn là tìm được A Ninh.
Cho dù là bẫy rập, anh cũng phải bắt lấy cọng rơm này.
Báo đen không hề chần chờ, cuối cúng quét mắt đến phiến lá trên mặt đất, toàn lực chạy vội theo phương hướng nó chỉ.
......
Rừng rậm, Thiệu Dĩ Ninh rốt cuộc đi không nổi.
Mệt chết mèo con, meo!
Xung quanh đều giống nhau, dù nhìn đến cỡ nào cũng không thấy một đóa hoa nào. Móng vuốt nhỏ không đứng dậy nổi nữa. Thiệu Dĩ Ninh thở phì phò, chỉ phải dừng lại nghỉ ngơi.
Aiz, rốt cuộc phải làm thế nào a.
Cậu buồn bực, không chỉ có thế, cậu hiện tại vừa đói lại mệt, đã vậy...
Còn rất đau.
Cái loại cảm giác đau đớn này, càng ngày càng cường liệt. Thiệu Dĩ Ninh thậm chí lo lắng, có phải mình bị bệnh kì quái gì không. Hoặc là... trên thảo nguyên không có mèo, chẳng lẽ là khí hậu không hợp?
Nghe vậy không thích hợp, ở lâu như vậy rồi, giờ mới không hợp với khí hậu.
Đầu óc cậu suy nghĩ miên man, phảng phất làm như vậy có thể giảm bớt cảm giác đau đớn một ít --- thân thể khác thường là một thứ, chủ yếu là trong lòng không dễ chịu.
Đặc biệt là dưới tình huống lẻ loi một mình như hiện tại.
Mèo con ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã chạng vạng tối rồi nhỉ? Mẫu Sư có phải đi tìm cậu không? A ba Barkley có lo lắng cho cậu không? Hôm nay Ba Ân có bắt được con rệp nào không? Còn có...
Còn có Già Lâu, cậu không đi tìm Già Lâu chơi, báo đen sẽ cảm thấy như trút được một gánh nặng, hay là cảm nhận được có điều không đúng?
Cậu có phải sẽ vĩnh viễn lạc ở chỗ này không. Nếu là vậy, ở dị giới có thiên đường không? Cậu có thể gặp lại ba mẹ không?
Thời điểm một mình, thật sự rất dễ dàng nghĩ nhiều a.
Cậu lắc lắc đầu, nghiêm túc ngồi xổm xuống, mạnh mẽ dời suy nghĩ đi, bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác.
... Cậu đói bụng.
Một ngày một đêm không ăn gì, Thiệu Dĩ Ninh chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang.
Vì tiết kiệm thể lực, Thiệu Dĩ Ninh dứt khoát bất động, cuộn thành một cục, giảm bớt sự tiêu hao năng lượng, nhưng kỳ thật không có tác dụng gì, cậu cắn chặt răng, một lẫn nữa đứng lên, quyết định thử lần cuối cùng.
Rừng rậm hẳn là ở phía tây của thảo nguyên, nhưng trong rừng rậm phương hướng đều loạn cả lên. Cho nên cậu tính làm theo cách trái ngược, nhắm mắt lại, dựa theo cảm giác để đi.
Trong rừng đại thụ che trời, một mình mèo con lông tuyết trắng tiến lên. Móng vuốt phấn nộn đã có chút ô uế, nếu như bị Mẫu Sư nhìn thấy, nhất định nàng sẽ đại kinh tiểu quái, kéo cậu vào trong lòng dùng sức rửa sạch, bụng cũng thầm thì kêu vang --- theo bản năng, cậu thật sự đem Mẫu Sư thành mẹ.
Cậu chọn một phương hướng, không ngừng đi tới, qua hồi lâu, bỗng nhiên thấy dưới một cây đại thụ, có một khối đá kỳ lạ.
Cục đá màu xám trắng, hình dạng cũng không có quy tắc gì, đặt ở bên ngoài thì vô cùng tầm thường. Nhưng ở chỗ này, ở nơi mỗi đại thụ đều như đi ra từ một khuôn mẫu, tảng đá này liền có chút lập dị.
Thiệu Dĩ Ninh ghi nhớ vị trí của cục đá, nhìn nhìn bốn phía, lại phát hiện một chút bất đồng.
Lấy tảng đá này làm trung tâm, xung quanh còn phân bố một vài khối đá, như là có quy luật gì đó.
Cục đá như lơ đãng nhắc nhở cậu --- nơi này không phải khu vực toàn cây cối như vừa rồi, như là một nơi khác.
Nơi này... cùng địa phương vừa rồi, khác nhau cái gì?
Cậu không thể hiểu hết.
Mặt trời dần lặn, ánh sáng trong rừng rậm cũng bắt đầu ảm đạm. Bầu không khí cổ quái được tạo bởi nhóm cây cối vào ban ngày cũng dần dần thay đổi thành một diện mạo mới. Chúng nó không giống như đại thụ, ngược lại giống như từng mũi tên đâm thẳng vuông góc với mặt đất.
Quả thực là giống như đang ở trong một đại địa đối kháng. Nếu có người nhìn từ trên cao xuống, sẽ phát hiện rừng rậm rộng lớn này như một hình tâm*. Mà vị trí hiện giờ của Thiệu Dĩ Ninh, khoảng cách không xa lắm với hồng tâm ở giữa.
*Ngu tiếng Việt, không biết nên dịch thế nào, nhưng đại loại là nhìn như bia bắn cung á.
Cậu chỉ cần lại bước về phía trước một đoạn đường, là có thể đi đến chính giữa và thấy một cảnh tượng khác.
... Nơi đó sẽ có một đại thụ, có thanh âm duy nhất trong rừng rậm, có một mảnh cỏ nhỏ còn sống.
"" đang đợi, cũng vẫn luôn suy nghĩ biện pháp dẫn cậu qua --- Thiệu Dĩ Ninh nhìn lầm vài lần đều là do "" làm.
Đêm tối rốt cuộc hoàn toàn buông xuống.
Lông tóc tuyết trắng của mèo con vẫn như cũ dễ thấy trong đêm đen, cậu cong cong móng vuốt, nỗ lực biến mình thành một quả cầu. Buổi tối sẽ có chút lạnh, vì thế cậu dựa vào đại thụ, muốn tận lực che đậy một ít gió lạnh ban đêm. Rồi sau đó đầu cậu gật gà gật gù, lại bởi vì bụng kêu đói, mà chậm chạp không ngủ được.
... Bây giờ cậu rất nhớ mọi người a.
Cho dù hiện tại cậu nhìn thấy Đa Luân, cậu cũng sẽ không đuổi hắn đi.
Khụ khụ, nhiều lắm là nói mấy câu, rồi lại đuổi đi.
Cái loại đau đớn trong xương này càng thêm mãnh liệt. Mèo con vì đau mà cơ thể hô hấp dồn dập. Nhưng cậu thật sự không có sức lực, vì thế mèo con giống như một đóa bồ công anh nhỏ run run trong gió, mềm như bông dựa vào dưới tàng cây, cũng không nhúc nhích.
Cậu thật sự mệt mỏi, mệt mỏi quá.
Đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp lúc này nhắm lại --- ngay lúc cậu gần với tuyệt vọng, cách đó không xa, rốt cuộc vang lên tiếng bước chân chạy vội.
Báo đen xuất hiện cách đó không xa.
Anh hiếm khi rít gào, nhưng hiện tại vừa chạy vừa kêu hiển nhiên là biện pháp sáng suốt hơn, vì thế Thiệu Dĩ Ninh mơ mơ màng màng, hoài nghi mình có phải gặp ảo giác hay không.
"A Ninh!"
Có người kêu cậu, hình như là Già Lâu. Nhưng cậu đi lâu như vậy rồi, Già Lâu thật sự có thể tìm thấy cậu sao?
"A Ninh!"
Sức để ngẩng đầu mèo con cũng không có. Thân thể cậu run rẩy, đau đến mức không phát ra tiếng được.
"A Ninh!"
Báo đen rốt cuộc cũng thấy được thân ảnh nho nhỏ ở dưới đại thụ. Trong nháy mắt anh nhìn thấy tiểu miêu nhãi con, trái tim của anh đột nhiên giống như bị đâm, nảy lên sự đau lòng thật lớn.
Thiệu Dĩ Ninh cũng thấy được anh, đồng tử tròn tròn co rút lại, vô ý thức thấp giọng lẩm bẩm: "Già Lâu đại ca..."
Là Già Lâu!
Già Lâu tìm được cậu!
Màu lam trong mắt nhiễm lên sự vui sướng, cậu nỗ lực bò dậy, nhưng đúng lúc này, trong thân thể cậu lại nổi lên cơn đau khó có thể kiềm được.
Thật sự đau quá...
Giống như lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt, giống như cả người đều bị tắc nghẽn, cậu nhất thời không thể tự hỏi điều gì nữa, chỉ có vô tận đau đớn tràn ra. Cậu không kiềm được mà ngã trên mặt đất, cuộn thành một cục.
Cùng với cơn đau đớn, thân thể cậu vậy mà bắt đầu biến hình, kèo dài...
Ở trong rừng rậm, ở trước mặt Già Lâu...
Cậu biến thành hình người.
Già Lâu đã từng cho rằng "" thực tàn nhẫn.
Lúc anh còn là một ấu tể, từng bởi vì bị động vật khác bài xích mà vào nhầm rừng rậm.
Lúc ấy, rừng rậm không yên lặng như hiện tại.
Các con vật sợ hãi rừng rậm, rừng rậm cũng cực kỳ tàn khốc với họ. Phàm là các con vật tiến vào rừng rậm, kết cục đều rất thê thảm. Dần dà, nơi này trở thành một vùng cấm.
"" cũng không lên tiếng, nhưng khi Già Lâu tiến vào rừng, anh nghe được một tồn tại nào đó nói nhỏ với anh.
"Màu đen..."
Ngữ khí không chứa cảm xúc, nhưng rõ ràng có một tia ác ý và mê hoặc sâu đậm. Báo con bất tri bất giác đi đến dưới tàng cây, lần nữa nghe được thanh âm kia.
"Lại đây..."
Báo con không rõ nguyên nhân, chần chừ không bước, nhưng anh lại không có chỗ để đi, lại không biết có dũng khí từ đâu, vì thế tiếp tục đi trước.
Anh đi a đi a, cây cối phía trước đều giống nhau y như đúc, lại giống như có thứ gì đó dẫn đường, anh đi thẳng đến cây đại thụ kia.
Dưới tàng cây này là một mảnh cỏ, là sinh vật duy nhất sinh trưởng trong địa phương có thanh âm này.
Báo con đứng ở dưới tàng cây, ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy hốc cây. Anh tò mò nhìn trộm vào bên trong, lại không thu hoạch được gì. Hốc cây phảng phất như một vực sâu không thấy đáy, đen hơn cả đêm khuya đen nhánh. Già Lâu chần chờ, giây tiếp theo, anh bỗng bất động.
... Anh bị lực lượng thần bí nào đó khống chế, không tự chủ được mà cộng cảm. Trong đầu tràn ngập tư duy, tình cảm, ký ức không thuộc về chính mình.
Ký ức giết chóc, tình cảm phẫn nộ, ý niệm bi thương... Đủ loại cảm xúc tiêu cực chiếm cứ đại não của báo con. Rồi sau đó, có ý đồ tiêu diệt ý thức của anh, tu hú chiếm tổ.
Già Lâu ngoan cường ngăn cản.
Dùng khát vọng sinh tồn, dùng sinh mệnh bản thân làm lực lượng, Già Lâu vậy mà chống đỡ được một lần lại một lần tiến công, trước sau như một, vẫn giữ được một tia ý niệm.
Đối phương không nghĩ tới, ý chỉ của một con báo con vậy mà kiên định như vậy. Sau một lúc mãnh liệt chém giết, "" có lẽ là có hạn chế nhất định, không thể muốn làm gì thì làm, nó tạm thời lui bước, nhưng để lại một sợi ý thức trong não Già Lâu.
Anh ngày nghỉ đêm hoạt động, một mình sinh hoạt. Ở trong ký ức hỗn độn, anh tìm được một câu chuyện xưa trên thảo nguyên, cũng biết được một vài thứ động vật khác không biết. Rồi sau đó, anh cẩn thận cùng "" giao tiếp, phát hiện một sự kiện khác.
"" đang đợi
Đang đợi một cơ hội.
... Báo đen nhìn chăm chú lá cây này.
Mấy năm trôi qua, rừng rậm không còn biến hóa, đại thụ cùng mặt cỏ xung quanh vẫn trước sau như một. Nhưng từ ký ức hỗn độn trong não, Già Lâu biết đây chỉ là bên ngoài.
Anh dốc hết sức lực, khiến các con vật khác hình thành một sự ăn ý, làm bọn họ ước thúc con của mình, không được tiến vào rừng rậm. Dần dần, rừng rậm cũng yên tĩnh theo sự thay đổi này. Chỉ có anh ngẫu nhiên tiến vào, tra xét tình huống của "".
Có đôi khi, "" cũng sẽ tương đối bình thản một chút, thậm chí còn cho Già Lâu một ít kiến nghị; có đôi khi, "" chỉ trầm miên, không đáp lại bất cứ thứ gì; nhưng có càng nhiều thời điểm, "" xao động, bất an, phảng phất như từ đầu đến cuối đều tiến hành một hồi chém giết.
Đấu tranh đơn độc thuộc về "", người ngoài vô pháp nhúng tay. Điều Già Lâu có thể làm, cũng chỉ có bảo cho các con vật khác, trăm triệu lần không được tiến vào rừng rậm, cẩn thận đối phó với trăng máu, bảo vệ tốt ấu tể.
Còn tốt, các con vật đều biết nơi này nguy hiểm, đặc biệt dặn dò nhãi con của họ. Thậm chí chờ sau khi chúng thành niên, mới nói một ít chân tướng cho chúng.
Cái này làm cho thảo nguyên yên bình một hồi lâu.
Hiện tại, A Ninh đã đến, tựa như một hòn đá nhỏ đột ngột rơi xuống mặt hồ yên ả, không thể đoán trước tương lai như thế nào.
Thứ duy nhất Già Lâu có thể xác định là sự thay đổi anh chờ mong đã tới.
Mà anh, sẽ dốc hết sức lực, bảo vệ A Ninh thật tốt.
Chỉ là hiện tại, việc quan trọng nhất vẫn là tìm được A Ninh.
Cho dù là bẫy rập, anh cũng phải bắt lấy cọng rơm này.
Báo đen không hề chần chờ, cuối cúng quét mắt đến phiến lá trên mặt đất, toàn lực chạy vội theo phương hướng nó chỉ.
......
Rừng rậm, Thiệu Dĩ Ninh rốt cuộc đi không nổi.
Mệt chết mèo con, meo!
Xung quanh đều giống nhau, dù nhìn đến cỡ nào cũng không thấy một đóa hoa nào. Móng vuốt nhỏ không đứng dậy nổi nữa. Thiệu Dĩ Ninh thở phì phò, chỉ phải dừng lại nghỉ ngơi.
Aiz, rốt cuộc phải làm thế nào a.
Cậu buồn bực, không chỉ có thế, cậu hiện tại vừa đói lại mệt, đã vậy...
Còn rất đau.
Cái loại cảm giác đau đớn này, càng ngày càng cường liệt. Thiệu Dĩ Ninh thậm chí lo lắng, có phải mình bị bệnh kì quái gì không. Hoặc là... trên thảo nguyên không có mèo, chẳng lẽ là khí hậu không hợp?
Nghe vậy không thích hợp, ở lâu như vậy rồi, giờ mới không hợp với khí hậu.
Đầu óc cậu suy nghĩ miên man, phảng phất làm như vậy có thể giảm bớt cảm giác đau đớn một ít --- thân thể khác thường là một thứ, chủ yếu là trong lòng không dễ chịu.
Đặc biệt là dưới tình huống lẻ loi một mình như hiện tại.
Mèo con ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã chạng vạng tối rồi nhỉ? Mẫu Sư có phải đi tìm cậu không? A ba Barkley có lo lắng cho cậu không? Hôm nay Ba Ân có bắt được con rệp nào không? Còn có...
Còn có Già Lâu, cậu không đi tìm Già Lâu chơi, báo đen sẽ cảm thấy như trút được một gánh nặng, hay là cảm nhận được có điều không đúng?
Cậu có phải sẽ vĩnh viễn lạc ở chỗ này không. Nếu là vậy, ở dị giới có thiên đường không? Cậu có thể gặp lại ba mẹ không?
Thời điểm một mình, thật sự rất dễ dàng nghĩ nhiều a.
Cậu lắc lắc đầu, nghiêm túc ngồi xổm xuống, mạnh mẽ dời suy nghĩ đi, bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác.
... Cậu đói bụng.
Một ngày một đêm không ăn gì, Thiệu Dĩ Ninh chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang.
Vì tiết kiệm thể lực, Thiệu Dĩ Ninh dứt khoát bất động, cuộn thành một cục, giảm bớt sự tiêu hao năng lượng, nhưng kỳ thật không có tác dụng gì, cậu cắn chặt răng, một lẫn nữa đứng lên, quyết định thử lần cuối cùng.
Rừng rậm hẳn là ở phía tây của thảo nguyên, nhưng trong rừng rậm phương hướng đều loạn cả lên. Cho nên cậu tính làm theo cách trái ngược, nhắm mắt lại, dựa theo cảm giác để đi.
Trong rừng đại thụ che trời, một mình mèo con lông tuyết trắng tiến lên. Móng vuốt phấn nộn đã có chút ô uế, nếu như bị Mẫu Sư nhìn thấy, nhất định nàng sẽ đại kinh tiểu quái, kéo cậu vào trong lòng dùng sức rửa sạch, bụng cũng thầm thì kêu vang --- theo bản năng, cậu thật sự đem Mẫu Sư thành mẹ.
Cậu chọn một phương hướng, không ngừng đi tới, qua hồi lâu, bỗng nhiên thấy dưới một cây đại thụ, có một khối đá kỳ lạ.
Cục đá màu xám trắng, hình dạng cũng không có quy tắc gì, đặt ở bên ngoài thì vô cùng tầm thường. Nhưng ở chỗ này, ở nơi mỗi đại thụ đều như đi ra từ một khuôn mẫu, tảng đá này liền có chút lập dị.
Thiệu Dĩ Ninh ghi nhớ vị trí của cục đá, nhìn nhìn bốn phía, lại phát hiện một chút bất đồng.
Lấy tảng đá này làm trung tâm, xung quanh còn phân bố một vài khối đá, như là có quy luật gì đó.
Cục đá như lơ đãng nhắc nhở cậu --- nơi này không phải khu vực toàn cây cối như vừa rồi, như là một nơi khác.
Nơi này... cùng địa phương vừa rồi, khác nhau cái gì?
Cậu không thể hiểu hết.
Mặt trời dần lặn, ánh sáng trong rừng rậm cũng bắt đầu ảm đạm. Bầu không khí cổ quái được tạo bởi nhóm cây cối vào ban ngày cũng dần dần thay đổi thành một diện mạo mới. Chúng nó không giống như đại thụ, ngược lại giống như từng mũi tên đâm thẳng vuông góc với mặt đất.
Quả thực là giống như đang ở trong một đại địa đối kháng. Nếu có người nhìn từ trên cao xuống, sẽ phát hiện rừng rậm rộng lớn này như một hình tâm*. Mà vị trí hiện giờ của Thiệu Dĩ Ninh, khoảng cách không xa lắm với hồng tâm ở giữa.
*Ngu tiếng Việt, không biết nên dịch thế nào, nhưng đại loại là nhìn như bia bắn cung á.
Cậu chỉ cần lại bước về phía trước một đoạn đường, là có thể đi đến chính giữa và thấy một cảnh tượng khác.
... Nơi đó sẽ có một đại thụ, có thanh âm duy nhất trong rừng rậm, có một mảnh cỏ nhỏ còn sống.
"" đang đợi, cũng vẫn luôn suy nghĩ biện pháp dẫn cậu qua --- Thiệu Dĩ Ninh nhìn lầm vài lần đều là do "" làm.
Đêm tối rốt cuộc hoàn toàn buông xuống.
Lông tóc tuyết trắng của mèo con vẫn như cũ dễ thấy trong đêm đen, cậu cong cong móng vuốt, nỗ lực biến mình thành một quả cầu. Buổi tối sẽ có chút lạnh, vì thế cậu dựa vào đại thụ, muốn tận lực che đậy một ít gió lạnh ban đêm. Rồi sau đó đầu cậu gật gà gật gù, lại bởi vì bụng kêu đói, mà chậm chạp không ngủ được.
... Bây giờ cậu rất nhớ mọi người a.
Cho dù hiện tại cậu nhìn thấy Đa Luân, cậu cũng sẽ không đuổi hắn đi.
Khụ khụ, nhiều lắm là nói mấy câu, rồi lại đuổi đi.
Cái loại đau đớn trong xương này càng thêm mãnh liệt. Mèo con vì đau mà cơ thể hô hấp dồn dập. Nhưng cậu thật sự không có sức lực, vì thế mèo con giống như một đóa bồ công anh nhỏ run run trong gió, mềm như bông dựa vào dưới tàng cây, cũng không nhúc nhích.
Cậu thật sự mệt mỏi, mệt mỏi quá.
Đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp lúc này nhắm lại --- ngay lúc cậu gần với tuyệt vọng, cách đó không xa, rốt cuộc vang lên tiếng bước chân chạy vội.
Báo đen xuất hiện cách đó không xa.
Anh hiếm khi rít gào, nhưng hiện tại vừa chạy vừa kêu hiển nhiên là biện pháp sáng suốt hơn, vì thế Thiệu Dĩ Ninh mơ mơ màng màng, hoài nghi mình có phải gặp ảo giác hay không.
"A Ninh!"
Có người kêu cậu, hình như là Già Lâu. Nhưng cậu đi lâu như vậy rồi, Già Lâu thật sự có thể tìm thấy cậu sao?
"A Ninh!"
Sức để ngẩng đầu mèo con cũng không có. Thân thể cậu run rẩy, đau đến mức không phát ra tiếng được.
"A Ninh!"
Báo đen rốt cuộc cũng thấy được thân ảnh nho nhỏ ở dưới đại thụ. Trong nháy mắt anh nhìn thấy tiểu miêu nhãi con, trái tim của anh đột nhiên giống như bị đâm, nảy lên sự đau lòng thật lớn.
Thiệu Dĩ Ninh cũng thấy được anh, đồng tử tròn tròn co rút lại, vô ý thức thấp giọng lẩm bẩm: "Già Lâu đại ca..."
Là Già Lâu!
Già Lâu tìm được cậu!
Màu lam trong mắt nhiễm lên sự vui sướng, cậu nỗ lực bò dậy, nhưng đúng lúc này, trong thân thể cậu lại nổi lên cơn đau khó có thể kiềm được.
Thật sự đau quá...
Giống như lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt, giống như cả người đều bị tắc nghẽn, cậu nhất thời không thể tự hỏi điều gì nữa, chỉ có vô tận đau đớn tràn ra. Cậu không kiềm được mà ngã trên mặt đất, cuộn thành một cục.
Cùng với cơn đau đớn, thân thể cậu vậy mà bắt đầu biến hình, kèo dài...
Ở trong rừng rậm, ở trước mặt Già Lâu...
Cậu biến thành hình người.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương