Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 76: Phát hiện
Trình Thiếu Phàm vẫn đang để bản thân chìm đắm vào bia rượu ở quán bar, xung quanh hắn còn có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp mơn mởn đang nhiệt tình tiếp đãi.
Hơn cả tháng hắn cho người tìm kiếm khắp mọi nơi đều không có bất cứ tung tích gì của Vân Hi càng khiến hắn chán nản hơn bao giờ hết. Hắn cảm thấy nếu không có rượu thì bản thân đã nhớ cô đến mức sắp phát điên lên rồi...
Lần đầu tiên trong suốt một tháng hắn cho người tìm cô không thấy, hắn mới quyết định cùng Tu Minh đến bar uống rượu, hắn chỉ đơn thuần là muốn uống rượu cho thật say thôi...nhưng Tu Minh lại cố tình gọi thêm một vài người phụ nữ xinh đẹp khác đến phục vụ hắn...
Trình Thiếu Phàm cau mày khi mùi hương nước hoa nồng nặc của mấy cô gái liên tục lởn vởn trước chóp mũi hắn. Đột nhiên cảm giác buồn nôn chết tiệt khiến Trình Thiếu Phàm chửi rủa lên một tiếng...
"Cút ngay cho tôi...!"
Mấy cô gái sợ hãi co rúm vào nhau liền nhanh chóng rời đi trước, bọn họ ham tiền là thật nhưng trước hết phải bảo đảm tính mạnh thì mới có thể kiếm ra tiền được. Trước khi bước vào phục vụ thì bọn họ cũng được nghe ông chủ bảo rằng người bên trong thế lực lớn, tuyệt đối phải nghe lời nếu muốn bảo đảm tính mạng...
Sau khi đuổi hết mấy cô gái thì trong căn phòng lập lòe ánh đèn chỉ còn mỗi Tu Minh và Trình Thiếu Phàm. Nếu bên cạnh không có phụ nữ uống rượu cùng thì cậu còn ở lại đây làm cái quái gì cơ chứ. Mà nếu Trình Thiếu Phàm muốn uống rượu thì ra quầy rượu mà uống cho đã, hà cớ gì lại muốn cùng cậu đến quán bar náo nhiệt này...
Thâm tâm Trình Thiếu Phàm lại tự nhủ rằng nếu không có Vân Hi thì hắn sẽ đi tìm một người phụ nữ khác để thay thế vị trí của cô. Nhưng không ngờ ngoài cô ra thì cái mùi hương phát ra trên người những cô gái khác đều khiến hắn chán ghét. Phải chăng Vân Hi của hắn quá cao quý, cô quá xinh đẹp thanh tao đến mức không một ai có thể so sánh được...
Trình Thiếu Phàm không thèm uống rượu, hắn để Tu Minh thanh toán liền rời khỏi quán bar để trở về căn biệt thự rộng lớn đang sáng đèn rực rỡ cạnh bờ biển của mình...
Rõ ràng hắn muốn Vân Hi cùng chung sống với hắn tại nơi này nên hắn mới cố tình nới rộng diện tích mà làm lớn như thế, huống chi tất cả những món đồ nội thất đều do Vân Hi lựa chọn phù hợp với sở thích của cô. Nhưng cô cũng chọn khéo thật, vì chỉ nhìn những hình ảnh quen thuộc này mà hắn lại nhớ đến hình bóng của cô...
Trình Thiếu Phàm không biết là do hắn say xỉn nên sinh ra ảo giác hay không, nhưng hắn cảm giác được Vân Hi đang xuất hiện trước mặt hắn, cô vẫn đang mỉm cười với hắn rồi bước vào trong bếp nấu cho hắn một bữa tối ngon lành. Hắn cảm giác lồng ngực của mình bị đè nén đến khó thở...phải chăng do hắn đang dần mất đi lý trí vì nhớ mùi hương quen thuộc của cô, nhớ khoảng khắc ấm áp mà hắn ôm cô vào trong lòng mỗi đêm trời mưa...
Trình Thiếu Phàm day day thái dương đã mỏi nhừ, hắn bước vào phòng tắm một chút cho đầu óc tỉnh táo để tránh có những suy nghĩ hoang đời về việc Vân Hi đang ở bên cạnh hắn. Có khi sau khi rời xa hắn thì cô cũng bỏ xác ở đâu không chừng...
Nhưng dù cô có chết đi chăng nữa, có trở thành một cái xác không hồn đi chăng nữa thì hắn vẫn muốn nhìn thấy cô một lần cuối cùng, hắn muốn in mãi hình bóng của cô vào trong tâm trí của mình...
Trình Thiếu Phàm muốn đi ngủ một giấc nhưng hắn không tài nào chợp mắt nổi, hắn có cảm giác lo lắng...hay nói đúng hơn là có chút bồn chồn. Dường như có một thứ gì đó bất ngờ sắp xảy ra với bản thân hắn vậy...
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Trình Thiếu Phàm lười biếng định không tiếp đón rồi nhưng hắn chợt nhớ ra, vào lúc nửa đêm mà có người tìm đến thì ắt hẳn là chuyện gì đó quan trọng lắm...
Trình Thiếu Phàm suy nghĩ một hồi liền ra mở cửa xem ai đến, nhưng trước mắt hắn lại là bộ dạng thở hồng hộc như bị ma đuổi của cậu trợ lý. Rõ ràng cậu ta có thể gọi cho hắn nhưng tại sao giữa đêm lại chạy đến đây...
"Nếu cậu không nói được câu nào quan trọng, tôi sẽ giết cậu...!"
Trợ lý cư nhiên cũng không điên đến mức dám làm phiền Trình Thiếu Phàm trong khoảng thời gian nửa đêm này. Nhưng hôm nay đến phiên cậu trực ở trụ sở đã vô tình phát hiện ra một chuyện động trời...
"Tôi phát hiện có một ID lạ cố tình đánh cắp mã gen của ngài, nhưng bọn chúng lạ quên mã hóa lần hai nên để lộ ra tung tích..."
Đối với một người có tầm ảnh hưởng trên giới hắc đạo như Trình Thiếu Phàm thì việc bị đánh cắp mã gen là vô cùng nguy hiểm. Chẳng may sau này hắn cần giao dịch thứ gì đó gián tiếp, rất có khả năng sẽ bị bên lạ mặt kia dùng mã gen của hắn tùy tiện trao đổi...
"Tra vị trí của bọn chúng, tôi muốn đích thân xác nhận xem kẻ nào có gan làm cái trò này...!"
Hơn cả tháng hắn cho người tìm kiếm khắp mọi nơi đều không có bất cứ tung tích gì của Vân Hi càng khiến hắn chán nản hơn bao giờ hết. Hắn cảm thấy nếu không có rượu thì bản thân đã nhớ cô đến mức sắp phát điên lên rồi...
Lần đầu tiên trong suốt một tháng hắn cho người tìm cô không thấy, hắn mới quyết định cùng Tu Minh đến bar uống rượu, hắn chỉ đơn thuần là muốn uống rượu cho thật say thôi...nhưng Tu Minh lại cố tình gọi thêm một vài người phụ nữ xinh đẹp khác đến phục vụ hắn...
Trình Thiếu Phàm cau mày khi mùi hương nước hoa nồng nặc của mấy cô gái liên tục lởn vởn trước chóp mũi hắn. Đột nhiên cảm giác buồn nôn chết tiệt khiến Trình Thiếu Phàm chửi rủa lên một tiếng...
"Cút ngay cho tôi...!"
Mấy cô gái sợ hãi co rúm vào nhau liền nhanh chóng rời đi trước, bọn họ ham tiền là thật nhưng trước hết phải bảo đảm tính mạnh thì mới có thể kiếm ra tiền được. Trước khi bước vào phục vụ thì bọn họ cũng được nghe ông chủ bảo rằng người bên trong thế lực lớn, tuyệt đối phải nghe lời nếu muốn bảo đảm tính mạng...
Sau khi đuổi hết mấy cô gái thì trong căn phòng lập lòe ánh đèn chỉ còn mỗi Tu Minh và Trình Thiếu Phàm. Nếu bên cạnh không có phụ nữ uống rượu cùng thì cậu còn ở lại đây làm cái quái gì cơ chứ. Mà nếu Trình Thiếu Phàm muốn uống rượu thì ra quầy rượu mà uống cho đã, hà cớ gì lại muốn cùng cậu đến quán bar náo nhiệt này...
Thâm tâm Trình Thiếu Phàm lại tự nhủ rằng nếu không có Vân Hi thì hắn sẽ đi tìm một người phụ nữ khác để thay thế vị trí của cô. Nhưng không ngờ ngoài cô ra thì cái mùi hương phát ra trên người những cô gái khác đều khiến hắn chán ghét. Phải chăng Vân Hi của hắn quá cao quý, cô quá xinh đẹp thanh tao đến mức không một ai có thể so sánh được...
Trình Thiếu Phàm không thèm uống rượu, hắn để Tu Minh thanh toán liền rời khỏi quán bar để trở về căn biệt thự rộng lớn đang sáng đèn rực rỡ cạnh bờ biển của mình...
Rõ ràng hắn muốn Vân Hi cùng chung sống với hắn tại nơi này nên hắn mới cố tình nới rộng diện tích mà làm lớn như thế, huống chi tất cả những món đồ nội thất đều do Vân Hi lựa chọn phù hợp với sở thích của cô. Nhưng cô cũng chọn khéo thật, vì chỉ nhìn những hình ảnh quen thuộc này mà hắn lại nhớ đến hình bóng của cô...
Trình Thiếu Phàm không biết là do hắn say xỉn nên sinh ra ảo giác hay không, nhưng hắn cảm giác được Vân Hi đang xuất hiện trước mặt hắn, cô vẫn đang mỉm cười với hắn rồi bước vào trong bếp nấu cho hắn một bữa tối ngon lành. Hắn cảm giác lồng ngực của mình bị đè nén đến khó thở...phải chăng do hắn đang dần mất đi lý trí vì nhớ mùi hương quen thuộc của cô, nhớ khoảng khắc ấm áp mà hắn ôm cô vào trong lòng mỗi đêm trời mưa...
Trình Thiếu Phàm day day thái dương đã mỏi nhừ, hắn bước vào phòng tắm một chút cho đầu óc tỉnh táo để tránh có những suy nghĩ hoang đời về việc Vân Hi đang ở bên cạnh hắn. Có khi sau khi rời xa hắn thì cô cũng bỏ xác ở đâu không chừng...
Nhưng dù cô có chết đi chăng nữa, có trở thành một cái xác không hồn đi chăng nữa thì hắn vẫn muốn nhìn thấy cô một lần cuối cùng, hắn muốn in mãi hình bóng của cô vào trong tâm trí của mình...
Trình Thiếu Phàm muốn đi ngủ một giấc nhưng hắn không tài nào chợp mắt nổi, hắn có cảm giác lo lắng...hay nói đúng hơn là có chút bồn chồn. Dường như có một thứ gì đó bất ngờ sắp xảy ra với bản thân hắn vậy...
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Trình Thiếu Phàm lười biếng định không tiếp đón rồi nhưng hắn chợt nhớ ra, vào lúc nửa đêm mà có người tìm đến thì ắt hẳn là chuyện gì đó quan trọng lắm...
Trình Thiếu Phàm suy nghĩ một hồi liền ra mở cửa xem ai đến, nhưng trước mắt hắn lại là bộ dạng thở hồng hộc như bị ma đuổi của cậu trợ lý. Rõ ràng cậu ta có thể gọi cho hắn nhưng tại sao giữa đêm lại chạy đến đây...
"Nếu cậu không nói được câu nào quan trọng, tôi sẽ giết cậu...!"
Trợ lý cư nhiên cũng không điên đến mức dám làm phiền Trình Thiếu Phàm trong khoảng thời gian nửa đêm này. Nhưng hôm nay đến phiên cậu trực ở trụ sở đã vô tình phát hiện ra một chuyện động trời...
"Tôi phát hiện có một ID lạ cố tình đánh cắp mã gen của ngài, nhưng bọn chúng lạ quên mã hóa lần hai nên để lộ ra tung tích..."
Đối với một người có tầm ảnh hưởng trên giới hắc đạo như Trình Thiếu Phàm thì việc bị đánh cắp mã gen là vô cùng nguy hiểm. Chẳng may sau này hắn cần giao dịch thứ gì đó gián tiếp, rất có khả năng sẽ bị bên lạ mặt kia dùng mã gen của hắn tùy tiện trao đổi...
"Tra vị trí của bọn chúng, tôi muốn đích thân xác nhận xem kẻ nào có gan làm cái trò này...!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương