Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 46: Hai đứa trẻ mới lớn
Trình Thiếu Phàm giữ đúng lời hứa, sau khi kết thúc huấn luyện không theo bọn họ đi chơi bời ở quán bar mà về thẳng nhà với Vân Hi. Vì tính tình của hắn đột nhiên thay đổi thất thường nên bị đám sát thủ đem ra đùa giỡn...còn lan truyền tin đồn tên cao ngạo đội trời đạp đất như hắn cũng có ngày sợ phụ nữ giận...
Nhưng Trình Thiếu Phàm không quan tâm đến lời bọn họ nói cho lắm, miễn sao Vân Hi vui vẻ để hắn ôm thì mọi lời thị phi kia có thể bỏ ở ngoài tai cũng được. Vốn tưởng rằng hôm nay đi siêu thị chỉ có mỗi hai người, nào ngờ tên nhóc Lạc Thanh kia cũng phải đòi đi theo cho bằng được...
Trình Thiếu Phàm khó chịu nhìn qua kính chiếu hậu khi Vân Hi không ngồi cạnh hắn, tất cả là tại tên nhóc miệng còn hôi sữa kia. Vốn định sẽ đặt Vân Hi ngồi trong lòng hắn làm vài chuyện thú vị ở bên ngoài...vậy mà chưa thực hiện được đã bị dập tắt...
"Cô mang thằng nhóc này theo làm gì...?"
Vân Hi nghe được giọng nói của Trình Thiếu Phàm mang theo tia bực tức khó giải tỏa, nhưng ít ra hắn sẽ không dính đến cô ở nơi đông người như siêu thị...
"Lạc Thanh còn bé, tôi không thể để em ấy ở nhà một mình được...với lại ngày mai em ấy đi rồi, tôi chỉ muốn ở cùng em ấy thêm một lúc..."
Trình Thiếu Phàm cư nhiên không dám cãi lại vì lời của Vân Hi quá đúng. Hắn chỉ đành ngậm cục tức trong lòng mà đưa hai người đến siêu thị.
Vân Hi nắm lấy tay Lạc Thanh để Trình Thiếu Phàm đẩy xe, cô lựa vài món ngon ngon cùng đồ ăn vặt bỏ vào trong xe đẩy mà không thèm nhìn giá. Vì bản thân cô hiểu rõ cuối cùng ai sẽ là người thanh toán hết đống này...
"Này...cô kêu thằng nhóc này ra đẩy xe đi, tôi muốn nắm tay cô..."
Vân Hi lắc đầu từ chối tiếp tục với công việc mua sắm đồ, trong khi Lạc Thanh vừa quay lại cười khẩy khiêu khích Trình Thiếu Phàm...
"Á...chị..."
Trình Thiếu Phàm nhấc cả cơ thể Lạc Thanh ngồi vào trong xe đẩy, hắn kéo Vân Hi lại để nắm chặt tay cô tiếp tục đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ là một tên nhóc con mà cũng dám khiêu khích hắn...
"Ngồi im trong đó đi...!"
Vân Hi mỉm cười xoa đầu Lạc Thanh trấn an cậu bé liền liếc mắt nhìn Trình Thiếu Phàm. Không ngờ tên này lại đi so đo với một đứa trẻ như Lạc Thanh, trong khi cậu bé còn là em trai cô...
"Anh lớn rồi mà cứ phải chấp nhặt với đứa con nít mãi thế...?"
Trình Thiếu Phàm bày ra bộ mặt thích thế đấy làm gì nhau khiến Vân Hi ngán ngẫm. Cô nghĩ sau này hắn nên đi học một khóa dạy con người cách trưởng thành để phục vụ cho đời sống cá nhân của hắn...
"Mua đủ rồi, anh thanh toán đi rồi chúng ta về..."
Trình Thiếu Phàm đưa tiền mặt cho nhân viên thanh toán, đợi bọn họ chia thành ba túi lớn để xách ra xe...
"Để tôi xách một túi cho, dù sao cũng mua nhiều thứ như vậy..."
Chủ yếu Vân Hi mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Lạc Thanh để cậu bé ăn cho đỡ buồn, cũng mua cho cô một phần để thưởng thức trong lúc làm việc thâu đêm...
Trình Thiếu Phàm không nói gì, hắn cũng không đưa Vân Hi xách mà tự mình mang ba túi đồ lớn ra ngoài xe. Dù sao cũng không hề nặng nên hắm cũng chẳng buồn mà chia ra cho Vân Hi để cô cầm, huống chi lúc trước cô cũng từng bị thương ở lòng bàn tay...
Cả nhà ba người bọn họ trở về liền phân công việc ra làm, Vân Hi soạn đồ cho Lạc Thanh tiện nhắc nhở cậu một số thứ trước khi sang nước ngoài. Đặc biệt Lạc Thanh lại là cậu bé thông minh biết giữ phép tắt nên rất được lòng người lớn...
"Em ăn tối xong rồi đi ngủ sớm nhé, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát lúc bảy giờ đấy...!"
Lạc Thanh gật đầu liền hôn nhẹ lên má Vân Hi một cái, trời xui đất khiến làm sao mà ngay lúc Trình Thiếu Phàm mở cửa phòng bước vào lấy quần áo..và hắn chứng kiến được cảnh tưởng đó...
"Hi Hi...cô ra đây với tôi ngay...!"
Vân Hi giật mình xoa đầu Lạc Thanh vài cái trấn an cậu bé liền ra bên ngoài đối diện với sự ghen tuông vớ vẩn của Trình Thiếu Phàm. Mà hắn cũng có thích cô thật đâu mà nói đến việc ghen tuông, cùng lắm chỉ là sự ghen tị của một đứa trẻ to xác khi bị người khác lấy cắp món đồ mà mình yêu thích mà thôi...
"Lại sao vậy...?"
Vân Hi nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt cau có của Trình Thiếu Phàm an ủi hắn, cô biết chắc tên này sẽ bình tĩnh lại trước những hành động ngọt ngào của cô...
"Đừng giận mà...nha anh..."
Trình Thiếu Phàm vô thức gật đầu liền cảm thấy hắn vẫn hơn cái tên nhóc kia, chỉ cần hắn tức giận với cô một chút sẽ được cô dùng hành động ngọt ngào xoa dịu lại...
"Không giận...nhưng cô không được để ai khác hôn cô như thế nữa...hiểu chưa...?"
Vân Hi gật đầu mỉm cười để Trình Thiếu Phàm ôm cô một lúc mới buông hắn ra mà vào bên trong với Lạc Thanh, tốt nhất không nên để cậu bé đợi quá lâu...mắc công cô phải ra sức dỗ dành hai đứa trẻ mới lớn...
Nhưng Trình Thiếu Phàm không quan tâm đến lời bọn họ nói cho lắm, miễn sao Vân Hi vui vẻ để hắn ôm thì mọi lời thị phi kia có thể bỏ ở ngoài tai cũng được. Vốn tưởng rằng hôm nay đi siêu thị chỉ có mỗi hai người, nào ngờ tên nhóc Lạc Thanh kia cũng phải đòi đi theo cho bằng được...
Trình Thiếu Phàm khó chịu nhìn qua kính chiếu hậu khi Vân Hi không ngồi cạnh hắn, tất cả là tại tên nhóc miệng còn hôi sữa kia. Vốn định sẽ đặt Vân Hi ngồi trong lòng hắn làm vài chuyện thú vị ở bên ngoài...vậy mà chưa thực hiện được đã bị dập tắt...
"Cô mang thằng nhóc này theo làm gì...?"
Vân Hi nghe được giọng nói của Trình Thiếu Phàm mang theo tia bực tức khó giải tỏa, nhưng ít ra hắn sẽ không dính đến cô ở nơi đông người như siêu thị...
"Lạc Thanh còn bé, tôi không thể để em ấy ở nhà một mình được...với lại ngày mai em ấy đi rồi, tôi chỉ muốn ở cùng em ấy thêm một lúc..."
Trình Thiếu Phàm cư nhiên không dám cãi lại vì lời của Vân Hi quá đúng. Hắn chỉ đành ngậm cục tức trong lòng mà đưa hai người đến siêu thị.
Vân Hi nắm lấy tay Lạc Thanh để Trình Thiếu Phàm đẩy xe, cô lựa vài món ngon ngon cùng đồ ăn vặt bỏ vào trong xe đẩy mà không thèm nhìn giá. Vì bản thân cô hiểu rõ cuối cùng ai sẽ là người thanh toán hết đống này...
"Này...cô kêu thằng nhóc này ra đẩy xe đi, tôi muốn nắm tay cô..."
Vân Hi lắc đầu từ chối tiếp tục với công việc mua sắm đồ, trong khi Lạc Thanh vừa quay lại cười khẩy khiêu khích Trình Thiếu Phàm...
"Á...chị..."
Trình Thiếu Phàm nhấc cả cơ thể Lạc Thanh ngồi vào trong xe đẩy, hắn kéo Vân Hi lại để nắm chặt tay cô tiếp tục đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ là một tên nhóc con mà cũng dám khiêu khích hắn...
"Ngồi im trong đó đi...!"
Vân Hi mỉm cười xoa đầu Lạc Thanh trấn an cậu bé liền liếc mắt nhìn Trình Thiếu Phàm. Không ngờ tên này lại đi so đo với một đứa trẻ như Lạc Thanh, trong khi cậu bé còn là em trai cô...
"Anh lớn rồi mà cứ phải chấp nhặt với đứa con nít mãi thế...?"
Trình Thiếu Phàm bày ra bộ mặt thích thế đấy làm gì nhau khiến Vân Hi ngán ngẫm. Cô nghĩ sau này hắn nên đi học một khóa dạy con người cách trưởng thành để phục vụ cho đời sống cá nhân của hắn...
"Mua đủ rồi, anh thanh toán đi rồi chúng ta về..."
Trình Thiếu Phàm đưa tiền mặt cho nhân viên thanh toán, đợi bọn họ chia thành ba túi lớn để xách ra xe...
"Để tôi xách một túi cho, dù sao cũng mua nhiều thứ như vậy..."
Chủ yếu Vân Hi mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Lạc Thanh để cậu bé ăn cho đỡ buồn, cũng mua cho cô một phần để thưởng thức trong lúc làm việc thâu đêm...
Trình Thiếu Phàm không nói gì, hắn cũng không đưa Vân Hi xách mà tự mình mang ba túi đồ lớn ra ngoài xe. Dù sao cũng không hề nặng nên hắm cũng chẳng buồn mà chia ra cho Vân Hi để cô cầm, huống chi lúc trước cô cũng từng bị thương ở lòng bàn tay...
Cả nhà ba người bọn họ trở về liền phân công việc ra làm, Vân Hi soạn đồ cho Lạc Thanh tiện nhắc nhở cậu một số thứ trước khi sang nước ngoài. Đặc biệt Lạc Thanh lại là cậu bé thông minh biết giữ phép tắt nên rất được lòng người lớn...
"Em ăn tối xong rồi đi ngủ sớm nhé, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát lúc bảy giờ đấy...!"
Lạc Thanh gật đầu liền hôn nhẹ lên má Vân Hi một cái, trời xui đất khiến làm sao mà ngay lúc Trình Thiếu Phàm mở cửa phòng bước vào lấy quần áo..và hắn chứng kiến được cảnh tưởng đó...
"Hi Hi...cô ra đây với tôi ngay...!"
Vân Hi giật mình xoa đầu Lạc Thanh vài cái trấn an cậu bé liền ra bên ngoài đối diện với sự ghen tuông vớ vẩn của Trình Thiếu Phàm. Mà hắn cũng có thích cô thật đâu mà nói đến việc ghen tuông, cùng lắm chỉ là sự ghen tị của một đứa trẻ to xác khi bị người khác lấy cắp món đồ mà mình yêu thích mà thôi...
"Lại sao vậy...?"
Vân Hi nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt cau có của Trình Thiếu Phàm an ủi hắn, cô biết chắc tên này sẽ bình tĩnh lại trước những hành động ngọt ngào của cô...
"Đừng giận mà...nha anh..."
Trình Thiếu Phàm vô thức gật đầu liền cảm thấy hắn vẫn hơn cái tên nhóc kia, chỉ cần hắn tức giận với cô một chút sẽ được cô dùng hành động ngọt ngào xoa dịu lại...
"Không giận...nhưng cô không được để ai khác hôn cô như thế nữa...hiểu chưa...?"
Vân Hi gật đầu mỉm cười để Trình Thiếu Phàm ôm cô một lúc mới buông hắn ra mà vào bên trong với Lạc Thanh, tốt nhất không nên để cậu bé đợi quá lâu...mắc công cô phải ra sức dỗ dành hai đứa trẻ mới lớn...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương