Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 37: Sẽ không ai dám đánh cô
Trình Thiếu Phàm mở cửa bước vào nhà đã thấy Vân Hi nằm trên ghế ngủ từ bao giờ, hắn chỉ đặt thuốc đã mua sẵn bên cạnh cô còn bản thân vào bên trong tắm rửa sạch sẽ mồ hôi trên cơ thể. Nếu Tu Cường thuận lợi để hắn giết Bạc Tả thì đã không về lâu như thế...
Sau khi lái xe rời khỏi trụ sở chính của tổ chức, Trình Thiếu Phàm mang súng đến một tòa nhà đối diện khu chung cư cũ mà Bạc Tả thuê để ám sát ông ta, nhưng không ngờ lại bắt gặp mẹ của Vân Hi đang ở cùng người đàn ông này...
Hắn nhìn đồng hồ đã gần hai mươi phút trôi qua sau khi từ chỗ Tu Cường đến tận đây, bây giờ phải đợi hai người kia nói chuyện xong mới có thể ám sát được. Hắn nghĩ dù sao sau khi Bạc Tả chết thì người đàn bà kia cũng đến tìm Vân Hi mà đổ lỗi cho cô, chi bằng giải quyết luôn một thể không phải tốt hơn sao...
Trình Thiếu Phàm nghĩ kĩ lại liền âm thần chờ đợi, hắn không muốn Vân Hi giận dỗi hắn về những chuyện cỏn con như thế này...hắn chỉ muốn cô cảm thấy vui vẻ và cười với hắn một cái là được. Sau mười lăm phút nữa thì Lạc phu nhân cũng trở về biệt thự Lạc gia, chỉ còn một mình Bạc Tả ở nhà...
Trình Thiếu Phàm đặt khẩu súng lên thành cửa sổ liền bóp còi súng, tốc độ nhanh đến mức Bạc Tả chưa kịp hiểu hết mọi chuyện đã ngã sõng xoài dưới đất chết thản. Máu của ông ta theo cái lỗ trên trán chảy đầy xuống nền nhà, đôi mắt người đàn ông vẫn mở to nhìn ra bên ngoài cửa sổ...
Trình Thiếu Phàm đem súng bỏ vào trong cốp xe phía sau liền lái xe đến tiệm thuốc tây mua tuýp thuốc mỡ cho Vân Hi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Việc kết liễu một sinh mạng đối với hắn cũng như chuyện thường ngày, huống chi lần trước hắn còn giết cả một hội trường đầy rẫy những kẻ tội lỗi...
Tuy vụ việc đó được xác nhận ra vỡ mảnh thủy tinh khiến nhiều người chết như vậy, nhưng e rằng bọn cảnh sát không tin, cũng không tìm được thủ phạm nên đành kết luận hời hợt như vậy để trấn an dư luận. Còn hắn thì nhận được một số tiền khổng lồ thì bên đối tác...
Mặc dù lần này giết Bạc Tả không được đồng nào còn phải trả cho Tu Cường một số tiền, nhưng hắn cảm thấy làm như vậy cũng không lỗ cho lắm. Đấy là do ông ta muốn hạ thủ với người của hắn trước, hắn cũng chỉ tặng cho một món quà đáp lễ mà thôi...
Trình Thiếu Phàm đứng dưới vòi sen để nước lạnh tẩy sạch cơ thể mồ hôi nhễ nhại của hắn. Sau khi cảm thấy bản thân đã không còn mùi của người khác bên ngoài, hắn liền mở cửa ra đã thấy Vân Hi đang dụi mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn về phía hắn...
"Anh đi mua có tuýp thuốc mỡ mà lâu thế, làm tôi chờ đến mức ngủ được một giấc luôn rồi này..."
Trình Thiếu Phàm nghĩ không cần thiết phải giải thích nhiều, hắn chỉ âm thầm ngồi trước mặt Vân Hi liền lôi tuýp thuốc ra bôi vào bên má đang sưng giúp cô...
"Sẽ không có ai dám đánh cô nữa..."
Vân Hi gật đầu nhưng không hiểu ngụ ý của hắn, tuy tên này làm gì cũng bạo lực nhưng không ngờ bôi thuốc cho người khác lại nhẹ tay như vậy. Phải chăng hắn cũng không thật sự ghê gớm như cái cách người khác nhìn hắn...
"Anh làm như tôi dễ bị ức hiếp lắm không bằng..."
Vân Hi nhìn đồng hồ chưa gì đã hơn mười hai giờ đêm, vậy mà tên này còn không sợ bệnh còn đi tắm rửa gội đầu khuya như vậy. Huống chi tóc còn ướt thì làm sao có thể đi ngủ...
"Quay người lại đi, tôi lau khô đầu cho anh rồi mới có thể lên giường ngủ được..."
Trình Thiếu Phàm đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Hi, nếu chẳng may cô giở trò gì thì hắn cũng không thể phòng thủ một cách nhanh chóng được. Nhưng đối diện với án mắt nghi hoặc có hắn, Vân Hi chỉ mỉm cười thật tươi cất giọng đùa cợt...
"Trời ạ, tôi nấu ăn cho anh mỗi ngày còn không bỏ độc vào thì thôi...bây giờ tôi lau tóc cho anh thì có vấn đề gì được đúng chứ..."
Trình Thiếu Phàm nghiêm túc suy nghĩ liền gật đầu, bây giờ hắn nhớ ra chuyện người ta còn có thể bỏ độc vào đồ ăn. Huống chi Vân Hi mà có ý đồ xấu xa với hắn thì đã ra tay từ lâu rồi, hà cớ gì phải đợi đến tận ngày hôm nay...
"Khăn đấy, cô lau đi..."
Vân Hi gật đầu liền nhận lấy khăn lau từ tay Trình Thiếu Phàm, nếu mái tóc của hắn không mềm mại lại sờ vào vô cùng thích thì có nằm mơ cô cũng không bao giờ chủ động giúp hắn. Huống chi tên này còn giúp đỡ cô nhiều việc như vậy, nịnh nọt hắn để đạt được mục đích cũng không phải quá tệ...
"Anh biết nhiều chuyện của gia đình tôi như vậy rồi, đến lượt anh kể chuyện của anh rồi đấy..."
Trình Thiếu Phàm cảm thấy chuyện của hắn không đáng kể đến, nói ra cũng chỉ khiến người khác chê cười mà thôi. Chẳng có kẻ nào lại muốn kết bạn với một đứa trẻ sinh ra từ một vụ cưỡng hiếp và bị bỏ rơi cả...hồi còn bé bọn nhóc cùng trang lứa hay nói với hắn những lời khó nghe như thế. Lúc đó cảm thấy giận dữ nhưng lớn lên thì cảm thấy bọn chúng nói đúng nên hắn cũng không bày ra biểu cảm gì quá đáng...
Huống chi người đang hỏi hắn câu đó lại chính là tiểu thư của một gia đình khá giả có cha mẹ đầy đủ, nói ra cũng chỉ khiến cô ghét hắn mà không để hắn ôm mà thôi...
"Tôi không có gia đình để bày vẽ ra nhiều chuyện giống cô đâu, lần sau khỏi hỏi..."
Vân Hi bĩu môi cũng không nói gì, nếu không muốn nói thì thôi vậy, cần gì cáu gắt với cô vậy chứ...
Sau khi lái xe rời khỏi trụ sở chính của tổ chức, Trình Thiếu Phàm mang súng đến một tòa nhà đối diện khu chung cư cũ mà Bạc Tả thuê để ám sát ông ta, nhưng không ngờ lại bắt gặp mẹ của Vân Hi đang ở cùng người đàn ông này...
Hắn nhìn đồng hồ đã gần hai mươi phút trôi qua sau khi từ chỗ Tu Cường đến tận đây, bây giờ phải đợi hai người kia nói chuyện xong mới có thể ám sát được. Hắn nghĩ dù sao sau khi Bạc Tả chết thì người đàn bà kia cũng đến tìm Vân Hi mà đổ lỗi cho cô, chi bằng giải quyết luôn một thể không phải tốt hơn sao...
Trình Thiếu Phàm nghĩ kĩ lại liền âm thần chờ đợi, hắn không muốn Vân Hi giận dỗi hắn về những chuyện cỏn con như thế này...hắn chỉ muốn cô cảm thấy vui vẻ và cười với hắn một cái là được. Sau mười lăm phút nữa thì Lạc phu nhân cũng trở về biệt thự Lạc gia, chỉ còn một mình Bạc Tả ở nhà...
Trình Thiếu Phàm đặt khẩu súng lên thành cửa sổ liền bóp còi súng, tốc độ nhanh đến mức Bạc Tả chưa kịp hiểu hết mọi chuyện đã ngã sõng xoài dưới đất chết thản. Máu của ông ta theo cái lỗ trên trán chảy đầy xuống nền nhà, đôi mắt người đàn ông vẫn mở to nhìn ra bên ngoài cửa sổ...
Trình Thiếu Phàm đem súng bỏ vào trong cốp xe phía sau liền lái xe đến tiệm thuốc tây mua tuýp thuốc mỡ cho Vân Hi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Việc kết liễu một sinh mạng đối với hắn cũng như chuyện thường ngày, huống chi lần trước hắn còn giết cả một hội trường đầy rẫy những kẻ tội lỗi...
Tuy vụ việc đó được xác nhận ra vỡ mảnh thủy tinh khiến nhiều người chết như vậy, nhưng e rằng bọn cảnh sát không tin, cũng không tìm được thủ phạm nên đành kết luận hời hợt như vậy để trấn an dư luận. Còn hắn thì nhận được một số tiền khổng lồ thì bên đối tác...
Mặc dù lần này giết Bạc Tả không được đồng nào còn phải trả cho Tu Cường một số tiền, nhưng hắn cảm thấy làm như vậy cũng không lỗ cho lắm. Đấy là do ông ta muốn hạ thủ với người của hắn trước, hắn cũng chỉ tặng cho một món quà đáp lễ mà thôi...
Trình Thiếu Phàm đứng dưới vòi sen để nước lạnh tẩy sạch cơ thể mồ hôi nhễ nhại của hắn. Sau khi cảm thấy bản thân đã không còn mùi của người khác bên ngoài, hắn liền mở cửa ra đã thấy Vân Hi đang dụi mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn về phía hắn...
"Anh đi mua có tuýp thuốc mỡ mà lâu thế, làm tôi chờ đến mức ngủ được một giấc luôn rồi này..."
Trình Thiếu Phàm nghĩ không cần thiết phải giải thích nhiều, hắn chỉ âm thầm ngồi trước mặt Vân Hi liền lôi tuýp thuốc ra bôi vào bên má đang sưng giúp cô...
"Sẽ không có ai dám đánh cô nữa..."
Vân Hi gật đầu nhưng không hiểu ngụ ý của hắn, tuy tên này làm gì cũng bạo lực nhưng không ngờ bôi thuốc cho người khác lại nhẹ tay như vậy. Phải chăng hắn cũng không thật sự ghê gớm như cái cách người khác nhìn hắn...
"Anh làm như tôi dễ bị ức hiếp lắm không bằng..."
Vân Hi nhìn đồng hồ chưa gì đã hơn mười hai giờ đêm, vậy mà tên này còn không sợ bệnh còn đi tắm rửa gội đầu khuya như vậy. Huống chi tóc còn ướt thì làm sao có thể đi ngủ...
"Quay người lại đi, tôi lau khô đầu cho anh rồi mới có thể lên giường ngủ được..."
Trình Thiếu Phàm đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Hi, nếu chẳng may cô giở trò gì thì hắn cũng không thể phòng thủ một cách nhanh chóng được. Nhưng đối diện với án mắt nghi hoặc có hắn, Vân Hi chỉ mỉm cười thật tươi cất giọng đùa cợt...
"Trời ạ, tôi nấu ăn cho anh mỗi ngày còn không bỏ độc vào thì thôi...bây giờ tôi lau tóc cho anh thì có vấn đề gì được đúng chứ..."
Trình Thiếu Phàm nghiêm túc suy nghĩ liền gật đầu, bây giờ hắn nhớ ra chuyện người ta còn có thể bỏ độc vào đồ ăn. Huống chi Vân Hi mà có ý đồ xấu xa với hắn thì đã ra tay từ lâu rồi, hà cớ gì phải đợi đến tận ngày hôm nay...
"Khăn đấy, cô lau đi..."
Vân Hi gật đầu liền nhận lấy khăn lau từ tay Trình Thiếu Phàm, nếu mái tóc của hắn không mềm mại lại sờ vào vô cùng thích thì có nằm mơ cô cũng không bao giờ chủ động giúp hắn. Huống chi tên này còn giúp đỡ cô nhiều việc như vậy, nịnh nọt hắn để đạt được mục đích cũng không phải quá tệ...
"Anh biết nhiều chuyện của gia đình tôi như vậy rồi, đến lượt anh kể chuyện của anh rồi đấy..."
Trình Thiếu Phàm cảm thấy chuyện của hắn không đáng kể đến, nói ra cũng chỉ khiến người khác chê cười mà thôi. Chẳng có kẻ nào lại muốn kết bạn với một đứa trẻ sinh ra từ một vụ cưỡng hiếp và bị bỏ rơi cả...hồi còn bé bọn nhóc cùng trang lứa hay nói với hắn những lời khó nghe như thế. Lúc đó cảm thấy giận dữ nhưng lớn lên thì cảm thấy bọn chúng nói đúng nên hắn cũng không bày ra biểu cảm gì quá đáng...
Huống chi người đang hỏi hắn câu đó lại chính là tiểu thư của một gia đình khá giả có cha mẹ đầy đủ, nói ra cũng chỉ khiến cô ghét hắn mà không để hắn ôm mà thôi...
"Tôi không có gia đình để bày vẽ ra nhiều chuyện giống cô đâu, lần sau khỏi hỏi..."
Vân Hi bĩu môi cũng không nói gì, nếu không muốn nói thì thôi vậy, cần gì cáu gắt với cô vậy chứ...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương