Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 35: Bà dùng cái tay bẩn thỉu nào đánh cô ấy
Trình Thiếu Phàm đưa Vân Hi trở về nhà để cô nấu gì đó cho cả hai cùng ăn tối, nhưng ở nhà bọn họ ngoài sủi cạo đông lạnh ra thì những thứ khác đã hết sạch. Vì vậy cô chỉ đành nấu chúng lên để ăn tạm cho qua bữa...
"Anh đi tắm trước trong lúc tôi làm bữa tối, một lát nữa sẽ có đồ ăn..."
Trình Thiếu Phàm vừa bước vào nhà tắm thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của ai đó, mà hắn thì không có bạn bè gì thân cận nên Vân Hi cũng không dám mở cửa ra. Chẳng lẽ Tu Minh lại đến tìm hắn để làm gì sao...
Suy nghĩ một lúc nhưng Vân Hi cũng quyết định ra mở cửa, nhưng thay vì là tên nhóc Tu Minh đến chơi thì thứ cô nhận chính là cái tát đau điếng cùng lời chửi rủa mẹ cô...
"Mày dám cho người đánh ông ấy hả, sao mày độc ác thế...? Mày muốn dồn mẹ mày vào đường cùng mới chịu hay sao..."
Vân Hi vẫn còn bần thần không hiểu sao bà lại biết nơi này, chẳng lẽ cho người điều tra cô...
"Mẹ đến tận đây chỉ để tát con vì đã cho người đánh ông ta thôi à...? Mẹ tát con chỉ vì một người ngoài thôi à...?"
Vết thương bên má vẫn chưa khỏi hẳn đã đè thêm một vết thương mới khiến Vân Hi cảm thấy đau điếng...từ tận sâu trong lòng cô cho đến thể xác, mọi thứ đều đau một cách chân thật. Cuối cùng mẹ cô lại lựa chọn một tên đàn ông bên ngoài thay vì con gái ruột của mình...
"Tát mày cho mày tỉnh ngộ ra đấy, nếu biết điều thì để yên cho tao bán căn nhà đó đi...bằng không thì đừng mơ được sống yên ổn..."
Vân Hi cười khẩy nhưng nước mắt của cô lại rơi xuống lần nữa, nếu mẹ cô đã kiên quyết đòi bán nhà thì cô có thể làm gì được cơ chứ. Cứ nhờ vả Trình Thiếu Phàm mãi cũng không được...
"Bán nhà cũng được, nhưng con sẽ được một nửa số tiền sau khi bán...và Lạc Thanh sẽ ở cùng với con đến khi thằng bé đủ tuổi trưởng thành..."
Lạc phu nhân đang vui mừng lúc đầu nhưng vế sau của Vân Hi lại khiến bà không tài nào chấp nhận được. Rõ ràng Lạc Thanh không có quan hệ máu mủ gì với nó mà lại muốn nhận nuôi thằng bé, chẳng lẽ nó muốn trả thù bà bằng cách hành hạ con trai yêu dấu của bà hay sao...
"Mày nằm mơ đi, Lạc Thanh thì liên quan gì đến mày mà muốn nhận nuôi thằng bé cơ chứ..."
Vân Hi đương nhiên không muốn Lạc Thanh lớn lên trong sự kiềm hãm vô kiểm soát của mẹ mình được. Cô chính là thật lòng lo lắng cho thằng bé nên mới đưa ra quyết định mạo hiểm như thế này...
"Mẹ có quyền không đồng ý, nhưng nên nhớ rằng con chính là người thừa kế căn nhà này...không có chữ kí của con thì đừng hòng buôn bán bất cứ thứ gì cả..."
Vân Hi nói dứt lời liền đóng sầm cửa lại đã thấy Trình Thiếu Phàm đứng phía sau đợi cô từ khi nào. Thoáng chốc gương mặt hắn đã tối sầm lại, giọng nói thoát ra khỏi miệng cũng chỉ đơn thuần là tiếng gầm ghè của một con sói lớn...
"Kẻ nào dám đánh cô...!"
Vân Hi tiến lại giữ lấy Trình Thiếu Phàm để ngăn hắn mở cửa ra, nhưng sức lực của cô lại không hề hấn gì với sức mạnh của hắn. Huống chi mẹ cô lại không thức thời cứ liên tục đập cửa phá đám...
"Là bà ta đánh cô đúng không...?"
Lạc phu nhân có chút e sợ nhìn người trước mặt chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang người, còn Vân Hi liên tục giữ lấy cánh tay hắn van xin. Thì ra vẻ bề ngoài của cô cũng giả bộ cao quý mà thôi, không ngờ cho ăn học bao nhiêu năm lại làm loại chuyện thấp kém này với đàn ông...
"Ha...thì ra mày cũng chỉ được đến thế thôi à, vậy mày trách tao làm gì chứ..."
Trình Thiếu Phàm đưa tay bóp chặt cổ của Lạc phu nhân khiến bà trừng hai mắt nhìn sâu vào đôi mắt sắc bén của hắn. Rõ ràng người đàn ông này thật sự có ý định giết bà...
"Nói...! Bà dùng cái tay bẩn thỉu nào đánh cô ấy hả...?"
Vân Hi kéo tay Trình Thiếu Phàm mong hắn thả ra nhưng sức lực của hắn lại càng mạnh hơn khiến mẹ cô ú ớ lên được vài tiếng sắp ngất. Cô chỉ còn cách ôm chặt lấy hắn từ phía trước để xoa dịu tâm tình của hắn...
"Xin anh đấy...bỏ bà ấy ra được không, chúng ta vào nhà nói chuyện nào..."
Trình Thiếu Phàm thả tay ra liền đóng sầm cửa lại, hắn liền lôi điện thoại ra gọi cho ai đó càng khiến Vân Hi rơi vào sự sợ hãi...
"Các người thi công đến đâu rồi...?"
-Dạ...còn một tháng nữa thì biệt thự của ngài sẽ được hoàn tất ạ...
"Nhanh lên, tôi không có kiên nhẫn để đợi các người đâu..."
-Ngài thông cảm, biệt thự lớn như vậy còn xây gần biển nên cần rất nhiều thời gian làm móng nhà cho chắc chắn, lại phải trang trí nội thất và những thứ khác ạ...
Trình Thiếu Phàm vừa cúp điện thoại liền đặt Vân Hi ngồi trên ghế, hắn cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô mãi không dứt...
"Hình như lại nặng hơn rồi thì phải, cô đợi tôi đi mua thuốc..."
Vân Hi gật đầu có chút yên tâm trong lòng, vậy mà cứ tưởng hắn cho người đến xử lý mẹ cô cơ chứ...
"Anh đi tắm trước trong lúc tôi làm bữa tối, một lát nữa sẽ có đồ ăn..."
Trình Thiếu Phàm vừa bước vào nhà tắm thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của ai đó, mà hắn thì không có bạn bè gì thân cận nên Vân Hi cũng không dám mở cửa ra. Chẳng lẽ Tu Minh lại đến tìm hắn để làm gì sao...
Suy nghĩ một lúc nhưng Vân Hi cũng quyết định ra mở cửa, nhưng thay vì là tên nhóc Tu Minh đến chơi thì thứ cô nhận chính là cái tát đau điếng cùng lời chửi rủa mẹ cô...
"Mày dám cho người đánh ông ấy hả, sao mày độc ác thế...? Mày muốn dồn mẹ mày vào đường cùng mới chịu hay sao..."
Vân Hi vẫn còn bần thần không hiểu sao bà lại biết nơi này, chẳng lẽ cho người điều tra cô...
"Mẹ đến tận đây chỉ để tát con vì đã cho người đánh ông ta thôi à...? Mẹ tát con chỉ vì một người ngoài thôi à...?"
Vết thương bên má vẫn chưa khỏi hẳn đã đè thêm một vết thương mới khiến Vân Hi cảm thấy đau điếng...từ tận sâu trong lòng cô cho đến thể xác, mọi thứ đều đau một cách chân thật. Cuối cùng mẹ cô lại lựa chọn một tên đàn ông bên ngoài thay vì con gái ruột của mình...
"Tát mày cho mày tỉnh ngộ ra đấy, nếu biết điều thì để yên cho tao bán căn nhà đó đi...bằng không thì đừng mơ được sống yên ổn..."
Vân Hi cười khẩy nhưng nước mắt của cô lại rơi xuống lần nữa, nếu mẹ cô đã kiên quyết đòi bán nhà thì cô có thể làm gì được cơ chứ. Cứ nhờ vả Trình Thiếu Phàm mãi cũng không được...
"Bán nhà cũng được, nhưng con sẽ được một nửa số tiền sau khi bán...và Lạc Thanh sẽ ở cùng với con đến khi thằng bé đủ tuổi trưởng thành..."
Lạc phu nhân đang vui mừng lúc đầu nhưng vế sau của Vân Hi lại khiến bà không tài nào chấp nhận được. Rõ ràng Lạc Thanh không có quan hệ máu mủ gì với nó mà lại muốn nhận nuôi thằng bé, chẳng lẽ nó muốn trả thù bà bằng cách hành hạ con trai yêu dấu của bà hay sao...
"Mày nằm mơ đi, Lạc Thanh thì liên quan gì đến mày mà muốn nhận nuôi thằng bé cơ chứ..."
Vân Hi đương nhiên không muốn Lạc Thanh lớn lên trong sự kiềm hãm vô kiểm soát của mẹ mình được. Cô chính là thật lòng lo lắng cho thằng bé nên mới đưa ra quyết định mạo hiểm như thế này...
"Mẹ có quyền không đồng ý, nhưng nên nhớ rằng con chính là người thừa kế căn nhà này...không có chữ kí của con thì đừng hòng buôn bán bất cứ thứ gì cả..."
Vân Hi nói dứt lời liền đóng sầm cửa lại đã thấy Trình Thiếu Phàm đứng phía sau đợi cô từ khi nào. Thoáng chốc gương mặt hắn đã tối sầm lại, giọng nói thoát ra khỏi miệng cũng chỉ đơn thuần là tiếng gầm ghè của một con sói lớn...
"Kẻ nào dám đánh cô...!"
Vân Hi tiến lại giữ lấy Trình Thiếu Phàm để ngăn hắn mở cửa ra, nhưng sức lực của cô lại không hề hấn gì với sức mạnh của hắn. Huống chi mẹ cô lại không thức thời cứ liên tục đập cửa phá đám...
"Là bà ta đánh cô đúng không...?"
Lạc phu nhân có chút e sợ nhìn người trước mặt chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang người, còn Vân Hi liên tục giữ lấy cánh tay hắn van xin. Thì ra vẻ bề ngoài của cô cũng giả bộ cao quý mà thôi, không ngờ cho ăn học bao nhiêu năm lại làm loại chuyện thấp kém này với đàn ông...
"Ha...thì ra mày cũng chỉ được đến thế thôi à, vậy mày trách tao làm gì chứ..."
Trình Thiếu Phàm đưa tay bóp chặt cổ của Lạc phu nhân khiến bà trừng hai mắt nhìn sâu vào đôi mắt sắc bén của hắn. Rõ ràng người đàn ông này thật sự có ý định giết bà...
"Nói...! Bà dùng cái tay bẩn thỉu nào đánh cô ấy hả...?"
Vân Hi kéo tay Trình Thiếu Phàm mong hắn thả ra nhưng sức lực của hắn lại càng mạnh hơn khiến mẹ cô ú ớ lên được vài tiếng sắp ngất. Cô chỉ còn cách ôm chặt lấy hắn từ phía trước để xoa dịu tâm tình của hắn...
"Xin anh đấy...bỏ bà ấy ra được không, chúng ta vào nhà nói chuyện nào..."
Trình Thiếu Phàm thả tay ra liền đóng sầm cửa lại, hắn liền lôi điện thoại ra gọi cho ai đó càng khiến Vân Hi rơi vào sự sợ hãi...
"Các người thi công đến đâu rồi...?"
-Dạ...còn một tháng nữa thì biệt thự của ngài sẽ được hoàn tất ạ...
"Nhanh lên, tôi không có kiên nhẫn để đợi các người đâu..."
-Ngài thông cảm, biệt thự lớn như vậy còn xây gần biển nên cần rất nhiều thời gian làm móng nhà cho chắc chắn, lại phải trang trí nội thất và những thứ khác ạ...
Trình Thiếu Phàm vừa cúp điện thoại liền đặt Vân Hi ngồi trên ghế, hắn cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô mãi không dứt...
"Hình như lại nặng hơn rồi thì phải, cô đợi tôi đi mua thuốc..."
Vân Hi gật đầu có chút yên tâm trong lòng, vậy mà cứ tưởng hắn cho người đến xử lý mẹ cô cơ chứ...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương