Mười Lăm Mùa Xuân
Chương 18: Thời An, nói sự thật
Cảm giác tội lỗi điên cuồng thiêu đốt con tim kiên cường của Cố Thiên Quân, như thể đặt mình trong ngọn lửa không có cách nào dập tắt, cô ấy không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa, ôm ngực chạy ra ngoài.
Tô Nhiên nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng đuổi theo, "Thiên Quân, em khó chịu sao?"
"Em không sao."
Sự việc này đã phá hủy Cố Thiên Quân, cô ấy đổ hết mọi tội lỗi lên chính mình, vì cô ấy quá lương thiện.
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, ra khỏi môi trường khép kín, cô ấy hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
Tô Nhiên an ủi: "Thiên Quân, đây không phải lỗi của em, em đừng quá tự trách, chị nghĩ My Khê cũng không muốn nhìn thấy em như vậy đâu."
Cố Thiên Quân dựa vào vách tường ẩm ướt lạnh lẽo, cảm giác buốt giá có thể xoa dịu phần nào nỗi đau trong tim cô ấy.
"Nhưng cái chết của chị ấy, có liên quan tới em."
"Không, đây không phải chuyện em và chị có thể kiểm soát."
Tô Nhiên cúi đầu giẫm tuyết trên mặt đất, tiếp tục nói: "Nếu nhất thiết phải tranh luận ai đúng ai thì tất cả đều là lỗi của chị."
"Chị vẫn luôn làm rất tốt."
Tô Nhiên chán nản thất vọng: "Chị đã sai, cái sai của chị chính là luôn coi bản thân là người bị hại, trên thực tế, từ đầu tới cuối, chị luôn là người chen chân vào."
"Chen chân?"
Tô Nhiên khóc rất nhiều, đến mức mà hai mắt sưng lên.
"Hai người quen biết nhau trước, nếu sau này chị không quen em, hai người chúng ta không lại gần nhau thì My Khê sẽ không mất cảm giác an toàn, trở nên lo được lo mất."
Cố Thiên Quân không thể phản bác, nhọc nhằn thở dài.
"Chính em là người đã không xử lý tốt mối quan hệ giữa ba chúng ta ngay từ đầu, cũng chính em là người đã nhiều lần phớt lờ chị ấy. Em và chị ấy ở bên nhau cũng không trở nên tốt hơn. Mối quan hệ này không đem lại cho chị ấy bất kỳ giá trị tích cực nào, ngược lại còn khiến chị ấy từ một người tích cực, lạc quan trở nên tiêu cực, bi quan. Em có thể là một người bạn tốt, nhưng tuyệt đối không phải là một người yêu tốt."
"My Khê là bạn tốt nhất của chị." Tô Nhiên dừng lại, cười khổ nói hết, "Em cũng vậy."
Bức thư Thẩm My Khê để lại, là lời giải cho hiểu lầm giữa Cố Thiên Quân và Tô Nhiên, nhưng Tô Nhiên sẽ không nói với Cố Thiên Quân rằng chị yêu em, cô nàng làm sao có thể giẫm đạp lên máu của Thẩm My Khê mà yêu Cố Thiên Quân được, cô nàng không thể vượt qua cửa ải trong lòng.
Tuyết dưới chân đóng thành băng, chú mèo trên mái nhà ngủ không được.
Cố Thiên Quân nhìn thấy tất cả, nhưng lại không muốn nhìn thấy gì cả, những gì nhìn thấy đều giống như một vết sẹo do dao đâm, những gì nhìn thấy đều là sông đổ thành máu.
Tô Nhiên mở lòng bàn tay nói: "Đây là chiếc nhẫn vừa mới rơi ra khỏi phong bì thư, chị nhặt được."
Cố Thiên Quân cầm chiếc nhẫn bạc lên.
Cô ấy nhớ chuyến du lịch đến Ký Đảo, họ đã cãi vã trên đường, Thẩm My Khê tức giận ném chiếc nhẫn ra khỏi cửa sổ xe, cạnh đó tình cờ có một đầm lầy, chiếc nhẫn đã bị ném vào đó.
Thẩm My Khê đã nhặt chiếc nhẫn về khi nào?
"Đồ ngốc, chị thật sự là đồ ngốc."
Cố Thiên Quân lau chiếc nhẫn dính máu, lau đến khi chẳng còn sức lực, cô ấy nói: "Em đã tha thứ cho chị từ lâu rồi, nhưng, em e rằng sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình."
Thẩm My Khê đã sử dụng phương pháp cực đoan nhất để khiến Cố Thiên Quân mãi nhớ về cô.
Cái giá cô phải trả quá đắt, cứ như vậy kết thúc cuộc sống tươi đẹp của chính mình, nhốt mình vào một chiếc hộp nhỏ, từ đó tên cô được khắc trên bia mộ lạnh ngắt, trời xanh mây trắng, bình minh hoàng hôn, đều không còn liên quan gì tới cô nữa.
Thẩm My Khê hủy diệt chính mình, đồng thời cũng hủy diệt Cố Thiên Quân, và ba điều ước của Thời An.
.
Mùng 3 Tết.
Sáng sớm, Cố Thiên Quân gọi điện cho Cố Thục Mai nói tối nay cô ấy sẽ về nhà, Thời An đang ngồi trên sô pha xem TV nghe vậy, đi đến hỏi: "Bà cố, dì Cố sắp về ạ?"
Cố Thục Mai gật đầu, hiền hậu: "Bé con, con xem mặt con gầy đi nhiều rồi, con mau ăn chút gì đi, nếu không Thiên Quân thấy con thì sẽ lo lắng đó."
Thời An rất nghe lời, "Dạ."
Nó ngồi trước bàn ăn rất lâu, cũng không ăn được mấy miếng, đặt đũa xuống, nó ngẩng đầu nói: "Bà cố, con muốn về nhà đợi dì Cố, nếu không dì ấy vẫn phải tới đón con, phải đi đường vòng, phiền lắm, con sợ dì ấy mệt."
"Về? Con ăn cơm trước đi ha, lát nữa nói sau."
Cố Thục Mai ho khan hai tiếng, đi về phía Ngưu Phương Bình đang dọn tuyết trong vườn hoa nhỏ, "Ông, tôi với ông bàn bạc chuyện này đi."
Ngưu Phương Bình cởi găng tay, "Lại làm sao? Bà đừng có lén lén lút lút nữa được không? Có gì thì nói."
"Trời ạ, ông nhỏ tiếng chút đi."
Cố Thục Mai hạ giọng nói: "Có lẽ Thiên Quân đến tối mới về được, An An bảo tôi nó muốn về bây giờ, tôi cũng không yên tâm, từ sau khi My Khê có chuyện, tôi vẫn luôn cảm thấy sợ."
Nhắc đến Thẩm My Khê, hai vợ chồng già lại không nỡ.
Ngưu Phương Bình suy nghĩ rồi nói: "Nó muốn về thì cứ để nó về, con bé hiểu chuyện, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nhưng..."
"Yên tâm đi, nếu không cho nó về, nó ở đây cũng không thoải mái, sau này không muốn tới nữa thì làm thế nào?"
Ngưu Phương Bình đặt xẻng xúc tuyết ở một bên, gọi quản gia Trương Tỷ tới, "Tiểu Trương, cô gọi điện cho tiểu Lý, bảo cậu ấy đến đón An An, đưa An An về nhà."
Trương Tỷ vội gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi."
Thời An về phòng thu dọn đồ đạc, nó sợ gây phiền toái cho người khác, chủ động đề nghị muốn về nhà bây giờ vì nó sắp rời đi, nó muốn trở về căn nhà thuộc về nó và Cố Thiên Quân thêm một chút nữa.
Nơi đó đối với nó, có ý nghĩa vô cùng lớn.
Sau khi tài xế đón Thời An, Cố Thục Mai đứng ngồi không yên, bà gửi tin nhắn cho Cố Thiên Quân.
【Thiên Quân à, An An đã về nhà rồi, con xong việc thì về sớm đi, bà không yên tâm con bé ở nhà một mình.】
Dòng tin nhắn này, đến tận 7 giờ tối Cố Thiên Quân mới nhìn thấy.
Trạng thái tinh thần của bố Thẩm và mẹ Thẩm không tốt cho lắm, Tô Nhiên định ở cùng họ vài ngày, cô nàng kéo Cố Thiên Quân sang một bên.
"Thiên Quân, em về nhà đi, em cũng đã lâu không chợp mắt rồi, về nhà ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho tốt."
Cố Thiên Quân nhìn chằm chằm tin nhắn ấy, trong lòng dâng trào bất an, "Vất vả cho chị rồi, nhờ chị chăm sóc chú và dì vậy."
"Yên tâm."
Cố Thiên Quân lái xe rất nhanh, đến dưới nhà, đỗ xe, cô ấy nhanh chân đi về phía căn nhà, chưa được mấy bước, bước chân cô ấy dừng lại, sống mũi chua xót.
Người trước mắt, quả thực rất khiến người ta đau lòng.
Cố Thiên Quân thậm chí có thể tưởng tượng được, vừa rồi Thời An lẻ loi ngồi trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng ngủ, ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, trông thấy xe của cô ấy, nhanh chóng chạy ra.
Thời An đã đợi cô ấy bao lâu, có lẽ là 10 phút, cũng có lẽ là 10 tiếng.
Cô ấy không biết.
Trong thời tiết âm mười mấy độ, Thời An mặc một chiếc áo len mỏng, chân xỏ đôi dép vịt con, cô ấy hoài niệm, cùng một kiểu dép đi từ năm 8 tuổi đến năm 10 tuổi, từ cỡ nhỏ đổi sang cỡ lớn.
Nó bất chấp tất cả chạy như bay về phía Cố Thiên Quân, bước đi hậu đậu đến mức có cảm giác như sẽ té ngã bất cứ lúc nào.
"Chậm thôi."
Cố Thiên Quân sải bước tiến tới đón nó, "Chậm thôi, An An, kẻo ngã."
Tiếng gió càng lớn hơn.
Thời An không nghe thấy, nó liều mạng chạy băng băng, vì nó nhớ Cố Thiên Quân quá rồi.
Sắp nhào vào vòng tay của Cố Thiên Quân rồi, chỉ còn vài bước nữa thôi.
Thế nhưng mảnh tuyết dưới chân đã kết thành băng, Thời An trượt chân, trọng tâm hướng về trước, gục ngã.
"Ui da, đau quá."
Cố Thiên Quân đau lòng vô cùng, đi tới nắm tay Thời An đỡ nó lên, rồi sờ chân tay nó.
"Đau ở đâu? Về nhà mau, dì xem xem bị thương chỗ nào."
Bàn tay của Cố Thiên Quân thật ấm áp.
Thời An hơi lạnh, nó siết chặt tay Cố Thiên Quân hơn, "Con không còn đau nữa, không đau chút nào."
Cố Thiên Quân cởi áo bông trên người, khoác cho Thời An, "Tại sao mặc phong phanh mà đã ra ngoài rồi? Bị bệnh thì khó chịu lắm đấy."
"Con không lạnh, dì Cố, dì mặc đi."
Thời An muốn cởi áo, nhưng Cố Thiên Quân ôm nó rất chặt, căn bản không động đậy được, nó sợ Cố Thiên Quân lạnh cóng, chỉ đành bước nhanh về phía trước.
Dì Cố, dì về rồi, thật tốt quá.
Im lặng cả đoạn đường.
Sau khi về nhà, đi vào cửa thay giày, Cố Thiên Quân đẩy Thời An vào phòng tắm, "Mau đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm."
Thời An bám vào cửa phòng tắm, không cử động.
Cố Thiên Quân hoang mang: "Còn đợi gì nữa?"
Nước mắt Thời An bỗng vụt sáng, nó cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Thiên Quân.
Cố Thiên Quân hiểu Thời An có chuyện khó nói, cô ấy ôm Thời An vào lòng, dịu dàng vuốt tóc nó.
Rõ ràng đang im lặng nhưng dường như lại đang nói rất nhiều điều.
Thời An không ngăn được nước mắt rơi như mưa, nó hiểu, mình không nên bám lấy Cố Thiên Quân không buông, suy cho cùng, cuộc sống của nó, dù nhìn thế nào đi chẳng nữa, cũng đã bị hủy hoại.
Cố Thiên Quân thì khác, không chỉ có gia cảnh hậu đãi và bối cảnh gia thế không tầm thường, cô ấy còn là bác sĩ cứu người, tiền đồ của cô ấy vốn nên sáng ngời, không nên bị ai liên lụy.
Thời An là người biết thân biết phận.
Tết Âm lịch năm nay đổ rất nhiều tuyết, tuyết nối tiếp nhau rơi dày đặc. Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ nổi lên cuồng phong, gõ vào cửa, phát ra âm thanh quỷ dị.
Thời An nằm thẳng trên giường, ngón tay vân vê cúc áo ngủ, "Dì Cố, dì ngủ rồi ạ?"
"Chưa."
Thời An lật người, mặt quay về phía Cố Thiên Quân, "Con cũng không ngủ được, dì có thể nói chuyện với con không?"
"Đương nhiên là được chứ." Cố Thiên Quân muốn bật đèn, Thời An đưa tay ngăn cản cô ấy, "Đừng bật đèn."
Cố Thiên Quân nghiêng mặt qua, giọng nói khản đặc, "Dì xin lỗi, An An, đã hứa sẽ đưa con đi đến đó, nhưng lại không được."
Mặc sức nước mắt chảy dài, Thời An ra sức khiến có giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Không sao ạ, sau này chúng ta còn có rất nhiều cơ hội, muốn đi là đi được mà, hơn nữa gần đây trời quá lạnh, con cũng chẳng muốn đi."
"Sâu lười."
Thời An bật cười, "Đúng đó, con chính là sâu lười."
Chủ đề im bặt mà dừng.
Thân thể Cố Thiên Quân rất mệt mỏi, mí trên mí dưới đánh lộn, cô ấy kéo chăn lên, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng thở đều đặn của Cố Thiên Quân, biết rõ không nhìn thấy, Thời An vẫn quan sát cô ấy chằm chằm.
Sau này có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại dì nữa, dì Cố của con.
Con chỉ là một người tầm thường, không, một người đã tầm thường mà lại còn khó ưa, thậm chí vừa rồi muốn nói vài lời tử tế với dì, nhưng con không mở nổi miệng, nhạy cảm, lại còn mít ướt.
Con đã lợi dụng khuyết điểm bị tất cả mọi người ghét bỏ.
Cứ như vậy, Thời An tự cho rằng bản thân là người không hoàn hảo về mọi mặt, vì lo lắng sẽ đánh thức Cố Thiên Quân, vô cùng nhẹ nhàng đi xuống giường.
Nó luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Quần áo đã được cho vào balô, trong ngăn nhỏ còn có vài tờ tiền lẻ, đủ để ngồi xe buýt. Những phong bao lì xì mà Cố Thiên Quân cho nó, nó bỏ toàn bộ vào ngăn kéo, không lấy bất cứ thứ gì.
Thay quần áo xong, Thời An đến bên giường, muốn ngắm nhìn khuôn mặt của Cố Thiên Quân lần nữa, sơ ý chạm phải tay Cố Thiên Quân, nó lập tức sốt ruột, sau đó bật đèn lên.
Chỉ thấy trán Cố Thiên Quân đổ đầy mồ hôi, môi trắng bệch, chắn chắn là lên cơn sốt.
Thời An lo lắng gọi: "Dì Cố?"
Cố Thiên Quân không tỉnh.
Thời An hoảng loạn, sờ trán Cố Thiên Quân, rất nóng, nó nhỏ giọng líu ríu: "Phát sốt rồi, phải làm sao đây?"
Làm sao đây, hạ nhiệt độ vậy.
Nó không chậm chạp một giây phút nào, cấp tốc hành động, giặt một chiếc khăn bằng nước lạnh, gập thành hình chữ nhật méo mó, đặt lên trán Cố Thiên Quân.
Khăn nóng lên nó lại giặt lại, cả đêm, nó liên tục làm một hành động này, không biết đã thay khăn bao nhiêu lần.
Trời gần sáng, dường như Cố Thiên Quân đã hạ sốt, Thời An nằm trên cánh tay Cố Thiên Quân say giấc.
Mặt trời sáng rực, người ngủ mê man cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Cố Thiên Quân nhấc cánh tay, Thời An ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau, họ đều sững sờ.
Vẫn là Thời An mở miệng trước: "Dì Cố, đêm qua dì bị sốt."
Cố Thiên Quân nhìn thấy chiếc khăn ở cạnh gọi đã bị hơi nóng trong phòng hong khô, lập tức hiểu ra.
"Có phải suốt đêm con không ngủ không?"
"Không có, chỉ thiếu ngủ hơn một tiếng thôi ạ."
Thời An sợ nói nhiều sẽ bị lộ tẩy nên đứng dậy, vươn vai chuẩn bị bước ra ngoài.
"Con đợi đã."
Thời An quay qua, "Sao thế, dì Cố, sao lại nhìn con thế kia?"
Cố Thiên Quân ngồi dậy, "Sao con lại ăn mặc như vậy?"
Lúc này Thời An mới ý thức được đêm qua quá căng thẳng, quần áo còn chưa kịp thay đã ngủ mất, nó ngập ngừng: "Con... Con đêm qua dì bị sốt, đang nghĩ có nên đánh thức dì và cùng dì đi bệnh viện không, nhất thời luống cuống, nên con mặc quần áo sẵn trước."
Cố Thiên Quân cau mày, lần đầu tiên nói với Thời An bằng giọng điệu vô cùng, vô cùng nghiêm túc.
"Thời An, nói sự thật."
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Tô Nhiên nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng đuổi theo, "Thiên Quân, em khó chịu sao?"
"Em không sao."
Sự việc này đã phá hủy Cố Thiên Quân, cô ấy đổ hết mọi tội lỗi lên chính mình, vì cô ấy quá lương thiện.
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, ra khỏi môi trường khép kín, cô ấy hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
Tô Nhiên an ủi: "Thiên Quân, đây không phải lỗi của em, em đừng quá tự trách, chị nghĩ My Khê cũng không muốn nhìn thấy em như vậy đâu."
Cố Thiên Quân dựa vào vách tường ẩm ướt lạnh lẽo, cảm giác buốt giá có thể xoa dịu phần nào nỗi đau trong tim cô ấy.
"Nhưng cái chết của chị ấy, có liên quan tới em."
"Không, đây không phải chuyện em và chị có thể kiểm soát."
Tô Nhiên cúi đầu giẫm tuyết trên mặt đất, tiếp tục nói: "Nếu nhất thiết phải tranh luận ai đúng ai thì tất cả đều là lỗi của chị."
"Chị vẫn luôn làm rất tốt."
Tô Nhiên chán nản thất vọng: "Chị đã sai, cái sai của chị chính là luôn coi bản thân là người bị hại, trên thực tế, từ đầu tới cuối, chị luôn là người chen chân vào."
"Chen chân?"
Tô Nhiên khóc rất nhiều, đến mức mà hai mắt sưng lên.
"Hai người quen biết nhau trước, nếu sau này chị không quen em, hai người chúng ta không lại gần nhau thì My Khê sẽ không mất cảm giác an toàn, trở nên lo được lo mất."
Cố Thiên Quân không thể phản bác, nhọc nhằn thở dài.
"Chính em là người đã không xử lý tốt mối quan hệ giữa ba chúng ta ngay từ đầu, cũng chính em là người đã nhiều lần phớt lờ chị ấy. Em và chị ấy ở bên nhau cũng không trở nên tốt hơn. Mối quan hệ này không đem lại cho chị ấy bất kỳ giá trị tích cực nào, ngược lại còn khiến chị ấy từ một người tích cực, lạc quan trở nên tiêu cực, bi quan. Em có thể là một người bạn tốt, nhưng tuyệt đối không phải là một người yêu tốt."
"My Khê là bạn tốt nhất của chị." Tô Nhiên dừng lại, cười khổ nói hết, "Em cũng vậy."
Bức thư Thẩm My Khê để lại, là lời giải cho hiểu lầm giữa Cố Thiên Quân và Tô Nhiên, nhưng Tô Nhiên sẽ không nói với Cố Thiên Quân rằng chị yêu em, cô nàng làm sao có thể giẫm đạp lên máu của Thẩm My Khê mà yêu Cố Thiên Quân được, cô nàng không thể vượt qua cửa ải trong lòng.
Tuyết dưới chân đóng thành băng, chú mèo trên mái nhà ngủ không được.
Cố Thiên Quân nhìn thấy tất cả, nhưng lại không muốn nhìn thấy gì cả, những gì nhìn thấy đều giống như một vết sẹo do dao đâm, những gì nhìn thấy đều là sông đổ thành máu.
Tô Nhiên mở lòng bàn tay nói: "Đây là chiếc nhẫn vừa mới rơi ra khỏi phong bì thư, chị nhặt được."
Cố Thiên Quân cầm chiếc nhẫn bạc lên.
Cô ấy nhớ chuyến du lịch đến Ký Đảo, họ đã cãi vã trên đường, Thẩm My Khê tức giận ném chiếc nhẫn ra khỏi cửa sổ xe, cạnh đó tình cờ có một đầm lầy, chiếc nhẫn đã bị ném vào đó.
Thẩm My Khê đã nhặt chiếc nhẫn về khi nào?
"Đồ ngốc, chị thật sự là đồ ngốc."
Cố Thiên Quân lau chiếc nhẫn dính máu, lau đến khi chẳng còn sức lực, cô ấy nói: "Em đã tha thứ cho chị từ lâu rồi, nhưng, em e rằng sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình."
Thẩm My Khê đã sử dụng phương pháp cực đoan nhất để khiến Cố Thiên Quân mãi nhớ về cô.
Cái giá cô phải trả quá đắt, cứ như vậy kết thúc cuộc sống tươi đẹp của chính mình, nhốt mình vào một chiếc hộp nhỏ, từ đó tên cô được khắc trên bia mộ lạnh ngắt, trời xanh mây trắng, bình minh hoàng hôn, đều không còn liên quan gì tới cô nữa.
Thẩm My Khê hủy diệt chính mình, đồng thời cũng hủy diệt Cố Thiên Quân, và ba điều ước của Thời An.
.
Mùng 3 Tết.
Sáng sớm, Cố Thiên Quân gọi điện cho Cố Thục Mai nói tối nay cô ấy sẽ về nhà, Thời An đang ngồi trên sô pha xem TV nghe vậy, đi đến hỏi: "Bà cố, dì Cố sắp về ạ?"
Cố Thục Mai gật đầu, hiền hậu: "Bé con, con xem mặt con gầy đi nhiều rồi, con mau ăn chút gì đi, nếu không Thiên Quân thấy con thì sẽ lo lắng đó."
Thời An rất nghe lời, "Dạ."
Nó ngồi trước bàn ăn rất lâu, cũng không ăn được mấy miếng, đặt đũa xuống, nó ngẩng đầu nói: "Bà cố, con muốn về nhà đợi dì Cố, nếu không dì ấy vẫn phải tới đón con, phải đi đường vòng, phiền lắm, con sợ dì ấy mệt."
"Về? Con ăn cơm trước đi ha, lát nữa nói sau."
Cố Thục Mai ho khan hai tiếng, đi về phía Ngưu Phương Bình đang dọn tuyết trong vườn hoa nhỏ, "Ông, tôi với ông bàn bạc chuyện này đi."
Ngưu Phương Bình cởi găng tay, "Lại làm sao? Bà đừng có lén lén lút lút nữa được không? Có gì thì nói."
"Trời ạ, ông nhỏ tiếng chút đi."
Cố Thục Mai hạ giọng nói: "Có lẽ Thiên Quân đến tối mới về được, An An bảo tôi nó muốn về bây giờ, tôi cũng không yên tâm, từ sau khi My Khê có chuyện, tôi vẫn luôn cảm thấy sợ."
Nhắc đến Thẩm My Khê, hai vợ chồng già lại không nỡ.
Ngưu Phương Bình suy nghĩ rồi nói: "Nó muốn về thì cứ để nó về, con bé hiểu chuyện, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nhưng..."
"Yên tâm đi, nếu không cho nó về, nó ở đây cũng không thoải mái, sau này không muốn tới nữa thì làm thế nào?"
Ngưu Phương Bình đặt xẻng xúc tuyết ở một bên, gọi quản gia Trương Tỷ tới, "Tiểu Trương, cô gọi điện cho tiểu Lý, bảo cậu ấy đến đón An An, đưa An An về nhà."
Trương Tỷ vội gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi."
Thời An về phòng thu dọn đồ đạc, nó sợ gây phiền toái cho người khác, chủ động đề nghị muốn về nhà bây giờ vì nó sắp rời đi, nó muốn trở về căn nhà thuộc về nó và Cố Thiên Quân thêm một chút nữa.
Nơi đó đối với nó, có ý nghĩa vô cùng lớn.
Sau khi tài xế đón Thời An, Cố Thục Mai đứng ngồi không yên, bà gửi tin nhắn cho Cố Thiên Quân.
【Thiên Quân à, An An đã về nhà rồi, con xong việc thì về sớm đi, bà không yên tâm con bé ở nhà một mình.】
Dòng tin nhắn này, đến tận 7 giờ tối Cố Thiên Quân mới nhìn thấy.
Trạng thái tinh thần của bố Thẩm và mẹ Thẩm không tốt cho lắm, Tô Nhiên định ở cùng họ vài ngày, cô nàng kéo Cố Thiên Quân sang một bên.
"Thiên Quân, em về nhà đi, em cũng đã lâu không chợp mắt rồi, về nhà ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho tốt."
Cố Thiên Quân nhìn chằm chằm tin nhắn ấy, trong lòng dâng trào bất an, "Vất vả cho chị rồi, nhờ chị chăm sóc chú và dì vậy."
"Yên tâm."
Cố Thiên Quân lái xe rất nhanh, đến dưới nhà, đỗ xe, cô ấy nhanh chân đi về phía căn nhà, chưa được mấy bước, bước chân cô ấy dừng lại, sống mũi chua xót.
Người trước mắt, quả thực rất khiến người ta đau lòng.
Cố Thiên Quân thậm chí có thể tưởng tượng được, vừa rồi Thời An lẻ loi ngồi trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng ngủ, ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, trông thấy xe của cô ấy, nhanh chóng chạy ra.
Thời An đã đợi cô ấy bao lâu, có lẽ là 10 phút, cũng có lẽ là 10 tiếng.
Cô ấy không biết.
Trong thời tiết âm mười mấy độ, Thời An mặc một chiếc áo len mỏng, chân xỏ đôi dép vịt con, cô ấy hoài niệm, cùng một kiểu dép đi từ năm 8 tuổi đến năm 10 tuổi, từ cỡ nhỏ đổi sang cỡ lớn.
Nó bất chấp tất cả chạy như bay về phía Cố Thiên Quân, bước đi hậu đậu đến mức có cảm giác như sẽ té ngã bất cứ lúc nào.
"Chậm thôi."
Cố Thiên Quân sải bước tiến tới đón nó, "Chậm thôi, An An, kẻo ngã."
Tiếng gió càng lớn hơn.
Thời An không nghe thấy, nó liều mạng chạy băng băng, vì nó nhớ Cố Thiên Quân quá rồi.
Sắp nhào vào vòng tay của Cố Thiên Quân rồi, chỉ còn vài bước nữa thôi.
Thế nhưng mảnh tuyết dưới chân đã kết thành băng, Thời An trượt chân, trọng tâm hướng về trước, gục ngã.
"Ui da, đau quá."
Cố Thiên Quân đau lòng vô cùng, đi tới nắm tay Thời An đỡ nó lên, rồi sờ chân tay nó.
"Đau ở đâu? Về nhà mau, dì xem xem bị thương chỗ nào."
Bàn tay của Cố Thiên Quân thật ấm áp.
Thời An hơi lạnh, nó siết chặt tay Cố Thiên Quân hơn, "Con không còn đau nữa, không đau chút nào."
Cố Thiên Quân cởi áo bông trên người, khoác cho Thời An, "Tại sao mặc phong phanh mà đã ra ngoài rồi? Bị bệnh thì khó chịu lắm đấy."
"Con không lạnh, dì Cố, dì mặc đi."
Thời An muốn cởi áo, nhưng Cố Thiên Quân ôm nó rất chặt, căn bản không động đậy được, nó sợ Cố Thiên Quân lạnh cóng, chỉ đành bước nhanh về phía trước.
Dì Cố, dì về rồi, thật tốt quá.
Im lặng cả đoạn đường.
Sau khi về nhà, đi vào cửa thay giày, Cố Thiên Quân đẩy Thời An vào phòng tắm, "Mau đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm."
Thời An bám vào cửa phòng tắm, không cử động.
Cố Thiên Quân hoang mang: "Còn đợi gì nữa?"
Nước mắt Thời An bỗng vụt sáng, nó cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Thiên Quân.
Cố Thiên Quân hiểu Thời An có chuyện khó nói, cô ấy ôm Thời An vào lòng, dịu dàng vuốt tóc nó.
Rõ ràng đang im lặng nhưng dường như lại đang nói rất nhiều điều.
Thời An không ngăn được nước mắt rơi như mưa, nó hiểu, mình không nên bám lấy Cố Thiên Quân không buông, suy cho cùng, cuộc sống của nó, dù nhìn thế nào đi chẳng nữa, cũng đã bị hủy hoại.
Cố Thiên Quân thì khác, không chỉ có gia cảnh hậu đãi và bối cảnh gia thế không tầm thường, cô ấy còn là bác sĩ cứu người, tiền đồ của cô ấy vốn nên sáng ngời, không nên bị ai liên lụy.
Thời An là người biết thân biết phận.
Tết Âm lịch năm nay đổ rất nhiều tuyết, tuyết nối tiếp nhau rơi dày đặc. Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ nổi lên cuồng phong, gõ vào cửa, phát ra âm thanh quỷ dị.
Thời An nằm thẳng trên giường, ngón tay vân vê cúc áo ngủ, "Dì Cố, dì ngủ rồi ạ?"
"Chưa."
Thời An lật người, mặt quay về phía Cố Thiên Quân, "Con cũng không ngủ được, dì có thể nói chuyện với con không?"
"Đương nhiên là được chứ." Cố Thiên Quân muốn bật đèn, Thời An đưa tay ngăn cản cô ấy, "Đừng bật đèn."
Cố Thiên Quân nghiêng mặt qua, giọng nói khản đặc, "Dì xin lỗi, An An, đã hứa sẽ đưa con đi đến đó, nhưng lại không được."
Mặc sức nước mắt chảy dài, Thời An ra sức khiến có giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Không sao ạ, sau này chúng ta còn có rất nhiều cơ hội, muốn đi là đi được mà, hơn nữa gần đây trời quá lạnh, con cũng chẳng muốn đi."
"Sâu lười."
Thời An bật cười, "Đúng đó, con chính là sâu lười."
Chủ đề im bặt mà dừng.
Thân thể Cố Thiên Quân rất mệt mỏi, mí trên mí dưới đánh lộn, cô ấy kéo chăn lên, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng thở đều đặn của Cố Thiên Quân, biết rõ không nhìn thấy, Thời An vẫn quan sát cô ấy chằm chằm.
Sau này có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại dì nữa, dì Cố của con.
Con chỉ là một người tầm thường, không, một người đã tầm thường mà lại còn khó ưa, thậm chí vừa rồi muốn nói vài lời tử tế với dì, nhưng con không mở nổi miệng, nhạy cảm, lại còn mít ướt.
Con đã lợi dụng khuyết điểm bị tất cả mọi người ghét bỏ.
Cứ như vậy, Thời An tự cho rằng bản thân là người không hoàn hảo về mọi mặt, vì lo lắng sẽ đánh thức Cố Thiên Quân, vô cùng nhẹ nhàng đi xuống giường.
Nó luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Quần áo đã được cho vào balô, trong ngăn nhỏ còn có vài tờ tiền lẻ, đủ để ngồi xe buýt. Những phong bao lì xì mà Cố Thiên Quân cho nó, nó bỏ toàn bộ vào ngăn kéo, không lấy bất cứ thứ gì.
Thay quần áo xong, Thời An đến bên giường, muốn ngắm nhìn khuôn mặt của Cố Thiên Quân lần nữa, sơ ý chạm phải tay Cố Thiên Quân, nó lập tức sốt ruột, sau đó bật đèn lên.
Chỉ thấy trán Cố Thiên Quân đổ đầy mồ hôi, môi trắng bệch, chắn chắn là lên cơn sốt.
Thời An lo lắng gọi: "Dì Cố?"
Cố Thiên Quân không tỉnh.
Thời An hoảng loạn, sờ trán Cố Thiên Quân, rất nóng, nó nhỏ giọng líu ríu: "Phát sốt rồi, phải làm sao đây?"
Làm sao đây, hạ nhiệt độ vậy.
Nó không chậm chạp một giây phút nào, cấp tốc hành động, giặt một chiếc khăn bằng nước lạnh, gập thành hình chữ nhật méo mó, đặt lên trán Cố Thiên Quân.
Khăn nóng lên nó lại giặt lại, cả đêm, nó liên tục làm một hành động này, không biết đã thay khăn bao nhiêu lần.
Trời gần sáng, dường như Cố Thiên Quân đã hạ sốt, Thời An nằm trên cánh tay Cố Thiên Quân say giấc.
Mặt trời sáng rực, người ngủ mê man cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Cố Thiên Quân nhấc cánh tay, Thời An ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau, họ đều sững sờ.
Vẫn là Thời An mở miệng trước: "Dì Cố, đêm qua dì bị sốt."
Cố Thiên Quân nhìn thấy chiếc khăn ở cạnh gọi đã bị hơi nóng trong phòng hong khô, lập tức hiểu ra.
"Có phải suốt đêm con không ngủ không?"
"Không có, chỉ thiếu ngủ hơn một tiếng thôi ạ."
Thời An sợ nói nhiều sẽ bị lộ tẩy nên đứng dậy, vươn vai chuẩn bị bước ra ngoài.
"Con đợi đã."
Thời An quay qua, "Sao thế, dì Cố, sao lại nhìn con thế kia?"
Cố Thiên Quân ngồi dậy, "Sao con lại ăn mặc như vậy?"
Lúc này Thời An mới ý thức được đêm qua quá căng thẳng, quần áo còn chưa kịp thay đã ngủ mất, nó ngập ngừng: "Con... Con đêm qua dì bị sốt, đang nghĩ có nên đánh thức dì và cùng dì đi bệnh viện không, nhất thời luống cuống, nên con mặc quần áo sẵn trước."
Cố Thiên Quân cau mày, lần đầu tiên nói với Thời An bằng giọng điệu vô cùng, vô cùng nghiêm túc.
"Thời An, nói sự thật."
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương