Mười Lăm Mùa Xuân
Chương 19: Dì cần con
Vành tai Thời An đỏ bừng, vô lực cúi đầu, "Dì Cố, con, con..."
"Hả?" Cố Thiên Quân không đành lòng, giọng điệu hòa hoãn: "An An, con lại đây."
Thời An lúng túng tiến về trước mấy bước, né tránh ánh mắt dò xét của Cố Thiên Quân, vẫn luôn cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Ngẩng đầu lên." Cố Thiên Quân chìa tay ra, vuốt thẳng nếp gấp trên áo Thời An, ra vẻ cô đơn: "An An lớn rồi, có bí mật không muốn chia sẻ với dì rồi."
Không mảy may do dự, Thời An ngẩng đầu, ngữ khí kiên định: "Không phải vậy!"
Huyệt thái dương bỗng đau nhức từng cơn, Cố Thiên Quân khẽ cau mày, giọng nói mềm mại: "Không phải chúng ta đã sớm đồng ý rồi sao, con không được giấu dì bất cứ điều gì."
Thời An hốt hoảng gật đầu, "Dạ."
Áo ngủ nới ra hai cúc, tóc dài thùy mị xõa trên xương quai xanh, nửa lý trí nửa yếu ớt, Cố Thiên Quân mắt ngấn nước, ngẩn ngơ một lát, nghiêm túc nói: "An An, dì cần con."
Thời An vốn là một đứa trẻ, nghe được những lời êm tai, bạnh môi cười, im lặng rất lâu, không biết vì sao, rơi xuống một hàng nước mắt.
Cố Thiên Quân cám thấy thú vị, cười: "Đứa trẻ khi khóc sẽ có kẹo, tối nay dì mua cho con."
Nghe vậy, Thời An nhanh chóng kìm nước mắt, cãi bướng: "Con không phải đứa trẻ, dì Cố, sau này dì đừng đối xử với con như trẻ con nữa."
Cố Thiên Quân hơi cúi người, xoa đầu Thời An, "Cho dù con có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, ở đây, con vĩnh viễn là trẻ con."
Lời nói của Thời An kích động hiếm thấy, "Không! Con không chịu làm trẻ con mãi đâu!"
Cố Thiên Quân ngơ ngác, "Tại sao?"
Dáng vẻ Thời An tức giận bốc khói, "Làm trẻ con chẳng tốt chút nào, con muốn làm người lớn."
"Đồ ngốc."
Thời An cười thầm, nó không phải đồ ngốc.
Trẻ con không thể bảo vệ người lớn, nhưng người lớn có thể bảo vệ người lớn, vì thế, nó muốn lớn nhanh một chút, như vậy có thể bảo vệ được dì Cố.
Cố Thiên Quân ốm suốt buổi sáng, Thời An gần như ở bên cạnh cô ấy không rời nửa bước.
Buổi chiều, cả người Cố Thiên Quân đau nhức, không ngủ nổi, cô ấy lên tinh thần nói: "An An, dì muốn ra ngoài hóng gió."
Thời An lập tức ngăn cản: "Không được, dì Cố, bên ngoài quá lạnh, con cùng dì đi dạo trong nhà, nhé?"
Thời An thái độ cương quyết, Cố Thiên Quân chỉ đành từ bỏ ý định này, cổ họng sưng tấy, nhọc nhằn phát ra âm thanh, "Thôi được."
Trước đây Cố Thiên Quân cũng từng bị bệnh, nhưng bao giờ nghiêm trọng đến thế.
Thời An nhăn mặt, ngồi ở mép giường, "Dì Cố, chúng ta đi bệnh viện xem sao đi, dì như thế này, con không yên tâm."
Cố Thiên Quân mệt mỏi lắc đầu, "Chỉ là cảm vặt thôi, không cần đi bệnh viện, hơn nữa, dì đã uống thuốc rồi."
Thời An vẫn không yên tâm, vẻ mặt lo âu: "Vậy dì phải uống nhiều nước ấm vào."
Nói xong, nó chạy vào bếp, định đun thêm một bình nước.
Cố Thiên Quân tỏ ra bất lực, hiểu ý mỉm cười, định đi tìm muốn cuốn sách để đọc, tránh bản thân lại chìm vào giấc ngủ.
Vừa xuống giường.
Cố Thiên Quân liền trông thấy chiếc balô ẩn sau ghế sô pha nhỏ.
Vì sao An An lại giấu cặp sách ở đó?
Cô ấy nghi ngờ trong lòng, bước tới, xách balô lên, balô rất phồng, rất nặng, bên trong nhồi nhét rất nhiều thứ.
Không giống sách.
Vậy thì là?
Trong lúc chờ nước nóng sôi, Thời An đi đến phòng ngủ, định lấy ly thì trông thấy Cố Thiên Quân đang kéo khóa balô.
Không được để dì Cố nhìn thấy!
Thời An lao tới, chộp lấy balô, ôm balô vào lòng như đang ôm bảo bối, nhưng khóa kéo đã bị mở ra hơn nửa.
Cố Thiên Quân đã nhìn thấy cả rồi.
Im lặng hồi lâu.
Sắc mặt Cố Thiên Quân đờ đẫn, vẻ xanh xao lộ ra chút đau thương, giọng nói buồn bã: "An An, con không muốn ở bên cạnh dì sao?"
Con muốn ở bên cạnh dì, nằm mơ cũng muốn.
Thời An không ngẩng đầu, không nhìn thấy vẻ mất mát trên gương mặt Cố Thiên Quân, ý nghĩ mình là gánh nặng lại lần nữa xuất hiện, giống như dòng nước lũ một khi đã cuộn trào thì sẽ không thể cứu vãn, không im lặng nữa, nó dối lòng, "Vâng, không muốn."
Tưởng chừng như muốn xé nát sự dịu dàng.
Cố Thiên Quân gượng cười, kiên nhẫn đi đến bên Thời An, nhẹ nhàng ôm lấy nó, "An An, con không vui à? Hay là dì đã làm gì không tốt, khiến con không vui?
Cố Thiên Quân luôn dịu dàng như vậy, khiến người khác không nhịn được mà muốn gần gũi.
Thời An biết, nếu bây giờ không cúi đầu, dỗ dành dì Cố của nó thì cũng ít nhiều là không biết điều, nhưng, trong lòng có hàng vạn thanh âm nói với nó rằng, mày không nên đáp lại dì Cố, nó chọn cách nhắm mắt làm ngơ.
Không được khóc, phải vững lòng.
Thời An nhỏ giọng nói: "Dì Cố, con không muốn ở đây nữa, con nhớ chú, dì có thể bảo chú đến đón con không?"
Sắc mặt Cố Thiên Quân cứng đờ trong chớp mắt, ánh mắt nhìn xuống, "An An, đây là lời thật lòng của con?"
"Dạ."
Đôi tay vốn đang ôm chặt người Thời An, vô lực buông thõng, Cố Thiên Quân lùi lại một bước, do dự một hồi, lại hỏi: "Là ngôi nhà này không tốt, hay là dì không tốt?"
Thời An mím môi, cố chấp nghiêng đầu, thế nào cũng không dám nhìn Cố Thiên Quân.
Lúc này, nó ích kỷ nghĩ rằng, có dì Cố tốt như vậy, ở bên cạnh nó sẽ phiền toái đến nhường nào chứ.
Nói cho cùng, Thời An bướng bỉnh, có ý tốt nhưng lại làm ra chuyện xấu, không muốn liên lụy đến Cố Thiên Quân nên muốn bỏ đi, quyết định bỏ định này vốn là vì tốt cho Cố Thiên Quân, nhưng lại khiến Cố Thiên Quân tổn thương.
Thời An mở miệng, muốn nói vài câu dễ nghe, nhưng một chữ cũng chẳng thốt ra được.
Lâu sau, Cố Thiên Quân nhẹ nhàng vỗ về má Thời An, phát ra âm thanh rất trầm và khẽ run rẩy, "Hả?"
Thời An chậm rãi ngước mắt, nhìn Cố Thiên Quân mặt tái nhợt, bỗng dưng muốn khóc.
Cố Thiên Quân thật sự rất tốt, chưa bao giờ nỡ lớn tiếng với nó một câu, đối xử với nó rất tốt, chưa bao giờ tiếc rẻ thứ gì.
Thời An vẫn thất vọng rơi nước mắt, cuối cùng, ôm mặt, khóc thành tiếng.
Cố Thiên Quân rất có chừng mực, vẫn luôn cẩn thận bảo vệ Thời An, bao gồm sự mỏng manh của nó, lòng tự trọng của nó.
Cố Thiên Quân không hỏi gì, lại ôm lấy Thời An, lần này, cô ấy dịu dàng mà mạnh mẽ, "Đừng đi đâu cả, nơi đây chính là nhà của con."
Khoang mũi tràn ngập mùi hương của Cố Thiên Quân.
Thời An muốn ở lại nơi này, không đi nữa, không bao giờ đi nữa.
Cố Thiên Quân dịu dàng dỗ dành rất lâu, cảm xúc của Thời An cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Ngoan, đi rửa mặt đi."
"Dạ." Thời An chạy vào phòng tắm.
Cố Thiên Quân lắc đầu, lúc này, Tô Nhiên gọi điện tới.
"Thiên Quân, tim mẹ My Khê có chút khó chịu, muốn nhờ em giúp."
"Chị nói đi."
"Trước đây nghe em từng nhắc tới, chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch bệnh viện Trung Sơn, bác sĩ Trần Chí Xuyên, là bạn của em, em có thể giúp liên lạc với cậu ấy được không?"
"Không thành vấn đề, Tô Nhiên, chú và dì bên đó, làm phiền chị nhiều rồi, mấy ngày nữa em sẽ đến thăm họ."
"Được."
Cúp máy, Cố Thiên Quân mở danh bạ điện thoại, không cần lướt xuống, tên Trần Chí Xuyên đã hiện ra.
Nhắc mới nhớ, họ cũng đã rất lâu không liên lạc.
Suy nghĩ một chút, Cố Thiên Quân bấm gọi.
Trần Chí Xuyên rất nhanh đã nghe máy, giọng nói lúc đầu hoài nghi, sau đó là kinh ngạc, "Thiên Quân?"
Cố Thiên Quân chúc tết trước, "Chí Xuyên, năm mới vui vẻ."
Trấn Chí Xuyên cười nhẹ, "Chúc mừng năm mới, cậu gọi điện cho tôi, hẳn không phải để chúc tết tôi đâu, nói đi, có chuyện gì vậy?"
Cố Thiên Quân cũng không vòng vo, "Mẹ của bạn tôi gần đây phải chịu kích thích rất lớn, tim không được khỏe..."
Còn chưa nói xong, Trần Chí Xuyên đã cắt ngang: "Nói qua điện thoại không tiện lắm, Thiên Quân, cậu có thời gian chứ? Muốn ra ngoài nói chuyện không?"
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
"Hả?" Cố Thiên Quân không đành lòng, giọng điệu hòa hoãn: "An An, con lại đây."
Thời An lúng túng tiến về trước mấy bước, né tránh ánh mắt dò xét của Cố Thiên Quân, vẫn luôn cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Ngẩng đầu lên." Cố Thiên Quân chìa tay ra, vuốt thẳng nếp gấp trên áo Thời An, ra vẻ cô đơn: "An An lớn rồi, có bí mật không muốn chia sẻ với dì rồi."
Không mảy may do dự, Thời An ngẩng đầu, ngữ khí kiên định: "Không phải vậy!"
Huyệt thái dương bỗng đau nhức từng cơn, Cố Thiên Quân khẽ cau mày, giọng nói mềm mại: "Không phải chúng ta đã sớm đồng ý rồi sao, con không được giấu dì bất cứ điều gì."
Thời An hốt hoảng gật đầu, "Dạ."
Áo ngủ nới ra hai cúc, tóc dài thùy mị xõa trên xương quai xanh, nửa lý trí nửa yếu ớt, Cố Thiên Quân mắt ngấn nước, ngẩn ngơ một lát, nghiêm túc nói: "An An, dì cần con."
Thời An vốn là một đứa trẻ, nghe được những lời êm tai, bạnh môi cười, im lặng rất lâu, không biết vì sao, rơi xuống một hàng nước mắt.
Cố Thiên Quân cám thấy thú vị, cười: "Đứa trẻ khi khóc sẽ có kẹo, tối nay dì mua cho con."
Nghe vậy, Thời An nhanh chóng kìm nước mắt, cãi bướng: "Con không phải đứa trẻ, dì Cố, sau này dì đừng đối xử với con như trẻ con nữa."
Cố Thiên Quân hơi cúi người, xoa đầu Thời An, "Cho dù con có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, ở đây, con vĩnh viễn là trẻ con."
Lời nói của Thời An kích động hiếm thấy, "Không! Con không chịu làm trẻ con mãi đâu!"
Cố Thiên Quân ngơ ngác, "Tại sao?"
Dáng vẻ Thời An tức giận bốc khói, "Làm trẻ con chẳng tốt chút nào, con muốn làm người lớn."
"Đồ ngốc."
Thời An cười thầm, nó không phải đồ ngốc.
Trẻ con không thể bảo vệ người lớn, nhưng người lớn có thể bảo vệ người lớn, vì thế, nó muốn lớn nhanh một chút, như vậy có thể bảo vệ được dì Cố.
Cố Thiên Quân ốm suốt buổi sáng, Thời An gần như ở bên cạnh cô ấy không rời nửa bước.
Buổi chiều, cả người Cố Thiên Quân đau nhức, không ngủ nổi, cô ấy lên tinh thần nói: "An An, dì muốn ra ngoài hóng gió."
Thời An lập tức ngăn cản: "Không được, dì Cố, bên ngoài quá lạnh, con cùng dì đi dạo trong nhà, nhé?"
Thời An thái độ cương quyết, Cố Thiên Quân chỉ đành từ bỏ ý định này, cổ họng sưng tấy, nhọc nhằn phát ra âm thanh, "Thôi được."
Trước đây Cố Thiên Quân cũng từng bị bệnh, nhưng bao giờ nghiêm trọng đến thế.
Thời An nhăn mặt, ngồi ở mép giường, "Dì Cố, chúng ta đi bệnh viện xem sao đi, dì như thế này, con không yên tâm."
Cố Thiên Quân mệt mỏi lắc đầu, "Chỉ là cảm vặt thôi, không cần đi bệnh viện, hơn nữa, dì đã uống thuốc rồi."
Thời An vẫn không yên tâm, vẻ mặt lo âu: "Vậy dì phải uống nhiều nước ấm vào."
Nói xong, nó chạy vào bếp, định đun thêm một bình nước.
Cố Thiên Quân tỏ ra bất lực, hiểu ý mỉm cười, định đi tìm muốn cuốn sách để đọc, tránh bản thân lại chìm vào giấc ngủ.
Vừa xuống giường.
Cố Thiên Quân liền trông thấy chiếc balô ẩn sau ghế sô pha nhỏ.
Vì sao An An lại giấu cặp sách ở đó?
Cô ấy nghi ngờ trong lòng, bước tới, xách balô lên, balô rất phồng, rất nặng, bên trong nhồi nhét rất nhiều thứ.
Không giống sách.
Vậy thì là?
Trong lúc chờ nước nóng sôi, Thời An đi đến phòng ngủ, định lấy ly thì trông thấy Cố Thiên Quân đang kéo khóa balô.
Không được để dì Cố nhìn thấy!
Thời An lao tới, chộp lấy balô, ôm balô vào lòng như đang ôm bảo bối, nhưng khóa kéo đã bị mở ra hơn nửa.
Cố Thiên Quân đã nhìn thấy cả rồi.
Im lặng hồi lâu.
Sắc mặt Cố Thiên Quân đờ đẫn, vẻ xanh xao lộ ra chút đau thương, giọng nói buồn bã: "An An, con không muốn ở bên cạnh dì sao?"
Con muốn ở bên cạnh dì, nằm mơ cũng muốn.
Thời An không ngẩng đầu, không nhìn thấy vẻ mất mát trên gương mặt Cố Thiên Quân, ý nghĩ mình là gánh nặng lại lần nữa xuất hiện, giống như dòng nước lũ một khi đã cuộn trào thì sẽ không thể cứu vãn, không im lặng nữa, nó dối lòng, "Vâng, không muốn."
Tưởng chừng như muốn xé nát sự dịu dàng.
Cố Thiên Quân gượng cười, kiên nhẫn đi đến bên Thời An, nhẹ nhàng ôm lấy nó, "An An, con không vui à? Hay là dì đã làm gì không tốt, khiến con không vui?
Cố Thiên Quân luôn dịu dàng như vậy, khiến người khác không nhịn được mà muốn gần gũi.
Thời An biết, nếu bây giờ không cúi đầu, dỗ dành dì Cố của nó thì cũng ít nhiều là không biết điều, nhưng, trong lòng có hàng vạn thanh âm nói với nó rằng, mày không nên đáp lại dì Cố, nó chọn cách nhắm mắt làm ngơ.
Không được khóc, phải vững lòng.
Thời An nhỏ giọng nói: "Dì Cố, con không muốn ở đây nữa, con nhớ chú, dì có thể bảo chú đến đón con không?"
Sắc mặt Cố Thiên Quân cứng đờ trong chớp mắt, ánh mắt nhìn xuống, "An An, đây là lời thật lòng của con?"
"Dạ."
Đôi tay vốn đang ôm chặt người Thời An, vô lực buông thõng, Cố Thiên Quân lùi lại một bước, do dự một hồi, lại hỏi: "Là ngôi nhà này không tốt, hay là dì không tốt?"
Thời An mím môi, cố chấp nghiêng đầu, thế nào cũng không dám nhìn Cố Thiên Quân.
Lúc này, nó ích kỷ nghĩ rằng, có dì Cố tốt như vậy, ở bên cạnh nó sẽ phiền toái đến nhường nào chứ.
Nói cho cùng, Thời An bướng bỉnh, có ý tốt nhưng lại làm ra chuyện xấu, không muốn liên lụy đến Cố Thiên Quân nên muốn bỏ đi, quyết định bỏ định này vốn là vì tốt cho Cố Thiên Quân, nhưng lại khiến Cố Thiên Quân tổn thương.
Thời An mở miệng, muốn nói vài câu dễ nghe, nhưng một chữ cũng chẳng thốt ra được.
Lâu sau, Cố Thiên Quân nhẹ nhàng vỗ về má Thời An, phát ra âm thanh rất trầm và khẽ run rẩy, "Hả?"
Thời An chậm rãi ngước mắt, nhìn Cố Thiên Quân mặt tái nhợt, bỗng dưng muốn khóc.
Cố Thiên Quân thật sự rất tốt, chưa bao giờ nỡ lớn tiếng với nó một câu, đối xử với nó rất tốt, chưa bao giờ tiếc rẻ thứ gì.
Thời An vẫn thất vọng rơi nước mắt, cuối cùng, ôm mặt, khóc thành tiếng.
Cố Thiên Quân rất có chừng mực, vẫn luôn cẩn thận bảo vệ Thời An, bao gồm sự mỏng manh của nó, lòng tự trọng của nó.
Cố Thiên Quân không hỏi gì, lại ôm lấy Thời An, lần này, cô ấy dịu dàng mà mạnh mẽ, "Đừng đi đâu cả, nơi đây chính là nhà của con."
Khoang mũi tràn ngập mùi hương của Cố Thiên Quân.
Thời An muốn ở lại nơi này, không đi nữa, không bao giờ đi nữa.
Cố Thiên Quân dịu dàng dỗ dành rất lâu, cảm xúc của Thời An cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Ngoan, đi rửa mặt đi."
"Dạ." Thời An chạy vào phòng tắm.
Cố Thiên Quân lắc đầu, lúc này, Tô Nhiên gọi điện tới.
"Thiên Quân, tim mẹ My Khê có chút khó chịu, muốn nhờ em giúp."
"Chị nói đi."
"Trước đây nghe em từng nhắc tới, chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch bệnh viện Trung Sơn, bác sĩ Trần Chí Xuyên, là bạn của em, em có thể giúp liên lạc với cậu ấy được không?"
"Không thành vấn đề, Tô Nhiên, chú và dì bên đó, làm phiền chị nhiều rồi, mấy ngày nữa em sẽ đến thăm họ."
"Được."
Cúp máy, Cố Thiên Quân mở danh bạ điện thoại, không cần lướt xuống, tên Trần Chí Xuyên đã hiện ra.
Nhắc mới nhớ, họ cũng đã rất lâu không liên lạc.
Suy nghĩ một chút, Cố Thiên Quân bấm gọi.
Trần Chí Xuyên rất nhanh đã nghe máy, giọng nói lúc đầu hoài nghi, sau đó là kinh ngạc, "Thiên Quân?"
Cố Thiên Quân chúc tết trước, "Chí Xuyên, năm mới vui vẻ."
Trấn Chí Xuyên cười nhẹ, "Chúc mừng năm mới, cậu gọi điện cho tôi, hẳn không phải để chúc tết tôi đâu, nói đi, có chuyện gì vậy?"
Cố Thiên Quân cũng không vòng vo, "Mẹ của bạn tôi gần đây phải chịu kích thích rất lớn, tim không được khỏe..."
Còn chưa nói xong, Trần Chí Xuyên đã cắt ngang: "Nói qua điện thoại không tiện lắm, Thiên Quân, cậu có thời gian chứ? Muốn ra ngoài nói chuyện không?"
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương