Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng
Chương 38
Trì Thanh Xuyên ở lại bệnh viện cùng Nhạc Vân, Trì Noãn cũng ở lại đến khuya mới về nhà.
Trên đường về cô gửi ảnh của Tiểu Ngô Đồng cho Cố Ninh Tư, còn chưa nhận được hồi âm từ Cố Ninh Tư, Tiết Mân đã xuất hiện trong nhóm chat 6 người đã lâu không trò chuyện.
Tiết Mân kết thúc lưu diễn trở về, mang theo một đống quà lưu niệm cho mọi người: "Khai giảng gặp lại."
Lúc này, một lượng lớn icon mà Từ Đan sưu tập rốt cuộc cũng có đất dụng võ, nàng lập tức: "Oa...! (cảm ơn)"
"(Quen biết bạn thật tốt)"
"(Cụng ly vì tình bạn của chúng ta)"
"(Cầu cho tình bạn trường tồn)"
Đỗ Mẫn: "..."
Triệu Tinh Tinh: "..."
Trì Noãn: "..."
Tiết Mân: "(cười khóc)"
Giây tiếp theo, Từ Đan chuyển sang nhóm 4 người cùng phòng của các nàng, tag Trì Noãn và những người khác: "Tiết Mân lại mang quà về cho chúng ta, trước đó còn mời chúng ta đến thành phố L xem buổi công chiếu, có phải chúng ta nên đáp lại gì đó không?"
Đỗ Mẫn: "Dĩ nhiên phải đáp lại rồi."
Triệu Tinh Tinh: "Mời cậu ấy ăn một bữa nhé?"
Từ Đan: "Được đó được đó."
Trì Noãn: "Tán thành."
Bốn người thống nhất ý kiến, Từ Đan nói cải lương không bằng hành động, dứt khoát ngày mai mời đi! Còn nói dù sao Cố Ninh Tư cũng trở về Vân thành, nhất định phải mời nàng cho bằng được.
Các nàng sôi nổi thảo luận nên đi ăn tối ở đâu, Trì Noãn nói: "Ngày mai à, chắc mình đi không được rồi..."
Từ Đan: "Cậu lại làm sao rồi? Sinh nhật của Chu Đạt Mậu cậu phải đi làm thêm tụi mình có thể hiểu được, nhưng nhớ không lầm thì hôm nay cậu đã nghỉ làm thêm rồi mà!"
Trì Noãn: "Hôm nay mình vừa làm cô rồi!"
Nói rồi liền chia sẻ ảnh của Tiểu Ngô Đồng cho các nàng xem.
Từ Đan: "Oa...! (hôm nay là ngày tốt lành)"
Từ Đan: "(Chúc mừng bạn của tôi)"
Từ Đan: "(Chúc bạn và cả nhà bạn đều bình an)"
Đỗ Mẫn: "..."
Triệu Tinh Tinh: "..."
Trì Noãn bật cười: "Cảm ơn."
Sau nhiều lần thảo luận, mọi người vẫn quyết định đi ăn lẩu. Từ Đan làm người đại diện, vào nhóm tag @Tiết Mân và Cố Ninh Tư, thông báo thời gian và địa điểm ăn lẩu, bảo các nàng phải nể mặt.
Tiết Mân: "Được rồi, vậy mai gặp."
Trì Noãn xuống taxi, leo cầu thang bộ về nhà. Thấy trong tủ lạnh còn có cơm thừa của bữa trưa, cô dùng nó để làm cơm rang trứng. Nhớ tới bữa tối dưới ánh nến mà Cố Ninh Tư sắp xếp, cô lấy điện thoại ra, tin nhắn trả lời của Cố Ninh Tư đã được gửi tới, liên tiếp ba tin:
"Vừa tắm xong."
"Tiểu Ngô Đồng nhìn giống cậu."
"Ngày mai cậu có đi không?"
Trì Noãn bưng đĩa cơm rang ra bàn rồi ngồi xuống, cầm điện thoại nhắn: "Không chắc sẽ đi."
Vài giây sau, Cố Ninh Tư lần đầu tiên xuất hiện trong nhóm 6 người kể từ ngày ở đảo Tây Đinh: "Không chắc sẽ đi."
Sao chép rồi dán, không đổi một chữ.
Trì Noãn: "..."
Từ Đan chưa từ bỏ ý định, đuổi theo mời Cố Ninh Tư. Cố Ninh Tư không xuất hiện trong nhóm nữa, chat riêng hỏi Trì Noãn: "Nãy giờ cậu có ăn chút gì không? Còn chưa ăn tối đấy."
Trì Noãn chụp ảnh cơm rang gửi cho Cố Ninh Tư: "Chuẩn bị ăn đây."
Cố Ninh Tư: "Mình cũng đói."
Trì Noãn: "Vậy cậu đến đi."
"..." Ngẫm lại liền thấy không ổn, với tính cách của Cố Ninh Tư thì nói không chừng sẽ thực sự đến, cô lập tức sửa lại, "Mình đùa thôi, cậu đừng đến."
Cố Ninh Tư: "..."
Từ Đan không nhận được câu trả lời từ Cố Ninh Tư, liền túm lấy Đỗ Mẫn nói về truyện bá đạo tổng tài: "Gần đây cậu còn đọc à? Mình đã bỏ rồi!"
Đỗ Mẫn: "Hả? Sao lại bỏ chứ? Tình tiết gần đây đều đang rắc đường, mắt thấy bánh bao nhỏ liền chịu không nổi, cậu lại bỏ à?"
Từ Đan: "Nhưng mà là ngọt quá! Quá buồn nôn! Cẩu độc thân rất khó chịu!"
Đỗ Mẫn: "Ha ha ha, làm như có mình cậu độc thân không bằng! Mình nhắc nhở cậu, mau đuổi kịp tiến độ đi, chính tác giả đã tiết lộ sẽ sớm ngược, mình nghi ngờ nữ phụ sẽ gây chuyện, nữ chính phải sinh non!"
Từ Đan: "Nghe cậu nói vậy, hình như mình đã lấy lại chút động lực tiếp tục đọc rồi... Mình thích nhất là mấy tình tiết cẩu huyết!"
Trì Noãn chuyển sang nhóm, lướt đọc tin nhắn, tò mò hỏi: "... Đây là truyện mà trước đây các cậu nói là sẽ không đọc nữa sao?"
Triệu Tinh Tinh: "Đúng rồi! [Hào môn thịnh sủng: Kiều thê của tổng tài], Noãn Noãn, cậu cũng đọc đi, rất hay rất cẩu huyết!!"
Trì Noãn: "... Cậu cũng đọc à? Không đúng, sao truyện lại kéo dài như vậy...? Vẫn chưa kết thúc sao?"
Đỗ Mẫn: "Đùa, tác giả thề là sẽ viết tiếp năm triệu chữ nữa!"
Triệu Tinh Tinh: "Muốn toàn thế giới biết đến tiểu thuyết này, nam chính IQ cao với cấp bậc tán tỉnh thuộc hàng sách giáo khoa!! Đặc biệt là từ sau chương 100 trở đi, sẽ có mái vòm kính, pháo hoa trên biển, cầu hôn bằng trực thăng... Quá nhiều quá nhiều!"
Từ Đan: "Aaaaaa trái tim thiếu nữ của mình hồi sinh rồi!"
Trì Noãn: "..."
Cố Ninh Tư: "Nghe khá thú vị."
Trì Noãn: "..."
...
Ngày hôm sau, Trì Noãn dậy trước cả bình minh. Đúng giờ đã nấu xong cháo gạo kê và cho vào hộp giữ nhiệt, lại ra quán ở ngoài tiểu khu mua một ít bánh bao và trứng luộc trà, sau đó mang đến bệnh viện.
Nhạc Vân vẫn chưa thể ăn đồ ăn, Trì Thanh Xuyên nhận lấy, nửa trách nửa cảm động: "Anh và dì Bạch ăn ở căng tin bệnh viện là được rồi, em không cần dậy sớm đưa đồ ăn như thế."
Trì Noãn mỉm cười nhìn anh, dì Bạch ở bên cạnh nói: "Cô bé này thật biết chăm sóc người khác."
Trì Noãn đi đến bên tường nhìn Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng hơi hé mắt, trước tiên là cái chân nhỏ liên tục đạp mấy cái, sau đó là tích sức, bất ngờ oa oa khóc lớn.
Trì Noãn không kịp phản ứng, cô không dám chạm vào bé, chỉ có thể chuyển sang cầu viện Trì Thanh Xuyên và dì Bạch.
Dì Bạch tiến tới, nhẹ nhàng bế Tiểu Ngô Đồng và nhìn Trì Thanh Xuyên.
Trì Thanh Xuyên nghiêng người qua bên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi Nhạc Vân: "Vân Vân, em có muốn thử lại không?"
Tình trạng của Nhạc Vân đã tốt hơn hôm qua một chút, trợn tròn mắt chất vấn Trì Thanh Xuyên: "Anh thật sự không biết là đau cỡ nào sao?"
Trì Thanh Xuyên không nói gì nữa, anh đi pha sữa bột cho Tiểu Ngô Đồng.
Anh không nói gì, dì Bạch càng sẽ không nói gì, bà bế Tiểu Ngô Đồng đang khóc trong lòng ngồi xuống ghế, dỗ dành: "Sắp được ăn rồi, giọng của Tiểu Ngô Đồng chúng ta thật vang dội."
Lúc Trì Thanh Xuyên pha sữa bột, Trì Noãn liền đứng bên cạnh học hỏi, Tiểu Ngô Đồng còn nhỏ nên uống chẳng bao nhiêu, khi bé đã uống no thì liền không khóc nữa, đưa bé trở lại nôi, bé cũng ngoan ngoãn.
Chiều hôm qua Nhạc Vân đột ngột sinh, Trì Thanh Xuyên tạm thời xin nghỉ phép với Quý tiên sinh, thế nhưng gần đây có một hạng mục đang theo đuổi, tuy là Quý tiên sinh cho anh nghỉ để chăm sóc vợ con, nhưng có rất việc không được bàn giao, anh cũng không thể cứ thế mà bỏ mặc được. Thấy Tiểu Ngô Đồng đã yên tĩnh, sau khi ăn xong bữa sáng Trì Noãn mang đến, anh bàn bạc với Nhạc Vân: "Sáng nay anh phải đến công ty để bàn giao công việc, buổi trưa thuận tiện đón mẹ qua nhé?"
Nhạc Vân không phản đối, Trì Thanh Xuyên quay sang nhéo nhéo mặt Trì Noãn: "Cực cho em với dì Bạch rồi."
Trì Noãn mỉm cười lắc đầu.
Buổi trưa nhanh chóng trôi qua, Trì Noãn theo dì Bạch học cách chăm sóc Nhạc Vân và Tiểu Ngô Đồng, hơn 12 giờ, mẹ của Nhạc Vân đến.
"Vân Vân à..." Bà lao đến bên giường Nhạc Vân, nhìn sắc mặt tái nhợt của con gái mình, tuy đau lòng nhưng ngoài mặt vẫn không khỏi thuyết giáo, "Con cũng đã làm mẹ rồi, sau này đừng như con nít nữa."
Nhạc Vân nhìn Trì Thanh Xuyên.
"Con nhìn Tiểu Trì làm gì? Nó không có cáo trạng, là do con tính tình xấu thôi, hừ, mẹ còn không biết sao?" Giọng của mẹ chị cao hơn nửa độ, "Con nghĩ sao mà lại không cho đứa nhỏ uống sữa mẹ chứ? Đứa nhỏ đáng thương biết bao?"
Nhạc Vân trừng mắt, Trì Thanh Xuyên sờ sờ mũi, mẹ vợ quả là người sáng suốt, anh chỉ nói mơ hồ, bà liền lập tức hiểu ra.
Nói xong với con gái, bà quay sang con rể: "Haiz, Tiểu Trì à, trên đường mẹ cũng đã nói với con rồi, đều do mẹ cả, con gái mẹ từ nhỏ đã được nuông chiều, lúc trước nó nói là muốn sinh con, mẹ còn nhất quyết không tin, sao mà tin cho được chứ? Sinh con ra, có biết bao mệt mỏi và bận tâm, đúng không? Nó vốn ham chơi, tuổi lại trẻ, mẹ rất lo cho nó."
Trì Noãn trông thấy dì Bạch nhíu mày. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Trì Thanh Xuyên nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Vân Vân. Không uống sữa mẹ cũng không sao, sữa bột cũng giống vậy thôi."
"Hàm hồ, sữa mẹ bổ dưỡng hơn sữa bột nhiều! Hơn nữa, uống sữa bột chi phí cũng không nhỏ! Con yên tâm, có mẹ ở đây, Vân Vân sẽ không tùy hứng đâu." Mẹ Nhạc Vân nói rồi vui vẻ ra mặt, đi đến bên nôi bảo bảo, "Mau để bà xem bảo bảo một chút nào. Hừm, Tiểu Ngô Đồng~ Tiểu Ngô Đồng à, bà ngoại đến thăm con đây."
...
Buổi chiều, Nhạc Vân tâm tình thả lỏng, Trì Thanh Xuyên trở về nấu canh cho chị. Trì Noãn đang ở phòng tắm giặt quần áo bẩn mà Tiểu Ngô Đồng vừa thay ra, kèm theo tiếng nước chảy, cô nghe thấy tiếng mẹ của Nhạc Vân nói với dì Bạch: "Con rể này của tôi ấy, thật sự không có gì để nói, tôi hết sức hài lòng."
Dì Bạch nói: "Đúng vậy, thật hiếm thấy một người kiên nhẫn và ôn hòa như Trì tiên sinh."
"Haiz." Mẹ Nhạc Vân muốn nói lại thôi, sau mấy tiếng thở dài, bà quay sang nói với Nhạc Vân, "Con cũng phải thông cảm cho Tiểu Trì, nó cũng không dễ dàng gì, phải nuôi con và bảo bảo, còn phải nuôi em gái nó, mẹ thấy thật sự là không dễ gì. Nếu con không có sữa thì cũng thôi đi, đằng này là con không chịu thử, sau này chi phí tiêu dùng trong nhà lớn như vậy, các con chịu nổi không? Hơn nữa, con cho bảo bảo uống sữa, cũng chính là giúp tử cung con co lại đấy!"
Nhạc Vân lẩm bẩm: "Con đã đau muốn chết rồi! Đừng nói là cho uống sữa, con ngay cả nhìn nó cũng không muốn."
"..." Mẹ chị sửng sốt nói, "Vậy mày vất vả sinh nó ra làm gì? Vừa không muốn nhìn nó vừa không muốn cho nó ăn? Lúc đầu mẹ kêu mày phá thai đi thì mày khăng khăng không chịu, làm như mẹ là ác nhân dùng gậy bổng đánh uyên ương, mấy tháng liền không nói chuyện với mẹ!"
Nhạc Vân: "..."
Một lúc sau, Trì Noãn mới tắt vòi nước, nhúng nước ấm rồi đem quần áo ra phơi.
Cơn giông dường như đã qua, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời. Trì Noãn phơi quần áo xong thì nằm nhoài trên sân thượng, ngơ ngác nhìn trời, mãi đến khi Cố Ninh Tư gọi điện tới.
"Đang ở bệnh viện à?" Nàng hỏi Trì Noãn.
Trì Noãn: "Ừm."
Cố Ninh Tư: "Không định đi ăn lẩu sao?"
Nếu không có nàng hỏi, Trì Noãn gần như đã quên mất chuyện này, uể oải nói: "Không đi."
Cố Ninh Tư nói: "Vậy cậu ra ngoài đi, mình đỗ xe ở chỗ hôm qua ấy."
!
Trì Noãn lập tức xuống lầu, đến bãi đỗ xe phía sau khu nội trú. Giữa một loạt ô tô, Trì Noãn từ xa đã trông thấy Cố Ninh Tư đang dựa vào cạnh xe uống nước. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, mọi tâm sự phiền muộn đều biến mất một cách thần kỳ.
"Cố Ninh Tư!" Cô mỉm cười gọi tên nàng.
Cố Ninh Tư dời chai nước khoáng ra, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Dưới ánh hoàng hôn nồng nàn, thiếu nữ tóc đuôi ngựa mắt ngọc mày ngài, khóe môi thoải mái nhếch lên, như một ngọn gió nhẹ nhàng thoáng qua mặt.
Trên đường về cô gửi ảnh của Tiểu Ngô Đồng cho Cố Ninh Tư, còn chưa nhận được hồi âm từ Cố Ninh Tư, Tiết Mân đã xuất hiện trong nhóm chat 6 người đã lâu không trò chuyện.
Tiết Mân kết thúc lưu diễn trở về, mang theo một đống quà lưu niệm cho mọi người: "Khai giảng gặp lại."
Lúc này, một lượng lớn icon mà Từ Đan sưu tập rốt cuộc cũng có đất dụng võ, nàng lập tức: "Oa...! (cảm ơn)"
"(Quen biết bạn thật tốt)"
"(Cụng ly vì tình bạn của chúng ta)"
"(Cầu cho tình bạn trường tồn)"
Đỗ Mẫn: "..."
Triệu Tinh Tinh: "..."
Trì Noãn: "..."
Tiết Mân: "(cười khóc)"
Giây tiếp theo, Từ Đan chuyển sang nhóm 4 người cùng phòng của các nàng, tag Trì Noãn và những người khác: "Tiết Mân lại mang quà về cho chúng ta, trước đó còn mời chúng ta đến thành phố L xem buổi công chiếu, có phải chúng ta nên đáp lại gì đó không?"
Đỗ Mẫn: "Dĩ nhiên phải đáp lại rồi."
Triệu Tinh Tinh: "Mời cậu ấy ăn một bữa nhé?"
Từ Đan: "Được đó được đó."
Trì Noãn: "Tán thành."
Bốn người thống nhất ý kiến, Từ Đan nói cải lương không bằng hành động, dứt khoát ngày mai mời đi! Còn nói dù sao Cố Ninh Tư cũng trở về Vân thành, nhất định phải mời nàng cho bằng được.
Các nàng sôi nổi thảo luận nên đi ăn tối ở đâu, Trì Noãn nói: "Ngày mai à, chắc mình đi không được rồi..."
Từ Đan: "Cậu lại làm sao rồi? Sinh nhật của Chu Đạt Mậu cậu phải đi làm thêm tụi mình có thể hiểu được, nhưng nhớ không lầm thì hôm nay cậu đã nghỉ làm thêm rồi mà!"
Trì Noãn: "Hôm nay mình vừa làm cô rồi!"
Nói rồi liền chia sẻ ảnh của Tiểu Ngô Đồng cho các nàng xem.
Từ Đan: "Oa...! (hôm nay là ngày tốt lành)"
Từ Đan: "(Chúc mừng bạn của tôi)"
Từ Đan: "(Chúc bạn và cả nhà bạn đều bình an)"
Đỗ Mẫn: "..."
Triệu Tinh Tinh: "..."
Trì Noãn bật cười: "Cảm ơn."
Sau nhiều lần thảo luận, mọi người vẫn quyết định đi ăn lẩu. Từ Đan làm người đại diện, vào nhóm tag @Tiết Mân và Cố Ninh Tư, thông báo thời gian và địa điểm ăn lẩu, bảo các nàng phải nể mặt.
Tiết Mân: "Được rồi, vậy mai gặp."
Trì Noãn xuống taxi, leo cầu thang bộ về nhà. Thấy trong tủ lạnh còn có cơm thừa của bữa trưa, cô dùng nó để làm cơm rang trứng. Nhớ tới bữa tối dưới ánh nến mà Cố Ninh Tư sắp xếp, cô lấy điện thoại ra, tin nhắn trả lời của Cố Ninh Tư đã được gửi tới, liên tiếp ba tin:
"Vừa tắm xong."
"Tiểu Ngô Đồng nhìn giống cậu."
"Ngày mai cậu có đi không?"
Trì Noãn bưng đĩa cơm rang ra bàn rồi ngồi xuống, cầm điện thoại nhắn: "Không chắc sẽ đi."
Vài giây sau, Cố Ninh Tư lần đầu tiên xuất hiện trong nhóm 6 người kể từ ngày ở đảo Tây Đinh: "Không chắc sẽ đi."
Sao chép rồi dán, không đổi một chữ.
Trì Noãn: "..."
Từ Đan chưa từ bỏ ý định, đuổi theo mời Cố Ninh Tư. Cố Ninh Tư không xuất hiện trong nhóm nữa, chat riêng hỏi Trì Noãn: "Nãy giờ cậu có ăn chút gì không? Còn chưa ăn tối đấy."
Trì Noãn chụp ảnh cơm rang gửi cho Cố Ninh Tư: "Chuẩn bị ăn đây."
Cố Ninh Tư: "Mình cũng đói."
Trì Noãn: "Vậy cậu đến đi."
"..." Ngẫm lại liền thấy không ổn, với tính cách của Cố Ninh Tư thì nói không chừng sẽ thực sự đến, cô lập tức sửa lại, "Mình đùa thôi, cậu đừng đến."
Cố Ninh Tư: "..."
Từ Đan không nhận được câu trả lời từ Cố Ninh Tư, liền túm lấy Đỗ Mẫn nói về truyện bá đạo tổng tài: "Gần đây cậu còn đọc à? Mình đã bỏ rồi!"
Đỗ Mẫn: "Hả? Sao lại bỏ chứ? Tình tiết gần đây đều đang rắc đường, mắt thấy bánh bao nhỏ liền chịu không nổi, cậu lại bỏ à?"
Từ Đan: "Nhưng mà là ngọt quá! Quá buồn nôn! Cẩu độc thân rất khó chịu!"
Đỗ Mẫn: "Ha ha ha, làm như có mình cậu độc thân không bằng! Mình nhắc nhở cậu, mau đuổi kịp tiến độ đi, chính tác giả đã tiết lộ sẽ sớm ngược, mình nghi ngờ nữ phụ sẽ gây chuyện, nữ chính phải sinh non!"
Từ Đan: "Nghe cậu nói vậy, hình như mình đã lấy lại chút động lực tiếp tục đọc rồi... Mình thích nhất là mấy tình tiết cẩu huyết!"
Trì Noãn chuyển sang nhóm, lướt đọc tin nhắn, tò mò hỏi: "... Đây là truyện mà trước đây các cậu nói là sẽ không đọc nữa sao?"
Triệu Tinh Tinh: "Đúng rồi! [Hào môn thịnh sủng: Kiều thê của tổng tài], Noãn Noãn, cậu cũng đọc đi, rất hay rất cẩu huyết!!"
Trì Noãn: "... Cậu cũng đọc à? Không đúng, sao truyện lại kéo dài như vậy...? Vẫn chưa kết thúc sao?"
Đỗ Mẫn: "Đùa, tác giả thề là sẽ viết tiếp năm triệu chữ nữa!"
Triệu Tinh Tinh: "Muốn toàn thế giới biết đến tiểu thuyết này, nam chính IQ cao với cấp bậc tán tỉnh thuộc hàng sách giáo khoa!! Đặc biệt là từ sau chương 100 trở đi, sẽ có mái vòm kính, pháo hoa trên biển, cầu hôn bằng trực thăng... Quá nhiều quá nhiều!"
Từ Đan: "Aaaaaa trái tim thiếu nữ của mình hồi sinh rồi!"
Trì Noãn: "..."
Cố Ninh Tư: "Nghe khá thú vị."
Trì Noãn: "..."
...
Ngày hôm sau, Trì Noãn dậy trước cả bình minh. Đúng giờ đã nấu xong cháo gạo kê và cho vào hộp giữ nhiệt, lại ra quán ở ngoài tiểu khu mua một ít bánh bao và trứng luộc trà, sau đó mang đến bệnh viện.
Nhạc Vân vẫn chưa thể ăn đồ ăn, Trì Thanh Xuyên nhận lấy, nửa trách nửa cảm động: "Anh và dì Bạch ăn ở căng tin bệnh viện là được rồi, em không cần dậy sớm đưa đồ ăn như thế."
Trì Noãn mỉm cười nhìn anh, dì Bạch ở bên cạnh nói: "Cô bé này thật biết chăm sóc người khác."
Trì Noãn đi đến bên tường nhìn Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng hơi hé mắt, trước tiên là cái chân nhỏ liên tục đạp mấy cái, sau đó là tích sức, bất ngờ oa oa khóc lớn.
Trì Noãn không kịp phản ứng, cô không dám chạm vào bé, chỉ có thể chuyển sang cầu viện Trì Thanh Xuyên và dì Bạch.
Dì Bạch tiến tới, nhẹ nhàng bế Tiểu Ngô Đồng và nhìn Trì Thanh Xuyên.
Trì Thanh Xuyên nghiêng người qua bên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi Nhạc Vân: "Vân Vân, em có muốn thử lại không?"
Tình trạng của Nhạc Vân đã tốt hơn hôm qua một chút, trợn tròn mắt chất vấn Trì Thanh Xuyên: "Anh thật sự không biết là đau cỡ nào sao?"
Trì Thanh Xuyên không nói gì nữa, anh đi pha sữa bột cho Tiểu Ngô Đồng.
Anh không nói gì, dì Bạch càng sẽ không nói gì, bà bế Tiểu Ngô Đồng đang khóc trong lòng ngồi xuống ghế, dỗ dành: "Sắp được ăn rồi, giọng của Tiểu Ngô Đồng chúng ta thật vang dội."
Lúc Trì Thanh Xuyên pha sữa bột, Trì Noãn liền đứng bên cạnh học hỏi, Tiểu Ngô Đồng còn nhỏ nên uống chẳng bao nhiêu, khi bé đã uống no thì liền không khóc nữa, đưa bé trở lại nôi, bé cũng ngoan ngoãn.
Chiều hôm qua Nhạc Vân đột ngột sinh, Trì Thanh Xuyên tạm thời xin nghỉ phép với Quý tiên sinh, thế nhưng gần đây có một hạng mục đang theo đuổi, tuy là Quý tiên sinh cho anh nghỉ để chăm sóc vợ con, nhưng có rất việc không được bàn giao, anh cũng không thể cứ thế mà bỏ mặc được. Thấy Tiểu Ngô Đồng đã yên tĩnh, sau khi ăn xong bữa sáng Trì Noãn mang đến, anh bàn bạc với Nhạc Vân: "Sáng nay anh phải đến công ty để bàn giao công việc, buổi trưa thuận tiện đón mẹ qua nhé?"
Nhạc Vân không phản đối, Trì Thanh Xuyên quay sang nhéo nhéo mặt Trì Noãn: "Cực cho em với dì Bạch rồi."
Trì Noãn mỉm cười lắc đầu.
Buổi trưa nhanh chóng trôi qua, Trì Noãn theo dì Bạch học cách chăm sóc Nhạc Vân và Tiểu Ngô Đồng, hơn 12 giờ, mẹ của Nhạc Vân đến.
"Vân Vân à..." Bà lao đến bên giường Nhạc Vân, nhìn sắc mặt tái nhợt của con gái mình, tuy đau lòng nhưng ngoài mặt vẫn không khỏi thuyết giáo, "Con cũng đã làm mẹ rồi, sau này đừng như con nít nữa."
Nhạc Vân nhìn Trì Thanh Xuyên.
"Con nhìn Tiểu Trì làm gì? Nó không có cáo trạng, là do con tính tình xấu thôi, hừ, mẹ còn không biết sao?" Giọng của mẹ chị cao hơn nửa độ, "Con nghĩ sao mà lại không cho đứa nhỏ uống sữa mẹ chứ? Đứa nhỏ đáng thương biết bao?"
Nhạc Vân trừng mắt, Trì Thanh Xuyên sờ sờ mũi, mẹ vợ quả là người sáng suốt, anh chỉ nói mơ hồ, bà liền lập tức hiểu ra.
Nói xong với con gái, bà quay sang con rể: "Haiz, Tiểu Trì à, trên đường mẹ cũng đã nói với con rồi, đều do mẹ cả, con gái mẹ từ nhỏ đã được nuông chiều, lúc trước nó nói là muốn sinh con, mẹ còn nhất quyết không tin, sao mà tin cho được chứ? Sinh con ra, có biết bao mệt mỏi và bận tâm, đúng không? Nó vốn ham chơi, tuổi lại trẻ, mẹ rất lo cho nó."
Trì Noãn trông thấy dì Bạch nhíu mày. .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Trì Thanh Xuyên nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Vân Vân. Không uống sữa mẹ cũng không sao, sữa bột cũng giống vậy thôi."
"Hàm hồ, sữa mẹ bổ dưỡng hơn sữa bột nhiều! Hơn nữa, uống sữa bột chi phí cũng không nhỏ! Con yên tâm, có mẹ ở đây, Vân Vân sẽ không tùy hứng đâu." Mẹ Nhạc Vân nói rồi vui vẻ ra mặt, đi đến bên nôi bảo bảo, "Mau để bà xem bảo bảo một chút nào. Hừm, Tiểu Ngô Đồng~ Tiểu Ngô Đồng à, bà ngoại đến thăm con đây."
...
Buổi chiều, Nhạc Vân tâm tình thả lỏng, Trì Thanh Xuyên trở về nấu canh cho chị. Trì Noãn đang ở phòng tắm giặt quần áo bẩn mà Tiểu Ngô Đồng vừa thay ra, kèm theo tiếng nước chảy, cô nghe thấy tiếng mẹ của Nhạc Vân nói với dì Bạch: "Con rể này của tôi ấy, thật sự không có gì để nói, tôi hết sức hài lòng."
Dì Bạch nói: "Đúng vậy, thật hiếm thấy một người kiên nhẫn và ôn hòa như Trì tiên sinh."
"Haiz." Mẹ Nhạc Vân muốn nói lại thôi, sau mấy tiếng thở dài, bà quay sang nói với Nhạc Vân, "Con cũng phải thông cảm cho Tiểu Trì, nó cũng không dễ dàng gì, phải nuôi con và bảo bảo, còn phải nuôi em gái nó, mẹ thấy thật sự là không dễ gì. Nếu con không có sữa thì cũng thôi đi, đằng này là con không chịu thử, sau này chi phí tiêu dùng trong nhà lớn như vậy, các con chịu nổi không? Hơn nữa, con cho bảo bảo uống sữa, cũng chính là giúp tử cung con co lại đấy!"
Nhạc Vân lẩm bẩm: "Con đã đau muốn chết rồi! Đừng nói là cho uống sữa, con ngay cả nhìn nó cũng không muốn."
"..." Mẹ chị sửng sốt nói, "Vậy mày vất vả sinh nó ra làm gì? Vừa không muốn nhìn nó vừa không muốn cho nó ăn? Lúc đầu mẹ kêu mày phá thai đi thì mày khăng khăng không chịu, làm như mẹ là ác nhân dùng gậy bổng đánh uyên ương, mấy tháng liền không nói chuyện với mẹ!"
Nhạc Vân: "..."
Một lúc sau, Trì Noãn mới tắt vòi nước, nhúng nước ấm rồi đem quần áo ra phơi.
Cơn giông dường như đã qua, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời. Trì Noãn phơi quần áo xong thì nằm nhoài trên sân thượng, ngơ ngác nhìn trời, mãi đến khi Cố Ninh Tư gọi điện tới.
"Đang ở bệnh viện à?" Nàng hỏi Trì Noãn.
Trì Noãn: "Ừm."
Cố Ninh Tư: "Không định đi ăn lẩu sao?"
Nếu không có nàng hỏi, Trì Noãn gần như đã quên mất chuyện này, uể oải nói: "Không đi."
Cố Ninh Tư nói: "Vậy cậu ra ngoài đi, mình đỗ xe ở chỗ hôm qua ấy."
!
Trì Noãn lập tức xuống lầu, đến bãi đỗ xe phía sau khu nội trú. Giữa một loạt ô tô, Trì Noãn từ xa đã trông thấy Cố Ninh Tư đang dựa vào cạnh xe uống nước. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, mọi tâm sự phiền muộn đều biến mất một cách thần kỳ.
"Cố Ninh Tư!" Cô mỉm cười gọi tên nàng.
Cố Ninh Tư dời chai nước khoáng ra, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Dưới ánh hoàng hôn nồng nàn, thiếu nữ tóc đuôi ngựa mắt ngọc mày ngài, khóe môi thoải mái nhếch lên, như một ngọn gió nhẹ nhàng thoáng qua mặt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương