Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng
Chương 37
Trì Noãn nâng ô lên, hơi ngẩng đầu nhìn ngôi nhà quen thuộc trước mắt.
Trong điện thoại hoàn toàn yên ắng, ngay sau đó, rèm cửa sổ ở tầng hai được kéo ra, bóng dáng Cố Ninh Tư bất chợt lướt qua, điện thoại liền bị cúp.
Cửa nhà nhanh chóng được mở ra từ bên trong, Cố Ninh Tư hai, ba bước đã đi tới sân.
Nàng đeo kính, tóc tùy ý búi cao, trên người ăn mặc rộng rãi, quần áo dính đầy màu sơn sặc sỡ, ngay cả một bên gò mà cũng bị sượt qua một ít.
Trì Noãn nhìn nàng ngày càng đến gần mình.
Trước khi cửa điện tử được mở ra hoàn toàn, Cố Ninh Tư đã sải bước vượt qua. Hai người nhìn nhau, Trì Noãn không nhịn được mà bật cười trước.
Cố Ninh Tư cũng mỉm cười, tránh đi ngón tay dính đầy màu, nửa nâng cổ tay chạm vào mặt Trì Noãn. Trì Noãn nhón chân lên, thân thể gần như ngã vào lòng Cố Ninh Tư.
Môi hai người kề sát nhau, họ vừa hôn vừa cười.
Sau đó, Cố Ninh Tư cắn nhẹ vào môi dưới Trì Noãn.
"..." Trì Noãn sờ miệng mình, ánh mắt ngượng ngùng cùng bối rối, Cố Ninh Tư thấy thế liền muốn tiến lại gần, Trì Noãn lùi về sau nửa bước, "Đừng cắn mình."
"..." Cố Ninh Tư thốt ra ba chữ, "Cậu lừa mình."
Trì Noãn: "Cậu không muốn gặp mình sao?"
Cố Ninh Tư cười nói: "Không muốn."
Trì Noãn: "Ò."
Hai người vừa nói vừa đi vào nhà, Cố Ninh Tư trước tiên đi rửa tay, sau đó lại về phòng thay quần áo, Trì Noãn thì ở phòng khách chơi với mèo.
Sau khi Cố Ninh Tư thay đồ xong đi ra, Trì Noãn hỏi nàng: "Vừa rồi cậu đang vẽ tranh à?"
Cố Ninh Tư: "Ừm."
Trì Noãn: "Vẽ gì thế? Mình lên xem được không?"
Cố Ninh Tư: "..."
Trì Noãn: "... Không được sao?"
Cố Ninh Tư: "... Được."
Phản ứng của Cố Ninh Tư có chút kỳ quái, Trì Noãn nghi hoặc theo nàng lên lầu, tầng hai gần như không thay đổi gì so với lần trước, chỉ là sau khi nhìn thấy tác phẩm còn đang dang dở trên giá vẽ, Trì Noãn mới biết nguyên nhân khiến Cố Ninh Tư phản ứng như vậy.
Cố Ninh Tư đang vẽ cô.
Trong tranh, hai mắt Trì Noãn hơi cong, khóe miệng giương lên, vài sợi tóc dính vào đôi môi đỏ mọng, vô cùng sinh động.
Trì Noãn thích đến mức cứ xem đi xem lại bức tranh này, sau đó mới nhận ra là không thấy bút vẽ ở đâu cả, khi nãy ngón tay của Cố Ninh Tư lại dính đầy màu, cô tò mò hỏi nàng: "Cậu dùng ngón tay vẽ à?"
Cố Ninh Tư: "Ừm."
Trì Noãn tưởng tượng Cố Ninh Tư dùng ngón tay phác họa ra từng đường nét và biểu cảm trên khuôn mặt mình---- Nói gì mà cho Cố Ninh Tư kinh hỉ chứ, rõ ràng là cô bị kinh hỉ thì đúng hơn!
Thấy Trì Noãn thích, Cố Ninh Tư đi tới bên tường, mỗi một bước đi đều nhấc tấm vải trắng che tranh sơn dầu lên.
So với sự ngạc nhiên ban đầu khi nhìn thấy bức tranh sơn dầu vẽ chính mình, thì Trì Noãn lúc này thực sự bị sốc.
Có rất nhiều, rất nhiều bức tranh, người được vẽ trong đó không phải ai khác, tất cả đều là Trì Noãn.
Trì Noãn đang cười, Trì Noãn hơi nhíu mày, Trì Noãn sờ tóc, Trì Noãn làm bài tập, bóng lưng của Trì Noãn...
Trì Noãn cảm xúc trào dâng, cô cảm thấy mình thật buồn cười---- Đau khổ suốt một kỳ nghỉ hè, quả thực chính là chà đạp lên sự chân thành của Cố Ninh Tư.
"Cậu nên nói với mình sớm hơn chứ." Cô cảm động đến mức sắp rơi nước mắt.
...
Thời gian đã đến buổi trưa, thư ký Tô đưa cơm tới, thấy Cố Ninh Tư đang cùng Trì Noãn ở phòng khách chơi với mèo, "ồ" một tiếng nói: "Hôm nay A Ninh không vẽ tranh à?"
Rồi quay sang nói với Trì Noãn: "Em đến rồi."
Trì Noãn ngoài miệng đáp "Chào ngài", trong lòng lại bị lời nói của thư ký làm cho căng thẳng---- Cô ấy có biết Cố Ninh Tư đang vẽ cô không?
"Có vẽ một lúc." Cố Ninh Tư nói.
Thư ký Tô thấy Trì Noãn hơi ngơ ngác, tưởng là cô không biết, liền nói: "Tranh sơn dầu của A Ninh rất đẹp, chỉ là trước đó vẽ rất ít, hình như là đầu tháng 7 thì phải? Đúng rồi, là vào cuối tháng 6 đầu tháng 7, tan học về em ấy liền đi vẽ tranh, có lúc chỉnh chỉnh sửa sửa đến mức quên ăn quên ngủ."
Cố Ninh Tư: "..."
Trì Noãn: "..." Thời gian này, là lúc Cố Ninh Tư giận dỗi vì chuyện của Tiết Mân.
Thư ký nháy mắt với Trì Noãn, hết sức thần bí nói: "Không biết là vẽ cái gì nữa. Nhà này có hai nơi mà chúng ta không được phép chạm vào---- Giường của em ấy và phòng vẽ tranh."
Cố Ninh Tư: "......"
Sau khi thư ký Tô rời đi, Trì Noãn đuổi tới hỏi Cố Ninh Tư, trong mắt ẩn chứa những ngôi sao nhỏ, lấp la lấp lánh: "Thì ra cậu đã thích mình từ lâu rồi sao?"
Không cho ai chạm vào giường, nhưng lần đầu tiên Trì Noãn đến đây đã ở lại qua đêm!
Cô cười tươi, ánh mắt vừa giảo hoạt vừa đáng yêu, Cố Ninh Tư đưa tay che mắt cô lại: "... Thì ra có những người trì độn như vậy, một chút cũng không cảm nhận được, còn nói cái gì mà bạn bè góp ý khuyết điểm cho nhau."
Tầm nhìn của Trì Noãn bị che lại, chỉ có thể giương môi lên: "Làm sao mà mình biết được cậu suy nghĩ cái gì chứ? Mình cũng đâu phải con giun trong bụng cậu."
Cố Ninh Tư nói: "Không phải à? Vậy sao cậu lại có thể làm mình rối tung rối mù, trở nên thích cậu đến thế?"
Mèo lam kêu meo một tiếng, ngoài nó ra thì xung quanh không hề có một tiếng động.
"..." Mặt Trì Noãn từ từ đỏ lên.
...
Hai người vốn định là sẽ ra ngoài hẹn hò, nhưng ăn trưa xong thì lại lười biếng ở nhà không muốn nhúc nhích. Trì Noãn cảm thấy chỉ cần là ở cùng với Cố Ninh Tư, thì dù là tán gẫu, xem TV, hoặc là cứ ngồi đờ người ra, cũng đã rất hạnh phúc rồi.
Chưa kể đến việc còn cùng nhau chơi bài.
Trì Noãn nhớ Từ Đan từng tiết lộ "Cố Ninh Tư chơi bài rất giỏi", liền nóng lòng muốn thử. Hai người ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, chơi qua lại vài ván, Trì Noãn mặt đầy khó hiểu nói: "Không phải trình độ chơi bài của cậu rất nát sao...? Đây gọi là nát à?"
Hai người thắng thua gần như ngang nhau, Cố Ninh Tư nghe vậy thì chỉ im lặng mỉm cười.
Chơi tiếp vài ván, Trì Noãn nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ninh Tư: "... Lần trước cậu chơi bài cùng các cậu ấy là cố tình để thua à!?"
Cố Ninh Tư vẫn chỉ mỉm cười.
Trì Noãn coi như đã rõ, chẳng trách lần nào cũng thua, cho dù là mèo mù thì cũng đụng chết chuột, tốt xấu gì cũng phải thỉnh thoảng thắng hai ván chứ? Nghĩ lại thì, Cố Ninh Tư đã phải tốn sức khiến kỹ năng chơi bài của mình trở nên tệ đi, cũng khá buồn cười.
Trì Noãn vừa xáo bài vừa hỏi nàng: "Ngoại trừ chơi bài ra, cậu còn chơi gì nữa không?"
Cố Ninh Tư suy nghĩ một chút rồi nói: "Cơ bản đều sẽ chơi, cậu muốn hỏi loại nào?"
Trì Noãn: "... Cậu thích chơi đến thế à?"
Cố Ninh Tư bị cô hỏi đến sửng sốt: "... Không phải."
Cố Ninh Tư: "Mình không có."
Mèo lam ở phía sau hất đổ bát đồ ăn độc quyền của nó, bang bang bang, Cố Ninh Tư xoay người dựng lại, Trì Noãn đặt bài xuống, thuận thế nằm nhoài trên lưng nàng, ôm lấy cổ nàng: "Cố Ninh Tư."
Cố Ninh Tư: "Hả?"
Trì Noãn: "Cậu sẽ thích mình thật lâu chứ?"
Cố Ninh Tư: "Ừm."
Trì Noãn tựa vào lưng nàng, tại sao chỉ vừa mới có được, lại chợt cảm giác như sắp mất đi?
Hai người cùng nhau trải qua buổi chiều, chạng vạng, Cố Ninh Tư đưa Trì Noãn ra ngoài ăn tối. Trì Noãn không biết Cố Ninh Tư đã đặt bàn từ lúc nào, lái xe gần một tiếng, các cô đến quán ăn ở giữa sườn núi, lúc này vừa vặn có thể ngắm nhìn toàn cảnh hoàng hôn xuống núi.
Sau khi mặt trời lặn, ánh nến được thắp lên, hoa tươi bày trên bàn, nhìn đâu cũng thấy người tới đây ăn đều là những đôi tình nhân đang dựa vào nhau thủ thỉ tâm tình.
Bầu không khí quá tốt, quá lãng mạn, Cố Ninh Tư và Trì Noãn nhìn nhau, Trì Noãn bật cười thành tiếng, Cố Ninh Tư bình tĩnh nói: "... Mình đã hỏi thư ký Tô rồi, hỏi quán ăn nào được đánh giá tốt nhất, cô ấy đề cử nơi này."
Trì Noãn vẫn mỉm cười, Cố Ninh Tư cũng vừa nói vừa cười: "Cô ấy cũng có nói là đã được cầu hôn thành công ở đây..."
Hai người đều có chút đỏ mặt, chỉ là một cuộc điện thoại đã làm kết thúc sớm buổi hẹn hò tuyệt mỹ của họ.
"Noãn Noãn! Tiểu Ngô Đồng ra đời rồi!" Giọng nói kích động của Trì Thanh Xuyên xuyên qua điện thoại, Trì Noãn không khỏi thốt lên: "Có thật không!!"
Trì Thanh Xuyên: "Thật! Thật!"
Trì Noãn vội hỏi: "Bệnh viện nào ạ?"
Cuộc gọi của cô còn chưa kết thúc thì Cố Ninh Tư đã đứng dậy. Trì Noãn theo nàng đi ra ngoài, vừa cúp máy xong, cô nắm lấy cánh tay nàng lắc lư, nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui này với nàng: "Nhà chúng mình có thêm thành viên mới rồi!"
Cố Ninh Tư cười nói: "Chúc mừng cậu đã được làm cô."
...
Cố Ninh Tư đưa Trì Noãn đến bệnh viện, xe vừa dừng lại, Trì Noãn liền nhảy xuống xe, Cố Ninh Tư buồn cười nhìn cô vốn luôn trầm ổn giờ lại trở nên vội vã như vậy.
Trì Noãn đi được mấy bước thì quay lại.
Cố Ninh Tư hạ kính xe xuống, Trì Noãn sờ sờ mép xe, đỏ mặt nói: "Mình vui quá, nhà chúng mình không có người thân nào cả... Cố Ninh Tư, tối nay xin lỗi cậu nhé, cậu đã sắp xếp xong xuôi, vậy mà..."
Cố Ninh Tư: "Chúng ta có thể hẹn lại bất cứ lúc nào mà."
Trì Noãn: "Vậy lát nữa mình sẽ kể cho cậu nghe về Tiểu Ngô Đồng!"
...
Nhạc Vân đã suy nghĩ rất nhiều, chị đã do dự trong suốt thai kỳ về việc sinh thường hay sinh mổ. Chị cho rằng sinh mổ sẽ để lại sẹo, sau này mặc bikini sẽ trông không đẹp, nên gần như đã quyết định sẽ sinh thường, ai ngờ chỉ sau mấy cơn co thắt, nếm trải cảm giác đau đớn, chị liền khóc lóc la hét nói không muốn sinh nữa.
Chủ nhiệm khoa phụ sản ở đây có quen biết Quý tiên sinh, Quý tiên sinh cũng đã sớm thăm hỏi rồi. Chủ nhiệm khuyến khích sinh thường, nhưng Nhạc Vân thực sự không chịu nổi đau đớn, Trì Thanh Xuyên liên lạc với ông, ông liền lập tức sắp xếp ca mổ.
Trì Noãn chạy tới bệnh viện, trong phòng bệnh, thuốc gây mê cho Nhạc Vân đã sắp hết tác dụng, cơn đau lần nữa trở nên rõ ràng, khó có thể chịu nổi. Trì Thanh Xuyên đang nhẹ nhàng dỗ chị.
Có một dì mũm mĩm đang dựa tường ngồi cạnh nôi của bảo bảo, Nhạc Vân đã đặt chỗ ở trung tâm chăm sóc sau sinh vào tháng 5, đây hẳn là hộ sĩ mà trung tâm sắp xếp đến để chăm sóc Tiểu Ngô Đồng. Bà vừa nhìn Tiểu Ngô Đồng vừa nói với Trì Thanh Xuyên và Nhạc Vân: "Hai người xem lông mày và mắt của thằng bé này, sinh thật khéo, chiếc mũi nhỏ cũng thẳng, lớn lên bất luận là giống ai trong hai người, cũng chẳng biết sẽ lấy đi tâm tư của bao nhiêu cô gái đâu."
Trì Noãn nghĩ thầm, hóa ra Tiểu Ngô Đồng của chúng ta là con trai à!
Trì Thanh Xuyên nhìn thấy Trì Noãn, mỉm cười vẫy tay với cô: "Lại đây."
Trì Noãn đứng bên giường, nhẹ giọng nói: "Chị dâu."
Nhạc Vân mở mắt, thấy là cô, lại nhịn đau, yếu ớt hỏi Trì Thanh Xuyên: "Mẹ em đâu? Khi nào mẹ em đến?"
Trì Thanh Xuyên nói: "Anh đã gọi cho bà ấy rồi, cũng đã đặt vé cho bà ấy, sáng mai bà ấy sẽ đi sớm, buổi trưa liền tới nơi, anh sẽ đến trạm xe đón bà ấy."
Trì Noãn quay sang xem Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng được quấn trong chăn bông ấm áp, ngoan ngoãn ngủ trong nôi, hồng hồng, nhăn nheo, nhỏ nhắn.
Trì Noãn không nhịn được sờ sờ vào mu bàn tay lộ ra ngoài chăn của bé. Ngón tay trẻ con vừa nhỏ vừa gầy, Trì Noãn không dám dùng sức, sợ sẽ làm đau bé.
Nhạc Vân khóc nức nở trên giường. Dì hộ sĩ cũng thấy chị kể từ khi vào bệnh viện thì đã xuống tinh thần, muốn an ủi chị, liền nói với chị: "Có muốn tôi ôm Tiểu Ngô Đồng qua cho cô nhìn không? Thằng bé vừa đẹp lại vừa ngoan."
Nhạc Vân bị Tiểu Ngô Đồng tra tấn đến chết đi sống lại, dì hộ sĩ không nhắc đến còn đỡ, lúc này nhắc đến, chị từ xa liếc mắt nhìn chiếc nôi của bảo bảo, vừa khóc vừa quay đầu đi, nói là không muốn nhìn gì cả.
Trì Noãn cảm thấy tay mình bị siết lại, cô cúi đầu, khi bàn tay nhỏ của Tiểu Ngô Đồng cử động, đã vô thức nắm chặt đầu ngón tay cô.
Trong điện thoại hoàn toàn yên ắng, ngay sau đó, rèm cửa sổ ở tầng hai được kéo ra, bóng dáng Cố Ninh Tư bất chợt lướt qua, điện thoại liền bị cúp.
Cửa nhà nhanh chóng được mở ra từ bên trong, Cố Ninh Tư hai, ba bước đã đi tới sân.
Nàng đeo kính, tóc tùy ý búi cao, trên người ăn mặc rộng rãi, quần áo dính đầy màu sơn sặc sỡ, ngay cả một bên gò mà cũng bị sượt qua một ít.
Trì Noãn nhìn nàng ngày càng đến gần mình.
Trước khi cửa điện tử được mở ra hoàn toàn, Cố Ninh Tư đã sải bước vượt qua. Hai người nhìn nhau, Trì Noãn không nhịn được mà bật cười trước.
Cố Ninh Tư cũng mỉm cười, tránh đi ngón tay dính đầy màu, nửa nâng cổ tay chạm vào mặt Trì Noãn. Trì Noãn nhón chân lên, thân thể gần như ngã vào lòng Cố Ninh Tư.
Môi hai người kề sát nhau, họ vừa hôn vừa cười.
Sau đó, Cố Ninh Tư cắn nhẹ vào môi dưới Trì Noãn.
"..." Trì Noãn sờ miệng mình, ánh mắt ngượng ngùng cùng bối rối, Cố Ninh Tư thấy thế liền muốn tiến lại gần, Trì Noãn lùi về sau nửa bước, "Đừng cắn mình."
"..." Cố Ninh Tư thốt ra ba chữ, "Cậu lừa mình."
Trì Noãn: "Cậu không muốn gặp mình sao?"
Cố Ninh Tư cười nói: "Không muốn."
Trì Noãn: "Ò."
Hai người vừa nói vừa đi vào nhà, Cố Ninh Tư trước tiên đi rửa tay, sau đó lại về phòng thay quần áo, Trì Noãn thì ở phòng khách chơi với mèo.
Sau khi Cố Ninh Tư thay đồ xong đi ra, Trì Noãn hỏi nàng: "Vừa rồi cậu đang vẽ tranh à?"
Cố Ninh Tư: "Ừm."
Trì Noãn: "Vẽ gì thế? Mình lên xem được không?"
Cố Ninh Tư: "..."
Trì Noãn: "... Không được sao?"
Cố Ninh Tư: "... Được."
Phản ứng của Cố Ninh Tư có chút kỳ quái, Trì Noãn nghi hoặc theo nàng lên lầu, tầng hai gần như không thay đổi gì so với lần trước, chỉ là sau khi nhìn thấy tác phẩm còn đang dang dở trên giá vẽ, Trì Noãn mới biết nguyên nhân khiến Cố Ninh Tư phản ứng như vậy.
Cố Ninh Tư đang vẽ cô.
Trong tranh, hai mắt Trì Noãn hơi cong, khóe miệng giương lên, vài sợi tóc dính vào đôi môi đỏ mọng, vô cùng sinh động.
Trì Noãn thích đến mức cứ xem đi xem lại bức tranh này, sau đó mới nhận ra là không thấy bút vẽ ở đâu cả, khi nãy ngón tay của Cố Ninh Tư lại dính đầy màu, cô tò mò hỏi nàng: "Cậu dùng ngón tay vẽ à?"
Cố Ninh Tư: "Ừm."
Trì Noãn tưởng tượng Cố Ninh Tư dùng ngón tay phác họa ra từng đường nét và biểu cảm trên khuôn mặt mình---- Nói gì mà cho Cố Ninh Tư kinh hỉ chứ, rõ ràng là cô bị kinh hỉ thì đúng hơn!
Thấy Trì Noãn thích, Cố Ninh Tư đi tới bên tường, mỗi một bước đi đều nhấc tấm vải trắng che tranh sơn dầu lên.
So với sự ngạc nhiên ban đầu khi nhìn thấy bức tranh sơn dầu vẽ chính mình, thì Trì Noãn lúc này thực sự bị sốc.
Có rất nhiều, rất nhiều bức tranh, người được vẽ trong đó không phải ai khác, tất cả đều là Trì Noãn.
Trì Noãn đang cười, Trì Noãn hơi nhíu mày, Trì Noãn sờ tóc, Trì Noãn làm bài tập, bóng lưng của Trì Noãn...
Trì Noãn cảm xúc trào dâng, cô cảm thấy mình thật buồn cười---- Đau khổ suốt một kỳ nghỉ hè, quả thực chính là chà đạp lên sự chân thành của Cố Ninh Tư.
"Cậu nên nói với mình sớm hơn chứ." Cô cảm động đến mức sắp rơi nước mắt.
...
Thời gian đã đến buổi trưa, thư ký Tô đưa cơm tới, thấy Cố Ninh Tư đang cùng Trì Noãn ở phòng khách chơi với mèo, "ồ" một tiếng nói: "Hôm nay A Ninh không vẽ tranh à?"
Rồi quay sang nói với Trì Noãn: "Em đến rồi."
Trì Noãn ngoài miệng đáp "Chào ngài", trong lòng lại bị lời nói của thư ký làm cho căng thẳng---- Cô ấy có biết Cố Ninh Tư đang vẽ cô không?
"Có vẽ một lúc." Cố Ninh Tư nói.
Thư ký Tô thấy Trì Noãn hơi ngơ ngác, tưởng là cô không biết, liền nói: "Tranh sơn dầu của A Ninh rất đẹp, chỉ là trước đó vẽ rất ít, hình như là đầu tháng 7 thì phải? Đúng rồi, là vào cuối tháng 6 đầu tháng 7, tan học về em ấy liền đi vẽ tranh, có lúc chỉnh chỉnh sửa sửa đến mức quên ăn quên ngủ."
Cố Ninh Tư: "..."
Trì Noãn: "..." Thời gian này, là lúc Cố Ninh Tư giận dỗi vì chuyện của Tiết Mân.
Thư ký nháy mắt với Trì Noãn, hết sức thần bí nói: "Không biết là vẽ cái gì nữa. Nhà này có hai nơi mà chúng ta không được phép chạm vào---- Giường của em ấy và phòng vẽ tranh."
Cố Ninh Tư: "......"
Sau khi thư ký Tô rời đi, Trì Noãn đuổi tới hỏi Cố Ninh Tư, trong mắt ẩn chứa những ngôi sao nhỏ, lấp la lấp lánh: "Thì ra cậu đã thích mình từ lâu rồi sao?"
Không cho ai chạm vào giường, nhưng lần đầu tiên Trì Noãn đến đây đã ở lại qua đêm!
Cô cười tươi, ánh mắt vừa giảo hoạt vừa đáng yêu, Cố Ninh Tư đưa tay che mắt cô lại: "... Thì ra có những người trì độn như vậy, một chút cũng không cảm nhận được, còn nói cái gì mà bạn bè góp ý khuyết điểm cho nhau."
Tầm nhìn của Trì Noãn bị che lại, chỉ có thể giương môi lên: "Làm sao mà mình biết được cậu suy nghĩ cái gì chứ? Mình cũng đâu phải con giun trong bụng cậu."
Cố Ninh Tư nói: "Không phải à? Vậy sao cậu lại có thể làm mình rối tung rối mù, trở nên thích cậu đến thế?"
Mèo lam kêu meo một tiếng, ngoài nó ra thì xung quanh không hề có một tiếng động.
"..." Mặt Trì Noãn từ từ đỏ lên.
...
Hai người vốn định là sẽ ra ngoài hẹn hò, nhưng ăn trưa xong thì lại lười biếng ở nhà không muốn nhúc nhích. Trì Noãn cảm thấy chỉ cần là ở cùng với Cố Ninh Tư, thì dù là tán gẫu, xem TV, hoặc là cứ ngồi đờ người ra, cũng đã rất hạnh phúc rồi.
Chưa kể đến việc còn cùng nhau chơi bài.
Trì Noãn nhớ Từ Đan từng tiết lộ "Cố Ninh Tư chơi bài rất giỏi", liền nóng lòng muốn thử. Hai người ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, chơi qua lại vài ván, Trì Noãn mặt đầy khó hiểu nói: "Không phải trình độ chơi bài của cậu rất nát sao...? Đây gọi là nát à?"
Hai người thắng thua gần như ngang nhau, Cố Ninh Tư nghe vậy thì chỉ im lặng mỉm cười.
Chơi tiếp vài ván, Trì Noãn nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ninh Tư: "... Lần trước cậu chơi bài cùng các cậu ấy là cố tình để thua à!?"
Cố Ninh Tư vẫn chỉ mỉm cười.
Trì Noãn coi như đã rõ, chẳng trách lần nào cũng thua, cho dù là mèo mù thì cũng đụng chết chuột, tốt xấu gì cũng phải thỉnh thoảng thắng hai ván chứ? Nghĩ lại thì, Cố Ninh Tư đã phải tốn sức khiến kỹ năng chơi bài của mình trở nên tệ đi, cũng khá buồn cười.
Trì Noãn vừa xáo bài vừa hỏi nàng: "Ngoại trừ chơi bài ra, cậu còn chơi gì nữa không?"
Cố Ninh Tư suy nghĩ một chút rồi nói: "Cơ bản đều sẽ chơi, cậu muốn hỏi loại nào?"
Trì Noãn: "... Cậu thích chơi đến thế à?"
Cố Ninh Tư bị cô hỏi đến sửng sốt: "... Không phải."
Cố Ninh Tư: "Mình không có."
Mèo lam ở phía sau hất đổ bát đồ ăn độc quyền của nó, bang bang bang, Cố Ninh Tư xoay người dựng lại, Trì Noãn đặt bài xuống, thuận thế nằm nhoài trên lưng nàng, ôm lấy cổ nàng: "Cố Ninh Tư."
Cố Ninh Tư: "Hả?"
Trì Noãn: "Cậu sẽ thích mình thật lâu chứ?"
Cố Ninh Tư: "Ừm."
Trì Noãn tựa vào lưng nàng, tại sao chỉ vừa mới có được, lại chợt cảm giác như sắp mất đi?
Hai người cùng nhau trải qua buổi chiều, chạng vạng, Cố Ninh Tư đưa Trì Noãn ra ngoài ăn tối. Trì Noãn không biết Cố Ninh Tư đã đặt bàn từ lúc nào, lái xe gần một tiếng, các cô đến quán ăn ở giữa sườn núi, lúc này vừa vặn có thể ngắm nhìn toàn cảnh hoàng hôn xuống núi.
Sau khi mặt trời lặn, ánh nến được thắp lên, hoa tươi bày trên bàn, nhìn đâu cũng thấy người tới đây ăn đều là những đôi tình nhân đang dựa vào nhau thủ thỉ tâm tình.
Bầu không khí quá tốt, quá lãng mạn, Cố Ninh Tư và Trì Noãn nhìn nhau, Trì Noãn bật cười thành tiếng, Cố Ninh Tư bình tĩnh nói: "... Mình đã hỏi thư ký Tô rồi, hỏi quán ăn nào được đánh giá tốt nhất, cô ấy đề cử nơi này."
Trì Noãn vẫn mỉm cười, Cố Ninh Tư cũng vừa nói vừa cười: "Cô ấy cũng có nói là đã được cầu hôn thành công ở đây..."
Hai người đều có chút đỏ mặt, chỉ là một cuộc điện thoại đã làm kết thúc sớm buổi hẹn hò tuyệt mỹ của họ.
"Noãn Noãn! Tiểu Ngô Đồng ra đời rồi!" Giọng nói kích động của Trì Thanh Xuyên xuyên qua điện thoại, Trì Noãn không khỏi thốt lên: "Có thật không!!"
Trì Thanh Xuyên: "Thật! Thật!"
Trì Noãn vội hỏi: "Bệnh viện nào ạ?"
Cuộc gọi của cô còn chưa kết thúc thì Cố Ninh Tư đã đứng dậy. Trì Noãn theo nàng đi ra ngoài, vừa cúp máy xong, cô nắm lấy cánh tay nàng lắc lư, nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui này với nàng: "Nhà chúng mình có thêm thành viên mới rồi!"
Cố Ninh Tư cười nói: "Chúc mừng cậu đã được làm cô."
...
Cố Ninh Tư đưa Trì Noãn đến bệnh viện, xe vừa dừng lại, Trì Noãn liền nhảy xuống xe, Cố Ninh Tư buồn cười nhìn cô vốn luôn trầm ổn giờ lại trở nên vội vã như vậy.
Trì Noãn đi được mấy bước thì quay lại.
Cố Ninh Tư hạ kính xe xuống, Trì Noãn sờ sờ mép xe, đỏ mặt nói: "Mình vui quá, nhà chúng mình không có người thân nào cả... Cố Ninh Tư, tối nay xin lỗi cậu nhé, cậu đã sắp xếp xong xuôi, vậy mà..."
Cố Ninh Tư: "Chúng ta có thể hẹn lại bất cứ lúc nào mà."
Trì Noãn: "Vậy lát nữa mình sẽ kể cho cậu nghe về Tiểu Ngô Đồng!"
...
Nhạc Vân đã suy nghĩ rất nhiều, chị đã do dự trong suốt thai kỳ về việc sinh thường hay sinh mổ. Chị cho rằng sinh mổ sẽ để lại sẹo, sau này mặc bikini sẽ trông không đẹp, nên gần như đã quyết định sẽ sinh thường, ai ngờ chỉ sau mấy cơn co thắt, nếm trải cảm giác đau đớn, chị liền khóc lóc la hét nói không muốn sinh nữa.
Chủ nhiệm khoa phụ sản ở đây có quen biết Quý tiên sinh, Quý tiên sinh cũng đã sớm thăm hỏi rồi. Chủ nhiệm khuyến khích sinh thường, nhưng Nhạc Vân thực sự không chịu nổi đau đớn, Trì Thanh Xuyên liên lạc với ông, ông liền lập tức sắp xếp ca mổ.
Trì Noãn chạy tới bệnh viện, trong phòng bệnh, thuốc gây mê cho Nhạc Vân đã sắp hết tác dụng, cơn đau lần nữa trở nên rõ ràng, khó có thể chịu nổi. Trì Thanh Xuyên đang nhẹ nhàng dỗ chị.
Có một dì mũm mĩm đang dựa tường ngồi cạnh nôi của bảo bảo, Nhạc Vân đã đặt chỗ ở trung tâm chăm sóc sau sinh vào tháng 5, đây hẳn là hộ sĩ mà trung tâm sắp xếp đến để chăm sóc Tiểu Ngô Đồng. Bà vừa nhìn Tiểu Ngô Đồng vừa nói với Trì Thanh Xuyên và Nhạc Vân: "Hai người xem lông mày và mắt của thằng bé này, sinh thật khéo, chiếc mũi nhỏ cũng thẳng, lớn lên bất luận là giống ai trong hai người, cũng chẳng biết sẽ lấy đi tâm tư của bao nhiêu cô gái đâu."
Trì Noãn nghĩ thầm, hóa ra Tiểu Ngô Đồng của chúng ta là con trai à!
Trì Thanh Xuyên nhìn thấy Trì Noãn, mỉm cười vẫy tay với cô: "Lại đây."
Trì Noãn đứng bên giường, nhẹ giọng nói: "Chị dâu."
Nhạc Vân mở mắt, thấy là cô, lại nhịn đau, yếu ớt hỏi Trì Thanh Xuyên: "Mẹ em đâu? Khi nào mẹ em đến?"
Trì Thanh Xuyên nói: "Anh đã gọi cho bà ấy rồi, cũng đã đặt vé cho bà ấy, sáng mai bà ấy sẽ đi sớm, buổi trưa liền tới nơi, anh sẽ đến trạm xe đón bà ấy."
Trì Noãn quay sang xem Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng được quấn trong chăn bông ấm áp, ngoan ngoãn ngủ trong nôi, hồng hồng, nhăn nheo, nhỏ nhắn.
Trì Noãn không nhịn được sờ sờ vào mu bàn tay lộ ra ngoài chăn của bé. Ngón tay trẻ con vừa nhỏ vừa gầy, Trì Noãn không dám dùng sức, sợ sẽ làm đau bé.
Nhạc Vân khóc nức nở trên giường. Dì hộ sĩ cũng thấy chị kể từ khi vào bệnh viện thì đã xuống tinh thần, muốn an ủi chị, liền nói với chị: "Có muốn tôi ôm Tiểu Ngô Đồng qua cho cô nhìn không? Thằng bé vừa đẹp lại vừa ngoan."
Nhạc Vân bị Tiểu Ngô Đồng tra tấn đến chết đi sống lại, dì hộ sĩ không nhắc đến còn đỡ, lúc này nhắc đến, chị từ xa liếc mắt nhìn chiếc nôi của bảo bảo, vừa khóc vừa quay đầu đi, nói là không muốn nhìn gì cả.
Trì Noãn cảm thấy tay mình bị siết lại, cô cúi đầu, khi bàn tay nhỏ của Tiểu Ngô Đồng cử động, đã vô thức nắm chặt đầu ngón tay cô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương