Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 64: Là của anh!
Cuối cùng thì sau khi hội ý đầy nhiệt huyết thì cũng đã đi ra cho kết quả, Chân Nam Nam vẫn sẽ đổi tên thành Nam Cung Ôn Noãn, nhưng đó chỉ là trên giấy tờ thôi, còn bình thường thì cô vẫn sẽ được gọi với tên thân mật là “Nam Nam”, tuy nhiên thì tới lúc Chân Dực Nhiên nhìn ông nội, thì ông ấy lại nói:
- Con cháu muốn đổi cũng được, sẵn tiện lúc đổi tên cho Nam Nam thì đem của cháu đi đổi luôn.
Chân Dực Nhiên ngơ ngác, làm riết nhiều cái thấy mệt ghê, nhiều khi bất mãn hông muốn nói luôn á thiệt tình.
Rồi ý là ai mới là cháu trai? Ai mới là người kế thừa tông thất của gia tộc Nam Cung? Rồi ai mới là người “cần” và “rất cần” đổi họ?
Chân Dực Nhiên bất mãn mà Chân Dực Nhiên không thèm nói đâu.
Còn Chân Nam Nam thì vẫn chưa hết ngạc nhiên, vì hiện tại cô tên là Nam Cung Ôn Noãn.
Biệt danh là Chân Nam Nam.
Tong miệng cha thì là Noãn Noãn.
Trong miệng Chân Dực Nhiên và Lam Hiểu thì là em gái cưng.
Trong miệng Tiêu Trọng Triết thì là vợ yêu hoặc bà xã.
Trong miệng của Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn thì là con dâu ngoan.
Trong miệng của Tiêu Thái Cẩn và Hồng Tú Ly thì lại là cháu dâu tốt.
Trong miệng Nam Cung Mộc Ni và Trương Thiên Thuật thì là cháu gái ngoan.
Trong miệng của Vũ Tiệp Dao, Trình Lưu Ly, Tiêu Minh Triết thì là chị dâu tốt.
Đến miệng của Phong Đạt thì là bà chủ tốt.
Nhưng trùm cuối sau đó chính là người ông nội mới nhận, ông ấy còn khoa trương gọi cô là “Tiểu công chúa”, đừng nói là cô ngại, những người xung quanh ai nấy đều ngại hộ cô luôn đó.
Ấy thế mà dường như ông nội xử cô rất hứng thú với cách gọi này, phải nói rằng thiếu điều mua thêm vài mảnh đất ở kế bên nhà cô rồi xây nhà ở đây, đặng mỗi ngày đều có thể gặp cháu gái ngoan của mình.
Nếu nói quà gặp mặt của Nam Cung Lữ đối với Chân Dực Nhiên hay đúng hơn là Nam Cung Dực Nhiên là một ít tài liệu của công ty cũng như gia phả của gia tộc. Thì món quà mà ông ấy chuẩn bị cho cháu gái là một mảnh đất tại Ưng Thành, một ngôi nhà lớn ở Thành Đô, một “số” loại đá quý chất đầy cả kho, lại thêm áo lông thượng hạng, kèm theo đó là gia tài của ông lão, chính là một con dao được chạm khắc bằng phỉ thúy thượng hạng.
Chỉ cần nhìn “quà” thôi là đã biết ông lão Nam Cung cưng chiều “tiểu công chúa” đến mức nào, trước khi ông ấy về nhà còn nắm tay cháu gái ngoan, nói:
- Nam Nam à, nếu như thằng nhãi kia dám ức hiếp cháu thì phải nói với ông nội biết chưa? Ông nội nhất định sẽ tìm một người chồng khác còn tốt hơn nó gấp trăm lần.
Tiêu Trọng Triết nghe xong liền nhanh chóng kéo bà xã của mình lại, còn đưa mắt nhìn ông nội, nói:
- Ông nội đừng có đào góc tường nhà cháu. Khó khăn lắm mới cưới được Nam Nam đấy.
- Lão không đào, rõ ràng là đang vẽ đường cho hươu chạy mà. Nam Nam nhớ nha, nhất định phải nói với ông nội đấy.
- Vâng, cháu biết rồi ạ
[…]
Chào tạm biệt mọi người xong thì Tiêu Trọng Triết cũng mệt nhoài nằm dài trên giường, vợ anh bây giờ quả thật là sắp được săn đón như đại minh tinh rồi, nếu như không nhanh chóng lấy lòng vợ thì có khi nào anh sẽ bị đá đi không nhỉ? Chỉ mới nghĩ tới thôi cũng đủ làm cho anh phải rùng mình.
Sau khi Chân Nam Nam tắm rửa xong thì Tiêu Trọng Triết cũng định bước đến ôm cô, nhưng lại bị cô phũ phàng đẩy ra, đến đây anh nước mắt lưng tròng nhìn cô… Mới qua có mấy phút thôi mà anh đã bị ghẻ lạnh rồi sao?
- Vợ…
- Vợ chồng gì tầm này, anh mau đi tắm đi chứ, cả ngày hôi rình lại còn muốn ôm em?
- Vợ chê anh?
- Ừ, chê anh đó.
Tiêu Trọng Triết liền bày ra dáng vẻ ấm ức, nhưng rồi sau đó anh liền ôm lấy cô, cọ cọ đầu vào cổ của cô, sau đó là cô ý ôm cô thật chặt, nói:
- Vợ chê thì cũng bằng thừa, em là của anh, vĩnh viên cũng là của anh! Của anh, của anh, của anh!
- Tiêu Trọng Triết, anh là đồ vô liêm sỉ! Sao lại có thể làm vậy chứ hả?
- Sao lại không? Vợ của anh cơ mà, anh thích ôm thì anh ôm, anh thích hôn thì anh hôn… Hơn hết là… Anh thích ăn thì anh ăn!
Nói xong Tiêu Trọng Triết liền bế bổng cô lên rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Như anh đã nói… Chân Nam Nam là của anh, anh muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, muốn “ăn sạch” thì cũng chẳng cần chọn thời gian làm gì.
Cả buổi tối đó Tiêu Trọng Triết đã cùng với vợ yêu lăn lộn không biết bao lâu nữa, anh chỉ biết rằng sau đêm hôm nay thì chắc cô sẽ nhớ rất kĩ ngày này.
Cho đến rạng sáng thì anh nghe thấy tiếng tin nhắn liền lim dim mở mắt rồi tìm điện thoại mở lên xem.
Là số lạ… Nội dung thì có hơi nhảm một chút.
[XXX]: Anh Trọng Triết, em là cháu gái của Nam Cung gia thất lạc đó… Anh hối hận rồi chứ?
#Yu~
- Con cháu muốn đổi cũng được, sẵn tiện lúc đổi tên cho Nam Nam thì đem của cháu đi đổi luôn.
Chân Dực Nhiên ngơ ngác, làm riết nhiều cái thấy mệt ghê, nhiều khi bất mãn hông muốn nói luôn á thiệt tình.
Rồi ý là ai mới là cháu trai? Ai mới là người kế thừa tông thất của gia tộc Nam Cung? Rồi ai mới là người “cần” và “rất cần” đổi họ?
Chân Dực Nhiên bất mãn mà Chân Dực Nhiên không thèm nói đâu.
Còn Chân Nam Nam thì vẫn chưa hết ngạc nhiên, vì hiện tại cô tên là Nam Cung Ôn Noãn.
Biệt danh là Chân Nam Nam.
Tong miệng cha thì là Noãn Noãn.
Trong miệng Chân Dực Nhiên và Lam Hiểu thì là em gái cưng.
Trong miệng Tiêu Trọng Triết thì là vợ yêu hoặc bà xã.
Trong miệng của Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn thì là con dâu ngoan.
Trong miệng của Tiêu Thái Cẩn và Hồng Tú Ly thì lại là cháu dâu tốt.
Trong miệng Nam Cung Mộc Ni và Trương Thiên Thuật thì là cháu gái ngoan.
Trong miệng của Vũ Tiệp Dao, Trình Lưu Ly, Tiêu Minh Triết thì là chị dâu tốt.
Đến miệng của Phong Đạt thì là bà chủ tốt.
Nhưng trùm cuối sau đó chính là người ông nội mới nhận, ông ấy còn khoa trương gọi cô là “Tiểu công chúa”, đừng nói là cô ngại, những người xung quanh ai nấy đều ngại hộ cô luôn đó.
Ấy thế mà dường như ông nội xử cô rất hứng thú với cách gọi này, phải nói rằng thiếu điều mua thêm vài mảnh đất ở kế bên nhà cô rồi xây nhà ở đây, đặng mỗi ngày đều có thể gặp cháu gái ngoan của mình.
Nếu nói quà gặp mặt của Nam Cung Lữ đối với Chân Dực Nhiên hay đúng hơn là Nam Cung Dực Nhiên là một ít tài liệu của công ty cũng như gia phả của gia tộc. Thì món quà mà ông ấy chuẩn bị cho cháu gái là một mảnh đất tại Ưng Thành, một ngôi nhà lớn ở Thành Đô, một “số” loại đá quý chất đầy cả kho, lại thêm áo lông thượng hạng, kèm theo đó là gia tài của ông lão, chính là một con dao được chạm khắc bằng phỉ thúy thượng hạng.
Chỉ cần nhìn “quà” thôi là đã biết ông lão Nam Cung cưng chiều “tiểu công chúa” đến mức nào, trước khi ông ấy về nhà còn nắm tay cháu gái ngoan, nói:
- Nam Nam à, nếu như thằng nhãi kia dám ức hiếp cháu thì phải nói với ông nội biết chưa? Ông nội nhất định sẽ tìm một người chồng khác còn tốt hơn nó gấp trăm lần.
Tiêu Trọng Triết nghe xong liền nhanh chóng kéo bà xã của mình lại, còn đưa mắt nhìn ông nội, nói:
- Ông nội đừng có đào góc tường nhà cháu. Khó khăn lắm mới cưới được Nam Nam đấy.
- Lão không đào, rõ ràng là đang vẽ đường cho hươu chạy mà. Nam Nam nhớ nha, nhất định phải nói với ông nội đấy.
- Vâng, cháu biết rồi ạ
[…]
Chào tạm biệt mọi người xong thì Tiêu Trọng Triết cũng mệt nhoài nằm dài trên giường, vợ anh bây giờ quả thật là sắp được săn đón như đại minh tinh rồi, nếu như không nhanh chóng lấy lòng vợ thì có khi nào anh sẽ bị đá đi không nhỉ? Chỉ mới nghĩ tới thôi cũng đủ làm cho anh phải rùng mình.
Sau khi Chân Nam Nam tắm rửa xong thì Tiêu Trọng Triết cũng định bước đến ôm cô, nhưng lại bị cô phũ phàng đẩy ra, đến đây anh nước mắt lưng tròng nhìn cô… Mới qua có mấy phút thôi mà anh đã bị ghẻ lạnh rồi sao?
- Vợ…
- Vợ chồng gì tầm này, anh mau đi tắm đi chứ, cả ngày hôi rình lại còn muốn ôm em?
- Vợ chê anh?
- Ừ, chê anh đó.
Tiêu Trọng Triết liền bày ra dáng vẻ ấm ức, nhưng rồi sau đó anh liền ôm lấy cô, cọ cọ đầu vào cổ của cô, sau đó là cô ý ôm cô thật chặt, nói:
- Vợ chê thì cũng bằng thừa, em là của anh, vĩnh viên cũng là của anh! Của anh, của anh, của anh!
- Tiêu Trọng Triết, anh là đồ vô liêm sỉ! Sao lại có thể làm vậy chứ hả?
- Sao lại không? Vợ của anh cơ mà, anh thích ôm thì anh ôm, anh thích hôn thì anh hôn… Hơn hết là… Anh thích ăn thì anh ăn!
Nói xong Tiêu Trọng Triết liền bế bổng cô lên rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Như anh đã nói… Chân Nam Nam là của anh, anh muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, muốn “ăn sạch” thì cũng chẳng cần chọn thời gian làm gì.
Cả buổi tối đó Tiêu Trọng Triết đã cùng với vợ yêu lăn lộn không biết bao lâu nữa, anh chỉ biết rằng sau đêm hôm nay thì chắc cô sẽ nhớ rất kĩ ngày này.
Cho đến rạng sáng thì anh nghe thấy tiếng tin nhắn liền lim dim mở mắt rồi tìm điện thoại mở lên xem.
Là số lạ… Nội dung thì có hơi nhảm một chút.
[XXX]: Anh Trọng Triết, em là cháu gái của Nam Cung gia thất lạc đó… Anh hối hận rồi chứ?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương