Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 11: Tủi thân đến mức chỉ muốn khóc nấc lên
Trình Thiếu Phàm nhận được điện thoại từ Tu Cường liền lái xe rời đi mất, hắn cũng không quên để lại trên bàn một ít tiền cho Vân Hi khi cô cần dùng đến. Đối với hắn tiền mặt vẫn đảm bảo an toàn hơn so với việc dùng thẻ tín dụng.
Đợi Trình Thiếu Phàm rời đi được ba mươi phút, Vân Hi liền cầm số tiền hắn đưa bắt một chuyến taxi trở về biệt thự Lạc gia để xem xét tình hình hiện tại của gia đình cô. Nhân tiện trên đường mua cho cha cô một bó hoa hồng trắng đẹp nhất...
Chiếc taxi di chuyển khoảng mười lăm phút liền dừng lại trước một căn biệt thự tráng lệ, nhưng bên ngoài đang đề bảng rao bán khiến Vân Hi có chút khó lòng chấp nhận. Cô nhanh chóng bước vào trong nhà để tìm mẹ cô hỏi cho ra nhẽ những chuyện đang diễn ra...
"Mẹ ơi...con về rồi này..."
Nghe thấy tiếng người gọi, Lạc phu nhân từng bước chậm chạp bước ra bên ngoài. Khuôn mặt trẻ trung khi xưa của bà già hẳn đi trông thấy chỉ vừa qua ba ngày biến cố, tận sâu nơi đáy mắt chính là nỗi buồn phiền không thể diễn tả bằng lời. Khi vừa nhìn thấy Vân Hi, giọng nói của bà trở nên run run hay đơn thuần là tiếng nấc nghẹn ở cổ họng đang được bộc phát...
"Xin...xin lỗi...mẹ xin lỗi con...mẹ không cố ý đẩy con cho bọn họ đâu...xin lỗi...xin lỗi con nhiều lắm..."
Lạc phu nhân bất ngờ khóc lớn tiến đến ôm chầm lấy Vân Hi, bà không phải không thương yêu cô, nhưng ít ra cô vẫn còn may mắn hơn rất nhiều so với đứa em trai mắc bệnh tim bẩm sinh kia. Có lẽ đứa con trai duy nhất của bà chỉ có thể sống thêm vài năm nữa mà thôi...
"Em con...thằng bé tự nhiên ngất đi...mẹ sợ quá...liệu nó có xảy ra chuyện gì hay không...?"
Vân Hi mím chặt môi vẫn không đáp lại mẹ cô, hơn ai hết cô hiểu rằng căn bệnh này sớm đã không còn cách chữa trị. Huống chi, em cô vừa sinh đã yếu hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, chỉ sợ rằng dù có cứu được cũng không thể sống đến khi trưởng thành...
"Không...sẽ không sao đâu..."
Lạc phu nhân gật gật đầu, bà nhẹ nhàng buông Vân Hi ra liền để ý thấy dấu hôn mờ nhạt trên cổ cô. Ngay cả gương mặt vui vẻ thường ngày của con gái bà cũng biến mất, mà thay vào đó chính là sự mệt mỏi tột độ...
"Con...đã có chuyện gì xảy ra với con sao, là ai bắt nạt con hả..."
Vân Hi không biết cô có nghe lầm hay không, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được những lời quan tâm từ chính miệng mẹ mình. Cô cứ nghĩ rằng tự mình học tập, tự mình làm việc, tự mình chịu đựng cũng quá quen đến mức chai lì rồi...nhưng tại sao khi ai đó hỏi 'đã có chuyện gì xảy ra' lại khiến cô muốn òa khóc lên như thế...
"Không...con không sao, mẹ nhớ đặt bó hoa này lên mộ của cha giúp con...con phải đi rồi..."
Lạc phu nhân sống ngần ấy năm chẳng lẽ không biết những dấu vết mờ ám đó là gì, nhưng chỉ trách bà vô dụng không có cách nào bảo vệ con gái chu toàn để bọn người kia xâm phạm...
"Trong nhà có ít bánh ngọt...mẹ gói cho con đem theo nhé..."
Vân Hi cắn chặt môi để ngăn giọng nói nức nở sắp trào ra, từ trước cho đến tận bây giờ cô hoàn toàn không thích bánh ngọt, chỉ có mình em trai cô thích ăn mà thôi...
"Không cần đâu ạ..."
Lạc phu nhân chưa kịp nói hết lời liền nắm tay Vân Hi giữ lại, bà nhanh chóng lên tiếng vào thẳng chủ đề chính...
"Tiền...nếu không có tiền đóng viện phí cho em trai...mẹ đằng phải bán căn nhà này đi...con cũng biết cha con đã phải làm lụng vất vả như thế nào mới mua được nơi này mà...phải không..."
Vân Hi đứng sững người lại nghe không sót một chữ nào từ miệng mẹ cô, hóa ra đây chính là mục đích của bà khi ngỏ ý gói cho cô ít bánh ngọt đem theo...
"Cuối tuần con sẽ trở về đưa tiền cho mẹ...nhưng lần sau chuẩn bị cho con một ít bánh nhân mặn nhé..."
Rõ ràng mẹ cô biết, mẹ cô nhìn thấy tất cả những dấu vết hoan ái trên cơ thể cô nên mới hỏi câu đó. Vậy mà bà còn ở chỗ cô nhắc đến tên cha cô khiến cô tự mình ray rứt lương tâm mà đòi tiền hay sao, chẳng lẽ bà cũng chỉ hỏi cho có lệ chứ thực chất không để tâm đến việc cô bị người khác lăng mạ sỉ nhục...
Chưa một lần nào trong đời mà cô cảm thấy tủi thân như bây giờ, tủi thân đến mức chỉ muốn òa khóc thật lớn kể lể cho ai đó biết những chuyện đau đớn thấu tâm can mà mình đã trải qua trong suốt một thời gian dài. Nhưng quanh đi quẩn lại, hóa ra cô vẫn phải tự mình nhận lấy...không một ai ở phía sau che chở cho cô nữa rồi...
Hôm nay thời tiết mát mẻ hắn, có lẽ vì hôm qua mưa khá lớn nên mặt đường còn ẩm ướt, Vân Hi cứ thế cầm số tiền còn thừa trong tay men theo hướng cũ để trở về nhà hắn, cô đoán rằng Trình Thiếu Phàm khoảng giữa đêm hoặc sáng mai mới về nên trước hết cứ lau sạch nước mắt, thu xếp lại cảm xúc của bản thân khi đối diện với hắn là được...
Có lẽ cô cũng đoán ra được phần nào tính cách thô bạo của Trình Thiếu Phàm xuất phát từ công việc của hắn. Nhưng ít ra hắn không hề che giấu cảm xúc trước mặt cô, lời nói tuy có thể khiến người khác khó chịu nhưng ít ra không mang nhiều tầng nghĩa...
Mặc dù Trình Thiếu Phàm có cho cô một ít tiền đủ để sinh hoạt trong ngày, nhưng so với viện phí sắp tới của em trai cô hoàn toàn không đáng là bao. Có lẽ cô cần tiếp tục công việc nghiên cứu thị trường cộng thêm tiền mặt của hắn thì may ra sẽ đủ...
Đợi Trình Thiếu Phàm rời đi được ba mươi phút, Vân Hi liền cầm số tiền hắn đưa bắt một chuyến taxi trở về biệt thự Lạc gia để xem xét tình hình hiện tại của gia đình cô. Nhân tiện trên đường mua cho cha cô một bó hoa hồng trắng đẹp nhất...
Chiếc taxi di chuyển khoảng mười lăm phút liền dừng lại trước một căn biệt thự tráng lệ, nhưng bên ngoài đang đề bảng rao bán khiến Vân Hi có chút khó lòng chấp nhận. Cô nhanh chóng bước vào trong nhà để tìm mẹ cô hỏi cho ra nhẽ những chuyện đang diễn ra...
"Mẹ ơi...con về rồi này..."
Nghe thấy tiếng người gọi, Lạc phu nhân từng bước chậm chạp bước ra bên ngoài. Khuôn mặt trẻ trung khi xưa của bà già hẳn đi trông thấy chỉ vừa qua ba ngày biến cố, tận sâu nơi đáy mắt chính là nỗi buồn phiền không thể diễn tả bằng lời. Khi vừa nhìn thấy Vân Hi, giọng nói của bà trở nên run run hay đơn thuần là tiếng nấc nghẹn ở cổ họng đang được bộc phát...
"Xin...xin lỗi...mẹ xin lỗi con...mẹ không cố ý đẩy con cho bọn họ đâu...xin lỗi...xin lỗi con nhiều lắm..."
Lạc phu nhân bất ngờ khóc lớn tiến đến ôm chầm lấy Vân Hi, bà không phải không thương yêu cô, nhưng ít ra cô vẫn còn may mắn hơn rất nhiều so với đứa em trai mắc bệnh tim bẩm sinh kia. Có lẽ đứa con trai duy nhất của bà chỉ có thể sống thêm vài năm nữa mà thôi...
"Em con...thằng bé tự nhiên ngất đi...mẹ sợ quá...liệu nó có xảy ra chuyện gì hay không...?"
Vân Hi mím chặt môi vẫn không đáp lại mẹ cô, hơn ai hết cô hiểu rằng căn bệnh này sớm đã không còn cách chữa trị. Huống chi, em cô vừa sinh đã yếu hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, chỉ sợ rằng dù có cứu được cũng không thể sống đến khi trưởng thành...
"Không...sẽ không sao đâu..."
Lạc phu nhân gật gật đầu, bà nhẹ nhàng buông Vân Hi ra liền để ý thấy dấu hôn mờ nhạt trên cổ cô. Ngay cả gương mặt vui vẻ thường ngày của con gái bà cũng biến mất, mà thay vào đó chính là sự mệt mỏi tột độ...
"Con...đã có chuyện gì xảy ra với con sao, là ai bắt nạt con hả..."
Vân Hi không biết cô có nghe lầm hay không, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được những lời quan tâm từ chính miệng mẹ mình. Cô cứ nghĩ rằng tự mình học tập, tự mình làm việc, tự mình chịu đựng cũng quá quen đến mức chai lì rồi...nhưng tại sao khi ai đó hỏi 'đã có chuyện gì xảy ra' lại khiến cô muốn òa khóc lên như thế...
"Không...con không sao, mẹ nhớ đặt bó hoa này lên mộ của cha giúp con...con phải đi rồi..."
Lạc phu nhân sống ngần ấy năm chẳng lẽ không biết những dấu vết mờ ám đó là gì, nhưng chỉ trách bà vô dụng không có cách nào bảo vệ con gái chu toàn để bọn người kia xâm phạm...
"Trong nhà có ít bánh ngọt...mẹ gói cho con đem theo nhé..."
Vân Hi cắn chặt môi để ngăn giọng nói nức nở sắp trào ra, từ trước cho đến tận bây giờ cô hoàn toàn không thích bánh ngọt, chỉ có mình em trai cô thích ăn mà thôi...
"Không cần đâu ạ..."
Lạc phu nhân chưa kịp nói hết lời liền nắm tay Vân Hi giữ lại, bà nhanh chóng lên tiếng vào thẳng chủ đề chính...
"Tiền...nếu không có tiền đóng viện phí cho em trai...mẹ đằng phải bán căn nhà này đi...con cũng biết cha con đã phải làm lụng vất vả như thế nào mới mua được nơi này mà...phải không..."
Vân Hi đứng sững người lại nghe không sót một chữ nào từ miệng mẹ cô, hóa ra đây chính là mục đích của bà khi ngỏ ý gói cho cô ít bánh ngọt đem theo...
"Cuối tuần con sẽ trở về đưa tiền cho mẹ...nhưng lần sau chuẩn bị cho con một ít bánh nhân mặn nhé..."
Rõ ràng mẹ cô biết, mẹ cô nhìn thấy tất cả những dấu vết hoan ái trên cơ thể cô nên mới hỏi câu đó. Vậy mà bà còn ở chỗ cô nhắc đến tên cha cô khiến cô tự mình ray rứt lương tâm mà đòi tiền hay sao, chẳng lẽ bà cũng chỉ hỏi cho có lệ chứ thực chất không để tâm đến việc cô bị người khác lăng mạ sỉ nhục...
Chưa một lần nào trong đời mà cô cảm thấy tủi thân như bây giờ, tủi thân đến mức chỉ muốn òa khóc thật lớn kể lể cho ai đó biết những chuyện đau đớn thấu tâm can mà mình đã trải qua trong suốt một thời gian dài. Nhưng quanh đi quẩn lại, hóa ra cô vẫn phải tự mình nhận lấy...không một ai ở phía sau che chở cho cô nữa rồi...
Hôm nay thời tiết mát mẻ hắn, có lẽ vì hôm qua mưa khá lớn nên mặt đường còn ẩm ướt, Vân Hi cứ thế cầm số tiền còn thừa trong tay men theo hướng cũ để trở về nhà hắn, cô đoán rằng Trình Thiếu Phàm khoảng giữa đêm hoặc sáng mai mới về nên trước hết cứ lau sạch nước mắt, thu xếp lại cảm xúc của bản thân khi đối diện với hắn là được...
Có lẽ cô cũng đoán ra được phần nào tính cách thô bạo của Trình Thiếu Phàm xuất phát từ công việc của hắn. Nhưng ít ra hắn không hề che giấu cảm xúc trước mặt cô, lời nói tuy có thể khiến người khác khó chịu nhưng ít ra không mang nhiều tầng nghĩa...
Mặc dù Trình Thiếu Phàm có cho cô một ít tiền đủ để sinh hoạt trong ngày, nhưng so với viện phí sắp tới của em trai cô hoàn toàn không đáng là bao. Có lẽ cô cần tiếp tục công việc nghiên cứu thị trường cộng thêm tiền mặt của hắn thì may ra sẽ đủ...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương