Nam Ai
Chương 28: Trả lại nụ hôn
Cánh cửa nhà tắm hé mở, Kiều Trang chậm rãi bước vào, giữa làn hơi nước mờ mờ, dáng hình cô hiện ra như ả yêu nữ đập thẳng vào mắt Thu Phượng.
Bị giật mình, theo phản ứng tự nhiên Thu Phượng lập tức chộp lấy chiếc khăn tắm quấn ngang thân che đi mình đang ướt át loã thể.
"Em làm chi rứa?! Sao lại vào đây?..."
Kiều Trang nhàn nhạt đáp, trong khi vẫn từng bước tiến đến trước mặt Thu Phượng.
"Tôi đi tắm."
"Nhưng chị đang tắm, em không thể đợi ư?"
"Không, tắm khuya tôi lạnh."
Kiều Trang nhìn cô đăm đăm, ánh mắt phẳng lặng không rõ được cảm xúc lúc này.
Rồi cô nàng ngồi xuống vốc nước trong chậu rưới lên hõm cổ trắng ngần làm từng giọt lăn dài trên làn da mướt mát, chảy xuống và đọng lại ở hai điểm hồng nhuận nơi bầu ngực.
Cảnh tượng này khiến cho Thu Phượng ngộp ngạt vô cùng, không cần nhìn gương nhưng cô vẫn chắc bẩm gò má mình đã phiếm hồng không cách gì che giấu.
"Chị tắm xong rồi, ra ngoài đây."
Cố ý lẩn tránh nhưng một lời tiếp theo của Kiều Trang đã khiến cô khựng lại.
"Chị định ngâm mình trong bồn nước nóng này phải không? Ngâm chung đi."
Dứt lời, Kiều Trang bèn bước vào chiếc bồn tắm ngập đầy nước nóng ấm áp, khi ngón chân cô chạm vào mặt nước làm nó gờn gợn sóng, Thu Phượng nghe như nhịp đập trái tim mình cũng run rẩy theo từng cơn.
Kiều Trang không cao nhưng vóc dáng đẹp vô cùng, từng đường nét trên thân cô đều mềm mại mỏng manh, đúng chuẩn con gái Á Đông. Và tất nhiên cô biết thế mạnh của mình, không từ thủ đoạn, thậm chí nếu phải tận dụng đến cả nó cô vẫn muốn thực hiện để đánh gục người con gái mang tên Thu Phượng.
Lòng tự trọng bị tổn thương quá đỗi, sai trái sao? Đồi phong bại tục à? Đêm nay cô nhất quyết phải kéo theo Thu Phượng cùng rơi xuống vũng lầy tình ái này!
"Chị ngại ngùng không dám đối mặt với tôi? Chị sợ mình sẽ đánh mất bản thân vì tôi?"
Ngâm nửa thân mình trong bồn nước, Kiều Trang khép hờ mắt tận hưởng sự khoan khoái lan tràn, nhếch môi buông hờ một câu.
Quả nhiên, đánh trúng nội tâm Thu Phượng.
"Đều là đàn bà con gái, thứ em có thì chị cũng có, em quá đề cao bản thân rồi."
"Vậy ư? Vậy mà chị vẫn chạy trốn đó thôi."
Thu Phượng nhận ra được đây là quỷ kế mới toanh của Kiều Trang, nhưng lại mơ mơ hồ hồ không biết cụ thể cô ấy toan tính gì.
Hay chỉ cố ý muốn chọc mình ngượng ngùng xấu hổ?
Nếu vậy, Thu Phượng dứt khoát không thua.
Cô bỏ tấm khăn ra, để nó rơi xuống sàn, không nhanh không chậm tiến lại bước vào bồn tắm ngồi xuống phía đối diện Kiều Trang. Thân thể được làn nước nóng chăm sóc khiến tinh thần cả một đêm ngày rũ rượi phút chốc liền trở nên tỉnh táo.
Họ lần nữa rơi vào trầm mặc, như ở chiếc ghế đá ngoài bờ kênh vắng vẻ, không ai nói ai mà chỉ thinh lặng tận hưởng khoảnh khắc này.
Cho đến khi, Kiều Trang bắt đầu đi bước kế tiếp...
Dưới làn nước, bàn chân cô vươn tới cố ý chạm mấy đầu ngón chân vào vùng bụng phẳng lì của Thu Phượng, chậm rãi lướt nhẹ lên trên.
"Làm gì vậy?"
Thu Phượng mở bừng mắt, chộp lấy cổ chân Kiều Trang.
"Lỡ đụng trúng."
"Lỡ? Lỡ mà còn lướt lên trượt xuống?"
Kiều Trang cong môi, nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích không hề giấu giếm.
"Lỡ."
Thu Phượng bực dọc vô cùng, vì sao đứa nhỏ này cứ cư xử phóng túng tùy tiện như vậy? Chẳng lẽ cô ấy không được dạy rằng cuộc đời người đàn bà phải lấy trinh tiết làm đầu hay sao?
"Em thôi đi, đừng con nít như ni nữa."
"Không."
Dứt lời, Kiều Trang toan định dùng bàn chân còn lại tiếp tục động chạm thì bị cô đi trước một bước. Bàn tay còn đang giữ cổ chân kia càng thêm siết chặt, vừa nâng lên cao lại đồng thời tiến tới áp sát Kiều Trang.
Sợi gân ở chân bị căng ra làm cô đau đến ứa nước mắt, nhưng khiêu khích được Thu Phượng tới gần thế này xem như cũng đã thành công.
Với khoảng cách vô cùng gần gũi, trên dưới dây dưa đã vậy người bên dưới còn đang bị nắm chân nhấc lên khiến cho tư thế càng thêm phần xấu hổ.
"Gấp gáp quá, nhưng chị đang làm tôi đau."
Kiều Trang mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển ẩn hiện bóng hình Thu Phượng bên trong. Cô cảm thấy mình cũng hơi quá đáng, bèn buông chân Kiều Trang ra, vừa định tách rời thì đã bị cô nàng câu lại, đôi chân thon quấn quanh vòng eo Thu Phượng khẽ siết không cho cô kịp thời đào tẩu.
"Tránh ra, như thế ni còn ra thể thống chi?!!"
Thu Phượng vùng lên nhưng ngay lập tức bị Kiều Trang ôm cổ ghì xuống, rướn người áp đôi môi nhạt son ươn ướt nước trao hôn. Cô nàng tỏ ra vô cùng mãnh liệt, đến mức dường như cuồng dại trong chính nụ hôn này, môi lưỡi điên cuồng cướp lấy hơi thở lẫn mật ngọt nơi Thu Phượng.
Nếu thực sự muốn tránh, Thu Phượng có tránh được không? Tất nhiên là có.
Nếu thực sự muốn ngăn cản Kiều Trang, Thu Phượng có ngăn được không? Tất nhiên là có.
Nhưng bây giờ cô lại chống cự một cách yếu ớt, càng vùng vẫy lại càng phải cọ xát da thịt vào nhau, càng đốt lên ngọn lửa cấm kỵ.
"..Ưm...đừng..."
Kiều Trang không quan tâm, chiếc lưỡi của cô chặn lấy lời nói vừa mới thốt ra còn chưa kịp trọn vẹn, đem nó biến thành thứ thanh âm ngâm nga như lời nguyện cầu đầy bất lực.
Hai người chỉ tách nhau khi hơi thở sắp sửa đứt đoạn, Thu Phượng lập tức lui lại đằng sau, thở hổn hển như người vừa bị truy đuổi trên một quãng đường dài.
Môi Kiều Trang sưng đỏ, cô liếm lấy vệt nước Thu Phượng để lại trên khoé miệng mình. Cười ngây dại, bộ dạng dâm đãng đến mức khiến cho Thu Phượng rối bời lòng dạ.
"Trả lại cho chị nụ hôn đầu mà chị đã cướp mất của tôi."
"Được, trả rồi, vậy chị và em không ai nợ ai nữa, đừng làm ra những chuyện dơ bẩn với chị!"
Thu Phượng cả giận, rời khỏi bồn tắm quấn khăn ra ngoài.
Bỏ lại Kiều Trang ngồi đó khom lưng bó gối, tự ôm lấy chính mình đã thương tích chằng chịt con tim.
Dơ bẩn sao? Là ai đã cướp lấy nụ hôn ban đầu của cô? Là ai đã gieo vào lòng cô hy vọng? Đối với Thu Phượng, tất cả chỉ như một hình thức trừng phạt đứa trẻ hư hỏng Kiều Trang, nhưng đối với Kiều Trang thì lại ngu ngơ tin là chân ý.
Và giờ đây, Thu Phượng bảo rằng cô làm trò dơ bẩn.
Vậy cô cũng muốn cho cô ấy biết như thế nào mới thật sự là dơ bẩn!
...
Khi Kiều Trang rời khỏi nhà tắm thì cô trông thấy Thu Phượng vẫn ở đây, vận bộ pyjama nằm đắp mền xoay lưng về phía cô tựa như đang ngủ.
Tự dưng, cô thấy đau lòng quá, vì sao người con gái này lại không thể yêu thương mình chứ?
Đem bộ váy ngủ màu trắng ngà mỏng manh mặc vào, lụa là đắp lên thân càng khiến dáng dấp Kiều Trang lả lơi phóng đãng. Giả như lúc này Thu Phượng là một người đàn ông, vậy chắc chắn không thể nào kiềm chế, có điều Thu Phượng là Thu Phượng, Kiều Trang cũng chẳng cần cô ấy giống với đàn ông.
Đối với Kiều Trang, Thu Phượng dẫu sỉ vả cô thì vẫn tốt hơn trăm vạn ngàn đàn ông nhân thế.
Mắt thấy căn phòng này bày trí lấy tông màu đỏ làm chủ đạo, lại còn treo đèn lồng bên song. Bất giác đặt bàn tay lên tấm mền đỏ thẫm vuốt ve, Kiều Trang cứ ngỡ như đây là căn phòng tân hôn dành cho đôi lứa.
Nếu quả thật là phòng tân hôn thì tốt biết mấy, Kiều Trang thật muốn gả cho Thu Phượng, dù thời gian gặp gỡ chưa được bao lâu nhưng cô vẫn biết đời này khó mà lãng quên.
Đáng tiếc, Thu Phượng lại dửng dưng vô tâm vô cảm như vậy.
"Chị Thu Phượng, chị ngủ chưa?"
Không có tiếng trả lời.
"Chị Phượng, chị...ngủ chưa?"
"Chưa ngủ."
Nghe tiếng trả lời, Kiều Trang âm thầm mừng rơn.
Thực tế việc Thu Phượng tuy giận mà còn ở lại đã là đối với cô có phần thâm ý, chỉ là không muốn thừa nhận mà cũng không biết phải thừa nhận thế nào. Thu Phượng rối bời, không sợ Kiều Trang nhưng cũng không hiểu rốt cuộc giữa hai người con gái thật sự có thể nảy sinh loại tình cảm này?
"Chị chưa ăn tối, dậy ăn cái bánh đi rồi hẵng ngủ, em có mang theo đây."
Kiều Trang nhỏ giọng bảo ban.
"Em ăn đi, chị không đói."
"Ăn một chút thôi, kẻo bị xót bụng thì khổ."
Thu Phượng muốn từ chối lắm, nhưng quả thật bao tử đang cồn cào réo rắt than rồi.
"Ừm, ăn chút cũng được."
Hất mền ngồi dậy, mắt thấy Kiều Trang mang từ trong ngăn kéo vali ra một bịch giấy kiếng gói đầy những chiếc bánh quy nho nhỏ trông vừa đáng yêu lại vừa ngon lành, Thu Phượng càng nghe rõ tiếng bụng mình kêu réo, bởi vốn cả ngày nay cô chỉ ăn một bữa qua loa duy nhất ở bệnh xá lúc ban sáng mà thôi.
"Vali của em cũng vạn năng thật."
Kiều Trang chỉ mỉm cười coi như đáp lại, đưa bịch bánh cho Thu Phượng, lòng không khỏi âm thầm tự nhủ "Dĩ nhiên rồi, còn vạn năng hơn những gì chị nghĩ."
"Em cũng ăn một cái đi."
Thu Phượng đưa một chiếc bánh quy có nho khô cho Kiều Trang nhưng cô liền lắc đầu từ chối.
"Chị ăn đi, em ăn hồi chiều rồi, vả lại không quen ăn đồ ngọt ban khuya."
"Dĩ nhiên rồi, tất cả những chiếc bánh này đều chỉ dành cho một mình chị thôi đó Thu Phượng." Kiều Trang quỷ quyệt cười thầm.
Trước nay, cô luôn vì mình mà bốc đồng, cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Sự việc của Dạ Lý và Nam Sa chưa đủ khiến Kiều Trang rút ra kinh nghiệm, vậy thì sự việc lần này chắc chắn sẽ để lại một vết thương sâu đậm muôn đời không thể lành lặn trong cô.
Kiều Trang, cô chủ nhỏ bị chiều đến hư hỏng hồ đồ.
Kiều Trang, sẽ có lúc cô hối hận vì hành động đêm nay.
Nhưng đến lúc đó thì mọi việc đã đi quá xa rồi, và cái giá phải trả thì quá ư đắt đỏ.
Bị giật mình, theo phản ứng tự nhiên Thu Phượng lập tức chộp lấy chiếc khăn tắm quấn ngang thân che đi mình đang ướt át loã thể.
"Em làm chi rứa?! Sao lại vào đây?..."
Kiều Trang nhàn nhạt đáp, trong khi vẫn từng bước tiến đến trước mặt Thu Phượng.
"Tôi đi tắm."
"Nhưng chị đang tắm, em không thể đợi ư?"
"Không, tắm khuya tôi lạnh."
Kiều Trang nhìn cô đăm đăm, ánh mắt phẳng lặng không rõ được cảm xúc lúc này.
Rồi cô nàng ngồi xuống vốc nước trong chậu rưới lên hõm cổ trắng ngần làm từng giọt lăn dài trên làn da mướt mát, chảy xuống và đọng lại ở hai điểm hồng nhuận nơi bầu ngực.
Cảnh tượng này khiến cho Thu Phượng ngộp ngạt vô cùng, không cần nhìn gương nhưng cô vẫn chắc bẩm gò má mình đã phiếm hồng không cách gì che giấu.
"Chị tắm xong rồi, ra ngoài đây."
Cố ý lẩn tránh nhưng một lời tiếp theo của Kiều Trang đã khiến cô khựng lại.
"Chị định ngâm mình trong bồn nước nóng này phải không? Ngâm chung đi."
Dứt lời, Kiều Trang bèn bước vào chiếc bồn tắm ngập đầy nước nóng ấm áp, khi ngón chân cô chạm vào mặt nước làm nó gờn gợn sóng, Thu Phượng nghe như nhịp đập trái tim mình cũng run rẩy theo từng cơn.
Kiều Trang không cao nhưng vóc dáng đẹp vô cùng, từng đường nét trên thân cô đều mềm mại mỏng manh, đúng chuẩn con gái Á Đông. Và tất nhiên cô biết thế mạnh của mình, không từ thủ đoạn, thậm chí nếu phải tận dụng đến cả nó cô vẫn muốn thực hiện để đánh gục người con gái mang tên Thu Phượng.
Lòng tự trọng bị tổn thương quá đỗi, sai trái sao? Đồi phong bại tục à? Đêm nay cô nhất quyết phải kéo theo Thu Phượng cùng rơi xuống vũng lầy tình ái này!
"Chị ngại ngùng không dám đối mặt với tôi? Chị sợ mình sẽ đánh mất bản thân vì tôi?"
Ngâm nửa thân mình trong bồn nước, Kiều Trang khép hờ mắt tận hưởng sự khoan khoái lan tràn, nhếch môi buông hờ một câu.
Quả nhiên, đánh trúng nội tâm Thu Phượng.
"Đều là đàn bà con gái, thứ em có thì chị cũng có, em quá đề cao bản thân rồi."
"Vậy ư? Vậy mà chị vẫn chạy trốn đó thôi."
Thu Phượng nhận ra được đây là quỷ kế mới toanh của Kiều Trang, nhưng lại mơ mơ hồ hồ không biết cụ thể cô ấy toan tính gì.
Hay chỉ cố ý muốn chọc mình ngượng ngùng xấu hổ?
Nếu vậy, Thu Phượng dứt khoát không thua.
Cô bỏ tấm khăn ra, để nó rơi xuống sàn, không nhanh không chậm tiến lại bước vào bồn tắm ngồi xuống phía đối diện Kiều Trang. Thân thể được làn nước nóng chăm sóc khiến tinh thần cả một đêm ngày rũ rượi phút chốc liền trở nên tỉnh táo.
Họ lần nữa rơi vào trầm mặc, như ở chiếc ghế đá ngoài bờ kênh vắng vẻ, không ai nói ai mà chỉ thinh lặng tận hưởng khoảnh khắc này.
Cho đến khi, Kiều Trang bắt đầu đi bước kế tiếp...
Dưới làn nước, bàn chân cô vươn tới cố ý chạm mấy đầu ngón chân vào vùng bụng phẳng lì của Thu Phượng, chậm rãi lướt nhẹ lên trên.
"Làm gì vậy?"
Thu Phượng mở bừng mắt, chộp lấy cổ chân Kiều Trang.
"Lỡ đụng trúng."
"Lỡ? Lỡ mà còn lướt lên trượt xuống?"
Kiều Trang cong môi, nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích không hề giấu giếm.
"Lỡ."
Thu Phượng bực dọc vô cùng, vì sao đứa nhỏ này cứ cư xử phóng túng tùy tiện như vậy? Chẳng lẽ cô ấy không được dạy rằng cuộc đời người đàn bà phải lấy trinh tiết làm đầu hay sao?
"Em thôi đi, đừng con nít như ni nữa."
"Không."
Dứt lời, Kiều Trang toan định dùng bàn chân còn lại tiếp tục động chạm thì bị cô đi trước một bước. Bàn tay còn đang giữ cổ chân kia càng thêm siết chặt, vừa nâng lên cao lại đồng thời tiến tới áp sát Kiều Trang.
Sợi gân ở chân bị căng ra làm cô đau đến ứa nước mắt, nhưng khiêu khích được Thu Phượng tới gần thế này xem như cũng đã thành công.
Với khoảng cách vô cùng gần gũi, trên dưới dây dưa đã vậy người bên dưới còn đang bị nắm chân nhấc lên khiến cho tư thế càng thêm phần xấu hổ.
"Gấp gáp quá, nhưng chị đang làm tôi đau."
Kiều Trang mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển ẩn hiện bóng hình Thu Phượng bên trong. Cô cảm thấy mình cũng hơi quá đáng, bèn buông chân Kiều Trang ra, vừa định tách rời thì đã bị cô nàng câu lại, đôi chân thon quấn quanh vòng eo Thu Phượng khẽ siết không cho cô kịp thời đào tẩu.
"Tránh ra, như thế ni còn ra thể thống chi?!!"
Thu Phượng vùng lên nhưng ngay lập tức bị Kiều Trang ôm cổ ghì xuống, rướn người áp đôi môi nhạt son ươn ướt nước trao hôn. Cô nàng tỏ ra vô cùng mãnh liệt, đến mức dường như cuồng dại trong chính nụ hôn này, môi lưỡi điên cuồng cướp lấy hơi thở lẫn mật ngọt nơi Thu Phượng.
Nếu thực sự muốn tránh, Thu Phượng có tránh được không? Tất nhiên là có.
Nếu thực sự muốn ngăn cản Kiều Trang, Thu Phượng có ngăn được không? Tất nhiên là có.
Nhưng bây giờ cô lại chống cự một cách yếu ớt, càng vùng vẫy lại càng phải cọ xát da thịt vào nhau, càng đốt lên ngọn lửa cấm kỵ.
"..Ưm...đừng..."
Kiều Trang không quan tâm, chiếc lưỡi của cô chặn lấy lời nói vừa mới thốt ra còn chưa kịp trọn vẹn, đem nó biến thành thứ thanh âm ngâm nga như lời nguyện cầu đầy bất lực.
Hai người chỉ tách nhau khi hơi thở sắp sửa đứt đoạn, Thu Phượng lập tức lui lại đằng sau, thở hổn hển như người vừa bị truy đuổi trên một quãng đường dài.
Môi Kiều Trang sưng đỏ, cô liếm lấy vệt nước Thu Phượng để lại trên khoé miệng mình. Cười ngây dại, bộ dạng dâm đãng đến mức khiến cho Thu Phượng rối bời lòng dạ.
"Trả lại cho chị nụ hôn đầu mà chị đã cướp mất của tôi."
"Được, trả rồi, vậy chị và em không ai nợ ai nữa, đừng làm ra những chuyện dơ bẩn với chị!"
Thu Phượng cả giận, rời khỏi bồn tắm quấn khăn ra ngoài.
Bỏ lại Kiều Trang ngồi đó khom lưng bó gối, tự ôm lấy chính mình đã thương tích chằng chịt con tim.
Dơ bẩn sao? Là ai đã cướp lấy nụ hôn ban đầu của cô? Là ai đã gieo vào lòng cô hy vọng? Đối với Thu Phượng, tất cả chỉ như một hình thức trừng phạt đứa trẻ hư hỏng Kiều Trang, nhưng đối với Kiều Trang thì lại ngu ngơ tin là chân ý.
Và giờ đây, Thu Phượng bảo rằng cô làm trò dơ bẩn.
Vậy cô cũng muốn cho cô ấy biết như thế nào mới thật sự là dơ bẩn!
...
Khi Kiều Trang rời khỏi nhà tắm thì cô trông thấy Thu Phượng vẫn ở đây, vận bộ pyjama nằm đắp mền xoay lưng về phía cô tựa như đang ngủ.
Tự dưng, cô thấy đau lòng quá, vì sao người con gái này lại không thể yêu thương mình chứ?
Đem bộ váy ngủ màu trắng ngà mỏng manh mặc vào, lụa là đắp lên thân càng khiến dáng dấp Kiều Trang lả lơi phóng đãng. Giả như lúc này Thu Phượng là một người đàn ông, vậy chắc chắn không thể nào kiềm chế, có điều Thu Phượng là Thu Phượng, Kiều Trang cũng chẳng cần cô ấy giống với đàn ông.
Đối với Kiều Trang, Thu Phượng dẫu sỉ vả cô thì vẫn tốt hơn trăm vạn ngàn đàn ông nhân thế.
Mắt thấy căn phòng này bày trí lấy tông màu đỏ làm chủ đạo, lại còn treo đèn lồng bên song. Bất giác đặt bàn tay lên tấm mền đỏ thẫm vuốt ve, Kiều Trang cứ ngỡ như đây là căn phòng tân hôn dành cho đôi lứa.
Nếu quả thật là phòng tân hôn thì tốt biết mấy, Kiều Trang thật muốn gả cho Thu Phượng, dù thời gian gặp gỡ chưa được bao lâu nhưng cô vẫn biết đời này khó mà lãng quên.
Đáng tiếc, Thu Phượng lại dửng dưng vô tâm vô cảm như vậy.
"Chị Thu Phượng, chị ngủ chưa?"
Không có tiếng trả lời.
"Chị Phượng, chị...ngủ chưa?"
"Chưa ngủ."
Nghe tiếng trả lời, Kiều Trang âm thầm mừng rơn.
Thực tế việc Thu Phượng tuy giận mà còn ở lại đã là đối với cô có phần thâm ý, chỉ là không muốn thừa nhận mà cũng không biết phải thừa nhận thế nào. Thu Phượng rối bời, không sợ Kiều Trang nhưng cũng không hiểu rốt cuộc giữa hai người con gái thật sự có thể nảy sinh loại tình cảm này?
"Chị chưa ăn tối, dậy ăn cái bánh đi rồi hẵng ngủ, em có mang theo đây."
Kiều Trang nhỏ giọng bảo ban.
"Em ăn đi, chị không đói."
"Ăn một chút thôi, kẻo bị xót bụng thì khổ."
Thu Phượng muốn từ chối lắm, nhưng quả thật bao tử đang cồn cào réo rắt than rồi.
"Ừm, ăn chút cũng được."
Hất mền ngồi dậy, mắt thấy Kiều Trang mang từ trong ngăn kéo vali ra một bịch giấy kiếng gói đầy những chiếc bánh quy nho nhỏ trông vừa đáng yêu lại vừa ngon lành, Thu Phượng càng nghe rõ tiếng bụng mình kêu réo, bởi vốn cả ngày nay cô chỉ ăn một bữa qua loa duy nhất ở bệnh xá lúc ban sáng mà thôi.
"Vali của em cũng vạn năng thật."
Kiều Trang chỉ mỉm cười coi như đáp lại, đưa bịch bánh cho Thu Phượng, lòng không khỏi âm thầm tự nhủ "Dĩ nhiên rồi, còn vạn năng hơn những gì chị nghĩ."
"Em cũng ăn một cái đi."
Thu Phượng đưa một chiếc bánh quy có nho khô cho Kiều Trang nhưng cô liền lắc đầu từ chối.
"Chị ăn đi, em ăn hồi chiều rồi, vả lại không quen ăn đồ ngọt ban khuya."
"Dĩ nhiên rồi, tất cả những chiếc bánh này đều chỉ dành cho một mình chị thôi đó Thu Phượng." Kiều Trang quỷ quyệt cười thầm.
Trước nay, cô luôn vì mình mà bốc đồng, cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Sự việc của Dạ Lý và Nam Sa chưa đủ khiến Kiều Trang rút ra kinh nghiệm, vậy thì sự việc lần này chắc chắn sẽ để lại một vết thương sâu đậm muôn đời không thể lành lặn trong cô.
Kiều Trang, cô chủ nhỏ bị chiều đến hư hỏng hồ đồ.
Kiều Trang, sẽ có lúc cô hối hận vì hành động đêm nay.
Nhưng đến lúc đó thì mọi việc đã đi quá xa rồi, và cái giá phải trả thì quá ư đắt đỏ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương