Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 38: Không theo đúng kế hoạch
Trình Thiếu Phàm dụi đầu vào sau gáy của Vân Hi tiếp tục giấc ngủ ngon lành, hắn vòng tay ôm lấy eo cô kéo về phía mình để phòng trường hợp cô lại trốn đi đâu mất. Không hiểu sao nhưng hắn cảm thấy ở bên cô như thế này cũng không quá tồi...
Ánh sáng bên ngoài bắt đầu xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên thân ảnh hai người đang ôm nhau ngủ vô cùng hạnh phúc như cặp vợ chồng mới cứu. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa liên hồi khiến Vân Hi lờ mờ tỉnh giấc đưa tay đánh nhẹ Trình Thiếu Phàm...
"Ra mở cửa kìa, anh không nghe tiếng ai gọi à..."
Trình Thiếu Phàm nhíu mày khó chịu không muốn ra nhưng tiếng đập cửa ngày càng lớn, hắn đành buông Vân Hi ra liền mở cửa xem thử là kẻ nào dám làm phiền giấc ngủ của hắn...
"Phiền phức...!"
Lạc phu nhân dường như phát điên lên khi nhìn thấy Trình Thiếu Phàm, bà không nói lời nói cố tình bước vào bên trong nhà hắn. Nhưng phản ứng nhanh chóng của người đàn ông được huấn luyện kĩ đẩy mạnh bà ta ra...
"Bà muốn chết...?"
Lạc phu nhân không quan tâm đến việc bà có chết hay không, vì ngay sau khi nghe tin người tình của mình bị bắn chết tại nhà riêng đã khiến bà nghĩ ngay đến Vân Hi đã ra lệnh cho đám người này rồi. Bà bắt buộc phải kéo cô đi dập đầu chịu tội trước mắt ông ấy...
"Vân Hi...mày ra đây ngay cho tao...con khốn này, sao mày dám giết ông ấy hả..."
Vân Hi nghe thấy tiếng mẹ cô chửi rủa vô cùng thậm tệ vẫn chưa kịp tiêu hóa chuyện gì đã xảy ra. Nhưng trước tiên phải ra ngoài xem xét tình hình trước đã...
"Mẹ...lại đến đây có chuyện gì vậy...?"
Lạc phu nhân nhân lúc Trình Thiếu Phàm đang đưa mắt nhìn Vân Hi liền nhanh chóng tiến vào nắm tóc cô kéo mạnh xuống đất khiến cô ngã mạnh đau điếng...
"Con khốn này...mày...mày không phải con tao, sao mày độc ác vậy hả...mày dám cho người giết chết ông ấy..."
Lạc phu nhân vừa nói vừa khóc đau đớn, người đàn ông mà bà yêu thương nhất lại bị chính đứa con gái của mình giết chết khi cả hai còn chẳng có thù oán gì với nhau. Vậy bà sống trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì cơ chứ...
"Con khốn...tao giết mày..."
Lạc phu nhân định ra tay nhưng lại bị Trình Thiếu Phàm hất mạnh ra khiến cô trượt chân ngã ngược ra phía sau, hắn liền đỡ Vân Hi ngồi dậy chỉnh lại mái tóc rối trên gương mặt cô...
"Cô đau không...?"
Vân Hi lắc đầu vô thức đẩy tay Trình Thiếu Phàm ra, tuy không biết người tình của mẹ cô đã bị làm sao nhưng việc cô túm tóc cô liên tục buông lời chửi mắng thì chính bà là người sai thật rồi. Cả đời cô cố gắng trở nên cao quý trước mặt người khác nhưng bộ dạng thảm hại nhất lại phơi bày trước mặt Trình Thiếu Phàm...
"Ý mẹ là gì cơ chứ...? Mẹ nói con giết ông ta thì mẹ có bằng chứng gì không...? Hay mẹ chỉ nhắm con rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con hả...?"
Những câu nghi vấn liên tục được đặt ra chỉ khiến Lạc phu nhân thêm phần bực tức, nhưng bà cũng không thể động tay động chân được với Vân Hi vì bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác che chở...
"Mày đừng có giả vờ ngây thơ, chẳng phải đêm qua mày cho người giết chết Bạc Tả rồi hay sao...? Bây giờ còn bày đặt hỏi ngược lại tao...?"
Vân Hi chưa kịp lên tiếng phân trần thì Trình Thiếu Phàm đã cất giọng trước...
"Ông ta là do tôi giết, không cần hỏi cô ấy làm gì...bà có ý kiến gì không...?"
Lạc phu nhân trợn mắt chỉ tay ấp úng về phía Trình Thiếu Phàm liền ngất hẳn đi. Riêng Vân Hi chỉ trơ mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt không có chút biểu cảm nào của hắn...
"Sao anh không nói gì với tôi...? Sao anh cứ tự ý hành động theo cảm giác của anh cơ chứ...? Trời ạ...anh cứ nhất quyết làm cho mọi chuyện rối tung lên mới được à..."
Vân Hi đứng dậy vớ lấy điện thoại gọi cho xe cứu thương đến đưa mẹ cô đi, vốn dĩ sẽ cho người điều tra Bạc Tả cặn kẽ rồi vạch mặt ông ta trước mẹ cô để bà dần tỉnh ngộ, nhưng không ngờ tên khốn không có suy nghĩ này lại thích xen vào việc này. Cô khẳng định hắn giết ông ta là do hắn nhất thời nghĩ đến chứ không phải kế hoạch từ trước...
Trình Thiếu Phàm xoay mặt Vân Hi về phía mình chỉ thấy ánh mắt cô đỏ hoe không biết là do khóc hay do bực tức trong người đang phải kiềm nén. Nhưng hắn chắc chắn hiện giờ tâm trạng cô không hề tốt...
"Cô không vui à...?"
Vân Hi đương nhiên không hề vui vẻ khi mọi chuyện không đi theo đúng kế hoạch đã dự tính ban đầu của cô. Bây giờ Bạc Tả chết rồi, cảnh sát sẽ đến tìm gặp mẹ cô lấy lời khai, tuy không liên lụy đến cô nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Trình Thiếu Phàm. Mấu chốt ở chỗ Trình Thiếu Phàm lại chính là bàn đạp quan trọng cho việc giải quyết Tu Cường trong tương lai của cô, vậy nếu hắn bị phía cảnh sát kết án...thì chẳng những cô không trả thù được, mà công sức bấy lâu nay bỏ ra cũng hoàn toàn đổ sông đổ bể...
Ánh sáng bên ngoài bắt đầu xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên thân ảnh hai người đang ôm nhau ngủ vô cùng hạnh phúc như cặp vợ chồng mới cứu. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa liên hồi khiến Vân Hi lờ mờ tỉnh giấc đưa tay đánh nhẹ Trình Thiếu Phàm...
"Ra mở cửa kìa, anh không nghe tiếng ai gọi à..."
Trình Thiếu Phàm nhíu mày khó chịu không muốn ra nhưng tiếng đập cửa ngày càng lớn, hắn đành buông Vân Hi ra liền mở cửa xem thử là kẻ nào dám làm phiền giấc ngủ của hắn...
"Phiền phức...!"
Lạc phu nhân dường như phát điên lên khi nhìn thấy Trình Thiếu Phàm, bà không nói lời nói cố tình bước vào bên trong nhà hắn. Nhưng phản ứng nhanh chóng của người đàn ông được huấn luyện kĩ đẩy mạnh bà ta ra...
"Bà muốn chết...?"
Lạc phu nhân không quan tâm đến việc bà có chết hay không, vì ngay sau khi nghe tin người tình của mình bị bắn chết tại nhà riêng đã khiến bà nghĩ ngay đến Vân Hi đã ra lệnh cho đám người này rồi. Bà bắt buộc phải kéo cô đi dập đầu chịu tội trước mắt ông ấy...
"Vân Hi...mày ra đây ngay cho tao...con khốn này, sao mày dám giết ông ấy hả..."
Vân Hi nghe thấy tiếng mẹ cô chửi rủa vô cùng thậm tệ vẫn chưa kịp tiêu hóa chuyện gì đã xảy ra. Nhưng trước tiên phải ra ngoài xem xét tình hình trước đã...
"Mẹ...lại đến đây có chuyện gì vậy...?"
Lạc phu nhân nhân lúc Trình Thiếu Phàm đang đưa mắt nhìn Vân Hi liền nhanh chóng tiến vào nắm tóc cô kéo mạnh xuống đất khiến cô ngã mạnh đau điếng...
"Con khốn này...mày...mày không phải con tao, sao mày độc ác vậy hả...mày dám cho người giết chết ông ấy..."
Lạc phu nhân vừa nói vừa khóc đau đớn, người đàn ông mà bà yêu thương nhất lại bị chính đứa con gái của mình giết chết khi cả hai còn chẳng có thù oán gì với nhau. Vậy bà sống trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì cơ chứ...
"Con khốn...tao giết mày..."
Lạc phu nhân định ra tay nhưng lại bị Trình Thiếu Phàm hất mạnh ra khiến cô trượt chân ngã ngược ra phía sau, hắn liền đỡ Vân Hi ngồi dậy chỉnh lại mái tóc rối trên gương mặt cô...
"Cô đau không...?"
Vân Hi lắc đầu vô thức đẩy tay Trình Thiếu Phàm ra, tuy không biết người tình của mẹ cô đã bị làm sao nhưng việc cô túm tóc cô liên tục buông lời chửi mắng thì chính bà là người sai thật rồi. Cả đời cô cố gắng trở nên cao quý trước mặt người khác nhưng bộ dạng thảm hại nhất lại phơi bày trước mặt Trình Thiếu Phàm...
"Ý mẹ là gì cơ chứ...? Mẹ nói con giết ông ta thì mẹ có bằng chứng gì không...? Hay mẹ chỉ nhắm con rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con hả...?"
Những câu nghi vấn liên tục được đặt ra chỉ khiến Lạc phu nhân thêm phần bực tức, nhưng bà cũng không thể động tay động chân được với Vân Hi vì bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác che chở...
"Mày đừng có giả vờ ngây thơ, chẳng phải đêm qua mày cho người giết chết Bạc Tả rồi hay sao...? Bây giờ còn bày đặt hỏi ngược lại tao...?"
Vân Hi chưa kịp lên tiếng phân trần thì Trình Thiếu Phàm đã cất giọng trước...
"Ông ta là do tôi giết, không cần hỏi cô ấy làm gì...bà có ý kiến gì không...?"
Lạc phu nhân trợn mắt chỉ tay ấp úng về phía Trình Thiếu Phàm liền ngất hẳn đi. Riêng Vân Hi chỉ trơ mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt không có chút biểu cảm nào của hắn...
"Sao anh không nói gì với tôi...? Sao anh cứ tự ý hành động theo cảm giác của anh cơ chứ...? Trời ạ...anh cứ nhất quyết làm cho mọi chuyện rối tung lên mới được à..."
Vân Hi đứng dậy vớ lấy điện thoại gọi cho xe cứu thương đến đưa mẹ cô đi, vốn dĩ sẽ cho người điều tra Bạc Tả cặn kẽ rồi vạch mặt ông ta trước mẹ cô để bà dần tỉnh ngộ, nhưng không ngờ tên khốn không có suy nghĩ này lại thích xen vào việc này. Cô khẳng định hắn giết ông ta là do hắn nhất thời nghĩ đến chứ không phải kế hoạch từ trước...
Trình Thiếu Phàm xoay mặt Vân Hi về phía mình chỉ thấy ánh mắt cô đỏ hoe không biết là do khóc hay do bực tức trong người đang phải kiềm nén. Nhưng hắn chắc chắn hiện giờ tâm trạng cô không hề tốt...
"Cô không vui à...?"
Vân Hi đương nhiên không hề vui vẻ khi mọi chuyện không đi theo đúng kế hoạch đã dự tính ban đầu của cô. Bây giờ Bạc Tả chết rồi, cảnh sát sẽ đến tìm gặp mẹ cô lấy lời khai, tuy không liên lụy đến cô nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Trình Thiếu Phàm. Mấu chốt ở chỗ Trình Thiếu Phàm lại chính là bàn đạp quan trọng cho việc giải quyết Tu Cường trong tương lai của cô, vậy nếu hắn bị phía cảnh sát kết án...thì chẳng những cô không trả thù được, mà công sức bấy lâu nay bỏ ra cũng hoàn toàn đổ sông đổ bể...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương