Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 86: Anh có yêu tôi không?
Trình Thiếu Phàm tức giận chửi thề một tiếng nhưng vẫn cầm điện thoại lên xem là ai gọi tới...
"Lại là cậu à...?"
Tu Minh vốn không định gọi cho Trình Thiếu Phàm vào cái giờ này đâu nhưng dường như cậu vừa nhớ ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng nên mới quyết định gọi cho hắn...
-À xin lỗi vì đã làm phiền anh nghỉ ngơi, nhưng em vừa biết được một tin tức vô cùng lớn đấy, đảm bảo anh nghe xong sẽ vui vẻ hẳn...
Trình Thiếu Phàm không biết tên này lại giở trò gì, nhưng hắn vẫn im lặng để nghe Tu Minh nói tiếp. Bằng không phải tin tức gì quan trọng thì hắn sẽ đem cậu ta sang châu Phi đào mỏ...
"Cho cậu hai phút...!"
Tu Minh nghe giọng Trình Thiếu Phàm liền biết hắn vẫn đang tức giận, nhưng cậu lại không có chút sợ hãi mà còn vui mừng báo cho hắn biết...
"Chị dâu đang mang thai con của anh đấy, Xuân Hoa bảo đứa bé cũng sở hữu gen trội giống như anh vậy..."
Trình Thiếu Phàm đang lim dim mắt định ngủ liền ngồi bật dậy, hắn không thèm xác minh lại lời của Tu Minh nói có đúng sự thật hay không đã chạy vội sang phòng của Vân Hi...
"Vú Trương...bà ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy..."
Vân Hi có chút sợ hãi không nỡ rời xa vú Trương, nhưng bà chỉ biết xoa nhẹ đầu cô trấn an liền rời đi, tiện đóng cửa lại để bọn họ có không gian riêng nói chuyện với nhau...
"Tôi không làm gì em cả, nên đừng sợ..."
Trình Thiếu Phàm nhẹ nhàng buông ra một câu liền ngồi xuống giường bên cạnh Vân Hi, hắn theo thói quen kéo sát cô về phía hắn...
"Tôi cho em cơ hội, nói xem đứa bé này thật sự là con của ai...?"
Vân Hi cau mày không hiểu tại sao hắn lại hỏi một câu vô nghĩa như thế. Nhưng Vân Hi vẫn muốn hỏi hắn một chuyện trước khi cô thừa nhận việc đứa bé là con của ai...
"Vậy nếu đứa bé là con của người khác, thì anh định thế nào..."
Trình Thiếu Phàm cũng đã tính sơ qua chuyện đó rồi, nếu chẳng may đứa bé này không phải con hắn thì hắn vẫn sẽ chăm sóc cho Vân Hi thật kĩ cho đến khi cô bình an sinh đứa bé ra. Sau đó lại ném ngược về cho cha ruột của đứa bé tự chăm sóc, còn cô vẫn phải ở bên cạnh hắn mãi mãi...
"Tôi sẽ đem trả đứa bé cho cha ruột của nó, còn em phải ở đây với tôi..."
Vân Hi khẽ siết chặt bàn tay đang cuộn tròn trong chăn, cô hơi cúi mặt xuống nặng nề nói,ra một câu...
"Anh cứ liên tục nói muốn giữ tôi ở bên cạnh anh, vậy anh có yêu tôi không...?"
Trình Thiếu Phàm quay sang nhìn Vân Hi chỉ thấy cô cúi gằm mặt xuống, hắn lại không chút do dự nâng khuôn mặt ấy lên...
"Tôi không biết yêu mà em nói là gì, nhưng tôi rất muốn bảo vệ em, tôi cũng không nỡ rời xa em một giây phút nào cả. Ngay cả việc tôi xuất ngoại có một ngày thôi, mà tôi cứ luôn nghĩ mãi về em...nếu như em muốn tôi học cách yêu ai đó thì tôi sẽ học..."
Vân Hi có chút buồn cười với câu trả lời trẻ con của Trình Thiếu Phàm, nhưng cô vẫn muốn cho hắn một cơ hội để học cách yêu một người thật sự là như thế nào...
"Vậy anh học đi, tôi muốn xem anh có thể yêu một người như thế nào..."
Sau khi tâm sự với vú Trương về chuyện của cô và Trình Thiếu Phàm cũng khiến Vân Hi suy nghĩ rất nhiều điều. Cô không bao giờ cho bản thân mình là đúng trong cái mối quan hệ vốn đã sai ngay từ đầu như thế này, nhưng cô cũng không phủ nhận bản thân mình là sai hoàn toàn. Có thể mục đích ngay từ đầu của cô quá lớn, nó lấn át đi cái tình cảm mơ hồ của cô dành cho Trình Thiếu Phàm. Cô đã tự nhủ với bản thân, mọi hành động phát sinh chỉ là phục vụ cho kế hoạch trả thù mà thôi....nhưng nào ngờ đâu khi cả hai xa nhau lại cảm thấy có chút luyến tiếc...
Khi Vân Hi biết bản thân mình có thai và còn là con của Trình Thiếu Phàm thì cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô đã là người chạy trốn khỏi hắn trước, nhưng chính cô cũng là người đã suy nghĩ xem có nên báo cho hắn biết về việc bản thân mình đang mang thai hay không. Cô cảm giác như bản thân mình cũng cần được ai đó che chở trong thời kì nhạy cảm như thế này...
Cũng có thể là do môi trường xung quanh có tác động khá lớn đến tâm lý của cô mới khiến Vân Hi nhớ về sự che chở khi trước của Trình Thiếu Phàm. Vô tình cô đến bệnh viện để khám thì có bắt gặp rất nhiều hình ảnh người chồng đưa vợ của mình đi khám cùng, bọn họ hạnh phúc nắm lấy tay nhau nở một nụ cười rạng rỡ như sắp đón chào sinh linh mới ra đời...
Lúc trước cô cảm thấy bản thân sống một mình rất tốt, thậm chí có thể sống như vậy cả đời cũng được. Nhưng sau khi đã quen thuộc với cảm giác ở chung với ai đó quá lâu, quen với sự quan tâm vô tình của ai đó khiến cô không tài nào dứt ra được. Lúc ấy cô mới biết bản thân mình cũng đã phải lòng Trình Thiếu Phàm...
Nhưng cô sợ hắn đối với cô chỉ là chơi qua đường mà thôi, chính hắn cũng đã từng thừa nhận nếu không có cô thì hắn sẽ đi tìm một người phụ nữ khác. Cô sợ bản thân mình trở nên rẻ rúng trong mắt hắn...
Nhưng khi nói chuyện trực tiếp với Trình Thiếu Phàm như bây giờ, cô mới biết được...hóa ra người đàn ông này cũng đang cố gắng để học cách yêu thương mình. Tuy không thể trông mong vào việc ai đó sẽ thay đổi được tính cách của họ, nhưng cô vẫn muốn nhìn xem cái cách mà Trình Thiếu Phàm sẵn lòng thay đổi vì cô như thế nào...
"Lại là cậu à...?"
Tu Minh vốn không định gọi cho Trình Thiếu Phàm vào cái giờ này đâu nhưng dường như cậu vừa nhớ ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng nên mới quyết định gọi cho hắn...
-À xin lỗi vì đã làm phiền anh nghỉ ngơi, nhưng em vừa biết được một tin tức vô cùng lớn đấy, đảm bảo anh nghe xong sẽ vui vẻ hẳn...
Trình Thiếu Phàm không biết tên này lại giở trò gì, nhưng hắn vẫn im lặng để nghe Tu Minh nói tiếp. Bằng không phải tin tức gì quan trọng thì hắn sẽ đem cậu ta sang châu Phi đào mỏ...
"Cho cậu hai phút...!"
Tu Minh nghe giọng Trình Thiếu Phàm liền biết hắn vẫn đang tức giận, nhưng cậu lại không có chút sợ hãi mà còn vui mừng báo cho hắn biết...
"Chị dâu đang mang thai con của anh đấy, Xuân Hoa bảo đứa bé cũng sở hữu gen trội giống như anh vậy..."
Trình Thiếu Phàm đang lim dim mắt định ngủ liền ngồi bật dậy, hắn không thèm xác minh lại lời của Tu Minh nói có đúng sự thật hay không đã chạy vội sang phòng của Vân Hi...
"Vú Trương...bà ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy..."
Vân Hi có chút sợ hãi không nỡ rời xa vú Trương, nhưng bà chỉ biết xoa nhẹ đầu cô trấn an liền rời đi, tiện đóng cửa lại để bọn họ có không gian riêng nói chuyện với nhau...
"Tôi không làm gì em cả, nên đừng sợ..."
Trình Thiếu Phàm nhẹ nhàng buông ra một câu liền ngồi xuống giường bên cạnh Vân Hi, hắn theo thói quen kéo sát cô về phía hắn...
"Tôi cho em cơ hội, nói xem đứa bé này thật sự là con của ai...?"
Vân Hi cau mày không hiểu tại sao hắn lại hỏi một câu vô nghĩa như thế. Nhưng Vân Hi vẫn muốn hỏi hắn một chuyện trước khi cô thừa nhận việc đứa bé là con của ai...
"Vậy nếu đứa bé là con của người khác, thì anh định thế nào..."
Trình Thiếu Phàm cũng đã tính sơ qua chuyện đó rồi, nếu chẳng may đứa bé này không phải con hắn thì hắn vẫn sẽ chăm sóc cho Vân Hi thật kĩ cho đến khi cô bình an sinh đứa bé ra. Sau đó lại ném ngược về cho cha ruột của đứa bé tự chăm sóc, còn cô vẫn phải ở bên cạnh hắn mãi mãi...
"Tôi sẽ đem trả đứa bé cho cha ruột của nó, còn em phải ở đây với tôi..."
Vân Hi khẽ siết chặt bàn tay đang cuộn tròn trong chăn, cô hơi cúi mặt xuống nặng nề nói,ra một câu...
"Anh cứ liên tục nói muốn giữ tôi ở bên cạnh anh, vậy anh có yêu tôi không...?"
Trình Thiếu Phàm quay sang nhìn Vân Hi chỉ thấy cô cúi gằm mặt xuống, hắn lại không chút do dự nâng khuôn mặt ấy lên...
"Tôi không biết yêu mà em nói là gì, nhưng tôi rất muốn bảo vệ em, tôi cũng không nỡ rời xa em một giây phút nào cả. Ngay cả việc tôi xuất ngoại có một ngày thôi, mà tôi cứ luôn nghĩ mãi về em...nếu như em muốn tôi học cách yêu ai đó thì tôi sẽ học..."
Vân Hi có chút buồn cười với câu trả lời trẻ con của Trình Thiếu Phàm, nhưng cô vẫn muốn cho hắn một cơ hội để học cách yêu một người thật sự là như thế nào...
"Vậy anh học đi, tôi muốn xem anh có thể yêu một người như thế nào..."
Sau khi tâm sự với vú Trương về chuyện của cô và Trình Thiếu Phàm cũng khiến Vân Hi suy nghĩ rất nhiều điều. Cô không bao giờ cho bản thân mình là đúng trong cái mối quan hệ vốn đã sai ngay từ đầu như thế này, nhưng cô cũng không phủ nhận bản thân mình là sai hoàn toàn. Có thể mục đích ngay từ đầu của cô quá lớn, nó lấn át đi cái tình cảm mơ hồ của cô dành cho Trình Thiếu Phàm. Cô đã tự nhủ với bản thân, mọi hành động phát sinh chỉ là phục vụ cho kế hoạch trả thù mà thôi....nhưng nào ngờ đâu khi cả hai xa nhau lại cảm thấy có chút luyến tiếc...
Khi Vân Hi biết bản thân mình có thai và còn là con của Trình Thiếu Phàm thì cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô đã là người chạy trốn khỏi hắn trước, nhưng chính cô cũng là người đã suy nghĩ xem có nên báo cho hắn biết về việc bản thân mình đang mang thai hay không. Cô cảm giác như bản thân mình cũng cần được ai đó che chở trong thời kì nhạy cảm như thế này...
Cũng có thể là do môi trường xung quanh có tác động khá lớn đến tâm lý của cô mới khiến Vân Hi nhớ về sự che chở khi trước của Trình Thiếu Phàm. Vô tình cô đến bệnh viện để khám thì có bắt gặp rất nhiều hình ảnh người chồng đưa vợ của mình đi khám cùng, bọn họ hạnh phúc nắm lấy tay nhau nở một nụ cười rạng rỡ như sắp đón chào sinh linh mới ra đời...
Lúc trước cô cảm thấy bản thân sống một mình rất tốt, thậm chí có thể sống như vậy cả đời cũng được. Nhưng sau khi đã quen thuộc với cảm giác ở chung với ai đó quá lâu, quen với sự quan tâm vô tình của ai đó khiến cô không tài nào dứt ra được. Lúc ấy cô mới biết bản thân mình cũng đã phải lòng Trình Thiếu Phàm...
Nhưng cô sợ hắn đối với cô chỉ là chơi qua đường mà thôi, chính hắn cũng đã từng thừa nhận nếu không có cô thì hắn sẽ đi tìm một người phụ nữ khác. Cô sợ bản thân mình trở nên rẻ rúng trong mắt hắn...
Nhưng khi nói chuyện trực tiếp với Trình Thiếu Phàm như bây giờ, cô mới biết được...hóa ra người đàn ông này cũng đang cố gắng để học cách yêu thương mình. Tuy không thể trông mong vào việc ai đó sẽ thay đổi được tính cách của họ, nhưng cô vẫn muốn nhìn xem cái cách mà Trình Thiếu Phàm sẵn lòng thay đổi vì cô như thế nào...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương