Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 57: Nghi vấn (2)
Thật ra thì ban đầu Lạc Vô Song không hề nghĩ gì đến chuyện đứa con thất lạc của Nam Cung gia, vì dù sao chuyện bà ấy muốn nói là quan hệ hợp tác giữa Nam Cung và Zina, nhưng sau khi nhìn thấy gia chủ Nam Cung thì trong đầu của Lạc Vô Song mới hiện lên một sơ đồ quan hệ, dựa theo ngũ quan mà ghép lại thành.
Nhưng dù sao đi nữa cũng có thể là trùng hợp, hơn nữa sui gia của họ là họ Chân mà, so với Nam Cung gia lừng lẫy thì Chân gia phổ thông hơn rất nhiều, nên có nhiều khả năng là người giống người thôi.
Đến đây, Tiêu Uẩn lại nhìn Nam Cung Lữ, nói:
- Nếu như cháu nhớ không nhầm thì bác gái ở nhà họ Chân đúng không?
- Tiểu Trâm sao? Đúng rồi, bà ấy họ Chân. Nhưng bà ấy đã qua đời được ba năm rồi, những năm qua bà ấy bệnh tật liên miên, cố gắng chờ thằng con quay về, mà thằng nghịch tử đó sống chết không chịu về nhà, giờ có muốn gặp mẹ cũng không còn cơ hội nữa đâu.
Lạc Vô Song cảm thấy bản thân sắp hồ đồ rồi, vốn dĩ chỉ là muốn nói chút gì đó nhưng lại không dám nói bừa, vì hiện tại Nam Cung gia chưa có hi vọng hay manh mối gì về đứa con đó, nếu đột nhiên họ đưa ra manh mối để họ có hi vọng, mà kết quả trả về lại không phải thì rất thất đức.
Đến đây Trương Thất dường như cũng nhận ra gì đó, cậu ta lại nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ, bác cả tên là Nam Cung…
- Nam Cung Chân Nhiếc, có cả họ của ông ngoại và bà ngoại, con quên rồi sao? Lần trước mẹ cũng đã nói qua rồi mà.
- Chân Nhiếc… Đây… Nếu như bác cả không dùng họ Nam Cung thì sao? Từ trước đến giờ mọi người đều đi tìm “Nam Cung Chân Nhiếc”, nhưng nếu như bác ấy chỉ dùng hai chữ “Chân Nhiếc” thì sao?
Nghe đến đây thì Lạc Vô Song mới nhìn qua Trương Thất, phải rồi, dù sao thì họ Nam Cung ở Đế Đô không quá phổ biến, nếu đột nhiên một người ở tầng lớp lao động xuất hiện hai chữ này không phải quá kì lạ sao? Thay vào đó thì hai chữ “Chân Nhiếc” sẽ bị ít chú ý hơn.
Nếu như thế, thì khả năng Lạc Vô Song suy đoán hình như rất có khả năng là đúng đó!
Nam Cung Lữ nhìn cháu trai nói:
- Ý cháu là gì?
- Mẹ có nhớ Nam Nam không? Trước kia con đã từng hẹn hò với Nam Nam một thời gian đó, khi đó con nhìn cô ấy có nét giống mẹ, nhưng con chỉ nghĩ là cô ấy và mẹ có duyên làm mẹ con nên mới giống nhau… Bây giờ nghĩ lại thì cô ấy họ Chân, cha là cựu lính cửu hỏa, anh trai cũng theo nghiệp quân đội… Nếu như… Nếu như cha của Nam Nam là bác cả thì sao ạ?
Mặc dù hiện tại không ai có thể xác nhận được Chân Nhiếc có phải Nam Cung Chân Nhiếc hay không, nhưng Nam Cung Lữ lại nhíu mày nói:
- Cựu lính cứu hỏa? Nếu mà tính đến hiện tại thì nó vẫn chưa tới lúc nghỉ hưu mà?
- Thật ra cha của Nam Nam đã gặp tai nạn rất lâu rồi, thời gian trước còn hôn mê liệt giường, chỉ mới một năm gần đây mới tỉnh lại, nhưng nửa thân dưới đã liệt hoàn toàn rồi ạ.
- Gì chứ? Sao lại có thể như vậy?
- Cháu cũng không biết.
Nghe đến đây thì Nam Cung Mộc Ni liền nhìn con trai, nói:
- Hôm nào con mời Nam Nam đến nhà ăn cơm đi, chỉ cần chúng ta có được tóc của Nam Nam là biết rồi.
Tuy rằng cách đó nghe rất hay, nhưng Trương Thất biết rằng Tiêu Trọng Triết sẽ không đồng ý đâu, cái tên đó giữ vợ còn hơn cả giữ vàng, làm gì có chuyện để Chân Nam Nam đến đây để họ xin một cọng tóc chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một cách để xác thực mọi chuyện, nên Lạc Vô Song liền nhìn Nam Cung Lữ nói:
- Thật ra hiện tại Nam Nam là con dâu của Tiêu gia. Hay tạm thời chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác giữa Zina và Nam Cung trước, sau đó cháu sẽ tận dụng việc này mở một buổi tiệc nhỏ. Chú thấy thế nào?
- Được, hợp tác này không cần bàn nữa, cứ quyết định vậy đi, khi nào cháu dâu rảnh thì đưa hợp đồng đến Nam Cung là được, chú sẽ kí ngay.
- Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ ạ.
- Được, hợp tác vui vẻ.
[…]
Tiêu Uẩn thật sự phục vợ mình sát đất luôn mà, không ngờ vào lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy mà vợ mình vẫn có thể giúp học viện Zina kí được một hợp đồng giá trị triệu đô.
Trên xe về Tiêu gia, Tiêu Uẩn đã nhìn Lạc Vô Song, nói:
- Em nghĩ có trùng hợp tới vậy không? Lỡ như chỉ là trùng hợp thì sao?
- Không biết được, dù sao thì em có niềm tin… Ông sui nhà mình không tầm thường.
- Sao em lại nói vậy?
- Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho em biết.
Tiêu Uẩn á khẩu, vợ nói tới đây rồi thì ông ấy còn có thể nói gì nữa sao? Tới giác quan thứ sáu cũng lôi ra rồi, còn có thể hỏi kĩ lại nữa sao?
Nhưng Lạc Vô Song chỉ cười, lại nói:
- Đùa đó. Thật ra ngay từ đầu em đã thấy Nam Nam không giống với một cô bé xuất thân từ gia đình bình thường, có một loại khí chất rất đặc biệt, vào ngày cử hành hôn lễ của Nam Nam và Trọng Triết em cũng đã chú ý qua, cả anh sui lẫn đứa nhỏ Dực Nhiên đều có một khí chất kì lạ. Khi đó em chỉ nghĩ gia đình có gia giáo đều như vậy, nhưng sau khi em xem qua Hồ gia, thì em dám chắc đó là cách dạy con của người giới thượng lưu.
Dừng một chút, Lạc Vô Song lại thở dài, nói:
- Nếu bây giờ Nam Nam là cháu gái của Nam Cung gia thì chết rồi… Có khi nào con bé chê thằng cả nhà mình kém sang không? Có khi nào thằng cả nhà mình lại bị vợ bỏ không nhỉ? Đáng lo thật đó.
Không nói thì thôi, nói ra rồi Tiêu Uẩn cũng phải thở dài… Đúng rồi ha, khó khăn lắm họ mới có một đứa con dâu, nếu vì thế mà con dâu cũng rời đi, thì họ toi thật rồi.
Ái chà, bây giờ phải làm cách nào để níu kéo con dâu đây?
#Yu~
Nhưng dù sao đi nữa cũng có thể là trùng hợp, hơn nữa sui gia của họ là họ Chân mà, so với Nam Cung gia lừng lẫy thì Chân gia phổ thông hơn rất nhiều, nên có nhiều khả năng là người giống người thôi.
Đến đây, Tiêu Uẩn lại nhìn Nam Cung Lữ, nói:
- Nếu như cháu nhớ không nhầm thì bác gái ở nhà họ Chân đúng không?
- Tiểu Trâm sao? Đúng rồi, bà ấy họ Chân. Nhưng bà ấy đã qua đời được ba năm rồi, những năm qua bà ấy bệnh tật liên miên, cố gắng chờ thằng con quay về, mà thằng nghịch tử đó sống chết không chịu về nhà, giờ có muốn gặp mẹ cũng không còn cơ hội nữa đâu.
Lạc Vô Song cảm thấy bản thân sắp hồ đồ rồi, vốn dĩ chỉ là muốn nói chút gì đó nhưng lại không dám nói bừa, vì hiện tại Nam Cung gia chưa có hi vọng hay manh mối gì về đứa con đó, nếu đột nhiên họ đưa ra manh mối để họ có hi vọng, mà kết quả trả về lại không phải thì rất thất đức.
Đến đây Trương Thất dường như cũng nhận ra gì đó, cậu ta lại nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ, bác cả tên là Nam Cung…
- Nam Cung Chân Nhiếc, có cả họ của ông ngoại và bà ngoại, con quên rồi sao? Lần trước mẹ cũng đã nói qua rồi mà.
- Chân Nhiếc… Đây… Nếu như bác cả không dùng họ Nam Cung thì sao? Từ trước đến giờ mọi người đều đi tìm “Nam Cung Chân Nhiếc”, nhưng nếu như bác ấy chỉ dùng hai chữ “Chân Nhiếc” thì sao?
Nghe đến đây thì Lạc Vô Song mới nhìn qua Trương Thất, phải rồi, dù sao thì họ Nam Cung ở Đế Đô không quá phổ biến, nếu đột nhiên một người ở tầng lớp lao động xuất hiện hai chữ này không phải quá kì lạ sao? Thay vào đó thì hai chữ “Chân Nhiếc” sẽ bị ít chú ý hơn.
Nếu như thế, thì khả năng Lạc Vô Song suy đoán hình như rất có khả năng là đúng đó!
Nam Cung Lữ nhìn cháu trai nói:
- Ý cháu là gì?
- Mẹ có nhớ Nam Nam không? Trước kia con đã từng hẹn hò với Nam Nam một thời gian đó, khi đó con nhìn cô ấy có nét giống mẹ, nhưng con chỉ nghĩ là cô ấy và mẹ có duyên làm mẹ con nên mới giống nhau… Bây giờ nghĩ lại thì cô ấy họ Chân, cha là cựu lính cửu hỏa, anh trai cũng theo nghiệp quân đội… Nếu như… Nếu như cha của Nam Nam là bác cả thì sao ạ?
Mặc dù hiện tại không ai có thể xác nhận được Chân Nhiếc có phải Nam Cung Chân Nhiếc hay không, nhưng Nam Cung Lữ lại nhíu mày nói:
- Cựu lính cứu hỏa? Nếu mà tính đến hiện tại thì nó vẫn chưa tới lúc nghỉ hưu mà?
- Thật ra cha của Nam Nam đã gặp tai nạn rất lâu rồi, thời gian trước còn hôn mê liệt giường, chỉ mới một năm gần đây mới tỉnh lại, nhưng nửa thân dưới đã liệt hoàn toàn rồi ạ.
- Gì chứ? Sao lại có thể như vậy?
- Cháu cũng không biết.
Nghe đến đây thì Nam Cung Mộc Ni liền nhìn con trai, nói:
- Hôm nào con mời Nam Nam đến nhà ăn cơm đi, chỉ cần chúng ta có được tóc của Nam Nam là biết rồi.
Tuy rằng cách đó nghe rất hay, nhưng Trương Thất biết rằng Tiêu Trọng Triết sẽ không đồng ý đâu, cái tên đó giữ vợ còn hơn cả giữ vàng, làm gì có chuyện để Chân Nam Nam đến đây để họ xin một cọng tóc chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một cách để xác thực mọi chuyện, nên Lạc Vô Song liền nhìn Nam Cung Lữ nói:
- Thật ra hiện tại Nam Nam là con dâu của Tiêu gia. Hay tạm thời chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác giữa Zina và Nam Cung trước, sau đó cháu sẽ tận dụng việc này mở một buổi tiệc nhỏ. Chú thấy thế nào?
- Được, hợp tác này không cần bàn nữa, cứ quyết định vậy đi, khi nào cháu dâu rảnh thì đưa hợp đồng đến Nam Cung là được, chú sẽ kí ngay.
- Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ ạ.
- Được, hợp tác vui vẻ.
[…]
Tiêu Uẩn thật sự phục vợ mình sát đất luôn mà, không ngờ vào lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy mà vợ mình vẫn có thể giúp học viện Zina kí được một hợp đồng giá trị triệu đô.
Trên xe về Tiêu gia, Tiêu Uẩn đã nhìn Lạc Vô Song, nói:
- Em nghĩ có trùng hợp tới vậy không? Lỡ như chỉ là trùng hợp thì sao?
- Không biết được, dù sao thì em có niềm tin… Ông sui nhà mình không tầm thường.
- Sao em lại nói vậy?
- Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho em biết.
Tiêu Uẩn á khẩu, vợ nói tới đây rồi thì ông ấy còn có thể nói gì nữa sao? Tới giác quan thứ sáu cũng lôi ra rồi, còn có thể hỏi kĩ lại nữa sao?
Nhưng Lạc Vô Song chỉ cười, lại nói:
- Đùa đó. Thật ra ngay từ đầu em đã thấy Nam Nam không giống với một cô bé xuất thân từ gia đình bình thường, có một loại khí chất rất đặc biệt, vào ngày cử hành hôn lễ của Nam Nam và Trọng Triết em cũng đã chú ý qua, cả anh sui lẫn đứa nhỏ Dực Nhiên đều có một khí chất kì lạ. Khi đó em chỉ nghĩ gia đình có gia giáo đều như vậy, nhưng sau khi em xem qua Hồ gia, thì em dám chắc đó là cách dạy con của người giới thượng lưu.
Dừng một chút, Lạc Vô Song lại thở dài, nói:
- Nếu bây giờ Nam Nam là cháu gái của Nam Cung gia thì chết rồi… Có khi nào con bé chê thằng cả nhà mình kém sang không? Có khi nào thằng cả nhà mình lại bị vợ bỏ không nhỉ? Đáng lo thật đó.
Không nói thì thôi, nói ra rồi Tiêu Uẩn cũng phải thở dài… Đúng rồi ha, khó khăn lắm họ mới có một đứa con dâu, nếu vì thế mà con dâu cũng rời đi, thì họ toi thật rồi.
Ái chà, bây giờ phải làm cách nào để níu kéo con dâu đây?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương