Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!
Chương 87: Anh là đồ tệ bạc
Quả nhiên như lời Trình Thiếu Phàm nói về cách hắn sẽ yêu thương cô, nói đúng hơn là hắn đang chiều theo ý cô không có kiểm soát...
Vân Hi mang thai được tầm hai tháng, cô liền xin nghỉ ở viện nghiên cứu để tập trung dưỡng thai cho tốt theo ý của Trình Thiếu Phàm. Mà dù cô có muốn hay không thì hắn cũng sẽ tìm mọi cách đe dọa viện trưởng ép cô phải nghỉ cho bằng được...
Trình Thiếu Phàm nhàn rỗi không có việc gì làm, hắn cố tình giao lại mọi chuyện cần giải quyết ở trụ sở chính cho trợ lý và Tu Minh, còn hắn ở nhà chăm sóc vợ mình...
Sáng sớm như mọi ngày thì Trình Thiếu Phàm tỉnh dậy trước, hắn với tay lấy cái gối ôm kê lưng cho Vân Hi để cô có tư thế ngủ dễ chịu nhất. Ngay cả việc này hắn cũng phải tự mình tìm hiểu trên mạng...
"Em ngủ thêm một lát nữa đi, tôi mang bữa sáng lên cho em nhé...!"
Trình Thiếu Phàm cúi người hôn nhẹ lên trán Vân Hi liền bị cô cau mày đẩy ra, cô rất ghét việc người khác chạm vào mình vào sáng sớm như thế này, đặc biệt là lúc cô đang chìm vào giấc ngủ. Huống chi Vân Hi đang mang thai, nên việc cơ thể cô trở nên nhạy cảm là chuyện không thể tránh khỏi...
"Không ăn...anh biến ra chỗ khác cho em ngủ...!"
Trình Thiếu Phàm cũng quen với cái tính cách thô lỗ này của cô nên cũng mặc kệ, hắn nhẹ nhàng kéo chăn phủ kín cơ thể cô liền bước vào phòng tắm rửa sạch sẽ trước khi xuống bếp làm bữa sáng...
Thực đơn cho phụ nữ mang thai được Trình Thiếu Phàm mời chuyên gia về phác họa cho thật cẩn thận, không thể để cô tùy tiện ăn đại thứ gì đó cho xong bữa là được. Bình thường Vân Hi cũng rất kén ăn, chủ yếu món cô thích là mấy loại bánh có vị mặn, nhưng phụ nữ mang thai thì nên hạn chế việc ăn vặt linh tinh lại...
Có lần Trình Thiếu Phàm phát hiện Vân Hi nhờ người hầu mua giúp cô mấy cái bánh dăm bông mặn, hắn liền ra lệnh cho người hầu đem bỏ hết đi rồi nói dối với Vân Hi rằng không có chỗ nào bán bánh như cô yêu cầu cả...nhưng chẳng may lại bị Vân Hi nhìn thấy, thế là cô tủi thân khóc ầm lên ăn vạ cho bằng được...
Cuối cùng Trình Thiếu Phàm vừa phải đi mua lại một phần bánh khác, vừa phải bóp chân cho Vân Hi để cô ăn ngon miệng hơn. Còn Vân Hi thì cười một cách thỏa mãn nhìn khuôn mặt cau có của hắn...
Trình Thiếu Phàm thở dài mang khay cháo yến mạch lên phòng ngủ của bọn họ, hắn đặt lên kệ liền ngồi lên giường để gọi Vân Hi tỉnh giấc...
"Hi Hi à...dậy đi em, gần bảy giờ sáng rồi đấy..."
Vân Hi không muốn dậy, mặc dù cô biết để thai nhi khỏe mạnh thì người mẹ phải vận động nhiều, nhưng hôm nay cô thật sự rất mệt...
"Không...hôm nay không dậy sớm đâu..."
Vân Hi dụi dụi đầu vào trong chăn nhằm trốn đi cái tay đang đỡ lưng cô ngồi dậy, nhưng dường như Trình Thiếu Phàm biết cô trốn ở đâu nên rất nhanh đã đỡ cô ngồi dậy dựa vào người mình...
"Ngoan nào...dậy đi bộ một chút rồi buổi chiều mát mẻ tôi đưa em đi mua bánh em thích ăn..."
Vân Hi liên tục lắc đầu, cô nhắm nghiền mắt dựa vào lồng ngực to lớn của Trình Thiếu Phàm nài nỉ...
"Không chịu đâu...bé con bảo cha cho mẹ bé ngủ thêm một tí nữa cơ...cha bé mà cứ gọi mẹ bé dậy thì mẹ bé sẽ giận đấy...!"
Trình Thiếu Phàm cười cười không dám cãi lại Vân Hi, hắn lại đặt cô trở về giường để cô ngủ thêm một lúc nữa, ngày nào cũng bắt cô dậy sớm đi bộ thì cho nghỉ ngơi một ngày cũng được...
"Thế để em ngủ thêm một lúc nữa vậy..."
Vân Hi mỉm cười gật gật đầu, cô hơi hé mắt ra nhìn về phía Trình Thiếu Phàm liền nhỏ giọng nói với hắn...
"Nhưng...nhưng chiều vẫn đi mua bánh đúng không...?"
Trình Thiếu Phàm nhướng mày nhìn vào ánh mắt ming chờ của Vân Hi, khiến người có tâm lý cứng như hắn cũng không thể cưỡng lại được...
"Em đòi hỏi nhiều quá đấy...!"
Vân Hi bĩu môi liền lấy chăn phủ kín đầu, cô cũng không quên đáp trả hắn...
"Vì anh thương em mà...anh bảo anh thương em còn gì, bây giờ anh lại bảo em đòi hỏi...anh chả thương em gì cả, anh là đồ tệ bạc...!"
Trình Thiếu Phàm nghe Vân Hi càu nhàu cũng biết được cô đã tỉnh táo nên mới có sức nói nhiều như vậy, nếu hắn không thươmg cô thì đã không bao giờ đứng đây nài nỉ cô dậy, chăm cô ăn, nghe cô nói nhảm rồi...
"Hi Hi à...tôi lo cho em như vậy rồi, bây giờ em bảo tôi không thương em là ý gì thế...? Mà cũng phải thôi, trước giờ em cũng có yêu tôi chút nào đâu...!"
Vân Hi núp trong chăn cảm thấy kịch bản có gì đó sai sai, đáng lý ra hắn phải tiến lại ôm cô hôn cô như những lần trước cơ chứ, chẳng lẽ hắn thật sự chán cô rồi hay sao...
"Không...không phải mà...em chỉ đùa thôi..."
Vân Hi mở chăn ra đã không thấy Trình Thiếu Phàm ở đây nữa, có vẻ lần này cô phải đích thân đi năn nỉ hắn rồi...
Vân Hi mang thai được tầm hai tháng, cô liền xin nghỉ ở viện nghiên cứu để tập trung dưỡng thai cho tốt theo ý của Trình Thiếu Phàm. Mà dù cô có muốn hay không thì hắn cũng sẽ tìm mọi cách đe dọa viện trưởng ép cô phải nghỉ cho bằng được...
Trình Thiếu Phàm nhàn rỗi không có việc gì làm, hắn cố tình giao lại mọi chuyện cần giải quyết ở trụ sở chính cho trợ lý và Tu Minh, còn hắn ở nhà chăm sóc vợ mình...
Sáng sớm như mọi ngày thì Trình Thiếu Phàm tỉnh dậy trước, hắn với tay lấy cái gối ôm kê lưng cho Vân Hi để cô có tư thế ngủ dễ chịu nhất. Ngay cả việc này hắn cũng phải tự mình tìm hiểu trên mạng...
"Em ngủ thêm một lát nữa đi, tôi mang bữa sáng lên cho em nhé...!"
Trình Thiếu Phàm cúi người hôn nhẹ lên trán Vân Hi liền bị cô cau mày đẩy ra, cô rất ghét việc người khác chạm vào mình vào sáng sớm như thế này, đặc biệt là lúc cô đang chìm vào giấc ngủ. Huống chi Vân Hi đang mang thai, nên việc cơ thể cô trở nên nhạy cảm là chuyện không thể tránh khỏi...
"Không ăn...anh biến ra chỗ khác cho em ngủ...!"
Trình Thiếu Phàm cũng quen với cái tính cách thô lỗ này của cô nên cũng mặc kệ, hắn nhẹ nhàng kéo chăn phủ kín cơ thể cô liền bước vào phòng tắm rửa sạch sẽ trước khi xuống bếp làm bữa sáng...
Thực đơn cho phụ nữ mang thai được Trình Thiếu Phàm mời chuyên gia về phác họa cho thật cẩn thận, không thể để cô tùy tiện ăn đại thứ gì đó cho xong bữa là được. Bình thường Vân Hi cũng rất kén ăn, chủ yếu món cô thích là mấy loại bánh có vị mặn, nhưng phụ nữ mang thai thì nên hạn chế việc ăn vặt linh tinh lại...
Có lần Trình Thiếu Phàm phát hiện Vân Hi nhờ người hầu mua giúp cô mấy cái bánh dăm bông mặn, hắn liền ra lệnh cho người hầu đem bỏ hết đi rồi nói dối với Vân Hi rằng không có chỗ nào bán bánh như cô yêu cầu cả...nhưng chẳng may lại bị Vân Hi nhìn thấy, thế là cô tủi thân khóc ầm lên ăn vạ cho bằng được...
Cuối cùng Trình Thiếu Phàm vừa phải đi mua lại một phần bánh khác, vừa phải bóp chân cho Vân Hi để cô ăn ngon miệng hơn. Còn Vân Hi thì cười một cách thỏa mãn nhìn khuôn mặt cau có của hắn...
Trình Thiếu Phàm thở dài mang khay cháo yến mạch lên phòng ngủ của bọn họ, hắn đặt lên kệ liền ngồi lên giường để gọi Vân Hi tỉnh giấc...
"Hi Hi à...dậy đi em, gần bảy giờ sáng rồi đấy..."
Vân Hi không muốn dậy, mặc dù cô biết để thai nhi khỏe mạnh thì người mẹ phải vận động nhiều, nhưng hôm nay cô thật sự rất mệt...
"Không...hôm nay không dậy sớm đâu..."
Vân Hi dụi dụi đầu vào trong chăn nhằm trốn đi cái tay đang đỡ lưng cô ngồi dậy, nhưng dường như Trình Thiếu Phàm biết cô trốn ở đâu nên rất nhanh đã đỡ cô ngồi dậy dựa vào người mình...
"Ngoan nào...dậy đi bộ một chút rồi buổi chiều mát mẻ tôi đưa em đi mua bánh em thích ăn..."
Vân Hi liên tục lắc đầu, cô nhắm nghiền mắt dựa vào lồng ngực to lớn của Trình Thiếu Phàm nài nỉ...
"Không chịu đâu...bé con bảo cha cho mẹ bé ngủ thêm một tí nữa cơ...cha bé mà cứ gọi mẹ bé dậy thì mẹ bé sẽ giận đấy...!"
Trình Thiếu Phàm cười cười không dám cãi lại Vân Hi, hắn lại đặt cô trở về giường để cô ngủ thêm một lúc nữa, ngày nào cũng bắt cô dậy sớm đi bộ thì cho nghỉ ngơi một ngày cũng được...
"Thế để em ngủ thêm một lúc nữa vậy..."
Vân Hi mỉm cười gật gật đầu, cô hơi hé mắt ra nhìn về phía Trình Thiếu Phàm liền nhỏ giọng nói với hắn...
"Nhưng...nhưng chiều vẫn đi mua bánh đúng không...?"
Trình Thiếu Phàm nhướng mày nhìn vào ánh mắt ming chờ của Vân Hi, khiến người có tâm lý cứng như hắn cũng không thể cưỡng lại được...
"Em đòi hỏi nhiều quá đấy...!"
Vân Hi bĩu môi liền lấy chăn phủ kín đầu, cô cũng không quên đáp trả hắn...
"Vì anh thương em mà...anh bảo anh thương em còn gì, bây giờ anh lại bảo em đòi hỏi...anh chả thương em gì cả, anh là đồ tệ bạc...!"
Trình Thiếu Phàm nghe Vân Hi càu nhàu cũng biết được cô đã tỉnh táo nên mới có sức nói nhiều như vậy, nếu hắn không thươmg cô thì đã không bao giờ đứng đây nài nỉ cô dậy, chăm cô ăn, nghe cô nói nhảm rồi...
"Hi Hi à...tôi lo cho em như vậy rồi, bây giờ em bảo tôi không thương em là ý gì thế...? Mà cũng phải thôi, trước giờ em cũng có yêu tôi chút nào đâu...!"
Vân Hi núp trong chăn cảm thấy kịch bản có gì đó sai sai, đáng lý ra hắn phải tiến lại ôm cô hôn cô như những lần trước cơ chứ, chẳng lẽ hắn thật sự chán cô rồi hay sao...
"Không...không phải mà...em chỉ đùa thôi..."
Vân Hi mở chăn ra đã không thấy Trình Thiếu Phàm ở đây nữa, có vẻ lần này cô phải đích thân đi năn nỉ hắn rồi...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương