Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 43: Không biết xấu hổ
Khi Chân Nam Nam mang thai đến tháng thứ sáu thì Chân Dực Nhiên và Lam Hiểu đã tuyên bố sẽ kết hôn, ban đầu tin tức đó đã khiến cho không ít người phải ngạc nhiên, đặc biệt là Tiêu Trọng Triết, anh không nghĩ rằng bây giờ cấp dưới của mình lại sắp thành chị dâu của mình… Quãng đời còn lại phải làm sao đây?
Nhưng Chân Nam Nam biết rằng cha mẹ của chị dâu rất thích Chân Dực Nhiên, tựa như là chỉ cần Lam Hiểu không kết hôn với Chân Dực Nhiên thì chị ấy sẽ bị nhai đi nhai lại rất nhiều lần, vì quá đau đầu nên Lam Hiểu và Chân Dực Nhiên cũng quyết định kết hôn.
Nhưng lúc đó vì cha của cô không quá tiện nên cha mẹ của Lam Hiểu phải đến Chân gia để nói chuyện, trong lúc đó thì hai cha con Hồ Kim Tín và Hồ Xảo cũng đã đến để tìm cha cô. Những ngày qua họ đã đọc báo rồi, họ biết rằng hiện tại Chân gia đã phất lên như dìu gặp gió, phải nói đúng hơn là Chân Nam Nam bây giờ đã là thiếu phu nhân của Tiêu gia, trong bụng còn đang mang thai cháu đích tôn nhà họ Tiêu nữa chứ. Ngoài ra Chân Dực Nhiên cũng rất tốt, chẳng những là cảnh sát vinh dự của đồn cảnh sát Đế Đô mà còn giúp đỡ không ít người, cả danh tiếng lẫn sự nghiệp đều thăng tiến.
Mà trái lại với Chân gia thì Hồ gia bây giờ đang cực kỳ sa sút, Hồ Xảo muốn kết hôn với nhà giàu để đổi đời, nên đương nhiên cô ta phải bắt lấy cây cầu tốt là Chân Nam Nam rồi.
Nhìn Chân Nam Nam đang bụng mang dạ chửa thì đột nhiên Hồ Xảo lại nghĩ đến một chuyện còn tốt hơn, riêng Chân Nhiếc chưa biết về sự thật cái chết của vợ mình nên vẫn đón tiếp hai cha con nhà đó rất nồng nhiệt.
- Em rể, bây giờ con trai, con gái của em đều đã có thành tựu rồi, lẽ nào em không định giúp đỡ Hồ gia sao?
Chân Nhiếc chỉ cười nhạt, sau đó lại nói:
- Anh hai, chuyện của hai đứa nhỏ thì không liên quan tới em. Nếu anh muốn giúp đỡ thì phải nói chuyện với tụi nó kia kìa.
- Em có ý gì hả em rể? Em là cha chúng nó cơ mà, chỉ cần em nói một tiếng thôi. Hơn nữa anh cũng không có yêu cầu gì quá đáng, Tiểu Xảo là cháu gái ruột của em, hiện tại vẫn chưa có bạn trai, anh nghe nói Tiêu nhị thiếu cũng chưa có vợ, vừa hay để Tiểu Xảo và Nhị thiếu ở bên nhau… Gia đình chúng ta chẳng phải thân càng thêm thân à?
Nghe xong lời “thỉnh cầu” của Hồ Kim Tín mà Chân Nhiếc chỉ biết cười khẩy, người này đúng là giỏi tính toán thật đó, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã muốn đưa con gái vào giới hào môn rồi. Quả nhiên là tâm cơ quá sâu mà.
- Vậy là anh hai chưa biết rồi, Nhị thiếu của Tiêu gia đã sớm có bạn gái rồi, Tiểu Xảo… Không thích hợp.
- Không thích hợp? Tiểu Xảo của tôi vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, so với Chân Nam Nam còn tốt hơn gấp trăm lần, tại sao đứa con của mày thì được còn con tao thì không?
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Hồ Kim Tín vẫn như năm đó, lúc nào cũng muốn lợi ích của mình phải đặt lên hàng đầu, chứ chẳng hề nghĩ đến tình thân.
Chân Nhiếc cũng không còn gì để nói nữa, đối với hạng người này thì ông ấy cũng không cần tốn nước bọt làm gì, cứ trực tiếp đuổi đi là được rồi mà.
Nhưng Hồ Xảo ở bên kia lại liên tục phóng tia lửa điện vào Tiêu Trọng Triết, còn cười đầy gian xảo, nói:
- Em rể quả nhiên là thiếu niên anh hùng, nhìn dáng vẻ của em rể cũng đẹp trai quá đó.
Tiêu Trọng Triết không nói gì, nhưng Chân Nam Nam lại không vui, người chị họ này là bị điên hay đầu óc có vấn đề vậy? Ở trước mặt vợ người ta lại cưa cẩm người ta, chẳng lẽ đây được gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?
Bất chợt lúc này Hồ Xảo lại tiến đến ngồi bên cạnh Tiêu Trọng Triết, còn đưa tay mân mê cánh tay của anh, nói:
- Em rể, hiện tại Nam Nam đang mang thai nên chắc em chịu tù túng lắm nhỉ. Hay là hôm nay em…
- Thỉnh tự trọng!
Nói xong Tiêu Trọng Triết cũng trực tiếp cách xa Hồ Xảo ra một mét, gương mặt của Hồ Xảo có chút tái đi, nhưng rồi sau đó cô ta nghĩ rằng Tiêu Trọng Triết chỉ đang ngại vì có Chân Nam Nam ở đây. Sau đó Hồ Xảo lại cười vui vẻ, còn nhìn anh mà nhướn mày, nói:
- Em rể đang lo cho suy nghĩ của Nam Nam sao? Đừng lo, từ trước đến giờ chỉ cần đồ chị muốn thì Nam Nam đều sẽ đưa cho chị… Ngay cả bạn trai cũng vậy. Đúng không Nam Nam?
Tiêu Trọng Triết có hơi híp mắt, hóa ra ở trong nhà này Nam Nam của anh lại không được tôn trọng như vậy sao? Hay nói đúng hơn là sau khi cha vợ xảy ra chuyện thì địa vị của mẹ con cô đã lung lay, cuối cùng là bị hai cha con Hồ Kim Tín leo lên đầu.
Tiêu Trọng Triết nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lại nhẹ nhàng nói:
- Em chịu ấm ức rồi. Sau này anh nhất định sẽ không để em chịu ấm ức nữa.
Hồ Xảo nghe không hiểu, nhưng rồi sau đó Tiêu Trọng Triết lại nhìn Hồ Xảo, nói:
- Hồ tiểu thư, nếu như cô còn dám ve vãn tôi thêm một lần nào nữa, thì thứ cô nhận lại không phải là tình cảm mà là ngón tay của cô đấy.
Hồ Xảo nghe qua cũng rất sợ, nhưng để bám lấy cành cao biến thành phượng hoàng thì cho dù là chết cô ta cũng không sợ nữa. Trực tiếp nhỏ giọng nói:
- Trọng Triết, anh đừng ngại mà, em đã nói Nam Nam sẽ không để ý đâu, chúng ta có thể thử… Hơn nữa… Chưa chắc đứa bé trong bụng Chân Nam Nam là nam thai, có khi em sẽ sinh con trai cho anh thì sao?
- Vậy sao? Nhưng tôi không cần con trai.
- Chẳng lẽ anh không muốn tìm người thừa kế cho Tiêu gia sao? Nhìn dáng bụng của Nam Nam đi, chắc chắn là nữ thai rồi, vừa hay em cũng chưa có bạn trai, em không ngại làm tình nhân của anh đâu… Dù sao thì… Khi phụ nữ mang thai thì sinh hoạt vợ chồng cũng khó khăn mà, đúng không?
Tiêu Trọng Triết càng nghe càng thấy ghê tởm, sao cô ta lại có thể thốt lên những lời kinh tởm như vậy chứ? Ánh mắt của anh có hơi híp lại, còn vô cùng khó chịu, đến mức nhìn cũng không thèm nhìn Hồ Xảo lấy một cái.
- Hồ tiểu thư nghĩ nhiều rồi. Tiêu gia nhìn người tài, không nhìn giới tính. Nếu như sinh ra một đứa con trai mà không biết dạy thì chi bằng đừng sinh. Hoặc nếu như sinh ra một đứa con gái có suy nghĩ bẩn thỉu thì Tiêu gia cũng không cần.
Dừng một chút, Tiêu Trọng Triết lại nói:
- Cha mẹ là tấm gương của con cái, Nam Nam tuyệt vời như vậy, chắc chắn đứa bé cũng sẽ rất xuất chúng. Trái lại là cô, suy nghĩ bẩn tởm, hành động lời nói đều sặc mùi kinh tởm… Đứa con mà cô sinh ra… Tôi không nhận nổi đâu! Thỉnh Hồ tiểu thư tự trọng!
Hồ Xảo nghe xong cũng tức giận, nhưng cô ta chỉ cười nhếch mép, nói:
- Cứ chờ đó, anh sẽ hối hận!
#Yu~
Nhưng Chân Nam Nam biết rằng cha mẹ của chị dâu rất thích Chân Dực Nhiên, tựa như là chỉ cần Lam Hiểu không kết hôn với Chân Dực Nhiên thì chị ấy sẽ bị nhai đi nhai lại rất nhiều lần, vì quá đau đầu nên Lam Hiểu và Chân Dực Nhiên cũng quyết định kết hôn.
Nhưng lúc đó vì cha của cô không quá tiện nên cha mẹ của Lam Hiểu phải đến Chân gia để nói chuyện, trong lúc đó thì hai cha con Hồ Kim Tín và Hồ Xảo cũng đã đến để tìm cha cô. Những ngày qua họ đã đọc báo rồi, họ biết rằng hiện tại Chân gia đã phất lên như dìu gặp gió, phải nói đúng hơn là Chân Nam Nam bây giờ đã là thiếu phu nhân của Tiêu gia, trong bụng còn đang mang thai cháu đích tôn nhà họ Tiêu nữa chứ. Ngoài ra Chân Dực Nhiên cũng rất tốt, chẳng những là cảnh sát vinh dự của đồn cảnh sát Đế Đô mà còn giúp đỡ không ít người, cả danh tiếng lẫn sự nghiệp đều thăng tiến.
Mà trái lại với Chân gia thì Hồ gia bây giờ đang cực kỳ sa sút, Hồ Xảo muốn kết hôn với nhà giàu để đổi đời, nên đương nhiên cô ta phải bắt lấy cây cầu tốt là Chân Nam Nam rồi.
Nhìn Chân Nam Nam đang bụng mang dạ chửa thì đột nhiên Hồ Xảo lại nghĩ đến một chuyện còn tốt hơn, riêng Chân Nhiếc chưa biết về sự thật cái chết của vợ mình nên vẫn đón tiếp hai cha con nhà đó rất nồng nhiệt.
- Em rể, bây giờ con trai, con gái của em đều đã có thành tựu rồi, lẽ nào em không định giúp đỡ Hồ gia sao?
Chân Nhiếc chỉ cười nhạt, sau đó lại nói:
- Anh hai, chuyện của hai đứa nhỏ thì không liên quan tới em. Nếu anh muốn giúp đỡ thì phải nói chuyện với tụi nó kia kìa.
- Em có ý gì hả em rể? Em là cha chúng nó cơ mà, chỉ cần em nói một tiếng thôi. Hơn nữa anh cũng không có yêu cầu gì quá đáng, Tiểu Xảo là cháu gái ruột của em, hiện tại vẫn chưa có bạn trai, anh nghe nói Tiêu nhị thiếu cũng chưa có vợ, vừa hay để Tiểu Xảo và Nhị thiếu ở bên nhau… Gia đình chúng ta chẳng phải thân càng thêm thân à?
Nghe xong lời “thỉnh cầu” của Hồ Kim Tín mà Chân Nhiếc chỉ biết cười khẩy, người này đúng là giỏi tính toán thật đó, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã muốn đưa con gái vào giới hào môn rồi. Quả nhiên là tâm cơ quá sâu mà.
- Vậy là anh hai chưa biết rồi, Nhị thiếu của Tiêu gia đã sớm có bạn gái rồi, Tiểu Xảo… Không thích hợp.
- Không thích hợp? Tiểu Xảo của tôi vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, so với Chân Nam Nam còn tốt hơn gấp trăm lần, tại sao đứa con của mày thì được còn con tao thì không?
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Hồ Kim Tín vẫn như năm đó, lúc nào cũng muốn lợi ích của mình phải đặt lên hàng đầu, chứ chẳng hề nghĩ đến tình thân.
Chân Nhiếc cũng không còn gì để nói nữa, đối với hạng người này thì ông ấy cũng không cần tốn nước bọt làm gì, cứ trực tiếp đuổi đi là được rồi mà.
Nhưng Hồ Xảo ở bên kia lại liên tục phóng tia lửa điện vào Tiêu Trọng Triết, còn cười đầy gian xảo, nói:
- Em rể quả nhiên là thiếu niên anh hùng, nhìn dáng vẻ của em rể cũng đẹp trai quá đó.
Tiêu Trọng Triết không nói gì, nhưng Chân Nam Nam lại không vui, người chị họ này là bị điên hay đầu óc có vấn đề vậy? Ở trước mặt vợ người ta lại cưa cẩm người ta, chẳng lẽ đây được gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?
Bất chợt lúc này Hồ Xảo lại tiến đến ngồi bên cạnh Tiêu Trọng Triết, còn đưa tay mân mê cánh tay của anh, nói:
- Em rể, hiện tại Nam Nam đang mang thai nên chắc em chịu tù túng lắm nhỉ. Hay là hôm nay em…
- Thỉnh tự trọng!
Nói xong Tiêu Trọng Triết cũng trực tiếp cách xa Hồ Xảo ra một mét, gương mặt của Hồ Xảo có chút tái đi, nhưng rồi sau đó cô ta nghĩ rằng Tiêu Trọng Triết chỉ đang ngại vì có Chân Nam Nam ở đây. Sau đó Hồ Xảo lại cười vui vẻ, còn nhìn anh mà nhướn mày, nói:
- Em rể đang lo cho suy nghĩ của Nam Nam sao? Đừng lo, từ trước đến giờ chỉ cần đồ chị muốn thì Nam Nam đều sẽ đưa cho chị… Ngay cả bạn trai cũng vậy. Đúng không Nam Nam?
Tiêu Trọng Triết có hơi híp mắt, hóa ra ở trong nhà này Nam Nam của anh lại không được tôn trọng như vậy sao? Hay nói đúng hơn là sau khi cha vợ xảy ra chuyện thì địa vị của mẹ con cô đã lung lay, cuối cùng là bị hai cha con Hồ Kim Tín leo lên đầu.
Tiêu Trọng Triết nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lại nhẹ nhàng nói:
- Em chịu ấm ức rồi. Sau này anh nhất định sẽ không để em chịu ấm ức nữa.
Hồ Xảo nghe không hiểu, nhưng rồi sau đó Tiêu Trọng Triết lại nhìn Hồ Xảo, nói:
- Hồ tiểu thư, nếu như cô còn dám ve vãn tôi thêm một lần nào nữa, thì thứ cô nhận lại không phải là tình cảm mà là ngón tay của cô đấy.
Hồ Xảo nghe qua cũng rất sợ, nhưng để bám lấy cành cao biến thành phượng hoàng thì cho dù là chết cô ta cũng không sợ nữa. Trực tiếp nhỏ giọng nói:
- Trọng Triết, anh đừng ngại mà, em đã nói Nam Nam sẽ không để ý đâu, chúng ta có thể thử… Hơn nữa… Chưa chắc đứa bé trong bụng Chân Nam Nam là nam thai, có khi em sẽ sinh con trai cho anh thì sao?
- Vậy sao? Nhưng tôi không cần con trai.
- Chẳng lẽ anh không muốn tìm người thừa kế cho Tiêu gia sao? Nhìn dáng bụng của Nam Nam đi, chắc chắn là nữ thai rồi, vừa hay em cũng chưa có bạn trai, em không ngại làm tình nhân của anh đâu… Dù sao thì… Khi phụ nữ mang thai thì sinh hoạt vợ chồng cũng khó khăn mà, đúng không?
Tiêu Trọng Triết càng nghe càng thấy ghê tởm, sao cô ta lại có thể thốt lên những lời kinh tởm như vậy chứ? Ánh mắt của anh có hơi híp lại, còn vô cùng khó chịu, đến mức nhìn cũng không thèm nhìn Hồ Xảo lấy một cái.
- Hồ tiểu thư nghĩ nhiều rồi. Tiêu gia nhìn người tài, không nhìn giới tính. Nếu như sinh ra một đứa con trai mà không biết dạy thì chi bằng đừng sinh. Hoặc nếu như sinh ra một đứa con gái có suy nghĩ bẩn thỉu thì Tiêu gia cũng không cần.
Dừng một chút, Tiêu Trọng Triết lại nói:
- Cha mẹ là tấm gương của con cái, Nam Nam tuyệt vời như vậy, chắc chắn đứa bé cũng sẽ rất xuất chúng. Trái lại là cô, suy nghĩ bẩn tởm, hành động lời nói đều sặc mùi kinh tởm… Đứa con mà cô sinh ra… Tôi không nhận nổi đâu! Thỉnh Hồ tiểu thư tự trọng!
Hồ Xảo nghe xong cũng tức giận, nhưng cô ta chỉ cười nhếch mép, nói:
- Cứ chờ đó, anh sẽ hối hận!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương