Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 45: Giận thì giận nhưng ôm vẫn phải ôm
Trình Thiếu Phàm mang rất nhiều đồ ăn sáng trở về nhà, hắn không biết Vân Hi cùng cậu bé kia thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít. Huống chi hắn nghe nói cậu bé kia vốn ốm yếu lại được mẹ bao bọc nên vô cùng kén ăn...
"Của cô này..."
Vân Hi vui vẻ cảm ơn Trình Thiếu Phàm liền bày đồ ăn ra trên bàn cho Lạc Thanh thưởng thức bữa sáng. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mà hắn lại đang thay đồ khác nên Vân Hi đành ra mở cửa...
"Chào chị dâu..."
Tu Minh vui vẻ chào Vân Hi một tiếng liền tự do bước vào nhà Trình Thiếu Phàm. Dạo này cậu không thấy hắn đến hội trường huấn luyện cho bọn sát thủ nên nghĩ hắn đang bị thương nặng cần được nghỉ dưỡng. Nhưng sát thủ từ chỗ cha cậu lại bảo Trình Thiếu Phàm dạo này không hề đến trụ sợ nhận nhiệm vụ, cậu nghi ngờ hắn bận chơi đùa với chị dâu nên phải đến tận nhà để xem thử...
"Trời ơi...mới nghỉ có mấy ngày mà anh Trình có đứa con trai lớn đến như vậy rồi à...?"
Tu Minh há hốc mồm nhìn Lạc Thanh ở trước mặt, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy có điểm nào trông giống với Trình Thiếu Phàm lẫn Vân Hi. Chẳng lẽ anh Trình của cậu lại yếu đến mức không làm được nên phải kiếm con nuôi bên ngoài sao...
"A.. anh Trình...kia là con trai anh à...sao chẳng giống anh tí nào thế...?"
Tu Minh chạy lại phía Trình Thiếu Phàm liền nói nhỏ vào tai hắn, cậu sợ chị dâu nghe được sẽ cảm thấy buồn trong lòng. Nhưng đáp lại cậu không phải là sự phản đối của hắn mà chính xác là ánh mắt muốn giết người...
"Đó là em trai của Vân Hi...cậu muốn chết sớm à mà dám nói là con của tôi...!"
Tu Minh chột dạ ầm ừ cười trừ, mà cũng lạ thật, rõ ràng Vân Hi có nhà tại sao không đưa cậu bé này về đó ở. Lý nào ba người lại rúc trong căn nhà chật hẹp của Trình Thiếu Phàm...
"Chị dâu à...chị định bán căn biệt thự kia đi à, sao lại đưa em trai đến chỗ này thế...?"
Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu, cô cũng suy nghĩ kĩ rồi nên quyết định sẽ bán căn nhà đó đi để sang nước ngoài có chút vốn đầu tư. Tuy cô cũng rất buồn khi không giữ được căn nhà của cha mình, nhưng cô tin rằng ông cũng muốn cô bán nó đi để lo cho cuộc sống sau này của hai chị em...
"Ừ tôi định bán...cậu giúp tôi hỏi xem có ai muốn mua không...giá cả có thể thương lượng..."
Tu Minh gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Vân Hi, dù sao căn nhà đó cũng nằm ở mặt đường, bán cho một số thương nhân chắc sẽ được giá...
"Bán căn nhà đấy đi là đúng chị à...lần trước em có ghé căn biệt thự gần biển đang xây của anh Trình...đẹp không lời nào có thể diễn tả được. Huống chi còn rộng rãi thoáng mát nữa chứ...!"
"Khi nào hai anh chị kết hôn, chị sẽ trở thành nữ chủ nhân của nơi đó rồi...cần gì ở cái biệt thự trông cũ kĩ kia..."
Lạc Thanh đang ăn nhưng nghe Tu Minh nhắc đến hai từ kết hôn liền lên tiếng phản bác...
"Anh ấy nói sẽ không kết hôn với chị Vân Hi đâu ạ, anh nhầm rồi..."
Tu Minh "hả" lên một tiếng không thể hiểu nổi, cả hai người bọn họ chung sống với nhau có khác gì vợ chồng đâu. Huống chi Trình Thiếu Phàm lại vô cùng bám Vân Hi giống như cô vợ nhỏ của hắn...mà bây giờ lại bảo sẽ không kết hôn với cô...?
"Lạc Thanh nói đúng đấy...tôi và Trình Thiếu Phàm sẽ không kết hôn đâu...cậu cũng đừng gọi tôi là chị dâu nữa..."
Trình Thiếu Phàm tỏ vẻ khó chịu nhìn chằm chằm Vân Hi, hắn nói câu này thì được nhưng tại sao qua miệng cô lại khiến thâm tâm hắn day dứt như vậy. Dường như hắn cảm thấy cô chính là đang muốn rời bỏ hắn hoàn toàn...
"Không kết hôn, nhưng cô phải ở bên cạnh tôi mãi mãi..."
Vân Hi cảm thấy lời này quá sức vô lý, nếu bọn họ không có mối quan hệ nào để ràng buộc nhau thì hà cớ gì cô phải ở bên cạnh hắn cơ chứ...
"Anh vô lý vừa phải thôi chứ, anh không muốn kết hôn nhưng tôi thì muốn đấy...tôi còn phải hẹn hò, kết hôn rồi sinh ra những đứa trẻ thuộc về chúng tôi..."
Tu Minh cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ bắt đầu căng thẳng, Trình Thiếu Phàm thì nói chuyện quá vô lý trong khi Vân Hi lại nói chuyện chặt chẽ, dẫn chứng vô cùng hợp lý. Cậu sợ hắn nhưng cậu cũng muốn đi theo phe chân lý...
"Anh Trình à...bớt vài tiếng đi, anh đang làm chị dâu giận rồi đấy..."
Trình Thiếu Phàm tức giận thật nhưng cũng không dám đôi co quá lời với Vân Hi. Hắn bực dọc vào trong phòng thay một bộ quần áo khác để đến khu huấn luyện sát thủ tập luyện còn hơn gây chiến với cô...
"Trở về tập luyện...!"
Trình Thiếu Phàm không thèm nhìn Vân Hi lấy một cái liền lái xe đi trước, mặc dù đang giận dỗi nhưng Vân Hi cũng không quên nhắc nhở hắn...
"Đi vể sớm một chút, buổi chiều phải đưa tôi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn..."
Trình Thiếu Phàm khó chịu "ừ" một tiếng liền quay sang ôm Vân Hi một cái mới chịu rời đi. Giận thì giận nhưng ôm vẫn phải ôm...
"Của cô này..."
Vân Hi vui vẻ cảm ơn Trình Thiếu Phàm liền bày đồ ăn ra trên bàn cho Lạc Thanh thưởng thức bữa sáng. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mà hắn lại đang thay đồ khác nên Vân Hi đành ra mở cửa...
"Chào chị dâu..."
Tu Minh vui vẻ chào Vân Hi một tiếng liền tự do bước vào nhà Trình Thiếu Phàm. Dạo này cậu không thấy hắn đến hội trường huấn luyện cho bọn sát thủ nên nghĩ hắn đang bị thương nặng cần được nghỉ dưỡng. Nhưng sát thủ từ chỗ cha cậu lại bảo Trình Thiếu Phàm dạo này không hề đến trụ sợ nhận nhiệm vụ, cậu nghi ngờ hắn bận chơi đùa với chị dâu nên phải đến tận nhà để xem thử...
"Trời ơi...mới nghỉ có mấy ngày mà anh Trình có đứa con trai lớn đến như vậy rồi à...?"
Tu Minh há hốc mồm nhìn Lạc Thanh ở trước mặt, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy có điểm nào trông giống với Trình Thiếu Phàm lẫn Vân Hi. Chẳng lẽ anh Trình của cậu lại yếu đến mức không làm được nên phải kiếm con nuôi bên ngoài sao...
"A.. anh Trình...kia là con trai anh à...sao chẳng giống anh tí nào thế...?"
Tu Minh chạy lại phía Trình Thiếu Phàm liền nói nhỏ vào tai hắn, cậu sợ chị dâu nghe được sẽ cảm thấy buồn trong lòng. Nhưng đáp lại cậu không phải là sự phản đối của hắn mà chính xác là ánh mắt muốn giết người...
"Đó là em trai của Vân Hi...cậu muốn chết sớm à mà dám nói là con của tôi...!"
Tu Minh chột dạ ầm ừ cười trừ, mà cũng lạ thật, rõ ràng Vân Hi có nhà tại sao không đưa cậu bé này về đó ở. Lý nào ba người lại rúc trong căn nhà chật hẹp của Trình Thiếu Phàm...
"Chị dâu à...chị định bán căn biệt thự kia đi à, sao lại đưa em trai đến chỗ này thế...?"
Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu, cô cũng suy nghĩ kĩ rồi nên quyết định sẽ bán căn nhà đó đi để sang nước ngoài có chút vốn đầu tư. Tuy cô cũng rất buồn khi không giữ được căn nhà của cha mình, nhưng cô tin rằng ông cũng muốn cô bán nó đi để lo cho cuộc sống sau này của hai chị em...
"Ừ tôi định bán...cậu giúp tôi hỏi xem có ai muốn mua không...giá cả có thể thương lượng..."
Tu Minh gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Vân Hi, dù sao căn nhà đó cũng nằm ở mặt đường, bán cho một số thương nhân chắc sẽ được giá...
"Bán căn nhà đấy đi là đúng chị à...lần trước em có ghé căn biệt thự gần biển đang xây của anh Trình...đẹp không lời nào có thể diễn tả được. Huống chi còn rộng rãi thoáng mát nữa chứ...!"
"Khi nào hai anh chị kết hôn, chị sẽ trở thành nữ chủ nhân của nơi đó rồi...cần gì ở cái biệt thự trông cũ kĩ kia..."
Lạc Thanh đang ăn nhưng nghe Tu Minh nhắc đến hai từ kết hôn liền lên tiếng phản bác...
"Anh ấy nói sẽ không kết hôn với chị Vân Hi đâu ạ, anh nhầm rồi..."
Tu Minh "hả" lên một tiếng không thể hiểu nổi, cả hai người bọn họ chung sống với nhau có khác gì vợ chồng đâu. Huống chi Trình Thiếu Phàm lại vô cùng bám Vân Hi giống như cô vợ nhỏ của hắn...mà bây giờ lại bảo sẽ không kết hôn với cô...?
"Lạc Thanh nói đúng đấy...tôi và Trình Thiếu Phàm sẽ không kết hôn đâu...cậu cũng đừng gọi tôi là chị dâu nữa..."
Trình Thiếu Phàm tỏ vẻ khó chịu nhìn chằm chằm Vân Hi, hắn nói câu này thì được nhưng tại sao qua miệng cô lại khiến thâm tâm hắn day dứt như vậy. Dường như hắn cảm thấy cô chính là đang muốn rời bỏ hắn hoàn toàn...
"Không kết hôn, nhưng cô phải ở bên cạnh tôi mãi mãi..."
Vân Hi cảm thấy lời này quá sức vô lý, nếu bọn họ không có mối quan hệ nào để ràng buộc nhau thì hà cớ gì cô phải ở bên cạnh hắn cơ chứ...
"Anh vô lý vừa phải thôi chứ, anh không muốn kết hôn nhưng tôi thì muốn đấy...tôi còn phải hẹn hò, kết hôn rồi sinh ra những đứa trẻ thuộc về chúng tôi..."
Tu Minh cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ bắt đầu căng thẳng, Trình Thiếu Phàm thì nói chuyện quá vô lý trong khi Vân Hi lại nói chuyện chặt chẽ, dẫn chứng vô cùng hợp lý. Cậu sợ hắn nhưng cậu cũng muốn đi theo phe chân lý...
"Anh Trình à...bớt vài tiếng đi, anh đang làm chị dâu giận rồi đấy..."
Trình Thiếu Phàm tức giận thật nhưng cũng không dám đôi co quá lời với Vân Hi. Hắn bực dọc vào trong phòng thay một bộ quần áo khác để đến khu huấn luyện sát thủ tập luyện còn hơn gây chiến với cô...
"Trở về tập luyện...!"
Trình Thiếu Phàm không thèm nhìn Vân Hi lấy một cái liền lái xe đi trước, mặc dù đang giận dỗi nhưng Vân Hi cũng không quên nhắc nhở hắn...
"Đi vể sớm một chút, buổi chiều phải đưa tôi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn..."
Trình Thiếu Phàm khó chịu "ừ" một tiếng liền quay sang ôm Vân Hi một cái mới chịu rời đi. Giận thì giận nhưng ôm vẫn phải ôm...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương