Năm Ấy Ở Ký Túc Xá

Chương 101: End



Trạch Dương đưa cậu bạn nhỏ đi ăn tối rồi bản thân lại đi thuê phòng vì không thể bắt xe về Bắc Kinh ngay được.

Nói là thuê phòng nhưng thật chất suốt cả đường đi đều là nhờ Bạch Tuấn Minh dìu đi thuê, chẳng biết anh với anh họ của cậu bạn nhỏ thế nào mà lại gọi call video thi uống rượu để ra mắt.

Đúng là hai tên điên.

Bạch Tuấn Minh thuê phòng trùng hợp trúng ngay số phòng 142 làm cậu bậc cười, đây là số phòng ký túc xá năm ấy mà cậu cùng với ba tên kia ở.

Cậu vất vả lắm mới đưa anh vào trong phòng được liền thả mạnh xuống giường lấy hơi thở lại. Ăn đếch gì không biết lại nặng thế.

Cậu đưa mắt nhìn Trạch Dương ngồi im phanh phách trên giường, gương mặt đỏ bừng lên như ai thoa màu lên vậy, lại còn vội lấy gối để lên đùi.

Bạch Tuấn Minh ''....''

Cậu dường như mờ ám hiểu ra tình trạng của Trạch Dương liền nổi hứng muốn trêu một chút.

Bạch Tuấn Minh đi đến gần xoa đầu anh từ từ cất giọng ''Tối rồi hay em ngủ lại đây luôn nhé''

Trạch Dương ngẩn mặt, mắt loay hoay luống cuống nhìn chỗ khác vội vàng đáp '' Em không về thì mẹ em sẽ mắng đó, mau về đi ''

Bạch Tuấn Minh ''Anh đuổi em đấy à? ''

Anh giật thót tim lắc đầu vội chối ''Không có mà, anh sợ em bị mẹ mắng thôi ''

Cậu bạn nhỏ mỉm cười trêu anh cố tình hất gối trên đùi anh ra rồi ngồi lên vòng tay ra sau gáy anh đáp.

''Bình thường em ít khi về nhà, mẹ chẳng quản nữa rồi ''



Bên dưới của anh c.ư.ơ.n.g cứng, đơn nhiên khi cậu bạn nhỏ ngồi lên sẽ cảm nhận được, lúc này anh mới nhận ra thì ra cậu đã phát hiện được rồi còn đang cố tình trêu anh.

Trạch Dương vòng tay ôm eo cậu, mạnh dạng nói.

''Được, nếu em thật sự muốn ở lại thì anh không cản đâu đấy nhé ''

Vừa dứt câu anh liền xoay người khiến cả người cậu bạn nhỏ chưa kịp phản ứng đã bị anh đè lên giường. Bạch Tuấn Minh lúc này mới biết sợ liền thốt ''Em sai rồi '' một câu, còn chưa van xin thêm câu nào đã bị môi của Trạch Dương chặn họng.

Nụ hôn dồn dập vừa gấp gáp của Trạch Dương, lưỡi của anh nhanh chóng đưa qua môi rồi đi vào trong miệng cậu bạn nhỏ khoáy đảo liếm láp liên tục.

Hắn không chịu nổi nữa lại còn bị cậu bạn nhỏ khêu gợi nên mới như thế. Trạch Dương không rời môi cho đến khi Bạch Tuấn Minh điên cuồng liên tục đẩy vai anh ra vì hết hơi không thở được. Đam Mỹ H Văn

Anh nhìn cậu nằm dưới thân gương mặt đỏ lầu thở hỗn hễn lấy hơi liền phì cười dịu dàng sờ gương mặt cậu nhìn đắm đuối một lúc, bàn tay anh từ gò má cậu trượt xuống cổ, vòng ngực, eo rồi dừng lại ở khoá quần của cậu.

Anh nhích ngón tay kéo khoá từ từ cởi ra chỉ thấy mỗi quần trong, giây phút anh đưa tay chạm đến quần trong thì bàn tay của Bạch Tuấn Minh cản lại.

Cậu nhìn trần nhà rồi đưa mắt nhìn anh đưa vẻ mặt đáng thương trưng ra ''Em đùa thôi, mai em đi học không làm đâu ''

Trạch Dương say rồi, căn bản là nghe nhưng không lọt tai được, anh vô tình lạnh lùng đáp một câu.

''Em nghỉ học một hôm không tụt hạng đâu''

Bạch Tuấn Minh ''!? Hả ''

.....



'' A~ Anh mẹ nó nhẹ...nhẹ lại chút!...ưm ư nhẹ lại hơ'' Bạch Tuấn Minh trần chuộng trên giường, cả thân thúc đẩy lên xuống theo nhịp của Trạch Dương.

Cậu khóc nức nở, đôi mắt ướt hết cả hai hàng mi cong giọng nói ngắt quãng van xin.

'' Hức...a! A....từ từ...thôi '' cậu rên rỉ khô sở mờ hô luyên thuyên ''Đừng...a~ đừng đâm sâu hức! A đau lắm''

Trạch Dương thúc dồn dập liên tục vào sâu l.ỗ h.ậ.u của Bạch Tuấn Minh, sức mạnh của mấy người chơi thể thao đúng là chẳng phải dạng vừa, một lần thúc vào là như tưởng ngẻo đến nơi rồi.

Đầu óc của Bạch Tuấn Minh mơ hồ, bên dưới đau điếng vì kích cỡ của Trạch Dương đưa vào trong người mình liên tục đẩy mạnh khiến cậu khóc cả một đêm.

Hết sức rồi vẫn là như những lần trước kia đều nằm im không phản kháng nữa tuỳ ý cho Trạch Dương làm gì thì làm.

Anh hôn vào đùi cậu để lại một dấu đỏ ửng y hệt như mấy mấy dấu trên cổ và ngực. Anh để người cậu nằm nghiêng, sau đó kéo chân cậu thúc mạnh vào.

Bạch Tuấn Minh khổ sở nằm yên chỉ còn sức để rên rỉ mấy tiếng.

Sau cùng vẫn là thấy cậu nằm yên khóc vì đau nên hắn cũng thôi mà chồm lên hôn sâu, liếm láp khớp hàm và cánh môi của cậu khe khẽ gọi tên.

''Tuấn Minh, anh yêu em...đừng xa nhau nữa nhé''

Anh nồng mùi rượu ôm chặt lấy cậu bạn nhỏ vào lòng một lúc mới nghe thấy giọng cậu run lên.

'' Không xa nữa ''

......

END
Chương trước Chương tiếp