Ngày Gió Nam Về

Chương 47: Giữ anh lại



Vào giờ này, trước cửa quán bar rất ồn ào, có người mang theo hơi men đến chơi tiếp, cũng có người uống say loạng choạng ra về, đi tới đi lui.

Thời Chỉ nói: “Hà Phàm Thành cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ít nhất là ở đây, anh không được động tay động chân.”

Tâm trạng Phó Tây Linh tệ vô cùng, anh chỉ khẽ gật đầu, nói với giọng nặng nề: “Được, vậy thì em hãy giữ anh lại.”

Câu trả lời của Thời Chỉ dành cho anh là: “Em sẽ không buông tay đâu.”

Thời Chỉ đi cùng Phó Tây Linh lên lầu, đầu tiên là nhìn thấy Hà Phàm Thành. Phó Tây Linh có thể coi là vẫn bình tĩnh, anh chào hỏi qua loa các bạn mình một lượt, sau đó đi về phía Phó Tây Phong.

Phó Tây Phong vừa được cô gái xinh đẹp bên cạnh đút cho ly rượu ngoại, một nửa dòng chất lỏng màu hổ phách đổ lên ngực anh ta. Anh ta nhìn Phó Tây Linh chằm chằm, vừa đưa mu bàn tay lên lau khóe miệng, vừa kiêu ngạo nói: “Ồ, tôi còn tưởng ai cơ, đây chẳng phải là cậu em trai tốt của tôi hay sao?”

Mấy tên có động cơ thầm kín ngồi xung quanh vẫn đang thêm dầu vào lửa: “Chuyện lần trước thua tiền, có phải là do cậu ấy báo tin với gia đình anh không?”

“Đây chính là cậu em trai muốn cướp việc làm ăn của nhà anh đấy à, Phó Tây Phong, nghe nói cả tiền bạc lẫn việc kinh doanh của nhà anh đều đã bị ba anh trao cho cậu ấy hết rồi phải không?”

Phó Tây Phong rút từ trong túi một xấp tiền, ném ra ngoài, những tờ tiền màu hồng bay rải rác khắp nơi. Trong khi đám đông đang sôi sục, Phó Tây Phong lớn tiếng bật cười: “Nó ấy hả? Tôi thà cho chó còn hơn cho nó, hahahaha….”

Tên này, nếu một ngày nào đó bị đánh chết, thì quả thực là không oan chút nào. Từ đầu tới cuối, Thời Chỉ vẫn đan năm ngón tay vào tay Phó Tây Linh, cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay anh đang siết chặt, vì vậy cô lại càng dùng lực giữ chặt tay anh hơn, sợ anh bị kích động.

Tuy nhiên, Phó Tây Linh cũng chỉ như vậy mà thôi, đối diện với những lời khiêu khích đó, Phó Tây Linh không phản ứng gì hơn. Anh đã hứa với Thời Chỉ rằng sẽ không động thủ, vậy nên sẽ chẳng bị khiêu khích bởi hành động của bất cứ ai.

Anh lấy điện thoại trong túi ra, bấm một cuộc gọi, sau đó tăng âm lượng, đưa điện thoại đến bên tai Phó Tây Phong. 

Mọi người xung quanh vẫn đang mải mê nhặt tiền, mà cái tên nhát cáy Phó Tây Phong, thời điểm Phó Tây Linh vươn tay tới, anh ta đã dứt khoát né tránh, đến khi nghe thấy giọng của bác gái, mới kinh hoàng áp sát lại: “Mẹ?”

“Tây Phong, con về mau đi! Ba con không ổn rồi!”

Phó Tây Phong đã tỉnh táo lại đôi chút, anh ta đứng phắt dậy, gạt những người đang cúi xuống nhặt tiền ra, sau đó bị nhóm Hà Phàm Thành xông lên, nửa túm nửa đỡ đưa đi.

Mấy tên bạn ngưu tầm ngưu của Phó Tây Phong không hề cam tâm: “Này, anh Phó, Phó Tây Phong, anh đừng có vội về trước…”

Phó Tây Linh dừng lại nửa bước, ngoái đầu, đưa ánh mắt liếc nhìn từng người bọn họ, khiến mấy người đó lập tức rùng mình. Anh khẽ nở nụ cười, nhưng ý cười không xuất phát từ đáy mắt, như đang muốn nói “ghi nhớ hết rồi”, sau đó dắt Thời Chỉ xuống lầu.

Phó Tây Phong hét lên muốn đi thăm ba mình, nhưng bị mấy người Hà Phàm Thành nhét vào trong xe, cửa xe đóng lại, khóa chặt.

Tài xế của nhà Hà Phàm Thành hỏi phải đi đâu, Phó Tây Linh nói: “Phiền chú đến nhà chú hai Phó.”

Vừa nãy nghe giọng nói trong điện thoại, Thời Chỉ có chút lo lắng, nhưng biểu cảm của Phó Tây Linh lại không giống như thực sự xảy ra chuyện. Quả nhiên, anh đã lên tiếng: “Tình hình của bác cả không đến mức nghiêm trọng vậy đâu.”

“Anh đã bàn bạc trước với bác dâu cả rồi sao?”

“Không, bác dâu cả anh rất thông minh, bác ấy biết lúc nào nên nói gì.”

Vậy tại sao Phó Tây Phong lại là tên ngốc vậy?

Thời Chỉ không hề có ý định khiến Phó Tây Linh nổi giận thêm, cô đè nén câu hỏi đó xuống, ngồi vào trong xe thể thao, theo anh đến nhà của ba mẹ anh.

Trên đường, Phó Tây Linh không nói lời nào, một tay anh đặt trên vô lăng, tay còn lại vẫn đan chặt vào tay Thời Chỉ.

Mọi người đều đang ở bệnh viện, trong nhà chỉ có một mình mẹ Phó Tây Linh. Trông thấy Phó Tây Linh và Thời Chỉ đang tay trong tay, mẹ của Phó Tây Linh không hề tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại còn nhìn Thời Chỉ với ánh mắt biết ơn.

Dù sao thì trong nhà cũng có người nằm viện, vậy nên nụ cười của bà ấy vẫn có chút lo âu. Nhất là khi nhìn thấy Phó Tây Phong đang nhe nanh múa vuốt, thì lại càng bất lực hơn, giọng điệu cũng không tránh khỏi vài phần nghiêm khắc: “Phàm Thành, đỡ anh Tây Phong của con vào uống canh giải rượu đi.”

Hà Phàm Thành vừa “này này này” vừa đồng ý, sau đó đỡ Phó Tây Phong đang bước đi loạng choạng vào nhà.

Thời Chỉ lễ phép chào một tiếng “Chào dì ạ”, mẹ Phó Tây Linh lấy cho cô một đôi dép mới: “Vào trong đi, Tiểu Chỉ, tối nay phiền…”

Bọn họ đang nói, thì phòng khách truyền đến tiếng chén bát loảng xoảng. Phó Tây Phong gào lên: “Ba tôi đâu, tôi muốn gặp ba tôi, có phải mấy người lừa tôi không, mẹ tôi cũng hùa theo để lừa tôi à…”

Có lẽ Hà Phàm Thành đã nhịn đến tám trăm câu chửi tục rồi: “Anh Tây Phong, bác cả đổ bệnh thật rồi, đang ở trong bệnh viện, không tiện để anh đến đó.”

“Ba tôi đổ bệnh cũng là trò quỷ của mấy người, đừng tưởng tôi không biết mấy người âm mưu cái gì?”

Đã về đến nhà, không cần phải lo lắng đến chuyện bị người khác gài bẫy nữa. Thời Chỉ buông tay Phó Tây Linh, anh thậm chí còn không do dự lấy nửa giây, cứ thế trầm mặc tiến vào phòng khách. Rồi đột nhiên túm sau gáy Phó Tây Phong, ấn mạnh đầu anh ta xuống bàn trà.

“Đầu óc đã tỉnh táo lại chưa?”

Phó Tây Phong chửi bới ầm ĩ, mà Phó Tây Linh lại đập mạnh thêm một cái, sau đó kéo cổ áo đã lộn xộn của Phó Tây Phong, lôi lên lầu hai.

Trong phòng khách có treo bức chân dung của cả gia đình, lúc đó tóc bác cả vẫn chưa bạc, hàng lông mày anh tuấn, ánh mắt sáng ngời. Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Phó Tây Phong và Phó Tây Linh đứng cạnh nhau, vai kề vai, cũng nở nụ cười.

Bát canh vỡ đã được dì giúp việc dọn dẹp, mẹ Phó Tây Linh rót trà, mời Thời Chỉ và Hà Phàm Thành ngồi xuống. Tiếng đóng sầm cửa từ trên lầu truyền đến, cùng với đó là âm thanh đồ vật rơi vỡ, khiến động tác định bưng cốc trà của Thời Chỉ dừng lại.

Mẹ Phó Tây Linh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Đừng lo lắng, chuyện giữa hai anh em nó, cứ để chúng tự giải quyết.”

Hà Phàm Thành hỏi: “Dì ơi, bác cả thế nào rồi ạ?”

“Không nguy hiểm đến tính mạng, do biến động quá lớn về cảm xúc, dẫn đến ngất xỉu. Tim và mạch máu não của ông ấy không tốt, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên nằm lại bệnh viện theo dõi hai ngày.”

Trên lầu có tiếng đánh nhau, đùng đùng đoàng đoàng, sau đó thì dần dần lắng xuống. Không biết hai người họ nói chuyện với nhau thế nào, mà thời điểm Phó Tây Linh từ trên lầu đi xuống, đã là hơn một tiếng đồng hồ sau đó.

Mẹ Phó Tây Linh đứng dậy, bà không nói bất cứ điều gì, người lên tiếng an ủi là Phó Tây Linh: “Mẹ yên tâm, con có chừng mực.”

Anh lấy chén trà mà Thời Chỉ đã uống, rót một chén: “Mẹ, con không biết khuyên nhủ người khác, giao Phó Tây Phong lại cho mẹ, con vào viện thăm bác cả đây.”

Mẹ Phó Tây Linh là một người phụ nữ nho nhã, dù để mặt mộc nhưng trông vẫn đầy khí chất. Bà ấy tiễn mọi người ra đến cửa: “Cảm ơn con, Tiểu Chỉ, nghe nói lần trước cũng là con đến bệnh viện giúp đỡ giải vây. Lần này lại làm phiền con, đúng là ngại quá, có thời gian dì sẽ mời con đi ăn.”

Phó Tây Linh đột ngột lên tiếng: “Mẹ, em ấy không thích bị gọi là Tiểu Chỉ, lần sau đổi thành…”

Thời Chỉ không để Phó Tây Linh nói hết câu, bèn bí mật nhéo anh một cái: “Được ạ, dì ơi, bọn con đi trước đây ạ.”

Hà Phàm Thành cũng vội vàng xỏ giày: “Dì ơi, con đi nhé!”

Sau khi ra ngoài, Phó Tây Linh bảo Thời Chỉ lên xe của Hà Phàm Thành, nhưng cô không nghe, cứ thế mở cửa xe thể thao, ngồi vào trong.

Trên người anh vẫn còn luồng khí u ám, hai tay chống bên cửa sổ xe, nói những lời quan tâm nhưng nghe lại như đang uy hiếp: “Ngày mai em phải đi làm, đừng thức đêm cùng anh, bảo Hà Phàm Thành đưa em về nghỉ ngơi.”

Kết quả là, Thời Chỉ lại khoanh tay, còn mạnh mẽ hơn cả anh: “Ngày mai là cuối tuần, tóm lại là anh có lên xe hay không đây?”

Phó Tây Linh không thể làm gì cô, anh quay sang vỗ vỗ vai Hà Phàm Thành: “Vậy cậu cứ về trước đi, tối nay cảm ơn cậu nhé!”

“Phó ơi, giữa chúng ta không có cái gọi là cảm ơn hay không cảm ơn, hôm tới mời ăn một bữa linh đình đê!”

Hà Phàm Thành nhân lúc Phó Tây Linh quay đầu xe, bèn toe toét giơ hai ngón tay cái về phía Thời Chỉ, sau đó mới rời đi.

Trong bệnh viện, bác cả đã tỉnh lại, trông thấy Phó Tây Linh, liền túm chặt tay anh: “Tây Linh, bác cả có lỗi với con…”

“Bác ơi, là người một nhà, bác nói những lời đó làm gì!”

Phó Tây Linh nắm tay bác cả, nói Phó Tây Phong chơi với đám bạn tồi, nên bị xúi giục. Bác cả lắc đầu: “Không cần nói đỡ cho nó đâu, nó là con trai bác, nên đức tính của nó ra sao bác rõ nhất.”

“Con đã tìm anh ta nói chuyện rồi, cũng đã giúp bác dạy bảo anh ta, bác chỉ cần dưỡng bệnh thật cẩn thận, đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì đợi xuất viện rồi tính.”

Trước mặt người lớn, Phó Tây Linh không có bất cứ nỗi bất bình hay hành vi kích động cực đoan nào. Anh quan tâm đến đại cục, an ủi bác cả, rồi lại đi đến ôm bác gái.

Còn rũ bỏ tính khí nóng nảy trên người, chọc cho mọi người cùng cười: “Sao lại rơi nước mắt thế này, con mới đấm con trai bác mấy cái mà bác đã xót rồi à?”

Bác dâu cả lấy khăn giấy lau nước mắt, tiếng khóc biến thành tiếng cười: “Anh con ấy mà, được mẹ con chăm cho béo lên rồi, đánh có mấy cái thì chưa đau đâu.”

“Con ra tay mạnh lắm đó!”

Bác dâu cả nói: “Đáng đánh, đánh đúng lắm.”

Đêm nay, là đêm Phó Tây Linh bận rộn nhất, anh ra khỏi bệnh viện liền chạy thẳng đến văn phòng ở khách sạn. Mấy nhân vật cốt cán dưới trướng Phó Tây Linh trong dự án lần này cũng có mặt, mọi người đương nhiên đều không cam tâm trước thất bại của dự án.

Anh vừa vào đã nói thẳng: “Việc dự án thất bại là do tôi, về phần năng lực của mọi người thì đều không có gì cần bàn cãi. Khoảng thời gian này mọi người vất vả rồi, tiền thưởng vẫn phát như thường lệ. Tôi biết ai là nội gián, HR đâu, đến đây chuẩn bị tuyên bố hai lệnh trục xuất.”

Phó Tây Linh sa thải nhân viên đã tuồn thông tin cho Phó Tây Phong, những việc khác Thời Chỉ không tiếp tục nghe nữa, để tránh bị nghi ngờ, cô đã ra khỏi văn phòng, đứng dựa ngoài hành lang đợi anh.

Cô biết tâm trạng Phó Tây Linh không tốt, nên từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh anh, cứ thế cho đến khi trời gần sáng, thì cả hai mới cùng về nhà.

Phó Tây Linh đã im lặng suốt cả đêm, mãi khi ở trên giường, anh mới vươn tay ôm Thời Chỉ vào lòng, hỏi cô: “Lăn lộn cả buổi, em có mệt không?”

Thời Chỉ ngẩng đầu nhìn anh: “Em cũng đang định hỏi xem anh có mệt không?”

Phó Tây Linh khẽ nở nụ cười, sau đó hôn lên hàng lông mày của cô.

“Lúc ở nhà anh, thực ra em có chút không yên tâm, không phải sợ anh bị thương, mà là sợ anh thực sự đánh bầm dập anh họ anh, rồi lại chẳng biết phải ăn nói với bác cả thế nào.”

“Anh biết nặng nhẹ, đến mẹ anh còn không ngăn anh kia mà.”

“Mẹ anh cũng lo lắng, bà ấy luôn chú ý đến động tĩnh trên lầu.”

“Em đã nói chuyện gì với mẹ anh thế?”

Nếu là trường hợp mặt mặt bình thường, có thể bọn họ sẽ trò chuyện nhiều hơn vài câu. Nhưng đêm qua, lòng người hoảng loạn, ngồi đối diện nhau hơn một tiếng đồng hồ, mà bọn họ cũng không nói đến chủ đề cụ thể nào cả.

Thời Chỉ chỉ để ý đến việc: “Dường như mẹ anh rất hiểu em, bà ấy đẩy cherry sang chỗ Hà Phàm Thành, rồi bảo dì giúp việc gọt xoài và bưởi cho em.”

Cô tưởng rằng gia đình anh hiểu cô là vì trước đó cô từng giả vờ làm bạn gái của anh, tưởng rằng vì để né tránh các mối quan hệ khác, nên Phó Tây Linh đã tự bịa chuyện ra để nói.

Cũng nghĩ, Hà Phàm Thành gọi điện đến cho mình, chỉ vì bọn họ đã uống say, không thể ngăn cản Phó Tây Linh. Thời Chỉ quá lo lắng về tình trạng của Phó Tây Linh, nên đã đánh mất sự nhạy bén và phòng bị thông thường của mình, hoàn toàn không suy nghĩ gì sâu xa.

Cô chuyển chủ đề lên người Phó Tây Linh, hỏi anh đã xử lý “mớ hỗn độn” kia ra sao rồi? 

Phó Tây Linh đặt mu bàn tay lên mắt để che ánh sáng của chiếc đèn ngủ, trước đây anh không hề cảm nhận thấy rằng Phó Tây Phong căm hận mình.

Vẫn mãi cho rằng từ khi còn nhỏ anh họ đã hay xem phim truyền hình cùng chị họ, xem quá nhiều thể loại cung đấu, nên có chút ảo tưởng, coi cuộc sống thực thành cuộc chiến tranh giành ngai vàng.

Chuyện lần trước Phó Tây Phong thua tiền bị lộ ra ngoài, anh ta đã chạy đến tận chỗ Phó Tây Linh nói ra những lời đó, mới khiến anh nhận thức được.

“Anh và Phó Tây Phong, hoàn toàn không phải mối quan hệ có thể ngồi cùng nhau để nói chuyện đàng hoàng, nhưng chẳng ngờ lại phát triển đến mức độ thế này.”

Bác cả của Phó Tây Linh ở trong viện đã từng nói, sau này sẽ không để Phó Tây Phong can thiệp vào chuyện làm ăn nữa. Phần công việc đó tạm thời sẽ để bác dâu cả và chú út giúp đỡ, nếu Phó Tây Phong muốn có được bất cứ cơ hội nào đó, thì anh ta cũng phải tự cạnh tranh chiến đấu giống như bao người khác, sẽ chẳng còn ai giúp đỡ anh ta nữa.

Chỉ có điều, bọn họ đều biết, cơ hội đó là “không cần thiết”, bởi vì nó quá khó khăn, các cổ đông chẳng phải ngu ngốc, mọi người đều biết thất bại lần này là do đâu. Phó Tây Phong đã tự bóp chết chính con đường của mình rồi!

Phó Tây Linh và Thời Chỉ không làm gì hết, chỉ ôm nhau, dần chìm vào giấc ngủ khi trời sáng. 

Theo đồng hồ sinh học, nên Thời Chỉ chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ. Vốn dĩ tưởng rằng Phó Tây Linh mới đánh mất dự án, lại thất vọng về mối quan hệ người nhà, thì anh sẽ cho phép bản thân ngủ nướng.

Nhưng khi Thời Chỉ tắm xong ra ngoài, thì chàng thiếu gia này đã dậy rồi. Có lẽ anh mới vệ sinh cá nhân trong phòng tắm dành cho khách, lúc này đứng nấu cháo, trộn salad trong bếp với tinh thần thật sảng khoái.

Trong lúc Phó Tây Linh làm bữa sáng, thì điện thoại cũng được bật loa ngoài để trên bàn bếp. Anh dựa vào bàn, một tay đổ giấm bưởi vào salad, nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi đã chốt hai dự án này rồi.”

Thậm chí anh còn mang theo ý cười, nói chuyện cũng thoải mái tùy ý: “Bọn họ sẽ không cảm thấy tôi dễ lợi dụng đâu nhỉ, dự án mà họ nuốt của tôi, thì phải nhả ra gấp đôi trả lại cho tôi.”

Thời Chỉ đi đến, đúng lúc cuộc gọi kết thúc. Người đàn ông sáng sớm mệt mỏi đến giọng nói vẫn còn đang khàn khàn quay lại nhìn cô, sau đó nâng cằm cô lên hôn một cái: “Chào buổi sáng.”

Thời Chỉ nói đùa: “Dự án mất rồi, đổi nghề về nhà làm đầu bếp à?”

“Em nếm thử này!”

“Không tệ!”

“Biểu hiện tốt thế mà không được lên “nhân viên chính thức” hả?”

Thời Chỉ không thèm buông tay, cô mặc áo choàng tắm rời đi, xuyên qua căn bếp kiểu mở, đi đến phòng thay đồ: “Xem đã.”

Ban đầu, Phó Tây Linh không có bất cứ phản ứng gì, bởi vì Thời Chỉ chỉ mặc áo một chiếc áo phông của anh, cô buộc tóc, dáng vẻ uể oải bước ra từ phòng thay đồ, vô cùng xinh đẹp.

Đến khi cô giơ tay lên chỉnh tóc, thì vạt áo chỉ che được phần đùi trên. Phó Tây Linh liếc nhìn thêm hai cái, nhưng không nắm bắt được trọng điểm. Trong đầu chỉ nghĩ đến việc lát nữa làm thế nào để lừa được vô vào giường, để “ngủ bù”.

Trên người Thời Chỉ ngập tràn hương thơm sữa tắm, khi cô bưng bát cháo lướt qua người Phó Tây Linh, anh mới phát hiện ra chút manh mối. Chiếc áo cô đang mặc trên người, chẳng phải là chiếc anh mua từ hai năm trước sao?

Trông khá quen mắt.

Chính là chiếc áo khi đó cô mặc bên ngoài bikini tại bữa tiệc hồ bơi trên lầu khách sạn. Sau đó, chiếc áo này đã thuộc về Thời Chỉ, cô còn mang ra nước ngoài nữa, thỉnh thoảng Phó Tây Linh sang tìm cô, đôi lúc qua đêm bên ngoài, Thời Chỉ cũng mang theo để làm váy ngủ.

Mà những món quần áo thường mặc, đều đang được cất cả trong chiếc vali khổng lồ của cô. Sau khi về nước, Thời Chỉ vẫn luôn chưa nghĩ xong việc liệu mình có chuyển đến sống cùng anh hay không.

Vậy nên hành lý cũng chưa sắp xếp, mà luôn đặt tại một góc ngoài phòng khách, kể cả khi thay quần áo ra, thì cô cũng phơi khô rồi gấp lại, nhét vào trong vali.

Nhưng vừa rồi, cô đã thay quần áo ở đâu thế? Phòng thay đồ?

Phó Tây Linh ngồi sát Thời Chỉ bên bàn ăn, huých đầu gối vào đùi cô: “Cất quần áo vào phòng thay đồ rồi sao?”

“Ừm.”

Thời Chỉ không hề nói mình đã quyết định, chỉ đặt đũa xuống, nhìn Phó Tây Linh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nếu hôm nay không có việc gì, thì hẹn bạn ở đại học B của anh ra ngoài, em muốn gặp.”
Chương trước Chương tiếp