Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 3: Chân Nam Nam, cố lên!
Thật ra ban đầu Chân Nam Nam cũng không nghĩ rằng mình sẽ có thể vào được Tiêu thị làm việc, nhưng cô về nhà còn chưa được hai ngày thì phòng nhân sự của Tiêu thị đã gọi điện đến để thông báo về buổi phỏng vấn, lúc đó Chân Nam Nam còn định sẵn tinh thần bị từ chối.
Nhưng ai mà có ngờ bên đó lại chúc mừng cô gia nhập Tiêu thị, không chỉ vậy mà còn nhắc cô buổi đầu tiên đi làm nên đi sớm một chút nữa chứ.
Chân Nam Nam còn chưa kịp hết bàng hoàng thì người bạn thân duy nhất của cô - Cao Nam Thi, hiện tại m đang làm bác sĩ khoa thần kinh ở bệnh viện này, vừa nhìn thấy cô đã cũng đi đến, nhìn qua gương mặt ngơ ngác của cô còn nhíu mày, nói:
- Chân Nam Nam, cậu sao vậy? Tự nhiên lại đứng ngốc ở đây thế, chú đã được kiểm tra xong rồi, bác sĩ nói phải theo dõi vài ngày rồi sẽ được về nhà, đừng có đứng ngốc nữa.
- Thi Thi... Tớ... Tớ đậu phỏng vấn của Tiêu thị rồi.
- Chuyện tốt như vậy sao lại đứng ngốc ở đây? Mà Tiêu thị... Là Tiêu thị tớ đang nghĩ sao?
- Ừ...
Cao Nam Thi bây giờ bị dọa sợ rồi, sau đó cô ấy còn giữ chặt vai của cô, nói:
- Vậy cậu đã gặp qua học trưởng chưa?
- Gặp rồi... Anh ấy là Tổng Giám Đốc của Tiêu thị. Tớ còn gặp Dao Dao nữa.
- Dao Dao? Ý cậu là Vũ Tiệp Dao? Tiểu công chúa đó à?
Chân Nam Nam gật đầu, nhưng Cao Nam Thi lại thở dài.
Những năm học Đại học đối với nhiều người có lẽ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, nhưng đối với Chân Nam Nam thì nó chính là sự kinh hoàng!
Vì bạn cùng bàn với cô là Vũ Tiệp Dao, là tiểu công chúa cành vàng lá ngọc, nên đương nhiên là có rất nhiều người muốn chèo kéo mối quan hệ mà tìm đến. Nhưng năm đó Vũ Tiệp Dao kiêu ngạo không thèm kết bạn với ai, ngoại trừ Chân Nam Nam.
Lúc đó những người khác còn nghĩ cô là đỉa đói đeo chân hạc, nên nhân lúc không có Vũ Tiệp Dao là sẽ ức hiếp cô.
Mấy lần đầu tiên thì chỉ là họ ganh tị cô có thể làm quen với tiểu công chúa, nhưng những lần sau đó còn có không ít bạn nữ cảnh cáo cô, nói cô không được bén mảng đến gần Tiêu Trọng Triết nữa.
Nghĩ lại những chuyện về quá khứ, trong lòng của Chân Nam Nam có chút sợ hãi, năm đó rõ ràng ai cũng biết học trưởng Tiêu Trọng Triết không có bạn gái, nên đã khiến cho không ít bạn nữ âm thầm mến mộ, nhưng vì cô là bạn cùng bàn với Vũ Tiệp Dao nên cũng được đặc cách đến làm quen với anh, khi đó trong lòng của Chân Nam Nam chỉ một lòng muốn học hành...
Nhưng quả nhiên anh là hồng nhan họa thủy, tần suất cô bị bắt nạt càng lúc càng nhiều hơn. Cho đến khi cô tốt nghiệp rồi mà chuyện bắt nạt cũng không kết thúc, chỉ có tới khi cô quay về quê thì nó bình yên thôi.
- Có lẽ... Tớ không đi làm thì tốt hơn.
- Nghĩ gì vậy? Cậu có biết Tiêu thị là cái gì không? Đâu phải muốn tới là tới, muốn đi là đi. Hơn nữa tiền lương mà họ trả chắc chắn rất cao.
Dừng một chút, Cao Nam Thi lại nói:
- Nam Nam, tớ biết cậu ghét những nơi mang ân oán cá nhân vào công việc... Nhưng cô chú vẫn còn đang chờ cậu chăm sóc, anh Dực Nhiên đã bận ở khu huấn luyện rồi, một năm về nhà cũng không được mấy lần, cậu...
- Tớ hiểu ý cậu là gì, nhưng chỗ như Tiêu thị thực sự không hợp với tớ. Hơn nữa... Hơn nữa công việc của tớ còn là trợ lý của Tổng Giám Đốc, phải chạm mặt học trưởng xuyên suốt, tớ sợ...
- Cậu sợ không kiềm chế được mà rung động sao?
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Chân Nam Nam vẫn gật đầu, lý do năm đó cô cam chịu không đơn thuần là vì cô thấp cổ bé họng, mà là vì cô có một chút tình cảm đặc biệt với Tiêu Trọng Triết, nhưng cô biết rõ anh là một người vô sắc vô dục, nên tình cảm đó cô đã chôn sâu vào một nơi không ai biết.
Cho dù cô đã chôn nó đi nhưng cô không dám chắc nó sẽ không rục rịch nữa... Cô không dám cược.
- Nam Nam, tớ nghĩ cậu cứ đi làm đi, quan sát rồi tính sau.
Chân Nam Nam cũng chỉ biết thở dài, thôi thì cô cố gắng một chút, đợi khi nào tìm đủ tiền giúp mẹ phẫu thuật thì cô xin từ chức cũng không muộn nhỉ?
- Được rồi, giờ vào trong thăm cô chú thôi.
- Ừ.
Chuyện quá khứ cứ để nó ngủ yên đi, còn chuyện tương lai thì Chân Nam Nam sẽ cố gắng nắm nó trong tay để kiểm soát, dù sao trái tim cũng là của cô, cô nhất định sẽ không để lộ sơ hở nào!
Những năm ở bên cạnh nhau còn giả vờ được, lẽ nào bây giờ lại không?
Mục đích của Chân Nam Nam bây giờ chỉ có một, chính là kiếm thật nhiều tiền, sau đó cho mẹ phẫu thuật, cho cha một đãi ngộ chăm sóc tốt nhất, cũng xem như là giúp bản thân trở thành một phiên bản tốt hơn!
Chân Nam Nam nhìn cha mẹ, sau đó lại tự cổ vũ bản thân.
Chân Nam Nam, cố lên!
Nhưng ai mà có ngờ bên đó lại chúc mừng cô gia nhập Tiêu thị, không chỉ vậy mà còn nhắc cô buổi đầu tiên đi làm nên đi sớm một chút nữa chứ.
Chân Nam Nam còn chưa kịp hết bàng hoàng thì người bạn thân duy nhất của cô - Cao Nam Thi, hiện tại m đang làm bác sĩ khoa thần kinh ở bệnh viện này, vừa nhìn thấy cô đã cũng đi đến, nhìn qua gương mặt ngơ ngác của cô còn nhíu mày, nói:
- Chân Nam Nam, cậu sao vậy? Tự nhiên lại đứng ngốc ở đây thế, chú đã được kiểm tra xong rồi, bác sĩ nói phải theo dõi vài ngày rồi sẽ được về nhà, đừng có đứng ngốc nữa.
- Thi Thi... Tớ... Tớ đậu phỏng vấn của Tiêu thị rồi.
- Chuyện tốt như vậy sao lại đứng ngốc ở đây? Mà Tiêu thị... Là Tiêu thị tớ đang nghĩ sao?
- Ừ...
Cao Nam Thi bây giờ bị dọa sợ rồi, sau đó cô ấy còn giữ chặt vai của cô, nói:
- Vậy cậu đã gặp qua học trưởng chưa?
- Gặp rồi... Anh ấy là Tổng Giám Đốc của Tiêu thị. Tớ còn gặp Dao Dao nữa.
- Dao Dao? Ý cậu là Vũ Tiệp Dao? Tiểu công chúa đó à?
Chân Nam Nam gật đầu, nhưng Cao Nam Thi lại thở dài.
Những năm học Đại học đối với nhiều người có lẽ là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, nhưng đối với Chân Nam Nam thì nó chính là sự kinh hoàng!
Vì bạn cùng bàn với cô là Vũ Tiệp Dao, là tiểu công chúa cành vàng lá ngọc, nên đương nhiên là có rất nhiều người muốn chèo kéo mối quan hệ mà tìm đến. Nhưng năm đó Vũ Tiệp Dao kiêu ngạo không thèm kết bạn với ai, ngoại trừ Chân Nam Nam.
Lúc đó những người khác còn nghĩ cô là đỉa đói đeo chân hạc, nên nhân lúc không có Vũ Tiệp Dao là sẽ ức hiếp cô.
Mấy lần đầu tiên thì chỉ là họ ganh tị cô có thể làm quen với tiểu công chúa, nhưng những lần sau đó còn có không ít bạn nữ cảnh cáo cô, nói cô không được bén mảng đến gần Tiêu Trọng Triết nữa.
Nghĩ lại những chuyện về quá khứ, trong lòng của Chân Nam Nam có chút sợ hãi, năm đó rõ ràng ai cũng biết học trưởng Tiêu Trọng Triết không có bạn gái, nên đã khiến cho không ít bạn nữ âm thầm mến mộ, nhưng vì cô là bạn cùng bàn với Vũ Tiệp Dao nên cũng được đặc cách đến làm quen với anh, khi đó trong lòng của Chân Nam Nam chỉ một lòng muốn học hành...
Nhưng quả nhiên anh là hồng nhan họa thủy, tần suất cô bị bắt nạt càng lúc càng nhiều hơn. Cho đến khi cô tốt nghiệp rồi mà chuyện bắt nạt cũng không kết thúc, chỉ có tới khi cô quay về quê thì nó bình yên thôi.
- Có lẽ... Tớ không đi làm thì tốt hơn.
- Nghĩ gì vậy? Cậu có biết Tiêu thị là cái gì không? Đâu phải muốn tới là tới, muốn đi là đi. Hơn nữa tiền lương mà họ trả chắc chắn rất cao.
Dừng một chút, Cao Nam Thi lại nói:
- Nam Nam, tớ biết cậu ghét những nơi mang ân oán cá nhân vào công việc... Nhưng cô chú vẫn còn đang chờ cậu chăm sóc, anh Dực Nhiên đã bận ở khu huấn luyện rồi, một năm về nhà cũng không được mấy lần, cậu...
- Tớ hiểu ý cậu là gì, nhưng chỗ như Tiêu thị thực sự không hợp với tớ. Hơn nữa... Hơn nữa công việc của tớ còn là trợ lý của Tổng Giám Đốc, phải chạm mặt học trưởng xuyên suốt, tớ sợ...
- Cậu sợ không kiềm chế được mà rung động sao?
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Chân Nam Nam vẫn gật đầu, lý do năm đó cô cam chịu không đơn thuần là vì cô thấp cổ bé họng, mà là vì cô có một chút tình cảm đặc biệt với Tiêu Trọng Triết, nhưng cô biết rõ anh là một người vô sắc vô dục, nên tình cảm đó cô đã chôn sâu vào một nơi không ai biết.
Cho dù cô đã chôn nó đi nhưng cô không dám chắc nó sẽ không rục rịch nữa... Cô không dám cược.
- Nam Nam, tớ nghĩ cậu cứ đi làm đi, quan sát rồi tính sau.
Chân Nam Nam cũng chỉ biết thở dài, thôi thì cô cố gắng một chút, đợi khi nào tìm đủ tiền giúp mẹ phẫu thuật thì cô xin từ chức cũng không muộn nhỉ?
- Được rồi, giờ vào trong thăm cô chú thôi.
- Ừ.
Chuyện quá khứ cứ để nó ngủ yên đi, còn chuyện tương lai thì Chân Nam Nam sẽ cố gắng nắm nó trong tay để kiểm soát, dù sao trái tim cũng là của cô, cô nhất định sẽ không để lộ sơ hở nào!
Những năm ở bên cạnh nhau còn giả vờ được, lẽ nào bây giờ lại không?
Mục đích của Chân Nam Nam bây giờ chỉ có một, chính là kiếm thật nhiều tiền, sau đó cho mẹ phẫu thuật, cho cha một đãi ngộ chăm sóc tốt nhất, cũng xem như là giúp bản thân trở thành một phiên bản tốt hơn!
Chân Nam Nam nhìn cha mẹ, sau đó lại tự cổ vũ bản thân.
Chân Nam Nam, cố lên!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương