Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 68: Cảm giác mất mát



Vân Hi thở phào nhẹ nhõm khi máy bay bắt đầu cất cánh, cô không hiểu tại sao bản thân lại có chút cảm giác mất mát, có chút buồn khiến nước mắt của cô cứ âm thầm rơi xuống từng giọt...

Chẳng lẽ cô có điều gì tiếc nuối ở nơi này hay sao, chẳng lẽ cô vẫn còn cảm thấy bản thân mắc nợ người đàn ông đó hay sao...hay chỉ đơn thuần là cô chưa quen với việc phải xa một người đã từng sống chung với mình trong suốt một thời gian dài mà thôi...

Vân Hi lấy tay áo gạt đi những giọng nước mắt còn sót lại trên gương mặt, cô tự nhủ rằng bản thân mình không phải thứ đồ vật gì quá quan trọng khiến Trình Thiếu Phàm lưu tâm. Có thể sau khi cô rời đi thì hắn còn mở tiệc ăn mừng không bằng...và hắn sẽ tìm được một người phụ nữ khác thay thế vị trí của cô mà thôi...chính hắn cũng đã từng nói với cô những lời như thế...

Vân Hi tự trấn an bản thân đôi chút liền cảm thấy có chút buồn ngủ, có lẽ sau khi cô ngủ một giấc thật sâu thì sẽ quên được hết những muộn phiền ở nơi đây, cô sẽ đặt chân đến quốc gia hạnh phúc nhất thế giới và sống một cuộc đời thật bình yên đến cuối đời...

Sau hơn tám tiếng di chuyển trên bầu trời, cuối cùng cũng đến được đất nước Phần Lan xinh đẹp, đất nước của sự hạnh phúc.

Vệ sĩ mang hành lý của Vân Hi xuống liền giúp cô đổi một số tiền sang tờ tiền được lưu hành tại đất nước này, phòng khi cần thì có thứ để sử dụng. Bọn họ làm việc chuyên nghiệp đến nỗi Vân Hi không phải động tay vào bất cứ thứ gì. Xong đâu đấy thì cô phải đến gặp Bạch Doanh để chào hỏi ông ấy một tiếng, nhân tiện cảm ơn ông ấy vì đã giúp đỡ cho gia đình cô nhiều thứ như vậy...

Vệ sĩ đưa Vân Hi đến một viện nghiên cứu mã gen vô cùng lớn, nơi đây không chỉ có học viên theo học mà còn hội tụ rất nhiều giáo sư lẫn tiến sĩ có tiếng tăm trên khắp thế giới. Khuôn viên của viện nghiên cứu rộng rãi thoáng mát, đẹp đẽ y hệt một toàn thành cho giới quý tộc ngày xưa...

Tiếp đón bọn họ chính là một cô gái còn khá trẻ, khoảng chừng xêm xêm tuổi với Vân Hi nhưng trông có vẻ chững chạc hơn rất nhiều. Vân Hi nhìn bảng tên mà cô gái này đeo mới biết được cô tên Xuân Hoa, là sinh viên nghiên cứu mã gen tại nơi này...

"Xin chào cô, tôi tên Xuân Hoa...tôi thay mặt viện trưởng đến đây tiếp đón cô..."

Xuân Hoa đánh giá người trước mặt có thân phận không nhỏ, e rằng là khách quý của viện trưởng nên cô cần phải tiếp đón một cách chu đáo nhất mới được...

"Mời cô đi theo tôi..."

Vân Hi ra hiệu cho đám vệ sĩ không cần phải đi theo hộ tống, cô muốn thông qua cô gái này biết thêm một vài thông tin về viện nghiên cứu cũng như tính cách của con người nơi đây để tiện thích nghi...

"Tôi tên Vân Hi, có thể chúng ta bằng tuổi nhau đấy nên cô cứ xưng hô thoải mái là được..."

Xuân Hoa đi chậm lại, cô có chút tò mò liền quay sang hỏi Vân Hi...



"Cô cũng hai mươi tuổi sao...? Trông cô còn rất trẻ và xinh đẹp đấy...giống y hệt thiếu nữ vậy..."

Vân Hi mỉm cười có chút vui vẻ khi được người khác khen cô xinh đẹp, nhưng so với vẻ ngoài non nớt trẻ trung này thì cô càng thích vẻ đẹp trưởng thành ở Xuân Hoa hơn...

"Cô cũng xinh đẹp lắm, không những thế còn vô cùng tài giỏi nữa..."

Vân Hi nói lời này hoàn toàn là thật lòng, vì cô có thể khẳng định một cô gái hai mươi tuổi mà không thật sự giỏi thì sẽ không bao giờ có mặt tại một viện nghiên cứu lớn như thế này...

"Cô vào đi, viện trưởng đang đợi cô đấy..."

Xuậ Hoa vừa mở cửa cho Vân Hi bước vào bên trong liền có một cô gái khác không nhìn đường cố tình xông ra đụng trúng Vân Hi, rõ ràng người có lỗi trước là cô ta nhưng cũng chính cô ta là người quát tháo trước...

"Đi không nhìn đường à...?"

Vân Hi nghe hiểu được lời nói của người con gái kia, cô cũng không để tâm cho lắm liền tiếp tục bước vào khiến cô ta bị bơ. Vì không kiềm được ai trút giận nên cô ta lại quay sang chửi bới Xuân Hoa...

"À lại là mày à, cái thứ nghèo nàn suốt ngày chỉ biết đi theo sau cha tao..."

Xuân Hoa đã quá quen với mấy cái lời xúc phạm của Bạch Khiết rồi nên cũng không thèm để tâm cho lắm. Đáng lý ra cô sẽ trở về phòng nghiên cứu mã gen sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiễn Vân Hi đến đây, nhưng cô vẫn muốn biết thêm về cô gái ấy nên mới đứng ở đây chờ đợi...

"Cô nói xong rồi thì đi ra chỗ khác hộ tôi, cô có phải là con vẹt không mà suốt ngày nhại đi nhại lại một câu không thấy chán à...?"

Bạch Khiết trừng mắt nhìn Xuân Hoa, tuy cô ta không thể đánh người này vì bị cha mình ngăn cấm tuyệt đối, nhưng cô hoàn toàn có thể làm khó Xuân Hoa trong những dự án nghiên cứu sắp tới...

"Mày cứ đợi đó..."

Xuân Hoa nhìn Bạch Khiết tức giận bỏ đi mà trong lòng cảm giác vô cùng hả hê, có lẽ ông trời ban cho cô ta cái gia thế vô cùng lớn nhưng lại tặng kèm cái tính cách xấu xa kia...
Chương trước Chương tiếp