Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 27: Hóa ra là vậy
Trong suốt bữa ăn thì Chân Nam Nam cũng có quan sát thái độ của hai người họ, nhưng hình như có gì đó lạ lắm… Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra khi cô rời khỏi chỗ này vậy nhỉ? Thật sự tò mò lắm đấy.
Ngồi ăn thêm một lúc thì Lam Hiểu xin phép đi vệ sinh, khi này Chân Dực Nhiên mới nhìn cô, nhíu mày nói:
- Chân Nam Nam, em lại bày trò gì vậy?
- Anh hai, chị ấy xinh đẹp lắm đúng không?
- Ừ thì… Cũng có xinh.
- Chị ấy còn rất giỏi nữa đó, anh hai, anh thấy chị Hiểu thế nào?
Chân Dực Nhiên nhìn em gái, sau đó anh ấy cũng chỉ biết thở dài, xem như là hiểu rồi ha, hóa ra em gái của anh sợ rằng anh sẽ ế cả đời cho nên mới gấp gáp làm mai làm mối cho anh đó à?
Cơ mà nghĩ lại một chút, Lam Hiểu thực sự không tồi, gương mặt xinh đẹp, tính tình cũng rất được, đặc biệt là đối xử với em gái của anh rất tốt. Lúc đầu nghĩ anh đang theo đuổi Nam Nam còn khuyên anh nên từ bỏ, vì cô ấy không muốn Chân Nam Nam và Tiêu Trọng Triết xảy ra hiểu lầm.
- Trước khi tìm anh thì em đã đưa chị ấy đến gặp cha, chị ấy nói rằng sẽ thay cha chăm sóc em ở công ty, bảo cha yên tâm đừng lo, trong mắt của chị, cảnh sát hay lính cứu hỏa đều là anh hùng.
Chân Dực Nhiên nghe xong cũng có hơi giật mình, nhưng rồi sau đó anh ấy chỉ mỉm cười, nói:
- Nam Nam, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu. Với cả anh là cảnh sát, chưa chắc sống được qua tuổi ba mươi, hơn nữa bình thường anh rất bận, không có thời gian hẹn hò yêu đương đâu… Em đừng làm lỡ dở con gái nhà người ta.
- Thì anh xin nghĩ đi, còn nếu không thì đến Tiêu thị làm bảo vệ cũng được mà.
Chân Dực Nhiên cạn lời, em gái của anh ấy muốn có chị dâu đến sắp điên rồi hay sao ấy.
- Em đó, suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh. Nói chung thì hiện tại anh chưa muốn có bạn gái, cũng không có ý định kết hôn, đời này của anh chỉ đi làm kiếm tiền, sau đó lo cho cha, lo cho em khi xuất giá.
Chân Nam Nam cũng hết nói, tính cách của hai anh em cô rất giống nhau, đặc biệt là rất “cứng đầu”, nhưng sau đó cô vẫn không từ bỏ, trước khi Chân Dực Nhiên nóng máu thì cô tranh thủ giúp anh trai kết bạn với chị gái Lam Hiểu.
- Không yêu thì không yêu, nhưng làm bạn chắc được nhỉ?
- Em… Được rồi, làm bạn thì làm bạn, nhưng anh nói trước là anh rất bận, không có thời gian đâu.
- Biết rồi, biết rồi, nói mãi!
[…]
Dùng bữa trưa xong thì Chân Dực Nhiên cũng tiếp tục hộ tống hai mỹ nữ đi mua sắm, hiển nhiên anh đi theo là để xách đồ cho hai người họ rồi.
Đợi khi Chân Nam Nam đi mặc thử quần áo thì Lam Hiểu mới đi đến bên cạnh Chân Dực Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Cái đó… Anh Chân, vừa rồi hiểu lầm anh, cho tôi xin lỗi nhé.
- Không sao. Tôi cũng phải xin lỗi Lam tiểu thư, Nam Nam nhà tôi hơi nghịch ngợm, lại thấy chúng ta chưa có người yêu nên muốn ghép uyên ương, cô đừng để bụng.
- Không sao, Nam Nam còn nghịch ngợm được là tốt rồi, ít nhất là em ấy vẫn chưa cần phải quá trưởng thành khi ở bên cạnh anh. Nam Nam thật sự là một người em gái tốt nhỉ?
Chân Dực Nhiên cũng gật đầu, trước kia anh ấy không chú ý quá nhiều vào em gái, việc anh ấy làm là đi làm rồi kiếm tiền về chạy chữa cho cha mẹ. Nhưng sau khi nhìn lại Chân Dực Nhiên mới thấy, em gái đã hi sinh rất nhiều cho gia đình này, ép buộc bản thân phải trưởng thành từ sớm, còn không muốn liên lụy đến cha mẹ và anh trai.
Năm đó, nếu như không phải Chân Dực Nhiên bị mắc kẹt ở khu huấn luyện thì Nam Nam cũng không cần phải bỏ ngang việc học rồi chạy về quê nhà để chăm lo cho cha mẹ.
Tất cả những gì Chân Nam Nam có được khi đó đều là do cô tự nỗ lực, dành học bổng, đi làm thêm kiếm tiền, tất cả những thứ cô có đều là chính sức lao động của cô, nhưng rồi… Lại bị anh phủi sạch, khiến cô phải rơi vào trạng thái thống khổ, phải trưởng thành nhanh chóng.
- Anh Chân đừng tự trách, hiện tại Nam Nam rất tốt, Tiêu tổng cũng rất yêu em ấy, chỉ là em ấy chưa muốn kết hôn thôi… Chứ Tiêu tổng đã sẵn sàng cho việc kết hôn rồi.
Nghĩ đến hai chữ “kết hôn”, đột nhiên Chân Dực Nhiên lại nhớ đến một chuyện ở quá khứ.
Năm đó Chân Dực Nhiên mười tám tuổi, còn Chân Nam Nam mười bốn tuổi, trước khi anh khởi hành đến khu huấn luyện đã nhìn em gái, nói:
- Nam Nam, đợi sau này anh sẽ tìm cho em một người chị dâu thật tốt, giúp cho hôn lễ của em sẽ đầy đủ cả cha, cả mẹ, cả anh trai và chị dâu nữa.
- Vậy hứa nha, nhưng nếu anh hai không tìm được chị dâu tốt thì em sẽ không kết hôn đâu.
- Yên tâm, anh sẽ không để tiểu công chúa phải cô độc đến già đâu mà. Anh nhất định sẽ tìm được chị dâu tốt cho em.
#Yu~
Ngồi ăn thêm một lúc thì Lam Hiểu xin phép đi vệ sinh, khi này Chân Dực Nhiên mới nhìn cô, nhíu mày nói:
- Chân Nam Nam, em lại bày trò gì vậy?
- Anh hai, chị ấy xinh đẹp lắm đúng không?
- Ừ thì… Cũng có xinh.
- Chị ấy còn rất giỏi nữa đó, anh hai, anh thấy chị Hiểu thế nào?
Chân Dực Nhiên nhìn em gái, sau đó anh ấy cũng chỉ biết thở dài, xem như là hiểu rồi ha, hóa ra em gái của anh sợ rằng anh sẽ ế cả đời cho nên mới gấp gáp làm mai làm mối cho anh đó à?
Cơ mà nghĩ lại một chút, Lam Hiểu thực sự không tồi, gương mặt xinh đẹp, tính tình cũng rất được, đặc biệt là đối xử với em gái của anh rất tốt. Lúc đầu nghĩ anh đang theo đuổi Nam Nam còn khuyên anh nên từ bỏ, vì cô ấy không muốn Chân Nam Nam và Tiêu Trọng Triết xảy ra hiểu lầm.
- Trước khi tìm anh thì em đã đưa chị ấy đến gặp cha, chị ấy nói rằng sẽ thay cha chăm sóc em ở công ty, bảo cha yên tâm đừng lo, trong mắt của chị, cảnh sát hay lính cứu hỏa đều là anh hùng.
Chân Dực Nhiên nghe xong cũng có hơi giật mình, nhưng rồi sau đó anh ấy chỉ mỉm cười, nói:
- Nam Nam, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu. Với cả anh là cảnh sát, chưa chắc sống được qua tuổi ba mươi, hơn nữa bình thường anh rất bận, không có thời gian hẹn hò yêu đương đâu… Em đừng làm lỡ dở con gái nhà người ta.
- Thì anh xin nghĩ đi, còn nếu không thì đến Tiêu thị làm bảo vệ cũng được mà.
Chân Dực Nhiên cạn lời, em gái của anh ấy muốn có chị dâu đến sắp điên rồi hay sao ấy.
- Em đó, suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh. Nói chung thì hiện tại anh chưa muốn có bạn gái, cũng không có ý định kết hôn, đời này của anh chỉ đi làm kiếm tiền, sau đó lo cho cha, lo cho em khi xuất giá.
Chân Nam Nam cũng hết nói, tính cách của hai anh em cô rất giống nhau, đặc biệt là rất “cứng đầu”, nhưng sau đó cô vẫn không từ bỏ, trước khi Chân Dực Nhiên nóng máu thì cô tranh thủ giúp anh trai kết bạn với chị gái Lam Hiểu.
- Không yêu thì không yêu, nhưng làm bạn chắc được nhỉ?
- Em… Được rồi, làm bạn thì làm bạn, nhưng anh nói trước là anh rất bận, không có thời gian đâu.
- Biết rồi, biết rồi, nói mãi!
[…]
Dùng bữa trưa xong thì Chân Dực Nhiên cũng tiếp tục hộ tống hai mỹ nữ đi mua sắm, hiển nhiên anh đi theo là để xách đồ cho hai người họ rồi.
Đợi khi Chân Nam Nam đi mặc thử quần áo thì Lam Hiểu mới đi đến bên cạnh Chân Dực Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Cái đó… Anh Chân, vừa rồi hiểu lầm anh, cho tôi xin lỗi nhé.
- Không sao. Tôi cũng phải xin lỗi Lam tiểu thư, Nam Nam nhà tôi hơi nghịch ngợm, lại thấy chúng ta chưa có người yêu nên muốn ghép uyên ương, cô đừng để bụng.
- Không sao, Nam Nam còn nghịch ngợm được là tốt rồi, ít nhất là em ấy vẫn chưa cần phải quá trưởng thành khi ở bên cạnh anh. Nam Nam thật sự là một người em gái tốt nhỉ?
Chân Dực Nhiên cũng gật đầu, trước kia anh ấy không chú ý quá nhiều vào em gái, việc anh ấy làm là đi làm rồi kiếm tiền về chạy chữa cho cha mẹ. Nhưng sau khi nhìn lại Chân Dực Nhiên mới thấy, em gái đã hi sinh rất nhiều cho gia đình này, ép buộc bản thân phải trưởng thành từ sớm, còn không muốn liên lụy đến cha mẹ và anh trai.
Năm đó, nếu như không phải Chân Dực Nhiên bị mắc kẹt ở khu huấn luyện thì Nam Nam cũng không cần phải bỏ ngang việc học rồi chạy về quê nhà để chăm lo cho cha mẹ.
Tất cả những gì Chân Nam Nam có được khi đó đều là do cô tự nỗ lực, dành học bổng, đi làm thêm kiếm tiền, tất cả những thứ cô có đều là chính sức lao động của cô, nhưng rồi… Lại bị anh phủi sạch, khiến cô phải rơi vào trạng thái thống khổ, phải trưởng thành nhanh chóng.
- Anh Chân đừng tự trách, hiện tại Nam Nam rất tốt, Tiêu tổng cũng rất yêu em ấy, chỉ là em ấy chưa muốn kết hôn thôi… Chứ Tiêu tổng đã sẵn sàng cho việc kết hôn rồi.
Nghĩ đến hai chữ “kết hôn”, đột nhiên Chân Dực Nhiên lại nhớ đến một chuyện ở quá khứ.
Năm đó Chân Dực Nhiên mười tám tuổi, còn Chân Nam Nam mười bốn tuổi, trước khi anh khởi hành đến khu huấn luyện đã nhìn em gái, nói:
- Nam Nam, đợi sau này anh sẽ tìm cho em một người chị dâu thật tốt, giúp cho hôn lễ của em sẽ đầy đủ cả cha, cả mẹ, cả anh trai và chị dâu nữa.
- Vậy hứa nha, nhưng nếu anh hai không tìm được chị dâu tốt thì em sẽ không kết hôn đâu.
- Yên tâm, anh sẽ không để tiểu công chúa phải cô độc đến già đâu mà. Anh nhất định sẽ tìm được chị dâu tốt cho em.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương