Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 34: Cùng quan điểm không thích đồ Tây



Trình Thiếu Phàm không đưa Vân Hi trở về nhà hắn nhưng lại lái xe đưa cô đi ăn tối. Đoán chừng người phụ nữ này khóc nhiều đến mức bụng đói luôn rồi...

"Cô cứ khóc to vào, cũng chả ai nghe thấy đâu...cứ thút thít khóc từ nãy đến giờ thì khi nào xong hả..."

Vân Hi đã buồn trong lòng rồi lại gặp tên thích càu nhàu khiến cô càng khó chịu hơn, rõ ràng cô mà khóc lớn thì thể nào hắn cũng đuổi cô xuống xe ngay tức khắc. Vốn dĩ tên này đầu óc không linh hoạt lại không muốn dỗ dành người khác cho tử tế, vậy mà cứ cáu giận lên với cô...

"Kệ tôi...chuyện này không liên quan đến anh, đừng có nói nữa..."

Trình Thiếu Phàm đập mạnh tay vào vô lăng khiến Vân Hi giật mình ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn theo hành động của hắn. Cô biết ngay mà, tên này lại sắp đuổi cô đi chứ gì...

"Này cô kia, chiều nay cô khóc ướt nhẹp cái áo sơ mi của tôi...tôi đã không nói gì rồi, bây giờ tôi chỉ muốn cô khóc một lần cho xong...vậy cô cáu cái quái gì chứ...?"

Vân Hi đưa mắt nhìn xuống cái áo sơ mi của Trình Thiếu Phàm cũng ướt thật như lời hắn nói. Chỉ là cô không ngờ bản thân túng quẫn đến mức lại ôm tên này khóc suốt mấy tiếng đồng hồ, chẳng lẽ đầu óc cô cũng có vấn đề thật rồi...

"Tôi đền cho anh cái áo khác là được chứ gì, nói đi hết bao nhiêu tôi chuyển khoản..."

Trình Thiếu Phàm mở cửa xe bước xuống trước, hắn vòng qua ghế lái phụ lôi Vân Hi ra ngoài trước sự chống đối nhiệt tình của cô...

"Cô cứ trả tiền bữa tối hôm nay, không cần đền cho tôi cái áo khác làm gì..."



Vân Hi nhìn nhà hàng sang trọng trước mặt đột nhiên nước mắt ngừng rơi hẳn. Cô đoán rằng chi phí cho bữa tối hôm nay còn mắc gấp mười lần cái áo sơ mi của hắn...lần này cô khóc nhân hai lần rồi...

"Anh có chắc là chúng ta sẽ ăn tối ở đây không, nhìn nơi này có vẻ sang trọng..."

Trình Thiếu Phàm không nói không rằng gì cứ một mực kéo Vân Hi vào bên trong đặt bàn, hắn cũng chỉ nghe tên nhóc Tu Minh giới thiệu nói này bán món Tây rất ngon, phù hợp cho những người phụ nữ thích sự cao quý. Mà Vân Hi lại trùng hợp xuất thân từ giới thượng lưu con nhà giàu, ắt hẳn cô sẽ thích đồ ăn ở nơi này...

Nhưng đáng tiếc cho suy nghĩ sâu xa của Trình Thiếu Phàm, Vân Hi hoàn toàn ghét những món Tây sang trọng như thế này. Đơn giản vì chúng vừa mắc lại ăn không no, khẩu vị nêm nếm cũng rất khác so với cô. Thà rằng cầm số tiền đó ra ngoài những quán xá bên đường ăn còn ngon hơn nhiều...

"Anh thích đồ Tây à...?"

Trình Thiếu Phàm miễn cưỡng gật đầu cho Vân Hi vui vẻ, hắn chỉ cần thứ gì đó lấp đầy bụng là được, không nhất thiết phải là đồ Tây hay đồ trong nước. Nhưng nghe nói đồ Tây thực sự rất khó ăn...

Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên cho cả hai, cậu ta vui vẻ chúc quý khách ngon miệng liền lui xuống tạo không gian riêng cho bọn họ.

Vân Hi dùng dao cắt miếng thịt bò liền đưa lên miệng nếm thử, quả nhiên không hề hợp khẩu vị thường ngày của cô nhưng cũng tạm chấp nhận được. Cô liền đưa mắt nhìn Trình Thiếu Phàm chỉ thấy hắn ngồi im nhìn chằm chằm vào con dao với cái nĩa nhưng không biết sử dụng như thế nào...

"Anh ăn phần này đi, tôi cắt rồi đấy..."

Vân Hi đưa đĩa của cô cho Trình Thiếu Phàm dùng thử, có lẽ cô chỉ cần ngồi cắt thịt co hắn ăn là được. Hiện giờ tâm trạng của cô đang rất khó chịu kết hợp với khẩu vị không hợp nên cũng chả muốn ăn cho lắm...



"Sao...vị thế nào...?"

Trình Thiếu Phàm bỏ miếng bò vào miệng liền khó chịu cau mày, so với đồ ăn Vân Hi nấu cho hắn thì thứ này dở tệ vô cùng. Hắn cảm giác bản thân như đang ngậm một cục gia vị đậm đặc trong miệng không tài nào nuốt xuống nổi, hoặc có thể do hắn ăn đồ dân dã quen rồi nên không hợp với mấy món đồ Tây cao cấp như thế này...

"Dở tệ...tôi không muốn ăn nữa...nhường cho cô hết đấy..."

Vân Hi mỉm cười liền gọi phục vụ đến tính tiền đồ ăn, cô không hiểu tại sao Trình Thiếu Phàm không ăn được mà còn dẫn cô đến nơi sang trọng như vậy rồi mất một số tiền oan...

"Không hợp khẩu vị với anh thì lần sau chúng ta đừng đến nữa..."

Trình Thiếu Phàm gật đầu đồng ý với quan điểm của Vân Hi. Nhưng hắn nhìn cô có vẻ cũng không thích đồ Tây cho lắm, còn nhiệt tình cắt thịt giúp hắn nữa...

"Cô cũng không thích đồ Tây à...?"

Vân Hi không chút do dự liền gật đầu đồng ý, cô cũng giải thích cho Trình Thiếu Phàm lý do tại sao lại không thích những món ăn đó...

"Tôi ăn nhạt, mà đồ Tây lại vừa nhiều gia vị nêm nếm...ngay cả giá cả cũng rất đắt đỏ mà ăn không no. Tôi cảm thấy bản thân vẫn hợp với những món ăn dân dã hơn..."

Trình Thiếu Phàm thầm chửi rủa cái tên Tu Minh trong lòng khiến cậu hắt hơi vài cái. Có lẽ lần sau muốn dỗ dành Hạ Nghi thì không nên hỏi cái tên vô tích sự này rồi...
Chương trước Chương tiếp