Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 41: Làm trâu làm ngựa cũng được
Buổi sáng ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Chân Nam Nam vẫn nằm dài ở trên giường vì quá mệt, không chỉ thế mà cô còn bị thai nghén hành hạ nữa chứ, cả ngày chỉ có ăn rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn ra. Phải nói rằng nôn nhiều đến mức xanh xao tiều tụy, chỉ mới có vài tháng đầu thôi mà cô giống như sắp chết tới nơi vậy.
Đương nhiên Tiêu Trọng Triết nhìn thấy cũng vô cùng xót xa, còn bảo cô nên ở nhà, không cần đi làm nữa, nhưng Chân Nam Nam đã từ chối. Bây giờ cả người cô chỗ nào cũng khó chịu, nếu còn bức bối ở nhà thì càng khó chịu hơn.
Rồi cuối cùng thì anh vẫn phải đưa vợ bầu đến công ty.
Vì hiện tại họ đã danh chính ngôn thuận rồi nên ai nấy đều không lấy làm ngạc nhiên nữa, nhưng rồi sau đó Phong Đạt đi phía trước lại giúp Tiêu tổng và phu nhân “mở đường”, vừa nghe thấy mùi nước hoa là Chân Nam Nam cũng cảm thấy buồn nôn, lúc này Phong Đạt phải nhanh chóng kéo cô gái có nước hoa đi sang chỗ khác. Đợi khi Chân Nam Nam đi vào thang máy rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi này cô gái kia nói:
- Phu nhân làm sao vậy?
- Biểu hiện còn không rõ ràng? Là đang mang thai đó, trong bụng của phu nhân bây giờ chính là cháu đích tôn nhà họ Tiêu, là tiểu tổ tông đó, cẩn thận vào. Truyền lệnh xuống, trong thời gian này không được phép xịt nước hoa nữa!
Tuy rằng họ rất bức xúc về việc cấm họ dùng nước hoa, nhưng họ cũng là phụ nữ, có thể thông cảm được việc đó. Hiển nhiên thì chuyện đó chắc cũng sẽ không kéo dài lâu đâu nên họ vẫn vui vẻ chấp hành.
Phong Đạt vừa mới mở cửa đi vào thì Tiêu Trọng Triết đã nhìn cậu ta nói:
- Phong Đạt, mau chạy đến phố Tây, mua bánh bao Mỹ Vị, rồi chạy sang phố Nam mua phần mì trứng, ở gần công ty có một quán cafe tên Goha, cậu cũng qua đó gọi cho Nam Nam một ly nước ép dưa hấu nhé. À, sẵn tiện mua thêm bánh ngọt nữa nha.
Nói xong Tiêu Trọng Triết lại tức tốc chạy vào nhà vệ sinh với vợ mình, bỏ lại Phong Đạt ngơ ngác… Cái quái gì thế?
Sau đó Phong Đạt cũng phải ngoan ngoãn làm theo, cậu ta chạy đôn chạy đáo cả một buổi mới mua xong, nhưng khi cậu ta đem về thì thay vì nhận được sự tán thưởng của bếp thì lại nhận được ánh nhìn chết chóc, nói:
- Đem ra ngoài đi, Nam Nam không muốn ăn nữa. Bây giờ cậu chạy sang phố Đông mua mì vịt tìm cho cô ấy đi.
- Tiêu tổng… Nhưng hợp đồng anh còn…
- Hợp đồng quan trọng hay vợ con tôi quan trọng?
- Được… Được rồi…
Cuối cùng thì Phong Đạt cũng phải dùng hết tốc lực để chạy đi mua, vốn dĩ cậu ta còn tưởng lần này cũng toang rồi nhưng ai mà có ngờ Chân Nam Nam lại ăn rất ngon lành, hai mắt còn sáng long lanh nữa chứ. Đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên Chân Nam Nam lại dừng đũa, cô nhìn Tiêu Trọng Triết với đôi mắt rưng rưng, nói:
- Nước ép của em đâu?
Tiêu Trọng Triết nhìn sang Phong Đạt, nói:
- Nước ép đâu?
Phong Đạt bị nhìn mà ngu người luôn, hồi nãy sếp đâu có bảo mua nước ép?
Nhưng cậu ta không dám phản bác, chỉ ngậm ngùi nuốt lệ đắng vào trong, sau đó cúi đầu xin lỗi Chân Nam Nam, rồi lại phải ba chân bốn cẳng chạy đi mua.
Cả một ngày hôm đó nhân viên Tiêu thị không biết đã nhìn thấy Phong Đạt chạy đi chạy lại mấy lần nữa. Nhưng họ cũng không dám hó hé gì, vì họ biết đây là đang phục vụ cho tiểu hoàng tôn nhà họ Tiêu, họ không dám có ý kiến.
Cả một ngày dài chạy tới chạy lui, Phong Đạt cảm thấy thà bản thân bị xe tông rồi nằm viện thêm mấy tháng nữa cũng sướng hơn. Vốn dĩ đang mắng sếp ở trong lòng, nhưng rồi sau đó điện thoại lại vang lên tiếng *ting ting ting* trong hân hoan.
Phong Đạt nhìn xong số dư trong tài khoản liền phấn khích nhảy cẫng lên, sau đó còn vui vẻ nói:
- Tiêu tổng là cha là mẹ của tôi, nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho Tiêu tổng và phu nhân!
Tiếng tin nhắn đó chính là đã chuyển tiền cho Phong Đạt.
Một phần là tiền thức ăn.
Một phần là tiền đi lại.
Phần cuối cùng cũng là phần nhiều nhất chính là “bồi dưỡng thêm”.
Nếu như Tiêu tổng cứ tiếp tục phát huy như vậy thì Phong Đạt chắc chắn sẽ bán mạng vì Tiêu thị, bán mạng vì Tiêu tổng.
Đột nhiên bây giờ Phong Đạt muốn phu nhân sai vặt mình nhiều thêm một chút, nếu như vậy thì chuyện đổi nhà đổi xe vào cuối năm nay sẽ không còn xa vời nữa rồi.
Phong Đạt còn lầm bầm.
- Phu nhân, cô chính là phúc tinh của tôi, cuối năm nay tôi có đổi nhà, đổi xe được hay không chính là nhờ cô đó! Tôi yêu cô… À không, tôi đội ơn cô ngàn vạn lần!
Lúc này Chân Nam Nam ở trong phòng cũng hắt xì liên tục, hiển nhiên Tiêu Trọng Triết rất hoảng hốt rồi, anh còn muốn kêu Phong Đạt chuẩn bị xe đến bệnh viện nữa kìa, nhưng Chân Nam Nam lại nói:
- Em không sao mà.
Tiền của cậu ta… Mất rồi!
#Yu~
Đương nhiên Tiêu Trọng Triết nhìn thấy cũng vô cùng xót xa, còn bảo cô nên ở nhà, không cần đi làm nữa, nhưng Chân Nam Nam đã từ chối. Bây giờ cả người cô chỗ nào cũng khó chịu, nếu còn bức bối ở nhà thì càng khó chịu hơn.
Rồi cuối cùng thì anh vẫn phải đưa vợ bầu đến công ty.
Vì hiện tại họ đã danh chính ngôn thuận rồi nên ai nấy đều không lấy làm ngạc nhiên nữa, nhưng rồi sau đó Phong Đạt đi phía trước lại giúp Tiêu tổng và phu nhân “mở đường”, vừa nghe thấy mùi nước hoa là Chân Nam Nam cũng cảm thấy buồn nôn, lúc này Phong Đạt phải nhanh chóng kéo cô gái có nước hoa đi sang chỗ khác. Đợi khi Chân Nam Nam đi vào thang máy rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi này cô gái kia nói:
- Phu nhân làm sao vậy?
- Biểu hiện còn không rõ ràng? Là đang mang thai đó, trong bụng của phu nhân bây giờ chính là cháu đích tôn nhà họ Tiêu, là tiểu tổ tông đó, cẩn thận vào. Truyền lệnh xuống, trong thời gian này không được phép xịt nước hoa nữa!
Tuy rằng họ rất bức xúc về việc cấm họ dùng nước hoa, nhưng họ cũng là phụ nữ, có thể thông cảm được việc đó. Hiển nhiên thì chuyện đó chắc cũng sẽ không kéo dài lâu đâu nên họ vẫn vui vẻ chấp hành.
Phong Đạt vừa mới mở cửa đi vào thì Tiêu Trọng Triết đã nhìn cậu ta nói:
- Phong Đạt, mau chạy đến phố Tây, mua bánh bao Mỹ Vị, rồi chạy sang phố Nam mua phần mì trứng, ở gần công ty có một quán cafe tên Goha, cậu cũng qua đó gọi cho Nam Nam một ly nước ép dưa hấu nhé. À, sẵn tiện mua thêm bánh ngọt nữa nha.
Nói xong Tiêu Trọng Triết lại tức tốc chạy vào nhà vệ sinh với vợ mình, bỏ lại Phong Đạt ngơ ngác… Cái quái gì thế?
Sau đó Phong Đạt cũng phải ngoan ngoãn làm theo, cậu ta chạy đôn chạy đáo cả một buổi mới mua xong, nhưng khi cậu ta đem về thì thay vì nhận được sự tán thưởng của bếp thì lại nhận được ánh nhìn chết chóc, nói:
- Đem ra ngoài đi, Nam Nam không muốn ăn nữa. Bây giờ cậu chạy sang phố Đông mua mì vịt tìm cho cô ấy đi.
- Tiêu tổng… Nhưng hợp đồng anh còn…
- Hợp đồng quan trọng hay vợ con tôi quan trọng?
- Được… Được rồi…
Cuối cùng thì Phong Đạt cũng phải dùng hết tốc lực để chạy đi mua, vốn dĩ cậu ta còn tưởng lần này cũng toang rồi nhưng ai mà có ngờ Chân Nam Nam lại ăn rất ngon lành, hai mắt còn sáng long lanh nữa chứ. Đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên Chân Nam Nam lại dừng đũa, cô nhìn Tiêu Trọng Triết với đôi mắt rưng rưng, nói:
- Nước ép của em đâu?
Tiêu Trọng Triết nhìn sang Phong Đạt, nói:
- Nước ép đâu?
Phong Đạt bị nhìn mà ngu người luôn, hồi nãy sếp đâu có bảo mua nước ép?
Nhưng cậu ta không dám phản bác, chỉ ngậm ngùi nuốt lệ đắng vào trong, sau đó cúi đầu xin lỗi Chân Nam Nam, rồi lại phải ba chân bốn cẳng chạy đi mua.
Cả một ngày hôm đó nhân viên Tiêu thị không biết đã nhìn thấy Phong Đạt chạy đi chạy lại mấy lần nữa. Nhưng họ cũng không dám hó hé gì, vì họ biết đây là đang phục vụ cho tiểu hoàng tôn nhà họ Tiêu, họ không dám có ý kiến.
Cả một ngày dài chạy tới chạy lui, Phong Đạt cảm thấy thà bản thân bị xe tông rồi nằm viện thêm mấy tháng nữa cũng sướng hơn. Vốn dĩ đang mắng sếp ở trong lòng, nhưng rồi sau đó điện thoại lại vang lên tiếng *ting ting ting* trong hân hoan.
Phong Đạt nhìn xong số dư trong tài khoản liền phấn khích nhảy cẫng lên, sau đó còn vui vẻ nói:
- Tiêu tổng là cha là mẹ của tôi, nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho Tiêu tổng và phu nhân!
Tiếng tin nhắn đó chính là đã chuyển tiền cho Phong Đạt.
Một phần là tiền thức ăn.
Một phần là tiền đi lại.
Phần cuối cùng cũng là phần nhiều nhất chính là “bồi dưỡng thêm”.
Nếu như Tiêu tổng cứ tiếp tục phát huy như vậy thì Phong Đạt chắc chắn sẽ bán mạng vì Tiêu thị, bán mạng vì Tiêu tổng.
Đột nhiên bây giờ Phong Đạt muốn phu nhân sai vặt mình nhiều thêm một chút, nếu như vậy thì chuyện đổi nhà đổi xe vào cuối năm nay sẽ không còn xa vời nữa rồi.
Phong Đạt còn lầm bầm.
- Phu nhân, cô chính là phúc tinh của tôi, cuối năm nay tôi có đổi nhà, đổi xe được hay không chính là nhờ cô đó! Tôi yêu cô… À không, tôi đội ơn cô ngàn vạn lần!
Lúc này Chân Nam Nam ở trong phòng cũng hắt xì liên tục, hiển nhiên Tiêu Trọng Triết rất hoảng hốt rồi, anh còn muốn kêu Phong Đạt chuẩn bị xe đến bệnh viện nữa kìa, nhưng Chân Nam Nam lại nói:
- Em không sao mà.
Tiền của cậu ta… Mất rồi!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương