Nam Ai

Chương 29: Ái ân lầm lạc



Khi ngọn lửa ấy được đốt lên, liệu lý trí nào có thể dập tắt?

Hơi thở, không bao giờ biết dối gian, vậy nên khi ta sợ hãi hay can đảm, chuẩn bị thốt lời thành thật hay giả trá, ta luôn hít vào thật sâu. Và hơi thở cũng đồng hành cùng ta trong đời sống này, làm minh chứng cho sự tồn tại và cho cả những phút giây tội lỗi.

Vậy nên, thay đổi bắt đầu từ hơi thở, lồng ngực Thu Phượng phập phồng, cảm nhận rõ rệt làn khí nóng ran đang dần dần xâm chiếm cơ thể.

Cô trở mình, quá khó khăn để yên giấc.

Cô hất tung mền ra cho khuây khỏa nhưng từng giọt mồ hôi long lanh như ngọc lại bắt đầu bịn rịn trên vầng trán. Cổ họng Thu Phượng khô khan, gắng nuốt xuống từng ngụm khí lạnh hòng mong dập đi cơn bỏng rát nội tâm này.

Kiều Trang nằm đó, cô lặng lẽ quan sát sự đổi thay, nhìn thấy vành tai Thu Phượng ửng lên đo đỏ, cô biết đã hết rồi con đường để quay đầu.

"Sao tự dưng nóng thế?"

Thu Phượng hỏi, chưa kịp đặt dấu hồ nghi về mấy chiếc bánh mới ăn hồi tối.

Kiều Trang vén tóc ngồi dậy, làn váy ngủ sa lụa mỏng manh dán trên người cô đập thẳng vào tầm mắt Thu Phượng khiến nhịp thở càng thêm nặng nề.

"Chị thấy nóng thì đừng đắp mền nữa."

Dứt lời, cô đem chiếc mền thẳng tay vứt xuống sàn, để lại một khoảng trống trải trên giường.

"Em làm cái chi rứa?"

Thu Phượng khó hiểu, nhưng giờ cô quá khó chịu bức rức để có tâm trí lên tiếng chất vấn. Loạng choạng chống tay ngồi dậy, cô day day vầng trán mình mong kéo về chút tỉnh táo trong khi tâm trí thì hình như đang dần bị lạc trôi.

Kiều Trang vươn mấy ngón tay lành lạnh sờ lên trán Thu Phượng,

Cái chạm này thình lình khiến trái tim Thu Phượng như tan ra thành một vũng nước xuân, vội vàng tránh đi dù âm thầm tiếc nuối. Tiếc nuối? Tiếc nuối cái gì? Tiếc nuối khi Kiều Trang vừa chạm vào mình ư?

Có lẽ là vậy, có lẽ...Thu Phượng khát vọng nhiều hơn...

Điều gì đó sai trái đang nhen nhóm không kiểm soát nổi, vậy mà Kiều Trang lại trông dửng dưng quá.

Thu Phượng nhìn cô, cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống, muốn lao tới xé nát chiếc váy ngủ này, muốn hai cơ thể áp sát vào nhau, chỉ là có mỗi Kiều Trang nhận ra thôi chớ Thu Phượng làm sao tự thấy được chính mình.

"Chị không cần phải kiềm chế, em cho phép mà."

Bỗng, Kiều Trang cười với cô, nụ cười trìu mến quá đỗi.

Bằng sự vô tri vô giác, Thu Phượng nhích người tới gần cô nàng, hai đôi môi lần nữa quấn quýt lấy nhau giữa cái đêm hoa lệ Sài Thành.

Họ cứ hôn...cứ hôn...

Bàn tay cứ cởi...cứ xé bất cứ lớp vải vóc chướng mắt nào...

Chỉ khi cơn đau kéo tới lan rộng khắp toàn thân thì mới níu về được chút tỉnh táo yếu đuối bên trong Thu Phượng.

Dường như tại một khoảnh khắc cô đã bàng hoàng và phẫn giận, nỗi đau đớn và xấu hổ cứ tiếp tục lan tràn. Cô biết mình đang lầm lạc, tội lỗi này chẳng có dòng sông nào rửa trôi cho nổi dù có đắm mình xuống đáy thiên thu.

Trên thân cô, Kiều Trang rù quến hơn ma quỷ, lẳng lơ hơn hồ ly. Không có nơi nào tư mật mà đôi môi cùng chiếc lưỡi ướt át ấy chưa chạm tới, cho đến tận khi nơi sâu kín nhất bị xé rách, Kiều Trang vẫn nhìn Thu Phượng mỉm cười bằng cái ánh nhìn đằm thắm chỉ nguyện vọng trao riêng mỗi người.

"D..Dừng lại đi..."

Thu Phượng nức nở giữa nỗi niềm uất ức và cơn khoái lạc.

Tất nhiên, Kiều Trang không dừng, còn chi đâu nữa để mà dừng, họ không thể quay đầu hối hận được nữa. Đêm nay, trong vũng lầy này, nếu có nhơ nhuốc vậy hãy nhơ nhuốc cùng nhau, và giả như hôm sau ban mai ló dạng có chết lịm cùng bóng tối đêm nay thì vẫn xin cho được chết đi chung cùng, trên chiếc giường 'tân hôn' này.

Gối chăn nhàu nhĩ quá, da thịt con gái mềm mại quá, những tư thế kia cũng đáng xấu hổ quá nhưng không ai muốn dừng lại. Mặc cho Thu Phượng đã bảo bao nhiêu lần thì hoặc giả vì chất thuốc mà chính bản thân cô cũng chưa bao giờ chậm nhịp.

"Đau quá...Trang..."



Thu Phượng rên xiết bên tai Kiều Trang, bám víu vào cô như cái phao cứu sinh duy nhất đang lênh đênh giữa biển cả muôn trùng.

"Sẽ chóng qua thôi."

Dứt lời, Kiều Trang hổn hển hôn lên cánh hoa, nhẹ nhàng ve vuốt nó xoa dịu.

"...Tại sao?..."

Thu Phượng gần như sắp sửa bật khóc.

"Vì em thương chị, thương hết cả thân thể và cuộc đời em."

Khi hai ánh mắt chạm nhau, có lẽ Thu Phượng biết rằng Kiều Trang không dối trá, bây giờ cô ấy rất thật, thật hơn bất cứ phút giây nào khi trước.

Kiều Trang bồng bột thật, nhưng cô đã yêu rồi thì cũng là thật.

Giày vò Thu Phượng đến tả tơi vậy mà Kiều Trang vẫn chẳng có ý định dừng lại.

Cô liếm láp thỏ thẻ bên tai người con gái mình hết lòng thương mến.

"Chúng ta chỉ có thể là của nhau."

Đoạn, cô cầm tay Thu Phượng, đem ngón tay thon dài ấn vào sâu trong mình, cơn đau lạ lẫm khiến nước mắt cô nàng ứa ra lăn dài, thân thể run lên mà vô cùng thoả mãn.

...

"...Ưm...phải rồi...mạnh hơn nữa..."

"Chỗ đó...hưm...chỗ đó rất sướng..."

"...Nhanh quá...đừng...chị Phượng..."

"Chị Phượng...ưm...chị...em thương chị..."

...

Thu Phượng mất đi thứ gì thì Kiều Trang cũng sẽ vì cô mà mất đi thứ ấy, cùng nhau cắt đứt sợi dây thả trôi con thuyền xa rời bờ bến thanh xuân.

Từ nay họ là phụ nữ.

Hai người phụ nữ thuộc về nhau.

...

Sáng sớm, khi giọt nắng đầu ngày chiếu xuyên qua kẽ rèm rọi lên gò má Thu Phượng, chói chang quá mới phải đành trở mình gắng gượng thức dậy.

Thì...

Cô ngỡ ngàng khi thấy bên cạnh mình, chính xác là ngay trong vòng tay mình một cô gái loã lồ nằm đó.

Trên da thịt cô nàng là muôn vết hôn hồng nhuận còn mới nguyên, minh chứng cho đêm qua là một trận mây mưa cuồng dại.

Khi choàng dậy, thân thể Thu Phượng ê ẩm đến vô cùng, cô đảo mắt ngó qua, giường nệm tơi bời, vết ẩm ướt xuân nồng vẫn còn đó chưa hề phai nhạt.

Và...dưới hạ thân mình...còn y đó vệt máu vương bên mép đùi, cơn đau đêm qua lần nữa trở lại, nhắc nhớ cô rằng tất cả những chuyện này là bởi do ai!

Quá đỗi tức giận, Thu Phượng giật tay Kiều Trang lôi cô nàng tỉnh dậy khỏi cơn mộng say, giọng điệu cô trầm trọng nghẹn đắng, thật muốn giết chết con nhỏ ác độc này ngay bây giờ.

"Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?! Tại sao cô dám làm chuyện ni với tôi?! Làm sao...làm sao tôi có thể sống trên đời được nữa...!!!"

Ép mình thoát khỏi giấc say ngủ, Kiều Trang không hề tỏ ra bối rối, cô chỉ mỉm cười, dịu dàng hơn cả nắng sớm ngày Thu.

Kiều Trang nhích người, không biết xấu hổ mà dạng chân mình ra, cố ý cho Thu Phượng xem chính cô ấy cũng đã làm gì mình, mà còn làm một cách vô cùng khát khao sung sướng.



"Không thể sống nữa, vậy chúng ta cùng chết đi?"

Thu Phượng sụp đổ hoàn toàn, dưới hạ thân Kiều Trang và hoà trên tấm ga giường màu đỏ thẫm là những giọt máu lấm tấm như cánh hoa hồng rơi rụng lả tả sau trận mưa tình.

"Ông trời ơi..."

Cô không thể khóc được nữa, rã rời gần sắp ngất đi. Trinh bạch của cô, danh tiết của cô sau một đêm bị hủy hoại trong tay đứa con gái chỉ mới gặp vài ngày ngắn ngủi.

"Chị, em thương chị."

Kiều Trang lặp lại lời tình tự trong lòng, lời mà suốt đêm qua cô đã nỉ non thốt lên đến khan giọng.

Chát!

Cái tát giáng xuống, đem gò má Kiều Trang in hằn năm dấu tay đỏ au.

"Em thương chị."

Chát!

Lại thêm một cái tát thẳng thừng.

"Em thương chị."

Chát!

Cái tát thứ ba, khoé miệng Kiều Trang ứa máu, vệt đỏ tươi lăn dài từ môi chảy xuống cằm, thê lương như chính nụ cười cô trao lúc này.

"Em...thương chị."

Thu Phượng giơ cao tay, vậy mà lại không hạ được thêm cái tát nào. Trách trời trách đất trách người chi bằng trách chính bản thân mình ngu ngốc, lại đi chủ quan như vậy, rốt cuộc để tủi hận này ôm mang suốt kiếp.

Thân thể cô dơ bẩn rồi, làm sao đối mặt được với ba mạ nữa đây?

Thu Phượng rời giường, bình tĩnh đi vào nhà tắm rửa cho trôi dấu tích Kiều Trang để lại. Cô xối nước xuống mình, lạnh ngắt, lạnh hơn cả dòng chảy sông Hương, nhưng nó còn chẳng lạnh nổi bằng lòng dạ cô bấy giờ.

Nhìn vết máu lần đầu tiên quý giá trôi theo làn nước chảy đi, cô biết đời này kể bỏ rồi.

Đem bộ áo dài cũ mặc lại, cô không muốn động chạm vào bất cứ thứ gì liên quan Kiều Trang nữa, cứ vậy bước ra khỏi nhà tắm, tóc vấn cao thay cho bộ dạng rũ rượi lả lơi đêm qua.

"Chị, chị đi đâu?"

Kiều Trang loã thể bước vội tới gần cô.

Thu Phượng không đáp, cô đang kịch liệt kiềm chế lòng mình, nhỡ như lơi lỏng sẽ xuống tay giết chết Kiều Trang mất thôi.

Khoảnh khắc Thu Phượng rời đi, Kiều Trang mới khụy xuống ôm lấy thân mình bật khóc.

Sao đêm qua ngắn ngủi quá vậy? Thoáng chốc mặt trời đã ló dạng, cô ghét cay ghét đắng mặt trời, không đối diện nổi với hiện tại phũ phàng mất đi Thu Phượng.

Kiều Trang tự nhủ sẽ dám đánh đổi bất cứ thứ gì, kể cả tính mạng chỉ để được sống lại khoảng thời gian ái ân đêm qua lần nữa.

Nhưng, đời có bao giờ chiều chuộng lòng người đâu.

Cô cũng là con gái thanh tân, không ngại ngần thổ lộ bày tỏ, còn trao trọn cho người nụ hôn đầu lẫn lần đầu trinh bạch. Những gì Thu Phượng mất thì cô cũng không còn, cô không để người con gái mình thương chịu thiệt thòi đơn độc, nhưng...người ta vẫn cho rằng cô dơ bẩn, tâm kế độc địa.

Người con gái cô thương chưa một lần thương cô.

Kiều Trang có hối hận hay không vì đã chọn phương cách này? Không, cô không hối hận, huyệt mộ này chúng ta cùng chôn thân, Kiều Trang buộc Thu Phượng cả đời cả kiếp cũng không thể lãng quên được cô.

Trong từng hơi thở lẫn nhịp đập con tim, trong từng mạch máu luân chuyển nơi huyết quản và cả ngọn lửa âm ỉ cháy dưới hạ thân, Kiều Trang sẽ luôn tồn tại trong Thu Phượng bây giờ cho đến mãi mãi về sau.
Chương trước Chương tiếp