Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 42: Một lần bất tín, vạn lần bất tin
Vài ngày sau đó thì Tiêu gia cũng đã chuẩn bị xong vị trí Phó Giám Đốc cho Tiêu Minh Triết, hiển nhiên là cậu ấy sẽ ở lại Đế Đô luôn rồi vì dù sao đi nữa công việc ở nước ngoài cũng đã hoàn thành khá tốt, có thể giao lại cho cấp dưới rồi.
Cơ mà Chân Nam Nam lại thấy có chút gì đó hơi kì quái ở mối quan hệ của Cao Nam Thi và Tiêu Minh Triết, tuy rằng cô đã hỏi qua nhưng Cao Nam Thi cũng chỉ ậm ừ rồi không nói gì thêm. Sau đó hai ngày thì cô ấy không nói lời nào mà đã lên máy bay trở về Los Angeles.
Lúc Tiêu Minh Triết đuổi tới sân bay thì cô ấy đã vào bên trong rồi, hiển nhiên là không thể gặp được. Đến đây Chân Nam Nam mới nhìn qua, một bên là bạn thân, một bên là em chồng, thật là khó xử quá đi mà.
- Chị dâu… Cô ấy có nói khi nào thì sẽ quay về Đế Đô không?
- Không có. Nhưng Minh Triết… Rốt cuộc thì hai người đã xảy ra chuyện gì thế?
Sau đó Tiêu Minh Triết cũng từ từ nói cho Chân Nam Nam nghe hết sự thật, hóa ra là vào ngày kết hôn của cô và Tiêu Trọng Triết thì cậu ấy đã cố ý tìm Cao Nam Thi nói chuyện, nhưng tìm suốt cả buổi vẫn không thấy cô ấy đâu, mãi cho đến lúc náo động phòng thì mới nhìn thấy cô ấy.
Cuộc náo động phòng kết thúc thì Tiêu Minh Triết cũng đuổi theo Cao Nam Thi, chỉ mới nắm lấy tay của cô ấy thôi mà cô ấy đã bày ra dáng vẻ bài xích đến khó chịu, sau đó còn nhíu mày, nói:
- Tiêu Minh Triết, anh làm gì vậy?
- Thi Thi, chuyện lúc trước anh thật sự không cố ý lấy em làm thế thân hay lợi dụng em. Em… Có thể tha thứ cho anh không?
- Tôi đã nói rồi, từ đầu tới cuối tôi chưa từng hận anh hay ghi thù anh… Đừng tự cao như vậy! Phiền lắm.
Nói xong Cao Nam Thi cũng hất tay của cậu ta rồi chuẩn bị về nhà, nhưng Tiêu Minh Triết lại âm thầm theo đuôi. Hóa ra Cao Nam Thi không về nhà mà đến một quán rượu nhỏ ở gần nhà của cô, vừa ngồi uống rượu vừa suy nghĩ cái gì đó.
Cuối cùng là say khướt, tới mức mà suýt bị người ta sàm sỡ, cũng may là Tiêu Minh Triết đã xuất hiện kịp thời rồi đưa cô về nhà. Ban đầu đứng trước nhà của cô ấy thì Tiêu Minh Triết còn không biết có nên vào hay không, có mà dù sao cũng đã lỡ làm người tốt rồi thì làm cho chót, cậu ấy vẫn đưa cô vào nhà, sau đó giúp cô nấu một ít canh giải rượu.
Trong lúc anh đang nấu canh thì Cao Nam Thi đột nhiên lại ôm anh từ phía sau mà không nói gì cả, khi đó Tiêu Minh Triết cũng phải nhanh chóng kéo cô vào phòng, nhưng anh không ngờ sau khi vào phòng thì mọi chuyện lại không thể kiểm soát được.
Cả đêm đó hai người đã cùng nhau làm nên chuyện không nên làm.
Mãi cho tới sáng hôm sau, khi Cao Nam Thi tỉnh rượu thì đã hối hận xanh ruột rồi, cô đá Tiêu Minh Triết, sau đó lại nói:
- Dậy! Dậy! Sao anh lại ở đây?
Tiêu Minh Triết lúc này nhớ lại lời của anh trai dạy, đàn ông muốn theo đuổi được vợ thì phải một quỳ, hai lạy, ba dập đầu, chi bằng đẹp trai thì hãy chai mặt, chỉ có như thế mới thoát khỏi cảnh độc thân thôi.
Thầy dạy một thì trò biết hai, Tiêu Minh Triết cũng áp dụng công thức làm theo, nhưng mà nó lạ lắm…
Cao Nam Thi chỉ liếc nhìn anh, sau đó nói:
- Yên tâm, tôi không có hứng thú với chuyện ôm con bỏ trốn đâu, cho nên chuyện hôm nay cứ xem như chưa từng xảy ra. Anh cũng đừng mặt dày bảo tôi chịu trách nhiệm, giữ chúng ta… Tuyệt đối không thể.
Cuối cùng Tiêu Minh Triết cũng phải bất lực gật đầu, rồi thì từ hôm đó đến nay anh chưa từng gặp lại Cao Nam Thi, dù là đã cố ý cho người đứng giám sát nhà cô rồi.
Mãi cho tới hôm nay, khi Cao Nam Thi quay về Los Angeles thì cậu ta mới biết, mà lại còn là biết qua miệng của anh trai mình nữa chứ. Đến khi đuổi đến thì đã không kịp rồi.
Nghe qua câu chuyện này thì Chân Nam Nam cũng chỉ biết thở dài, sau đó nói:
- Minh Triết, chị không thể làm chủ cuộc đời của Thi Thi, nhưng nhìn cậu ấy mạnh mẽ vậy thôi… Thật chất là rất mong manh. Em từng lừa dối cậu ấy một lần, nên bây giờ em có làm gì người ta cũng sẽ không tin. Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Thà tin nhất vạn, đề phòng vạn nhất… Minh Triết, muốn thì phải tìm cách, thích thì phải nói, yêu thì phải hành động… Đừng như ông anh trai ngốc của em.
Tiêu Minh Triết nghe xong liền ngạc nhiên, vốn dĩ cậu ấy còn tưởng rằng người chị dâu này cũng bình thường như bao người thôi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui… Một người có thể lọt vào mắt của Tiêu Trọng Triết thì sao có thể tầm thường chứ!
- Vậy chị nghĩ em nên làm gì?
- Cho cả hai có thời gian riêng. Để xem bản thân muốn gì.
Dừng một chút, cô lại nói:
- Đừng quá ràng buộc người khác, sẽ phản tác dụng đó.
#Yu~
Cơ mà Chân Nam Nam lại thấy có chút gì đó hơi kì quái ở mối quan hệ của Cao Nam Thi và Tiêu Minh Triết, tuy rằng cô đã hỏi qua nhưng Cao Nam Thi cũng chỉ ậm ừ rồi không nói gì thêm. Sau đó hai ngày thì cô ấy không nói lời nào mà đã lên máy bay trở về Los Angeles.
Lúc Tiêu Minh Triết đuổi tới sân bay thì cô ấy đã vào bên trong rồi, hiển nhiên là không thể gặp được. Đến đây Chân Nam Nam mới nhìn qua, một bên là bạn thân, một bên là em chồng, thật là khó xử quá đi mà.
- Chị dâu… Cô ấy có nói khi nào thì sẽ quay về Đế Đô không?
- Không có. Nhưng Minh Triết… Rốt cuộc thì hai người đã xảy ra chuyện gì thế?
Sau đó Tiêu Minh Triết cũng từ từ nói cho Chân Nam Nam nghe hết sự thật, hóa ra là vào ngày kết hôn của cô và Tiêu Trọng Triết thì cậu ấy đã cố ý tìm Cao Nam Thi nói chuyện, nhưng tìm suốt cả buổi vẫn không thấy cô ấy đâu, mãi cho đến lúc náo động phòng thì mới nhìn thấy cô ấy.
Cuộc náo động phòng kết thúc thì Tiêu Minh Triết cũng đuổi theo Cao Nam Thi, chỉ mới nắm lấy tay của cô ấy thôi mà cô ấy đã bày ra dáng vẻ bài xích đến khó chịu, sau đó còn nhíu mày, nói:
- Tiêu Minh Triết, anh làm gì vậy?
- Thi Thi, chuyện lúc trước anh thật sự không cố ý lấy em làm thế thân hay lợi dụng em. Em… Có thể tha thứ cho anh không?
- Tôi đã nói rồi, từ đầu tới cuối tôi chưa từng hận anh hay ghi thù anh… Đừng tự cao như vậy! Phiền lắm.
Nói xong Cao Nam Thi cũng hất tay của cậu ta rồi chuẩn bị về nhà, nhưng Tiêu Minh Triết lại âm thầm theo đuôi. Hóa ra Cao Nam Thi không về nhà mà đến một quán rượu nhỏ ở gần nhà của cô, vừa ngồi uống rượu vừa suy nghĩ cái gì đó.
Cuối cùng là say khướt, tới mức mà suýt bị người ta sàm sỡ, cũng may là Tiêu Minh Triết đã xuất hiện kịp thời rồi đưa cô về nhà. Ban đầu đứng trước nhà của cô ấy thì Tiêu Minh Triết còn không biết có nên vào hay không, có mà dù sao cũng đã lỡ làm người tốt rồi thì làm cho chót, cậu ấy vẫn đưa cô vào nhà, sau đó giúp cô nấu một ít canh giải rượu.
Trong lúc anh đang nấu canh thì Cao Nam Thi đột nhiên lại ôm anh từ phía sau mà không nói gì cả, khi đó Tiêu Minh Triết cũng phải nhanh chóng kéo cô vào phòng, nhưng anh không ngờ sau khi vào phòng thì mọi chuyện lại không thể kiểm soát được.
Cả đêm đó hai người đã cùng nhau làm nên chuyện không nên làm.
Mãi cho tới sáng hôm sau, khi Cao Nam Thi tỉnh rượu thì đã hối hận xanh ruột rồi, cô đá Tiêu Minh Triết, sau đó lại nói:
- Dậy! Dậy! Sao anh lại ở đây?
Tiêu Minh Triết lúc này nhớ lại lời của anh trai dạy, đàn ông muốn theo đuổi được vợ thì phải một quỳ, hai lạy, ba dập đầu, chi bằng đẹp trai thì hãy chai mặt, chỉ có như thế mới thoát khỏi cảnh độc thân thôi.
Thầy dạy một thì trò biết hai, Tiêu Minh Triết cũng áp dụng công thức làm theo, nhưng mà nó lạ lắm…
Cao Nam Thi chỉ liếc nhìn anh, sau đó nói:
- Yên tâm, tôi không có hứng thú với chuyện ôm con bỏ trốn đâu, cho nên chuyện hôm nay cứ xem như chưa từng xảy ra. Anh cũng đừng mặt dày bảo tôi chịu trách nhiệm, giữ chúng ta… Tuyệt đối không thể.
Cuối cùng Tiêu Minh Triết cũng phải bất lực gật đầu, rồi thì từ hôm đó đến nay anh chưa từng gặp lại Cao Nam Thi, dù là đã cố ý cho người đứng giám sát nhà cô rồi.
Mãi cho tới hôm nay, khi Cao Nam Thi quay về Los Angeles thì cậu ta mới biết, mà lại còn là biết qua miệng của anh trai mình nữa chứ. Đến khi đuổi đến thì đã không kịp rồi.
Nghe qua câu chuyện này thì Chân Nam Nam cũng chỉ biết thở dài, sau đó nói:
- Minh Triết, chị không thể làm chủ cuộc đời của Thi Thi, nhưng nhìn cậu ấy mạnh mẽ vậy thôi… Thật chất là rất mong manh. Em từng lừa dối cậu ấy một lần, nên bây giờ em có làm gì người ta cũng sẽ không tin. Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Thà tin nhất vạn, đề phòng vạn nhất… Minh Triết, muốn thì phải tìm cách, thích thì phải nói, yêu thì phải hành động… Đừng như ông anh trai ngốc của em.
Tiêu Minh Triết nghe xong liền ngạc nhiên, vốn dĩ cậu ấy còn tưởng rằng người chị dâu này cũng bình thường như bao người thôi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui… Một người có thể lọt vào mắt của Tiêu Trọng Triết thì sao có thể tầm thường chứ!
- Vậy chị nghĩ em nên làm gì?
- Cho cả hai có thời gian riêng. Để xem bản thân muốn gì.
Dừng một chút, cô lại nói:
- Đừng quá ràng buộc người khác, sẽ phản tác dụng đó.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương