Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương

Chương 56: Nghi vấn (1)



Chuyện của Liễu Giai Mỹ còn chưa kịp hạ nhiệt thì một một người cũ đã bắt đầu chĩa mũi dùi vào quấy rối.

Chính là Trần Ngọc Tú.

Sau lần bị Tiêu Trọng Triết sa thải thì cô ta đã đầu quân vào một công ty nhỏ chưa có tiến tăm là Nhiên thị, nhưng rồi vì Trần Ngọc Tú cũng xem như là có thâm niên trong nghề nên đã kéo được không ít nhà đầu tư cho Nhiên thị, sau đó không lâu thì cái tên “Nhiên thị” đã bắt đầu nổi đình nổi đám trong giới thương trường.

Nhân cơ hội đó, Trần Ngọc Tú cũng nhanh chóng lợi dụng dư luận để bóc mẽ về Chân Nam Nam cũng như là Tiêu thị. Hiển nhiên là cô ta cũng chỉ dám nói bâng quơ thôi, chứ chẳng dám chỉ điểm thẳng mặt, nhưng vì ai ở trong giới cũng biết trước kia Trần Ngọc Tú từng cống hiến hết mình cho Tiêu thị, nên chỉ cần nghe sơ qua là đã biết cô ta muốn nói ai.

Kể từ đó thì việc làm ăn của Tiêu thị bắt đầu không tốt, tuy lúc đầu Chân Nam Nam đã nghĩ rằng dù sao cô ấy cũng là nhân viên cũ, sẽ niệm một chút tình nghĩa, nhưng có vẻ như cô nghĩ nhiều rồi. Loại người như Trần Ngọc Tú rõ ràng là không biết phân biệt đúng sai.

Đến đây, Tiêu Uẩn và Lạc Vô Song cũng phải ra mặt, vào cái ngày tranh giành đầu tư dự án của tập đoàn Trương thị thì hai vị chủ nhà của Tiêu gia đã đến, ai nấy đều có chút kinh ngạc, chỉ duy nhất Nhiên tổng - Nhiên Hạo Tường là không biết tốt xấu, ông ta cố ý ngồi ngay bên cạnh Tiêu Uẩn, còn nói:

- Sao hôm nay đích thân chủ tịch Tiêu đến vậy? Đứa con trai vô tích sự của anh đâu rồi?

Nghe lời châm chọc đó thì Tiêu Uẩn cũng không quá tức giận, Lạc Vô Song thì hoàn toàn không xem nó là một lời của người nói ra. Còn Trần Ngọc Tú thì che miệng cười.

- À, nó bây giờ bận nhiều việc, lại còn chăm vợ và hai đứa con trai nữa, nó rất bận rộn, không giống Nhiên tổng đây… Ly hôn vợ rồi, đến con cũng không có, không vướng bận gì cả, thật là có phúc khí.

Nhiên Hạo Tường nhíu mày, nhưng lại không dám nói quá lời, vì dù sao thì ở Đế Đô này hiện tại cũng chưa có ai có thể qua được Thủ phủ nhà họ Tiêu, cho dù có thì nhà đó cũng không chấp nhận chống lưng cho Nhiên gia.

Mà không chỉ có Tiêu gia, ở bên cạnh Tiêu Uẩn còn có Lạc Vô Song, mà chỗ dựa của Lạc Vô Song không hề nhỏ, nào là học viện Zina, nào là quân đội Quân gia, còn có danh y đứng đầu giới y học Tác Đạc, không biết có bao nhiêu đại nhân vật đều đã và đang chống lưng cho Lạc Vô Song. Chỉ có kẻ ngốc mới chạm vào bà ấy thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhiên Hạo Tường thật sự không hiểu, một đại gia tộc lớn như Tiêu gia, sao lại có thể yêu thích đứa con dâu không chút gia thế nào như Chân Nam Nam nhỉ?

- Chủ tịch Tiêu, tôi thật sự rất muốn gặp con dâu của ngài đó.

- Nam Nam? Con bé bây giờ cũng rất bận, hai đứa nhỏ rất bám mẹ, lại rất thương mẹ, sẽ không có chuyện hai đứa nhỏ và Trọng Triết để Nam Nam bươn chải bên ngoài đâu.

- Ha… Vậy sao? Không biết cô gái đó đã dùng cách nào để kéo Tiêu tổng ở bên mình nhỉ? Một cô gái xuất thân tầm thường như vậy… Làm dâu hào môn không thấy áp lực sao?

Càng nghe, Lạc Vô Song càng cảm thấy khó chịu không thể nào vui nổi, xuất thân thấp thì sao chứ? Dù sao cũng là con người với con người, cần gì phải phân là thân phận cao hay thân phận thấp.

Đến đây, Lạc Vô Song lại nhìn Nhiên Hạo Tường, nói:

- Chẳng phải Nhiên tổng cũng đi lên từ gia thế thấp sao? Sao vậy… Mới đó mà quên rồi?

- Tiêu phu nhân, dù sao tôi cũng đi lên từ hai bàn tay trắng, chứ không phải dựa vào gia thế của nhà vợ, hơn nữa…



- Vậy sao?

Còn chưa đợi Nhiên Hạo Tường nói hết thì Lạc Vô Song đã chen vào nói, chỉ với hai chữ “vậy sao” đã đủ khiến cho Nhiên Hạo Tường và Trần Ngọc Tú phải giật bắn mình. Vốn dĩ họ còn nghĩ rằng những gì họ làm không ai biết, nhưng xem ra cho dù họ có cẩn thận đến đâu thì cũng không thể lọt qua khỏi hỏa nhãn kim tinh của Lạc Vô Song rồi.

Đến đây thì Lạc Vô Song cũng không nói gì nữa, bà ấy chỉ tập trung vào buổi đấu thầu ngày hôm nay thôi.

Vì Tiêu gia đã thám thính được rằng hôm nay một gia tộc khác bề thế cũng không kém cạnh Tiêu gia cũng sẽ đến đây, nhưng họ chỉ đến đây để tham dự, cỗ vũ tinh thần của cháu ngoại họ thôi.

Nhắc mới nói, Trương Thất bình thường cũng chỉ được xem là thiếu gia Trương gia, nhưng nhà nội lại mang họ Nam Cung, một dòng họ có bề dày lịch sử đáng kinh ngạc. Tuy nhiên thì sau đó Nam Cung gia đã không sinh sống ở Đế Đô mà rải rác ở rất nhiều nơi, nhưng Trương Thất là con trai của nhánh lớn Nam Cung gia. Nếu là thời cổ quốc, thì có thể xem như cậu ta là một Thế tử rồi.

Tiêu Uẩn nhìn sang vợ mình, lại nói:

- Anh nghe nói lần này Nam Cung đến Đế Đô chủ yếu là gặp mẹ của Trương Thất, sau đó là tìm kiếm người con trai năm đó bỏ đi nhỉ?

- Trước kia em nghe sư phụ nói là vậy, người con trai đó của Nam Cung gia không muốn kế thừa gia nghiệp, nên đã lén lút rời khỏi gia tộc, chẳng những vậy mà biệt tích luôn, đến nay chắc cũng đã hơn ba mươi năm rồi.

Vì là ngồi bên cạnh nên Nhiên Hạo Tường nghe rất rõ, vốn dĩ ông ta cũng có ý định sẽ móc nối với Nam Cung gia, nếu như bây giờ ông ta có thể tìm kiếm được Vương tử kia thì chẳng phải Nhiên thị sẽ một bước lên mây sao? Chỉ mới nghĩ đến cảnh đạp lên đầu của Tiêu thị thôi là ông ta đã cảm thấy đủ mãn nguyện rồi.

[…]

Trong buổi đấu thầu thì Lạc Vô Song cũng có quan sát xung quanh, nhưng có vẻ như hôm nay Nam Cung gia không đến rồi, bà ấy có hơi thất vọng một chút, vốn dĩ còn định sẽ tìm Nam Cung gia để bàn một số chuyện hợp tác giữa Zina và bệnh viện Nam Cung, nhưng có vẻ như không thể rồi.

Buổi đấu thầu cũng đi đến hồi kết, bên đấu được thầu chính là Nhiên Hạo Tường, khi đó ông ta còn tưởng rằng bản thân đã ăn được một miếng hời lớn, nên còn cố ý hất mặt làm kiêu, tuy nhiên Tiêu Uẩn và Lạc Vô Song hoàn toàn không để tâm.

Thật ra mục đích lần này của họ đến đây là để gặp Nam Cung gia, còn mảnh đất đấu thầu kia hoàn toàn không có giá trị như bọn người kia đã nghĩ.

Trước lúc rời khỏi thì Trương Thất đã đột nhiên chạy đến, nhìn Tiêu Uẩn và Lạc Vô Song, sau đó nói:

- Cô chú Tiêu, ông ngoại của cháu cho mời hai người vào bên trong ạ.

- Hóa ra gia chủ Nam Cung có đến sao?

- Vâng, ông ngoại nhìn ra mục đích của cô chú không phải đấu thầu, nên ông ấy nghĩ rằng hai người có việc muốn tìm ông ấy.

- Quả nhiên là nguyên lão của Nam Cung, vậy phiền cháu dẫn đường nhé Tiểu Thất.

- Rất hân hạnh ạ.



[…]

Lúc này Trương Thất vừa dẫn đường vừa nói chuyện với Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn, hỏi ra thì mới biết mục đích lần này của hai người họ cũng xem như là khá giống với ý định ban đầu của Nam Cung lão gia, bảo sao ông ngoại của cậu ấy lại có hứng thú như vậy.

Nhưng khi vừa bước vào trong phòng riêng thì Lạc Vô Song có hơi ngạc nhiên một chút, tuy không biết tại sao, nhưng bà ấy có cảm giác đã gặp qua Nam Cung lão gia rồi thì phải?

- Chủ tịch Tiêu thị, con trai của Tiêu Thái Cẩn đúng không?

- Nam Cung lão gia. Cháu là Tiêu Uẩn, là con trai của Tiêu Thái Cẩn.

- Quả nhiên là cậu, năm đó lão đây còn định sẽ gả Mộc Ni cho cậu đấy, ai mà có ngờ khi lão về nước thì cậu đã kết hôn rồi, còn Mộc Ni thì lại bị tên Thiên Thuật kia bắt cóc mất. Nhưng quả nhiên vẫn là có duyên, A Thất và con trai của cháu lại là bạn bè.

- Đúng vậy ạ, đúng là có duyên.

Lúc Tiêu Uẩn và Nam Cung lão gia đang hàn huyên tâm sự thì Lạc Vô Song đột nhiên lại hỏi:

- Nam Cung lão gia, nghe nói chú muốn tìm người con trai thất lạc đúng không ạ?

- Đúng vậy, dù sao thì chuyện cũ cũng đã qua ba mươi mấy năm rồi, nó giận dỗi lâu như vậy mà cũng không chịu về nhà, thằng nghịch tử đó nếu mà chưa chết thì tôi cũng đánh gãy chân cho nó chết!

Lúc này Nam Cung Mộc Ni - mẹ của Trương Thất cũng đã lấy nước đến, vừa đặt lên bàn cho Tiêu Uẩn và Lạc Vô Song, vừa nhìn cha mình nói:

- Cha mạnh miệng thật đó. Mấy năm qua không phải cha là người nhớ anh trai nhất sao? Còn ở đó mà đánh gãy chân nó.

- Mộc Ni, con học hư rồi.

Khi này Nam Cung Mộc Ni cũng chỉ phì cười, cha của bà ấy thương con trai, muốn con trai nối nghiệp nhưng ngặt một nỗi là anh trai không có hứng thú, nên mãi vẫn không thuận lợi, cuối cùng lúc đó anh trai đã chịu không nổi, liền bỏ nhà ra đi.

Vốn dĩ Nam Cung Lữ - gia chủ của gia tộc Nam Cung nghĩ rằng một thiếu gia như thằng con đó sẽ bỏ đi không quá hai ngày, nhưng mà đã ba mươi năm rồi… Ông ấy hối hận xanh ruột rồi.

- Có thể cho cháu mạn phép hỏi… Sở thích của người đó là gì vậy ạ?

- Nó sao? Nó thích làm lính cứu hỏa. Hai đứa xem, nhà cao cửa rộng không thích ở, lại cứ thích buôn ba vào mấy cái chỗ nguy hiểm đó, nếu đổi lại là hai đứa thì hai đứa có tức giận không?

Đột nhiên Tiêu Uẩn và Lạc Vô Song lại đưa mắt nhìn nhau, không lẽ nào trùng hợp đến vậy nhỉ?

#Yu~
Chương trước Chương tiếp