Nam Ai

Chương 30: Về nhà



Thu Phượng lảo đảo trở về nhà Dạ Lý, đầu óc cô quay cuồng rối loạn, nội tâm khó mà kiềm chế để không âm thầm gào thét "Tại sao chuyện ni lại xảy ra với mình?!" Thật muốn phát điên lên được.

"Cô sao vậy? Đêm qua ở chỗ Kiều Trang à?"

Ả nhìn bộ dạng Thu Phượng rũ rượi, muốn trách cứ cũng không biết trách cứ làm sao. Dường như chỉ sau một đêm đã có rất nhiều chuyện thay đổi ở cô gái này.

Thu Phượng không đáp, cô lẳng lặng lách người ngang qua Dạ Lý và Nam Sa đi vào nhà, cô không muốn trả lời, không muốn nói chuyện với bất cứ ai vào lúc này.

Hành lý của ả và nàng đã thu xếp ổn thỏa cả rồi, hôm nay mới gặp lại ông Chơn tài xế, trông ông có vẻ giận nhưng phận tôi tớ cũng không dám tỏ ra thái độ gì quá quắc.

Hai người ngồi ngoài phòng khách đợi Thu Phượng sắp xếp hành lý cá nhân mà không khỏi quan ngại nhìn nhau nói nhỏ.

"Em có thấy cô ta kỳ lạ không?"

Nam Sa gật đầu.

"Dạ, không biết đã xảy ra chuyện gì, em hơi lo."

Dạ Lý xoa cằm trầm ngâm.

"Kiều Trang tâm tánh quỷ quyệt, bày ra đôi ba trò tai quái chi nữa thì cũng không lạ. Chỉ sợ nếu không phải Kiều Trang thì đến lúc đó mới phiền phức, thôi để chị đi hỏi rõ."

Ả toan đứng dậy, Nam Sa còn chưa kịp cản thì đã thấy Thu Phượng bước xuống lầu rồi. Tóc cô vấn cao dùng một chiếc trâm bạc ghim qua, quần lụa áo là mướt rượt phẳng phiu, tay xách vali khoan thai bước xuống mấy bậc thang.

Gặp Dạ Lý và Nam Sa đang âu lo nhìn mình thì bèn nở ra nụ cười cố hữu, tựa như vẫn là một Thu Phượng không hề có chi thay đổi, mà mọi khác thường hai người kia chứng kiến ban nãy đều chỉ là hoa mắt hiểu lầm.

"Rong chơi đủ rồi, về nhà thôi em Lý, cả em Sa nữa."

Dạ Lý và Nam Sa nhìn nhau, họ tự nhủ mình chắc chắn không lầm, nhất định Thu Phượng đã xảy ra chuyện gì đó rồi, có lẽ còn rất nghiêm trọng.

"Chị Phượng, dẫu sao chị lên đây tìm tôi thì chị cũng thuộc trách nhiệm phải lo toan của tôi. Nay, tôi hỏi thật chị, đêm qua chị đã đi đâu? Có ở cùng Kiều Trang hay không? Đã xảy ra chuyện chi rồi?"

"Rứa mà em hỏi lắm thế? Chị có ở chỗ Kiều Trang, gặp chút sự bất đồng nên cãi nhau, tâm trạng không tốt chút thôi. Ôi ba cái trò con nít con nôi, chị quên rồi, bỏ qua đi."

Dạ Lý nghe vậy thì cũng chỉ gật đầu, không tiện hỏi thêm, cùng với Nam Sa đi ra xe trước để lại Thu Phượng rũ mi đứng đó, dáng vẻ cô bây giờ tư lương bạc nhược đến đáng thương.

...

Họ đi hai chiếc xe, Dạ Lý và Nam Sa ngồi xe chạy trước, Thu Phượng ngồi một mình ở xe sau. Khoảnh khắc rời khỏi Sài Gòn, lồng tim Thu Phượng bỗng dưng nhức nhối lạ lùng, Kiều Trang không tới tiễn biệt, mà cô cũng không muốn gặp lại đứa con gái ác độc ấy nữa, chỉ là vô thức vẫn có chút gì đó quyến luyến ủ rũ, chắc hẳn vì bộ dạng tuyệt vọng sau cùng của Kiều Trang đi?

Đoạn đường từ Sài Gòn về quê Dạ Lý không tính là xa, đi xe Huê Kỳ lại càng gần, ngồi chừng vài tiếng đồng hồ là tới nhà. Mà trong vài tiếng này đối với Dạ Lý lại đằng đẵng cứ tựa vài năm, bởi ả biết sau khi trở về thì mọi sự sẽ khác, không còn ung dung tự tại như trên Sài Gòn, ả và nàng ắt phải cách mặt đôi ba hôm, nghĩ đến thôi đã sầu não ruột.

"Cô hai buồn ạ?"

"Chứ em không buồn sao? À mà cũng phải, có chi đâu mà em buồn, được về với má chắc em còn mừng nữa là."

Dạ Lý nói câu này là có phần dỗi hờn rồi.

Tất nhiên Nam Sa nhận ra, nàng dùng cánh tay trái lành lặn nắm lấy bàn tay ả hơi se lạnh, đáp.

"Về với má thì em mừng thật, nhưng nếu không được gần chị nữa thì em cũng chẳng vui."

"Chị không muốn về nhà..."



"Đừng nói vậy, ông bà mong chị lắm."

Ả khe khẽ thở dài, tựa vào vai nàng khép hờ mắt. Nhưng bằng cái linh cảm sáng suốt của mình, ừm có lẽ vậy, Dạ Lý hé mở mắt ra thì vừa hay trông thấy ông Chơn tài xế đang len lén liếc nhìn ra sau bằng kính hậu.

"Tôi móc mắt ông bây giờ đó."

Giọng điệu ả nhẹ nhàng như mây nước mà ngôn từ thì sắc nhọn hơn dao găm, đe doạ.

Quả nhiên, ông Chơn thôi không dám lén nhìn nữa, ả cũng được tạm thời thoải mái dựa vào Nam Sa chợp mắt say ngủ.

Đến khi thức dậy thì đã về tới nhà rồi, xe đậu ngoài cổng, ngó mắt ngóng vô có thể thấy được ông bà hội đồng Cao, ba mạ Thu Phượng và...bà Hồng Lệ đang đứng trông ra.

Nam Sa rất kiềm chế để không tung cửa xe chạy đến chỗ má ngay lập tức, mà nàng vẫn ngoan ngoãn đi đằng sau Dạ Lý và Thu Phượng, chậm rãi tiến vào nhà.

"Nam Sa!"

Hồng Lệ gặp con thì mừng dữ lắm, tức tốc chạy tới, ai ngờ đập thẳng vào mắt bà là cánh tay phải bị bó bột của đứa con gái tội nghiệp.

"Sa...sao thế này hở con?"

Giọng Hồng Lệ run run, không biết vì lo lắng hay do tức giận.

"Thưa má con mới về!"

Nam Sa mừng hơn vớ được vàng, vội vàng ôm lấy bà Hồng Lệ.

"Sa ơi là Sa, tay con sao vậy? Mau nói má nghe."

Nguyễn Thị Quý đứng trên bậc thềm chứng kiến cảnh tượng mẫu từ tử hiếu ngậm ngùi gặp lại này mà không khỏi bức rức, ánh mắt bà mờ mịt không thấu nổi nghĩ suy. Cao Phỉ đứng cạnh bên len lén nhìn sang, bất giác trút ra hơi thở dài, cũng không có gì để nói.

"Là lỗi của con, trên Sài Gòn xảy ra chút tai nạn, con xin nhận trách nhiệm với dì."

Là Dạ Lý, ả thình lình lên tiếng.

Lúc này, bà Hồng Lệ mới nhìn tới ả, có lẽ bà giận nên mặt mày hơi đăm chiêu, không cười, đáp.

"Cô hai xưng con với tôi, tôi không dám nhận đâu. Con tôi nó dại thì nó chịu, không dám trách chủ."

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Nam Sa biết má mình rất rất không vui rồi.

Chợt, Nguyễn Thị Quý bước tới, bất ngờ giáng xuống gò má Nam Sa một cái tát thẳng tay khiến cho gia đình Thu Phượng đang vui vầy sum họp lẫn Cao Phỉ và Hồng Lệ đều không khỏi ngỡ ngàng.

"Dám dẫn dắt cô hai bỏ nhà đi chơi, không biết phép tắc, đáng đánh!"

Hồng Lệ siết chặt nắm tay chai sần của mình, cố gắng đè nén cơn phẫn nộ, trầm giọng nói với Nguyễn Thị Quý.

"Bà làm cái chi vậy?"

"Tôi đang dạy dỗ người hầu của con gái mình."

"Nhưng nó là con tôi!"



"Vì là con bà nên mới đánh!"

Tất cả sững sờ, kể cả Nam Sa lẫn Dạ Lý.

Tự dưng, một khoảng lặng vô hình sinh ra, chỉ có tiếng chim chuyền cành thay lời muốn tỏ.

Cho đến khi Cao Phỉ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người phụ nữ.

"Thôi bỏ đi, con nhỏ cũng bị gãy tay rồi, còn đánh nó chi nữa. Để nó về nhà nghỉ đi, cũng do chủ kêu đi đâu thì phải đi theo đó thôi."

Cao Phỉ bước tới, nắm lấy tay Nguyễn Thị Quý vỗ vỗ nhè nhẹ như ngầm nhắc nhở bà hãy biết bình tâm, ở đây còn có gia đình Thu Phượng chứng kiến.

"Bà dắt con nhỏ lai Tây này về đi, xớ rớ trước mặt tôi thì đừng trách tôi đánh nó tiếp."

Hồng Lệ hít vào một hơi thật sâu, không có trả lời Nguyễn Thị Quý mà chỉ dắt con mình về. Nam Sa bối rối quay đầu nhìn lại Dạ Lý, ả lúc này buồn bã vô cùng cũng đang nhìn về phía nàng, không ai kháng cự lại được.

Cứ như vậy, hai người thiếu nữ đã bị tách khỏi nhau.

...

Tối đó, mọi người quây quần dùng bữa mà Dạ Lý miệng lạt hơn nước lã, ăn cái chi cũng chẳng nuốt trôi, bèn xin phép trở về buồng trước.

"Ngồi yên đó, có cô chú Hữu Thịnh ở đây mà không biết phép tắc vậy sao?"

Nguyễn Thị Quý hình như bất mãn với Dạ Lý lắm, lần này là lần đầu tiên bà đối xử với Dạ Lý căng thẳng như vậy.

"Con ăn không vô, ở đây chỉ thêm chướng mắt má."

Nguyễn Thị Quý dằn đôi đũa xuống bàn, trừng mắt ngó Dạ Lý, mà ả cũng không kiêng nể mắt đối mắt với bà.

Chợt, ông Hữu Thịnh mở lời.

"Không sao đâu chị, cháu nó đi đường xa mới về hẳn còn mệt, thôi để cháu nghỉ."

Khách đã nói vậy, Nguyễn Thị Quý cũng không nên đôi co với Dạ Lý thêm để càng mất mặt, đành để ả trở gót đi vô buồng.

Thu Phượng suốt cả buổi kể từ khi gặp lại ba mạ đều không tỏ ra có chi khác thường, cô vẫn là cô, một Thu Phượng dịu dàng thanh lịch. Chỉ là chẳng ai nhận ra được cô đã và vẫn sẽ tiếp tục rối lòng như thế nào, cảm giác bản thân làm ra chuyện tày trời, nhục nhã tông môn mà còn dửng dưng ở đây lừa người dối mình, Thu Phượng cảm thấy đã hết lối quay đầu rồi.

"Anh chị định mai về lại Huế sao? Chớ chi không ở lại chơi với vợ chồng tôi thêm đôi ba bữa nữa? Chúng ta lâu ngày gặp lại, chuyện còn chưa tỏ cạn kia mà."

Cao Phỉ luyến tiếc nói với ông bạn mình, nhà thơ Hữu Thịnh.

"Tôi cũng muốn ở lại lâu lâu, ngặt nỗi toà soạn ngoài Huế người ta gặp trục trặc khi in ấn mấy tập thơ. Họ chờ tôi về để thương lượng, rứa mới khổ chớ! Để ngày khác vợ chồng tôi dẫn con Phượng lại vô thăm anh chị, nói chớ...bạn bè quý nhau ở tấm lòng, xa mặt chớ chẳng cách lòng là tôi mừng lắm rồi."

"Thôi thì nếu anh có sự vụ tôi cũng chẳng tiện níu giữ, chỉ là mai mốt nhớ vô đây thăm tôi, bạn bè cố hữu tôi lúc nào cũng nhớ anh lung lắm."

Dứt lời, hai người đàn ông nâng chung trà kính nhau, tình bạn giữa họ cứ tương kính như vậy đã kéo dài hơn cả chục năm rồi, đúng thật là khiến cho người ta ngưỡng mộ.

...

Vậy là câu chuyện của những người thiếu nữ nơi đất Sài Thành đã tạm thời kết thúc ở đây. Khi Dạ Lý và Nam Sa trở về nhà, họ mới thật sự phải bước vào một cuộc bể dâu mà không có điều gì hay không có bất cứ ai đoán định, ngăn cản nổi.

Âu cũng là định mệnh khó tránh khỏi.
Chương trước Chương tiếp