Nam Ai
Chương 27: Yêu thương ai đó là sai trái?
Cùng hôm đó, tầm chiều Nam Sa xuất viện, cánh tay phải của nàng quấn băng trắng muốt nhìn mà không khỏi cảm thương. Sau khi tạm biệt Parker Minh, Lê Duy lái xe đưa các cô gái trở về căn nhà của Dạ Lý, suốt đoạn đường người trầm tư nhất chính là Thu Phượng, Kiều Trang chưa từng quay lại sau khi bỏ đi, dẫu biết nơi này là địa phương của cô ấy nhưng bụng dạ Thu Phượng lại âm ỉ bất an.
Đưa Nam Sa lên phòng nghỉ ngơi, Dạ Lý xem qua sắc mặt nàng đã khá khẩm hơn thì cũng được phần yên tâm.
"Chị giận em sao, cô hai?"
Ả khe khẽ thở dài, vươn tay chạm vào gò má nàng phơn phớt ấm.
"Không có."
Đoạn, ả rời đi, mấy ngón tay lướt qua sườn mặt nàng còn đọng lại chút vấn vương.
"Em nghỉ ngơi cho tốt, sớm mai chúng ta về nhà."
Vừa định mở cửa phòng bước ra thì đã nghe tiếng gõ lộc cộc từ bên ngoài vọng vào, người đến là Thu Phượng, cô đứng ngay ngạch cửa chủ động mở lời hỏi Dạ Lý.
"Em viết dùm chị địa chỉ nhà Kiều Trang, được không?"
"Nhà Kiều Trang? Chị muốn đến đó để làm gì?"
Thu Phượng không trả lời mà chỉ nhìn Dạ Lý chăm chăm, hỏi ngược lại.
"Em viết dùm chị được không?"
"Chị chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Cảm thấy không khí lại sắp sửa trở nên căng thẳng không đáng, Nam Sa đứng dậy tiến tới, nàng đứng bên cạnh ả thỏ thẻ khuyên.
"Chắc chị Phượng có việc tìm chị Trang thôi, chị viết giúp chỉ đi mà, rồi lên phòng chơi với em, em không cần nghỉ ngơi gì đâu."
Có lời này của Nam Sa như suối mật rót vào tai mới khiến Dạ Lý chịu thu lại ánh mắt sắc lẹm đang đối nghịch cùng Thu Phượng, ả chỉ "Ừ" một tiếng cụt lủng rồi sải bước đi xuống phòng khách phía dưới lầu.
Thu Phượng lịch sự cảm ơn Nam Sa, xong cũng liền bước theo.
Đợi khi cô xuống lầu thì Dạ Lý đã viết xong địa chỉ rồi, ả đặt mảnh giấy trên bàn, lấy cây bút dằn lên, còn mình thì loay hoay ở đằng sau bếp chuẩn bị mang cà mên đựng cháo và thuốc lên cho Nam Sa.
Thu Phượng cầm lấy mảnh giấy, cũng không thèm tỏ thái độ gì lập tức bước ra khỏi nhà dựa theo địa chỉ mà tìm Kiều Trang. Cô vẫn chưa tắm rửa thay đồ chi cả, cứ như vậy một thân y như mới từ chiến trường trở về lang thang khắp phố ngó tìm, người qua kẻ lại nhìn thấy Thu Phượng thì không khỏi hồ nghi, họ dị nghị đằng sau lưng cô không biết bao nhiêu lời bàn tán.
Tản chiều, tà dương phủ lên Sài Gòn tấm áo màu cam đỏ tịch mịch, bóng Thu Phượng đổ dài trên mặt đường lát đá đứng trước cửa tiệm váy áo nhà Kiều Trang. Đúng là địa chỉ này rồi, quả là một tiệm y phục đầy màu sắc hoa cỏ, thơ như chính phong cách thời trang mà chủ nhân của nó theo đuổi.
Cô do dự, định bước vào rồi lại thôi.
Nhưng khi mới vừa trở gót thì thình lình sau lưng vang lên tiếng gọi, giọng điệu mà bây giờ đã trở nên thân quen biết mấy.
"Chị Thu Phượng?"
Thu Phượng ngập ngừng, cô chậm chạp xoay lại, nở ra nụ cười gượng gạo lạ lùng.
"Nhà em ở đây rứa? Thật trùng hợp."
Làm bộ làm tịch, chính mình còn không lừa được mình thì thử hỏi dối gạt được ai? Kiều Trang rũ mi nhìn thấy mảnh giấy đề dòng chữ nhỏ Thu Phượng cầm trên tay thì liền đoán được rồi.
"Còn chưa thay đồ đã gấp gáp đi đến đây tìm em, chị nhớ em sao?"
Biết rằng trời đã về chiều nhưng phố xá Sài Gòn trước nay có bao giờ vắng vẻ? Qua lại vẫn tấp nập nữ tú nam thanh, ấy vậy mà Kiều Trang không hề kiêng kỵ, cô thẳng thắn hỏi.
Thu Phương đợi một gia đình nọ dạo bước ngang qua rồi mới thấp giọng trả lời.
"Ừm nhớ em."
Chỉ thấy Kiều Trang bật cười như vừa được chứng kiến vở hài kịch đặc sắc lắm. Cô bấy giờ vận váy áo hồng phấn, sạch sẽ tinh khôi cười đến run bờ vai nhỏ.
"Em cười chi rứa?"
"Em cười chị, chị quá xấu xa tàn nhẫn. Đã không thương em mà còn dám thốt lời nhung nhớ, rồi chừng nào chị sẽ lại bảo rằng em hiểu lầm nữa đây, chị Phượng?"
Thu Phượng hơi ngẩn người, cô tiến lại trước mặt Kiều Trang, lập tức khiến đối phương vô thức im bặt.
"Em thật sự có loại tình cảm sai trái đó với chị?"
"Như thế nào là sai trái?"
"Âm dương đảo lộn, con gái thương con gái là đồi phong bại tục."
Kiều Trang cười lạnh, cô thật quá thất vọng với Thu Phượng.
"Thì ra chị đến đây để mắng nhiếc tôi, nếu vậy thì không cần nói thêm. Nhưng trước khi chúng ta từ giã tôi muốn mở mang kiến thức cho chị, từ nhỏ tôi đã được dạy rằng chỉ có thù hận oán ghét, gây nên đau khổ cho tha nhân và phản bội dân tộc mới là đồi phong bại tục, bằng như yêu thương và muốn được bên cạnh một người bằng hết lòng hết dạ thì không hề sai trái."
Đoạn, Kiều Trang thấp giọng, hỏi lại Thu Phượng.
"Thuở đời nay, yêu thương ai đó là sai trái sao chị?"
Dứt lời, Kiều Trang lạnh lùng đi vào trong tiệm, không thèm ngó ngàng Thu Phượng thêm giây khắc nào.
Bỏ lại cô đứng đó như bị trời trồng, đầu óc không ngừng vang lên thanh âm câu hỏi ấy "Thuở đời nay, yêu thương ai đó là sai trái sao chị?"
Người cũng đã đi vào bên trong rồi, mình còn ở lại làm chi nữa? Thu Phượng nhất thời đúng là khó tiếp nhận tư tưởng mới mẻ này, nhưng lạ lùng thay chính bản thân cô cũng không biết nó sai là sai ở đâu? Chỉ vì hai thân thể đều là nữ giới nên mới sai? Nhưng trái tim và dòng máu đỏ thì đâu phân biệt nam nữ...
Cô rảo bước, thẩn thờ như kẻ mất hồn, bao nhiêu quyển sách đã đọc đều không có trang nào dòng nào dạy cho cô cách xử lý hoàn cảnh trớ trêu này.
Vốn định đến đây làm hòa với Kiều Trang nhưng rốt cuộc lại khiến người ta càng thêm tức giận.
Khi mặt trời khuất biệt nhường chỗ cho trăng sao kéo tới, phố xá Sài Thành lại nhộn nhịp theo một kiểu rất riêng, khác hẳn ban ngày, tối đến là không gian lấp lánh muôn ánh điện câu, tiếng nhạc du dương phát ra từ mấy phòng trà, vũ trường thu hút kẻ lạc lối bơ vơ.
Thu Phượng lang thang mãi thì ra đến một bờ kênh vắng lặng, mặt trăng soi bóng in hình xuống dòng nước bạc đang lững lờ trôi. Cô đã suy nghĩ đến tận bây giờ, càng nghĩ lại càng rơi vào ngõ cụt, thấy có chiếc ghế đá trơ trọi, Thu Phượng bước tới vén tà áo dài ngồi xuống, bên tai vẫn văng vẳng tiếng huyên náo xa xa nhưng nơi này thì tuyệt nhiên thanh tĩnh.
Chợt, có cơn gió đêm lồng lộng thổi qua khiến cho cô bất giác rùng mình, khí lạnh xâm nhập vào thân thể vốn đã sắp rã rời rồi. Bỗng nhiên, từ sau lưng có vòng tay ai đó nhẹ nhàng vươn tới khoác lên vai cô chiếc áo măng tô dày dặn, Thu Phượng giật mình chộp lấy cổ tay kẻ giấu mặt, thì...
Hóa ra không ai xa lạ, người này chính là Kiều Trang!
"Em?..."
"Không là tôi thì chị mong là ai?"
Thu Phượng không đáp, cô trầm ngâm ngó ra dòng kênh trước mặt.
Kiều Trang chủ động ngồi xuống bên cạnh cô, hai người cứ như vậy lặng lẽ bên nhau, không ai nói ai lời nào trôi qua gần cả tiếng đồng hồ.
"Đi khách sạn với tôi."
Quả nhiên Kiều Trang vẫn luôn là người con gái có cá tính quái đản, cô nói năng chưa từng kiêng kỵ bất cứ chi, lời lẽ đáng xấu hổ, có cho tiền cũng chưa chắc có đứa con gái nào dám công khai mở miệng vậy mà cũng để cô nhẹ nhàng thốt ra như phỏng như không.
"Ranh con, em có biết mắc cỡ rứa?"
"Không biết, tôi kêu chị đi khách sạn để tắm rửa thay đồ sạch sẽ, tự chị nghĩ sâu xa thôi."
"Em!..."
Thu Phượng lại lần nữa không đành chịu thua, đáp.
"Ừ, quả vậy, dù có vào khách sạn thì em cũng dám làm chi tôi mô."
Kiều Trang cũng không có trả lời, cô dửng dưng xách chiếc vali nhỏ nãy giờ mang theo đi.
"Chị đã nói vậy thì sợ gì không dám đi với tôi."
"Đi thì đi."
Thu Phượng nghĩ cũng chưa từng nghĩ Kiều Trang thật sự có thể làm gì mình.
...
Sóng bước bên nhau, Thu Phượng luồn tay muốn thay Kiều Trang xách chiếc vali nhỏ, cô nàng cũng không ý kiến, cứ vậy để cho Thu Phượng xách.
Họ chọn một khách sạn gần Chợ Lớn, vì tiện đường và cũng vì ở khu này không ai thèm để ý ai ngoài tiền bạc.
Căn phòng nằm ở tầng ba, có ban công nhìn xuống khu chợ bên dưới, nếu không đóng kín cửa vẫn sẽ nghe rõ mồn một tiếng bán buôn nhộn nhịp, nhưng với thiết kế đặc biệt của tay thợ người Hoa, một khi cánh cửa chính và cửa sổ đã bị đóng lại thì chắc chắn không để âm thanh nào lọt vào trong làm phiền.
Cả âm thanh từ trong truyền ra cũng không hề có.
Thu Phượng đem chiếc áo măng tô mà Kiều Trang khoác cho mình móc lên sào, cô cởi vài ba cúc áo để dễ thở hơn, ngã lưng nằm xuống chiếc giường êm ái như vừa trút cạn phần sức lực cuối cùng.
Vì khách sạn nằm trong khu phố Tàu nên cách bày trí cũng hết sức Trung Hoa, với ga nệm màu đỏ, bốn góc giường có rèm hồng phủ xuống khi đi ngủ, lồng đèn với ánh nến lập lòe long lanh, trưng bày bình hoa ấm trà đều là loại gốm sứ thượng hạng. Trong phòng còn có một nhà tắm nhỏ, phải biết thời bấy giờ loại phòng khách sạn có cả nhà tắm riêng tư giá thuê sẽ đắt đỏ ra sao, nhưng Kiều Trang tự nhận mình không có gì ngoài điều kiện, nếu thua chỉ có thể cam nhường một mình Dạ Lý.
Bởi lẽ có câu "Phi thương bất phú" mẹ con cô phú quý nhờ việc kinh doanh, chỉ là thua bởi quyền lực mà Dạ Lý sở hữu từ ông ngoại đốc phủ kia.
Kiều Trang mở vali mang ra mấy bộ váy áo treo lên.
"Là tôi chọn cho chị, chắc chắn mặc vừa, tắm rửa thay đồ rồi nghỉ ngơi thôi."
Hai người chưa từng mở lời đề cập với nhau, nhưng khi Thu Phượng chấp nhận đi cùng Kiều Trang vậy cũng có nghĩa đêm nay cô sẽ qua đêm bên ngoài, không về nhà Dạ Lý.
"Đây, bộ này mặc ngủ sẽ thoải mái, giống áo bà ba, chị mặc sẽ quen hơn."
Thu Phượng nhận lấy, đó là một bộ pyjama màu tím hoa lục bình.
"Cảm ơn, em chu đáo hơn chị tưởng."
Thu Phượng mỉm cười trêu Kiều Trang.
"Vì chị chưa từng tìm hiểu tôi."
Lời này làm cô câm lặng, đành lặng lẽ ôm bộ đồ đi tắm rửa.
...
Tiếng xối nước bên trong truyền đến tai Kiều Trang, cô không nhanh không chậm chốt cửa chính, lại khóa luôn cửa sổ, cổ họng ngâm nga vài giai điệu không tên. Từng cử chỉ đều từ tốn nhưng dứt khoát, tiến đến đối diện tấm gương đồng, cô nhẹ nhàng trút bỏ từng lớp váy áo cho đến khi hình ảnh phản chiếu trong gương là một thiếu nữ loã lồ kiều diễm.
Đưa Nam Sa lên phòng nghỉ ngơi, Dạ Lý xem qua sắc mặt nàng đã khá khẩm hơn thì cũng được phần yên tâm.
"Chị giận em sao, cô hai?"
Ả khe khẽ thở dài, vươn tay chạm vào gò má nàng phơn phớt ấm.
"Không có."
Đoạn, ả rời đi, mấy ngón tay lướt qua sườn mặt nàng còn đọng lại chút vấn vương.
"Em nghỉ ngơi cho tốt, sớm mai chúng ta về nhà."
Vừa định mở cửa phòng bước ra thì đã nghe tiếng gõ lộc cộc từ bên ngoài vọng vào, người đến là Thu Phượng, cô đứng ngay ngạch cửa chủ động mở lời hỏi Dạ Lý.
"Em viết dùm chị địa chỉ nhà Kiều Trang, được không?"
"Nhà Kiều Trang? Chị muốn đến đó để làm gì?"
Thu Phượng không trả lời mà chỉ nhìn Dạ Lý chăm chăm, hỏi ngược lại.
"Em viết dùm chị được không?"
"Chị chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Cảm thấy không khí lại sắp sửa trở nên căng thẳng không đáng, Nam Sa đứng dậy tiến tới, nàng đứng bên cạnh ả thỏ thẻ khuyên.
"Chắc chị Phượng có việc tìm chị Trang thôi, chị viết giúp chỉ đi mà, rồi lên phòng chơi với em, em không cần nghỉ ngơi gì đâu."
Có lời này của Nam Sa như suối mật rót vào tai mới khiến Dạ Lý chịu thu lại ánh mắt sắc lẹm đang đối nghịch cùng Thu Phượng, ả chỉ "Ừ" một tiếng cụt lủng rồi sải bước đi xuống phòng khách phía dưới lầu.
Thu Phượng lịch sự cảm ơn Nam Sa, xong cũng liền bước theo.
Đợi khi cô xuống lầu thì Dạ Lý đã viết xong địa chỉ rồi, ả đặt mảnh giấy trên bàn, lấy cây bút dằn lên, còn mình thì loay hoay ở đằng sau bếp chuẩn bị mang cà mên đựng cháo và thuốc lên cho Nam Sa.
Thu Phượng cầm lấy mảnh giấy, cũng không thèm tỏ thái độ gì lập tức bước ra khỏi nhà dựa theo địa chỉ mà tìm Kiều Trang. Cô vẫn chưa tắm rửa thay đồ chi cả, cứ như vậy một thân y như mới từ chiến trường trở về lang thang khắp phố ngó tìm, người qua kẻ lại nhìn thấy Thu Phượng thì không khỏi hồ nghi, họ dị nghị đằng sau lưng cô không biết bao nhiêu lời bàn tán.
Tản chiều, tà dương phủ lên Sài Gòn tấm áo màu cam đỏ tịch mịch, bóng Thu Phượng đổ dài trên mặt đường lát đá đứng trước cửa tiệm váy áo nhà Kiều Trang. Đúng là địa chỉ này rồi, quả là một tiệm y phục đầy màu sắc hoa cỏ, thơ như chính phong cách thời trang mà chủ nhân của nó theo đuổi.
Cô do dự, định bước vào rồi lại thôi.
Nhưng khi mới vừa trở gót thì thình lình sau lưng vang lên tiếng gọi, giọng điệu mà bây giờ đã trở nên thân quen biết mấy.
"Chị Thu Phượng?"
Thu Phượng ngập ngừng, cô chậm chạp xoay lại, nở ra nụ cười gượng gạo lạ lùng.
"Nhà em ở đây rứa? Thật trùng hợp."
Làm bộ làm tịch, chính mình còn không lừa được mình thì thử hỏi dối gạt được ai? Kiều Trang rũ mi nhìn thấy mảnh giấy đề dòng chữ nhỏ Thu Phượng cầm trên tay thì liền đoán được rồi.
"Còn chưa thay đồ đã gấp gáp đi đến đây tìm em, chị nhớ em sao?"
Biết rằng trời đã về chiều nhưng phố xá Sài Gòn trước nay có bao giờ vắng vẻ? Qua lại vẫn tấp nập nữ tú nam thanh, ấy vậy mà Kiều Trang không hề kiêng kỵ, cô thẳng thắn hỏi.
Thu Phương đợi một gia đình nọ dạo bước ngang qua rồi mới thấp giọng trả lời.
"Ừm nhớ em."
Chỉ thấy Kiều Trang bật cười như vừa được chứng kiến vở hài kịch đặc sắc lắm. Cô bấy giờ vận váy áo hồng phấn, sạch sẽ tinh khôi cười đến run bờ vai nhỏ.
"Em cười chi rứa?"
"Em cười chị, chị quá xấu xa tàn nhẫn. Đã không thương em mà còn dám thốt lời nhung nhớ, rồi chừng nào chị sẽ lại bảo rằng em hiểu lầm nữa đây, chị Phượng?"
Thu Phượng hơi ngẩn người, cô tiến lại trước mặt Kiều Trang, lập tức khiến đối phương vô thức im bặt.
"Em thật sự có loại tình cảm sai trái đó với chị?"
"Như thế nào là sai trái?"
"Âm dương đảo lộn, con gái thương con gái là đồi phong bại tục."
Kiều Trang cười lạnh, cô thật quá thất vọng với Thu Phượng.
"Thì ra chị đến đây để mắng nhiếc tôi, nếu vậy thì không cần nói thêm. Nhưng trước khi chúng ta từ giã tôi muốn mở mang kiến thức cho chị, từ nhỏ tôi đã được dạy rằng chỉ có thù hận oán ghét, gây nên đau khổ cho tha nhân và phản bội dân tộc mới là đồi phong bại tục, bằng như yêu thương và muốn được bên cạnh một người bằng hết lòng hết dạ thì không hề sai trái."
Đoạn, Kiều Trang thấp giọng, hỏi lại Thu Phượng.
"Thuở đời nay, yêu thương ai đó là sai trái sao chị?"
Dứt lời, Kiều Trang lạnh lùng đi vào trong tiệm, không thèm ngó ngàng Thu Phượng thêm giây khắc nào.
Bỏ lại cô đứng đó như bị trời trồng, đầu óc không ngừng vang lên thanh âm câu hỏi ấy "Thuở đời nay, yêu thương ai đó là sai trái sao chị?"
Người cũng đã đi vào bên trong rồi, mình còn ở lại làm chi nữa? Thu Phượng nhất thời đúng là khó tiếp nhận tư tưởng mới mẻ này, nhưng lạ lùng thay chính bản thân cô cũng không biết nó sai là sai ở đâu? Chỉ vì hai thân thể đều là nữ giới nên mới sai? Nhưng trái tim và dòng máu đỏ thì đâu phân biệt nam nữ...
Cô rảo bước, thẩn thờ như kẻ mất hồn, bao nhiêu quyển sách đã đọc đều không có trang nào dòng nào dạy cho cô cách xử lý hoàn cảnh trớ trêu này.
Vốn định đến đây làm hòa với Kiều Trang nhưng rốt cuộc lại khiến người ta càng thêm tức giận.
Khi mặt trời khuất biệt nhường chỗ cho trăng sao kéo tới, phố xá Sài Thành lại nhộn nhịp theo một kiểu rất riêng, khác hẳn ban ngày, tối đến là không gian lấp lánh muôn ánh điện câu, tiếng nhạc du dương phát ra từ mấy phòng trà, vũ trường thu hút kẻ lạc lối bơ vơ.
Thu Phượng lang thang mãi thì ra đến một bờ kênh vắng lặng, mặt trăng soi bóng in hình xuống dòng nước bạc đang lững lờ trôi. Cô đã suy nghĩ đến tận bây giờ, càng nghĩ lại càng rơi vào ngõ cụt, thấy có chiếc ghế đá trơ trọi, Thu Phượng bước tới vén tà áo dài ngồi xuống, bên tai vẫn văng vẳng tiếng huyên náo xa xa nhưng nơi này thì tuyệt nhiên thanh tĩnh.
Chợt, có cơn gió đêm lồng lộng thổi qua khiến cho cô bất giác rùng mình, khí lạnh xâm nhập vào thân thể vốn đã sắp rã rời rồi. Bỗng nhiên, từ sau lưng có vòng tay ai đó nhẹ nhàng vươn tới khoác lên vai cô chiếc áo măng tô dày dặn, Thu Phượng giật mình chộp lấy cổ tay kẻ giấu mặt, thì...
Hóa ra không ai xa lạ, người này chính là Kiều Trang!
"Em?..."
"Không là tôi thì chị mong là ai?"
Thu Phượng không đáp, cô trầm ngâm ngó ra dòng kênh trước mặt.
Kiều Trang chủ động ngồi xuống bên cạnh cô, hai người cứ như vậy lặng lẽ bên nhau, không ai nói ai lời nào trôi qua gần cả tiếng đồng hồ.
"Đi khách sạn với tôi."
Quả nhiên Kiều Trang vẫn luôn là người con gái có cá tính quái đản, cô nói năng chưa từng kiêng kỵ bất cứ chi, lời lẽ đáng xấu hổ, có cho tiền cũng chưa chắc có đứa con gái nào dám công khai mở miệng vậy mà cũng để cô nhẹ nhàng thốt ra như phỏng như không.
"Ranh con, em có biết mắc cỡ rứa?"
"Không biết, tôi kêu chị đi khách sạn để tắm rửa thay đồ sạch sẽ, tự chị nghĩ sâu xa thôi."
"Em!..."
Thu Phượng lại lần nữa không đành chịu thua, đáp.
"Ừ, quả vậy, dù có vào khách sạn thì em cũng dám làm chi tôi mô."
Kiều Trang cũng không có trả lời, cô dửng dưng xách chiếc vali nhỏ nãy giờ mang theo đi.
"Chị đã nói vậy thì sợ gì không dám đi với tôi."
"Đi thì đi."
Thu Phượng nghĩ cũng chưa từng nghĩ Kiều Trang thật sự có thể làm gì mình.
...
Sóng bước bên nhau, Thu Phượng luồn tay muốn thay Kiều Trang xách chiếc vali nhỏ, cô nàng cũng không ý kiến, cứ vậy để cho Thu Phượng xách.
Họ chọn một khách sạn gần Chợ Lớn, vì tiện đường và cũng vì ở khu này không ai thèm để ý ai ngoài tiền bạc.
Căn phòng nằm ở tầng ba, có ban công nhìn xuống khu chợ bên dưới, nếu không đóng kín cửa vẫn sẽ nghe rõ mồn một tiếng bán buôn nhộn nhịp, nhưng với thiết kế đặc biệt của tay thợ người Hoa, một khi cánh cửa chính và cửa sổ đã bị đóng lại thì chắc chắn không để âm thanh nào lọt vào trong làm phiền.
Cả âm thanh từ trong truyền ra cũng không hề có.
Thu Phượng đem chiếc áo măng tô mà Kiều Trang khoác cho mình móc lên sào, cô cởi vài ba cúc áo để dễ thở hơn, ngã lưng nằm xuống chiếc giường êm ái như vừa trút cạn phần sức lực cuối cùng.
Vì khách sạn nằm trong khu phố Tàu nên cách bày trí cũng hết sức Trung Hoa, với ga nệm màu đỏ, bốn góc giường có rèm hồng phủ xuống khi đi ngủ, lồng đèn với ánh nến lập lòe long lanh, trưng bày bình hoa ấm trà đều là loại gốm sứ thượng hạng. Trong phòng còn có một nhà tắm nhỏ, phải biết thời bấy giờ loại phòng khách sạn có cả nhà tắm riêng tư giá thuê sẽ đắt đỏ ra sao, nhưng Kiều Trang tự nhận mình không có gì ngoài điều kiện, nếu thua chỉ có thể cam nhường một mình Dạ Lý.
Bởi lẽ có câu "Phi thương bất phú" mẹ con cô phú quý nhờ việc kinh doanh, chỉ là thua bởi quyền lực mà Dạ Lý sở hữu từ ông ngoại đốc phủ kia.
Kiều Trang mở vali mang ra mấy bộ váy áo treo lên.
"Là tôi chọn cho chị, chắc chắn mặc vừa, tắm rửa thay đồ rồi nghỉ ngơi thôi."
Hai người chưa từng mở lời đề cập với nhau, nhưng khi Thu Phượng chấp nhận đi cùng Kiều Trang vậy cũng có nghĩa đêm nay cô sẽ qua đêm bên ngoài, không về nhà Dạ Lý.
"Đây, bộ này mặc ngủ sẽ thoải mái, giống áo bà ba, chị mặc sẽ quen hơn."
Thu Phượng nhận lấy, đó là một bộ pyjama màu tím hoa lục bình.
"Cảm ơn, em chu đáo hơn chị tưởng."
Thu Phượng mỉm cười trêu Kiều Trang.
"Vì chị chưa từng tìm hiểu tôi."
Lời này làm cô câm lặng, đành lặng lẽ ôm bộ đồ đi tắm rửa.
...
Tiếng xối nước bên trong truyền đến tai Kiều Trang, cô không nhanh không chậm chốt cửa chính, lại khóa luôn cửa sổ, cổ họng ngâm nga vài giai điệu không tên. Từng cử chỉ đều từ tốn nhưng dứt khoát, tiến đến đối diện tấm gương đồng, cô nhẹ nhàng trút bỏ từng lớp váy áo cho đến khi hình ảnh phản chiếu trong gương là một thiếu nữ loã lồ kiều diễm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương