Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 2: Rất hợp ý
Còn Chân Nam Nam chỉ nhìn Vũ Tiệp Dao rồi mỉm cười, dù sao thì cô ấy cũng là kim chi ngọc diệp, là tiểu công chúa của Vũ gia, còn cô chỉ là một sinh viên nghèo đến tiền đóng học phí cũng phải bươn chải đến sức đầu mẻ trán... Nói là bạn cùng bàn, nhưng địa vị tách biệt, cô không dám nghĩ là sẽ được làm bạn với cô ấy.
Chỉ có điều bây giờ Chân Nam Nam đã trưởng thành rồi, suy nghĩ cũng theo đó mà trưởng thành hơn, chỉ có điều là cô vẫn chưa biết phải đối mặt với cô ấy thế nào.
- Dao Dao, đã lâu không gặp.
- Đúng vậy, đúng vậy, chút nữa chúng ta đi ăn nha, sẵn tiện xem như là bữa tiệc chào mừng cậu...
Còn chưa để Vũ Tiệp Dao nói hết thì Chân Nam Nam đã nhẹ nhàng cười, lại nói:
- Không cần đâu Dao Dao, chút nữa tớ còn phải đến bệnh viện, cha mẹ vẫn còn đang đợi.
- A... Vậy sao... Thật tiếc quá.
Tuy rằng Vũ Tiệp Dao đang cười, nhưng Tiêu Trọng Triết nhìn ra được sự thống khổ của cô, lẽ nào cha mẹ của cô những năm qua sống không tốt sao? Hơn nữa theo anh nhớ thì Chân gia tuy không phải gia đình hào môn, nhưng cũng không đến nổi túng thiếu đâu nhỉ?
Còn chưa đợi anh nghĩ ngợi xong thì Chân Nam Nam đã nói:
- Có phỏng vấn tiếp không ạ? Nếu không có việc gì thì tôi xin phép.
Nói xong Chân Nam Nam liền nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu rồi rời đi, bỏ lại Vũ Tiệp Dao ngơ ngác, Tiêu Trọng Triết muốn nói giữ nhưng anh lấy thân phận gì để giữ cô lại đây?
Nhớ lại năm đó, khi đó Tiêu Trọng Triết vì có trí tuệ hơn người nên đã học vượt cấp, chỉ mới hai mươi tuổi thôi đã trở thành sinh viên năm cuối, còn trợ giúp giảng viên rất nhiều, hôm đó anh nhận nhiệm vụ đưa tân sinh viên của khoa đi tham quan trường, trong nhóm sinh viên lúc đó có Vũ Tiệp Dao là em họ của anh, Trình Lưu Ly được anh xem như em gái... Và còn có một cô sinh viên thuần khiết như băng thanh, cũng chính là cô - Chân Nam Nam!
Từ trước đến nay anh vẫn luôn không tin cái gọi là tình yêu sét đánh hay yêu từ cái nhìn đầu tiên, nói đúng hơn là lúc đó anh chỉ chuyên tâm học hành, chưa từng có ý định cho yêu đương. Nhưng ai mà có ngờ nghiệp quật quá nhanh, hôm đó anh chỉ vô tình nhìn thấy Chân Nam Nam cười thôi, chỉ mới một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng, thuần khiết như vậy đã khiến anh đổ gục.
Sau đó anh còn nghĩ là tâm lý nam sinh vào tuổi đó sẽ nổi loạn nên đã không chú ý nhiều, sau này Vũ Tiệp Dao và Trình Lưu Ly còn thường xuyên qua lại với cô, còn kéo theo anh và Tiêu Minh Triết, nên là anh cũng có cơ hội tiếp xúc gần hơn với cô gái mình thích.
Chân Nam Nam là một cô gái có tính cách dịu dàng nhưng không cam chịu, hòa đồng nhưng rất cẩn trọng, lời nói sắc bén như dao nhưng lại khiến người khác cảm thấy cuốn hút, đặc biệt chính là cô đoan trang giữ lễ, nhưng không phải bảo thủ cứng nhắc, những gì Chân Nam Nam thể hiện đều đặc biệt... Nó đặc biệt đến mức làm cho Tiêu Trọng Triết không thể không chú ý.
Qua vài tháng, khi này Tiêu Trọng Triết đã tốt nghiệp loại xuất sắc, anh còn dành một khoảng thời gian để nhìn qua mấy cô gái khác cười ôn nhu như vậy, nhưng anh chẳng có cảm xúc gì, khi đó anh đã hiểu... Trái tim mình đã bị đánh cắp rồi.
Qua một năm, hai năm, ba năm rồi bốn năm, lúc này Tiêu Trọng Triết đã vững vàng ở trong Tiêu thị, mà mối quan hệ của anh và Chân Nam Nam cũng dần trở nên tốt đẹp hơn, khi anh hạ quyết tâm tỏ tình thì đột nhiên cô lại biến mất.
Nói đúng hơn là cứ như cô chưa từng tồn tại trên thế giới này, nó giống như một giọt nước rơi giữa không trung và bốc hơi không thấy dấu vết... Cô thật sự đã rời đi mà không nói lời nào.
Lúc đó Tiêu Trọng Triết đã sốc đến mức chính bản thân anh cũng không hiểu được, hỏi hết người này đến người kia cũng chẳng ai có tung tích. Đến trường hỏi thì giáo viên cũng chỉ lắc đầu.
Do tính cách của Chân Nam Nam hướng nội, ít tâm sự với bạn bè nên chuyện gia đình của cô cũng ít ai được biết, họ chỉ biết rằng Chân gia dạo này rất sa sút, thế thôi.
Cuối cùng Tiêu Trọng Triết đã nhờ vả mọi người tìm kiếm cô, nhưng kết quả trả về luôn là bặt vô âm tính...
Đã ba năm rồi, anh cũng đã có ý định từ bỏ rồi nhưng ai mà có ngờ cô lại xuất hiện ở trước mặt anh một lần nữa.
Người con gái chỉ dùng một khắc để khiến anh rung động, nhưng lại dùng một đời để anh vấn vương cuối cùng cũng đã quay lại rồi.
- Nam Nam, lần này anh nhất định sẽ không bỏ lỡ nữa... Ba năm, anh chờ em đã ba năm rồi!
Sau đó Tiêu Trọng Triết cũng đã cho dẹp bỏ buổi phỏng vấn này, vì anh đã tìm được "trợ lý đặc biệt" của mình rồi, người trợ lý này... Thật sự là rất hợp ý anh, cũng hợp ý với tim anh.
Chỉ có điều bây giờ Chân Nam Nam đã trưởng thành rồi, suy nghĩ cũng theo đó mà trưởng thành hơn, chỉ có điều là cô vẫn chưa biết phải đối mặt với cô ấy thế nào.
- Dao Dao, đã lâu không gặp.
- Đúng vậy, đúng vậy, chút nữa chúng ta đi ăn nha, sẵn tiện xem như là bữa tiệc chào mừng cậu...
Còn chưa để Vũ Tiệp Dao nói hết thì Chân Nam Nam đã nhẹ nhàng cười, lại nói:
- Không cần đâu Dao Dao, chút nữa tớ còn phải đến bệnh viện, cha mẹ vẫn còn đang đợi.
- A... Vậy sao... Thật tiếc quá.
Tuy rằng Vũ Tiệp Dao đang cười, nhưng Tiêu Trọng Triết nhìn ra được sự thống khổ của cô, lẽ nào cha mẹ của cô những năm qua sống không tốt sao? Hơn nữa theo anh nhớ thì Chân gia tuy không phải gia đình hào môn, nhưng cũng không đến nổi túng thiếu đâu nhỉ?
Còn chưa đợi anh nghĩ ngợi xong thì Chân Nam Nam đã nói:
- Có phỏng vấn tiếp không ạ? Nếu không có việc gì thì tôi xin phép.
Nói xong Chân Nam Nam liền nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu rồi rời đi, bỏ lại Vũ Tiệp Dao ngơ ngác, Tiêu Trọng Triết muốn nói giữ nhưng anh lấy thân phận gì để giữ cô lại đây?
Nhớ lại năm đó, khi đó Tiêu Trọng Triết vì có trí tuệ hơn người nên đã học vượt cấp, chỉ mới hai mươi tuổi thôi đã trở thành sinh viên năm cuối, còn trợ giúp giảng viên rất nhiều, hôm đó anh nhận nhiệm vụ đưa tân sinh viên của khoa đi tham quan trường, trong nhóm sinh viên lúc đó có Vũ Tiệp Dao là em họ của anh, Trình Lưu Ly được anh xem như em gái... Và còn có một cô sinh viên thuần khiết như băng thanh, cũng chính là cô - Chân Nam Nam!
Từ trước đến nay anh vẫn luôn không tin cái gọi là tình yêu sét đánh hay yêu từ cái nhìn đầu tiên, nói đúng hơn là lúc đó anh chỉ chuyên tâm học hành, chưa từng có ý định cho yêu đương. Nhưng ai mà có ngờ nghiệp quật quá nhanh, hôm đó anh chỉ vô tình nhìn thấy Chân Nam Nam cười thôi, chỉ mới một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng, thuần khiết như vậy đã khiến anh đổ gục.
Sau đó anh còn nghĩ là tâm lý nam sinh vào tuổi đó sẽ nổi loạn nên đã không chú ý nhiều, sau này Vũ Tiệp Dao và Trình Lưu Ly còn thường xuyên qua lại với cô, còn kéo theo anh và Tiêu Minh Triết, nên là anh cũng có cơ hội tiếp xúc gần hơn với cô gái mình thích.
Chân Nam Nam là một cô gái có tính cách dịu dàng nhưng không cam chịu, hòa đồng nhưng rất cẩn trọng, lời nói sắc bén như dao nhưng lại khiến người khác cảm thấy cuốn hút, đặc biệt chính là cô đoan trang giữ lễ, nhưng không phải bảo thủ cứng nhắc, những gì Chân Nam Nam thể hiện đều đặc biệt... Nó đặc biệt đến mức làm cho Tiêu Trọng Triết không thể không chú ý.
Qua vài tháng, khi này Tiêu Trọng Triết đã tốt nghiệp loại xuất sắc, anh còn dành một khoảng thời gian để nhìn qua mấy cô gái khác cười ôn nhu như vậy, nhưng anh chẳng có cảm xúc gì, khi đó anh đã hiểu... Trái tim mình đã bị đánh cắp rồi.
Qua một năm, hai năm, ba năm rồi bốn năm, lúc này Tiêu Trọng Triết đã vững vàng ở trong Tiêu thị, mà mối quan hệ của anh và Chân Nam Nam cũng dần trở nên tốt đẹp hơn, khi anh hạ quyết tâm tỏ tình thì đột nhiên cô lại biến mất.
Nói đúng hơn là cứ như cô chưa từng tồn tại trên thế giới này, nó giống như một giọt nước rơi giữa không trung và bốc hơi không thấy dấu vết... Cô thật sự đã rời đi mà không nói lời nào.
Lúc đó Tiêu Trọng Triết đã sốc đến mức chính bản thân anh cũng không hiểu được, hỏi hết người này đến người kia cũng chẳng ai có tung tích. Đến trường hỏi thì giáo viên cũng chỉ lắc đầu.
Do tính cách của Chân Nam Nam hướng nội, ít tâm sự với bạn bè nên chuyện gia đình của cô cũng ít ai được biết, họ chỉ biết rằng Chân gia dạo này rất sa sút, thế thôi.
Cuối cùng Tiêu Trọng Triết đã nhờ vả mọi người tìm kiếm cô, nhưng kết quả trả về luôn là bặt vô âm tính...
Đã ba năm rồi, anh cũng đã có ý định từ bỏ rồi nhưng ai mà có ngờ cô lại xuất hiện ở trước mặt anh một lần nữa.
Người con gái chỉ dùng một khắc để khiến anh rung động, nhưng lại dùng một đời để anh vấn vương cuối cùng cũng đã quay lại rồi.
- Nam Nam, lần này anh nhất định sẽ không bỏ lỡ nữa... Ba năm, anh chờ em đã ba năm rồi!
Sau đó Tiêu Trọng Triết cũng đã cho dẹp bỏ buổi phỏng vấn này, vì anh đã tìm được "trợ lý đặc biệt" của mình rồi, người trợ lý này... Thật sự là rất hợp ý anh, cũng hợp ý với tim anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương