Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 27



Edit: Mạc Tử Thiên  

Hình người.

Cảm giác đau đớn đột nhiên biến mất --- thì, thì ra là vì nguyên nhân này mà mới đau đớn sao?

Cậu kinh hãi giơ tay, nhìn thấy năm ngón tay thon dài cùng da thịt trắng bóng loáng, thậm chí có chút không dám tin tưởng. Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức nghĩ đến một vấn đề khác ---

Một vấn đề cực kỳ nghiêm túc.

Thiệu Dĩ Ninh ngẩng đầu, tóc bạc mềm mại rối tung trải dài sau lưng, hai lỗ tai hình tam giác thuộc về mèo vươn ra từ đỉnh đầu, theo tâm tình của chủ nhân mà đong đưa bất an. Đôi mắt xanh thẳm vẫn trước sau như một, càng nhiều thêm vài phần linh động. Cậu thầm nuốt nước miếng, chần chờ nhìn về phía báo đen.

Sẽ, sẽ không cho rằng cậu là quái vật đi...

Cậu đã sớm nghiệm chứng qua, nơi này tuyệt đối không có nhân loại --- đừng nói là nhân loại, đến cả tổ tiên của nhân loại là vượn cũng không có.

Có một lần, Mẫu Sư từng nhắc tới một động vật giống khỉ đầu chó, nhưng lại khác xa với trí nhớ của cậu nên không có khả năng cùng một giống loài. Ở chỗ này, nhóm mèo lớn của miêu ô tộc cùng nhóm sói ngao ô tộc chính là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn.

... Cho nên, Già Lâu sẽ nhìn cậu như thế nào?

Là hoài nghi, kinh hãi, khiếp sợ? Hay là chán ghét, xua đuổi, bài xích?

Giờ khắc này, Thiệu Dĩ Ninh vậy mà cực kỳ thấp thỏm.

Sau đó, báo đen đến gần.

Già Lâu cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt cậu.

Trong đôi mắt lục tràn đầy lo lắng cùng cảm xúc phức tạp, nhưng không có ghét bỏ và bài xích. Hốc mắt Thiệu Dĩ Ninh hơi nóng, quay đầu đi chỗ khác, "Là... là tôi."

"Tôi cũng không biết chuyện này như thế nào, liền... cứ như vậy."

Già Lâu không nói.

Báo đen tìm mèo con hồi lâu, lúc này rốt cuộc cũng tìm được rồi, lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn. Sự việc quá mức ly kỳ, làm anh ngây ngẩn cả người.

Anh cẩn thận tới gần, đi quanh mèo con một vòng, thần sắc ngưng trọng: "Ngươi có cảm giác gì khác không?"

Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Thiệu Dĩ Ninh: Cái này... Cậu phải giải thích như thế nào?

Giải thích cậu cảm thấy rất tốt, đây là hình thái nguyên bản của cậu?

Bất quá, cậu bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, vội vàng hỏi: "Già Lâu đại ca, sao anh biết tôi ở đây?"

Đáy mắt báo đen vẫn còn sự sầu lo mơ hồ, chỉ là không biểu hiện ra ngoài. Anh thấp giọng nói: "Ta tìm khắp thảo nguyên đều không tìm được."

Núi tuyết quá xa, nếu thảo nguyên không có thì tất nhiên ở rừng rậm. Còn tốt, anh kịp thời đuổi tới.

Trong lòng Thiệu Dĩ Ninh ấm áp, thử chậm rì rì bò dây, lúc này đây, cậu có đôi tay, tư thế liền đơn giản rất nhiều. Sau đó, cậu ngồi xổm xuống đất, vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa trán của báo đen.

Trong nháy mắt cậu duỗi tay chạm vào, thân thể Già Lâu cứng đờ, tận lực khắc chế bản năng. Ngón tay trơn bóng xinh đẹp không giống với bàn chân lông xù xù của động vật vuốt tới, bất cứ kinh nghiệm trước đây đều không thể miêu tả cảm giác của anh --- ngay sau đó, bàn tay ôn nhu kia chậm rãi đi xuống phía dưới, tới cằm của mèo lớn.

... Mọi người đều biết, đây là tử huyệt của nhóm mèo và chó.

Yết hầu là nơi cần bảo hộ, là bộ phận không thể bại lộ, chỉ khi tín nhiệm hoàn toàn thì mới lộ cổ và bụng. Già Lâu không phải là không tín nhiệm A Ninh, chỉ là bộ dáng mới của A Ninh làm anh sinh ra một tia do dự.

Sau đó, Thiệu Dĩ Ninh cong ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi cằm anh.

Mắt lục bỗng nhiên trừng lớn --- này, cảm giác này là...



Hoa nhỏ vừa nở trong ngày xuân, rung động trong cơn gió nhè nhẹ, chờ mong mùa hề tiến đến; khi đông tuyết hạ xuống, phiến lá lơ đãng bay lượn trong thời tiết không gió; sự mệt mỏi trong cơ thể dừng lại vào giờ phút này, khắp người phảng phất như bị cào tới trạng thái thoải mái nhất.

... Anh chưa bao giờ biết, bị cào cằm là một việc thoải mái như vậy.

Báo đen thậm chí không kiềm chế được, theo bản năng càng tới gần thiếu niên tai mèo, da lông màu đen gần sát cậu, ngứa ngứa, ấm áp. Thiệu Dĩ Ninh hậu tri hậu giác, phát hiện mình... vẫn trần trụi.

Nơi này lại không có quần áo, nhóm động vật có lông tóc che đậy, cậu đương nhiên liền... trơn bóng.

Báo đen híp mắt, từ trong thân thể phát ra thanh âm ục ục --- khi thời điểm động vật họ mèo quá thoải mái, chúng sẽ không tự chủ được mà phát ra thanh âm khò khè.

Thiệu Dĩ Ninh nhẹ nhàng thở ra.

Còn tốt, Già Lâu là động vật, không nghĩ tới việc cần có quần áo. Chỉ có cậu sẽ thẹn thùng vì không có quần áo mà thôi.

Nhưng mà, cũng không thể mãi như vậy.

Cậu không biết chuyện biến thành hình người là như thế nào, sẽ liên tục bao lâu, làm sao để giải thích với động vật khác. Cậu nghĩ biện pháp, nhưng trong chốc lát cũng không có ý kiến gì hay.

Thiệu Dĩ Ninh nghĩ nghĩ, hơi đỏ mặt nói: "Già Lâu đại ca, anh có thể chuyển lời cho a ba a mụ của tôi, nói tôi không có việc gì, nhưng tạm thời không thể quay về."

"Tôi hiện tại..." Cậu cúi đầu nhìn chính mình, "Bộ dạng hiện tại của tôi sẽ dọa bọn họ."

Đôi mắt lục hơi nheo lại, một lần nữa đánh giá mèo con.

Khuôn mặt thiếu niên vẫn có vài phần non nớt, nhìn qua là biết chưa trưởng thành. Mèo con như là bị phóng lớn, rút đi lông tóc, rất nhiều chi tiết cũng xảy ra biến hóa lớn, cứ như là...

Anh bỗng nhiên suy nghĩ gì đó.

Báo đen hơi hơi hạ thấp người, quỳ rạp trên mặt đất, liếc cậu một cái, trầm giọng nói: "Đi lên."

Đi lên?

Thiệu Dĩ Ninh vụng về đứng dậy --- kỳ thật làm mèo lâu rồi, cậu đúng là cần thích ứng hình người.

Cậu tay chân nhẹ nhàng bò lên sau lưng báo đen, trong nháy mắt khi mông ngồi ổn, cậu hơi đỏ mặt. Đôi chân dài trắng nõn rũ xuống, hơi cong lên để ngón chân không chạm sát mặt đất.

Sau đó, báo đen bắt đầu chạy vội.

Cân nặng của thiếu niên rõ ràng nặng hơn mèo con rất nhiều, nhưng Già Lâu vẫn vừa nhanh vừa ổn. Anh đi vào khu mình quen thuộc trong rừng rậm, đi vào một lộ tuyến ẩn nấp. Không trung hoàn toàn tối đen, ánh trăng treo cao cao phía trên, anh đi vào một sơn động nhỏ được che đậy sau mấy cây đại thụ.

Thiệu Dĩ Ninh nắm chặt sau cổ anh, đè thấp thân thể, gió thổi bay tóc dài của cậu, cậu lúc này mới phát hiện, đại khái mình không mang bộ dáng nguyên bản.

Có lẽ như vậy cũng tốt.

Báo đem thả cậu xuống, thấp giọng dặn dò vài câu liền rời đi. Anh phải nhanh chóng đi thông báo các con vật khác, nói cho bọn họ A Ninh không có việc gì, không cần đi tìm.

Thiệu Dĩ Ninh một mình ở lại nơi này.

Sơn động ở phía nam, ấm áp mà khô ráo, nhìn ra được Già Lâu thường xuyên xử lý, bên trong còn tính là sạch sẽ, trên cục đá lớn để nghỉ ngơi còn trải chút cỏ khô. Hẳn là Già Lâu nghỉ ngơi ở đây.

Cậu có cảm giác như mình vào nhà nhỏ bí mật của báo đen. Mọi nơi đều an tĩnh, Thiệu Dĩ Ninh đại khái xem qua sơn động, phát hiện một khối da thú ở trong góc, tùy tay lấy nó che khuất nửa người dưới. Ngay lúc này, báo đen đã trở lại.

Bởi vì các con vật trên thảo nguyên tìm mèo con khắp nơi, Già Lâu mới bước ra khỏi rừng rậm vài bước liền gặp được Barkley, bởi vậy thuận tiện kêu hắn trở về. Barkly vừa nghe nói tìm được A Ninh rồi, lập tức muốn lại đây nhìn xem, Già Lâu đành phải che lấp qua mắt hắn.

Anh lo lắng cho Thiệu Dĩ Ninh, vì vậy nhanh chóng chạy trở về. Khi tiến vào, Thiệu Dĩ Ninh đang... ừm, quan sát thân thể mới của mình.

Cậu đang ở trạng thái thiếu niên mười mấy tuổi, tóc rất dài, là màu thuần trắng, chịu ảnh hưởng bởi hình thái mèo. Tuy cậu nhìn không tới mắt mình nhưng suy nghĩ một chút cũng biết nó sẽ là màu lam.

Hơn nữa, cậu cư nhiên còn có cái đuôi!

Cái đuôi to vừa dài lại xõa tung rũ ở sau người, còn không thể khống chế tốt. Thiệu Dĩ Ninh trừng lớn mắt, cực kỳ hinh hãi, thầm nghĩ tại sao lại như vậy? Cho nên hiện tại cậu có thể được xem là, thú nhân?



Lỗ tai mèo của thiếu niên lắc lắc, cũng chỉ có thể tiếp thu tình trạng hiện tại. Rốt cuộc hiện tại có tay có chân, cho với thời điểm làm mèo đã tốt hơn nhiều.

Tưởng tượng như vậy, cậu còn rất vui vẻ.

Thiệụ Dĩ Ninh ngẩng gương mặt tươi cười lên, cười tủm tỉm vẫy tay với báo đen: "Già Lâu đại ca, muốn tôi tiếp tục cào cằm giúp anh không?"

Báo đen chần chừ một lát.

Anh đi gần, nhảy lên tảng đá rồi nằm bò, cái đuôi màu đen rũ xuống, bỗng nhiên lại nâng lên, lặng lẽ câu lấy tay đối phương, quấn đuôi quanh thành một vòng tròn. Rồi sau đó, anh lấy tư thế hoàn toàn thả lỏng, dựa vào lồng ngực thiếu niên.

Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được mà mỉm cười --- cậu biết, không có động vật họ mèo nào có thể chống lại được dụ hoặc này.

Cậu tiếp tục gãi cằm mèo lớn, thân thể báo đen mềm nhũn, kiên cường chống đỡ không rơi vào giấc ngủ. Đôi tay xinh đẹp trắng nõn kia vuốt ve anh, giống như gió xuân ôn nhu nhất.

Già Lâu bỗng nhiên dời đầu, liếm liếm tay cậu.

Thiệu Dĩ Ninh ngơ ngẩn: "Xảy ra chuyện gì?"

Già Lâu không nói gì, anh chỉ bỗng nhiên đứng dậy, run run da lông trên người. Tiếp theo xoay người, nhảy xuống tảng đá, ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng liếm liếm cẳng chân của cậu.

Theo ánh mắt của anh, Thiệu Dĩ Ninh lúc này mới phát hiện, cẳng chân bên phải của cậu bị trầy da, ẩn ẩn có chút máu, bất quá chỉ là bị thương ngoài da nên cũng không đau đớn lắm, cho nên cậu mới không phát hiện.

Là trên đường tới sơn động, không biết cọ phải chỗ nào đó. Cậu không quá để ý miệng vết thương nhỏ này. Báo đen lại từng chút từng chút giúp cậu làm sạch làn da xung quanh.

Thật ngứa...

Mèo lớn màu đen, da thịt trắng như tuyết, tạo thành một hình ảnh đối lập mãnh liệt vi diệu. Bên tai Thiệu Dĩ Ninh ửng đỏ, nhịn không được mà quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn tiếp --- không biết vì nguyên nhân gì, cậu không dám nghĩ sâu xa thêm một bước.

Xử lý miệng vết thương xong, báo đen lại quay về bên người cậu, ôm mèo con đã trở thành thiếu niên tai mèo vào trong ngực. Chiều cao của anh đủ dài, đủ để bao lấy cậu. Anh ghé vào bên môi cậu, chóp mũi chạm nhau, đôi mắt lục không chớp mắt, nhìn chăm chú cậu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thời điểm ở hình thái mèo, như thế này đều không sao cả, bất quá chỉ là mèo con thôi. Nhưng một khi là hình người, việc này liền trở nên cực kỳ ngại ngùng. Tâm thái cũng bất tri bất giác thay đổi theo hình dạng. Thiệu Dĩ Ninh khó khăn nghiêng đầu, đem gương mặt đỏ bừng của mình, chôn thật sâu vào da lông màu đen.

Còn tiếp tục như vậy, cậu sợ mình sẽ... sẽ nghĩ đến một ít nội dung tàn ác.

Tốt xấu cũng từng thấy qua heo chạy.

Heo như thế này thì cậu không biết, cậu chỉ biết mặt mình bây giờ cực kỳ đỏ.

Động tác này cơ hồ mỗi một tấc đều kề sát với mèo lớn. Ban đêm nhiệt độ trong không khí hạ thấp, ôm chặt chẽ như vậy ngược lại rất ấm áp dễ chịu như mặt trời nhỏ, bản thân cậu cũng không muốn buông ra.

Ấm áp, lại thoải mái. Rồi sau đó, mí mắt cậu càng ngày càng nặng, không lâu sau, Thiệu Dĩ Ninh mệt mỏi cả ngày cứ lấy tư thế này, ngủ say.

Hô hấp cậu trở nên quy luật nhưng thong thả, ngực hơi phập phồng.

Sau khi cậu đi vào giấc ngủ, báo đen chậm rãi cọ cọ gương mặt cậu, lúc này mới nhắm mặt lại ngủ.

Nhưng mà...

Một đêm trôi qua, Thiệu Dĩ Ninh mở mắt ra, trước mắt không phải là khuôn mặt của Già Lâu, mà là bụng mềm mại ấm áp của anh. Cậu nghĩ đến cái gì, cuống quít nâng móng vuốt lên, là chân lông xù xù của mèo!

Thiệu Dĩ Ninh:???

Cậu vậy mà biến về hình dạng mèo.

... Chỉ, chỉ có thể trải nghiệm hình người trong một đêm sao? Đánh giá kém!

- -------------------

̶N̶h̶â̶n̶ ̶t̶h̶ú̶ ̶p̶l̶a̶y̶-̶
Chương trước Chương tiếp