Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 28: Thành giao
Nghĩ đến đây, Chân Dực Nhiên liền cười nhạt, hóa ra là như vậy… Hóa ra đây mới lý do Chân Nam Nam không đồng ý kết hôn với Tiêu Trọng Triết.
Bảo sao anh lại thấy có gì đó kì quái, rõ ràng anh cũng biết em gái của mình có tình cảm với tên nhóc họ Tiêu kia, nhưng tại sao mãi không kết hôn. Lúc mới gặp lại anh còn nghĩ Nam Nam của anh sẽ nhanh chóng kết hôn thôi, nhưng ai mà có ngờ, lại là vì lý do đó mà cô lại chọn trì hoãn.
Bất chợt lúc này điện thoại của Lam Hiểu lại reo lên, là mẹ của cô ấy gọi đến, Lam Hiểu thật sự không muốn nhận máy chút nào. Nhưng dù sao cũng là cha mẹ của mình, Lam Hiểu đành phải ngậm ngùi nhận máy.
- Con nghe đây ạ?
- [Hiểu Hiểu à? Khi nào con quay về nhà, mẹ có một người bạn, con trai của bà ấy tên là Trương Thất, năm nay cũng đã hai mươi sáu tuổi đang làm việc ở Đế Đô đó, nếu có thời gian thì…]
- Mẹ, con chưa muốn kết hôn, hơn nữa… Hơn nữa con…
Còn chưa để Lam Hiểu nói hết thì Chân Dực Nhiên đã cầm lấy điện thoại của cô, nhẹ giọng nói:
- Chào bác gái, cháu là Chân Dực Nhiên, là bạn trai của Hiểu Hiểu.
Đừng nói ở đầu dây bên kia kinh ngạc, đến Lam Hiểu ở bên này cũng đứng hình trong giây lát. Sau đó mẹ của Lam Hiểu lại cười rộ lên, nói:
- [Chào cháu Dực Nhiên, cháu là bạn trai của Hiểu Hiểu thật sao?]
- Vâng ạ, cháu năm nay hai mươi tám tuổi, là cảnh sát của đồn cảnh sát Đế Đô, cháu và Hiểu Hiểu biết nhau do em gái cháu mai mối. Vừa gặp Hiểu Hiểu cháu đã thích cô ấy, bọn cháu vừa mới tìm hiểu hẹn hò cách đây không lâu, chắc là vì thế cho nên Hiểu Hiểu chưa nói với bác đấy ạ.
- [Cảnh sát sao? Tốt, rất tốt. Vậy bác không làm phiền hai đứa hẹn hò nữa ha, đợi khi nào có thời gian thì cùng Hiểu Hiểu về nhà, cháu thích ăn cái gì, đợi khi đó bác sẽ nấu cho cháu]
- Hiểu Hiểu thích cái gì thì cháu thích cái đó ạ.
- [Đứa bé ngoan, được rồi, vậy bác đợi cháu, ha?]
- Vâng ạ.
Cuối cùng sau đó mẹ của Lam Hiểu cũng tắt máy, nhưng Lam Hiểu lại có chút ngây người. Đến đây Chân Dực Nhiên lại nhìn cô ấy, nói:
- Trước tiên chúng ta có thể diễn kịch.
- Ý anh là sao?
- Lý do Nam Nam chưa kết hôn không phải vì ai khác, mà là vì tôi.
- Hả?
Sau đó Chân Dực Nhiên cũng đem chuyện năm đó kể cho Lam Hiểu, ban đầu cô ấy còn có chút không tin, nhưng nhìn vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, nên Lam Hiểu cũng tin rồi.
- Vậy… Chúng ta phải làm sao?
- Đợi qua vài ngày, tôi sẽ xin phép đồn trưởng nghỉ một ngày, tôi sẽ đưa cô đi hẹn hò, chúng ta chụp lại bằng chứng rồi ẩn ý đăng lên mạng xã hội. Tới khi mẹ cô và Nam Nam thấy thì chúng ta cũng thuận lợi công khai.
Kế hoạch nghe thì hay đó, nhưng Lam Hiểu lại nhíu mày nhìn anh, nói:
- Lỡ như họ muốn chúng ta kết hôn thì sao?
- Lúc đó tùy cô, muốn thế nào thì làm thế đó.
- Anh… Không định kết hôn thật chứ?
- Đương nhiên là không, nhưng chúng ta có thể kết hôn giả qua mặt bọn họ, đợi sau khi kết hôn vài tháng thì chúng ta nói rằng đã ly hôn vì không hợp nhau. Cô thấy… Thế nào?
Lam Hiểu nghĩ ngợi một lúc, thật ra thì với gia đình của cô ấy thì không cần đến mức phải như vậy, nhưng nhìn kĩ lại Chân Dực Nhiên thì đây mới là dáng vẻ mà con rể cha mẹ của cô ấy muốn nhìn thấy nè. Thay vì thuê người ngoài thì đúng là nên lợi dụng lẫn nhau sẽ hay hơn.
- Thành giao, quyết định vậy đi. Đợi sau khi ly hôn tôi sẽ ra nước ngoài để làm việc, cũng không gặp mặt nhau, như vậy sẽ đỡ ngại ngùng hơn.
- Được, cứ quyết định vậy đi.
Sau đó thì kế hoạch kết hôn giả cũng đã được thành lập.
Buổi chiều đó Chân Dực Nhiên đưa Chân Nam Nam về nhà trước, sau đó mới đưa Lam Hiểu về nhà, trên đường về thì anh còn dặn dò Lam Hiểu phải gửi cho anh sơ yếu lý lịch đầy đủ, sau đó anh cũng sẽ gửi lại y hệt như vậy. Chỉ có thế thì mọi người mới có thể tin hai người họ là một đôi.
Một người là vì để em gái yên tâm xuất giá. Một người là để gia đình yên tâm. Cuối cùng cả hai lại không ngờ sợi dây định mệnh chính là từ đây mà ra, còn người nối sợi dây chính là Chân Nam Nam!
Cô ngồi ở nhà, ngẫm nghĩ lại một chút, rồi lại nhỏ giọng nói:
- Em sẽ xem anh và chị dâu sẽ chạy thoát kiểu gì. Bà nguyệt như em đã gắn chặt hai người rồi, đừng hòng chạy!
Tiêu Trọng Triết lúc này liền ôm lấy cô, lại nhìn cô vào thứ hiện lên trên máy tính, ngơ ngác hỏi:
- Nam Nam, em định làm gì vậy?
- Em tìm chị dâu đó.
- Tìm chị dâu?
- Đúng vậy, anh nên cảm thấy may mắn đi.
Anh không hiểu, sao anh lại phải cảm thấy may mắn nhỉ? Anh trai của vợ có người yêu thì liên quan gì tới anh?
Nhưng thật sự là có liên quan rất lớn là đằng khác!
#Yu~
Bảo sao anh lại thấy có gì đó kì quái, rõ ràng anh cũng biết em gái của mình có tình cảm với tên nhóc họ Tiêu kia, nhưng tại sao mãi không kết hôn. Lúc mới gặp lại anh còn nghĩ Nam Nam của anh sẽ nhanh chóng kết hôn thôi, nhưng ai mà có ngờ, lại là vì lý do đó mà cô lại chọn trì hoãn.
Bất chợt lúc này điện thoại của Lam Hiểu lại reo lên, là mẹ của cô ấy gọi đến, Lam Hiểu thật sự không muốn nhận máy chút nào. Nhưng dù sao cũng là cha mẹ của mình, Lam Hiểu đành phải ngậm ngùi nhận máy.
- Con nghe đây ạ?
- [Hiểu Hiểu à? Khi nào con quay về nhà, mẹ có một người bạn, con trai của bà ấy tên là Trương Thất, năm nay cũng đã hai mươi sáu tuổi đang làm việc ở Đế Đô đó, nếu có thời gian thì…]
- Mẹ, con chưa muốn kết hôn, hơn nữa… Hơn nữa con…
Còn chưa để Lam Hiểu nói hết thì Chân Dực Nhiên đã cầm lấy điện thoại của cô, nhẹ giọng nói:
- Chào bác gái, cháu là Chân Dực Nhiên, là bạn trai của Hiểu Hiểu.
Đừng nói ở đầu dây bên kia kinh ngạc, đến Lam Hiểu ở bên này cũng đứng hình trong giây lát. Sau đó mẹ của Lam Hiểu lại cười rộ lên, nói:
- [Chào cháu Dực Nhiên, cháu là bạn trai của Hiểu Hiểu thật sao?]
- Vâng ạ, cháu năm nay hai mươi tám tuổi, là cảnh sát của đồn cảnh sát Đế Đô, cháu và Hiểu Hiểu biết nhau do em gái cháu mai mối. Vừa gặp Hiểu Hiểu cháu đã thích cô ấy, bọn cháu vừa mới tìm hiểu hẹn hò cách đây không lâu, chắc là vì thế cho nên Hiểu Hiểu chưa nói với bác đấy ạ.
- [Cảnh sát sao? Tốt, rất tốt. Vậy bác không làm phiền hai đứa hẹn hò nữa ha, đợi khi nào có thời gian thì cùng Hiểu Hiểu về nhà, cháu thích ăn cái gì, đợi khi đó bác sẽ nấu cho cháu]
- Hiểu Hiểu thích cái gì thì cháu thích cái đó ạ.
- [Đứa bé ngoan, được rồi, vậy bác đợi cháu, ha?]
- Vâng ạ.
Cuối cùng sau đó mẹ của Lam Hiểu cũng tắt máy, nhưng Lam Hiểu lại có chút ngây người. Đến đây Chân Dực Nhiên lại nhìn cô ấy, nói:
- Trước tiên chúng ta có thể diễn kịch.
- Ý anh là sao?
- Lý do Nam Nam chưa kết hôn không phải vì ai khác, mà là vì tôi.
- Hả?
Sau đó Chân Dực Nhiên cũng đem chuyện năm đó kể cho Lam Hiểu, ban đầu cô ấy còn có chút không tin, nhưng nhìn vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, nên Lam Hiểu cũng tin rồi.
- Vậy… Chúng ta phải làm sao?
- Đợi qua vài ngày, tôi sẽ xin phép đồn trưởng nghỉ một ngày, tôi sẽ đưa cô đi hẹn hò, chúng ta chụp lại bằng chứng rồi ẩn ý đăng lên mạng xã hội. Tới khi mẹ cô và Nam Nam thấy thì chúng ta cũng thuận lợi công khai.
Kế hoạch nghe thì hay đó, nhưng Lam Hiểu lại nhíu mày nhìn anh, nói:
- Lỡ như họ muốn chúng ta kết hôn thì sao?
- Lúc đó tùy cô, muốn thế nào thì làm thế đó.
- Anh… Không định kết hôn thật chứ?
- Đương nhiên là không, nhưng chúng ta có thể kết hôn giả qua mặt bọn họ, đợi sau khi kết hôn vài tháng thì chúng ta nói rằng đã ly hôn vì không hợp nhau. Cô thấy… Thế nào?
Lam Hiểu nghĩ ngợi một lúc, thật ra thì với gia đình của cô ấy thì không cần đến mức phải như vậy, nhưng nhìn kĩ lại Chân Dực Nhiên thì đây mới là dáng vẻ mà con rể cha mẹ của cô ấy muốn nhìn thấy nè. Thay vì thuê người ngoài thì đúng là nên lợi dụng lẫn nhau sẽ hay hơn.
- Thành giao, quyết định vậy đi. Đợi sau khi ly hôn tôi sẽ ra nước ngoài để làm việc, cũng không gặp mặt nhau, như vậy sẽ đỡ ngại ngùng hơn.
- Được, cứ quyết định vậy đi.
Sau đó thì kế hoạch kết hôn giả cũng đã được thành lập.
Buổi chiều đó Chân Dực Nhiên đưa Chân Nam Nam về nhà trước, sau đó mới đưa Lam Hiểu về nhà, trên đường về thì anh còn dặn dò Lam Hiểu phải gửi cho anh sơ yếu lý lịch đầy đủ, sau đó anh cũng sẽ gửi lại y hệt như vậy. Chỉ có thế thì mọi người mới có thể tin hai người họ là một đôi.
Một người là vì để em gái yên tâm xuất giá. Một người là để gia đình yên tâm. Cuối cùng cả hai lại không ngờ sợi dây định mệnh chính là từ đây mà ra, còn người nối sợi dây chính là Chân Nam Nam!
Cô ngồi ở nhà, ngẫm nghĩ lại một chút, rồi lại nhỏ giọng nói:
- Em sẽ xem anh và chị dâu sẽ chạy thoát kiểu gì. Bà nguyệt như em đã gắn chặt hai người rồi, đừng hòng chạy!
Tiêu Trọng Triết lúc này liền ôm lấy cô, lại nhìn cô vào thứ hiện lên trên máy tính, ngơ ngác hỏi:
- Nam Nam, em định làm gì vậy?
- Em tìm chị dâu đó.
- Tìm chị dâu?
- Đúng vậy, anh nên cảm thấy may mắn đi.
Anh không hiểu, sao anh lại phải cảm thấy may mắn nhỉ? Anh trai của vợ có người yêu thì liên quan gì tới anh?
Nhưng thật sự là có liên quan rất lớn là đằng khác!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương