Ngày Gió Nam Về

Chương 48: Hết cách



Thời điểm Phó Tây Linh gọi cho người bạn của anh ở đại học B, đúng lúc Thời Chỉ nhận được email của Phó Thiến, nên tạm thời phải xử lý chút công việc.

Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của anh: “Ăn luôn ở quán xiên cay mới mở gần trường bọn cậu là được, chẳng phải lúc nào cậu cũng khen ngợi quán đó sao? Không thì, tôi đặt bàn ở nhà hàng tôi quen nhé?”

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, mà anh lại tiếp tục cười: “Biết rồi, Thời Chỉ cũng thích ăn cay.”

Cuộc hẹn là vào bữa tối, Thời Chỉ hỏi Phó Tây Linh, có cần đến bệnh viện thăm bác cả không? Anh đưa điện thoại cho cô xem, không biết người thân nào trong gia đình đã gửi tin nhắn tới. Phó Tây Phong mặt mũi sưng vù đang vừa nằm cạnh giường vừa lau nước mắt.

“Không tiện, muộn rồi đến sau.”

Thời điểm nói câu này, Phó Tây Linh đang ngồi trên chiếc sofa đơn tại phòng ngủ, anh cúi đầu gõ chữ trên điện thoại. Thời Chỉ hỏi anh đang làm gì, anh nói có chút việc cần phải trả lời.

Miệng thì nói vậy, nhưng khi Thời Chỉ đi ngang qua, vừa định với lấy chiếc áo lót cạnh tủ đầu giường, thì Phó Tây Linh lại vươn tay, xấu xa kéo cô ngồi vào lòng mình. 

Thời Chỉ gần như bị bổ nhào vào người anh, mái tóc dài của cô trượt khỏi vai, bồng bềnh lắc lư, những lọn tóc đưa qua đưa lại. Đến cả cái bóng chồng lên nhau của hai người cũng đang di chuyển trên sàn nhà.

Đầu óc Phó Tây Linh thực sự hữu dụng, trí nhớ tốt vô cùng, nhớ được hoàn toàn vị trí của 26 phím trên điện thoại, vậy nên có thể phân tâm, cùng lúc đôi việc. Anh giơ tay phải lên, ngón tay cái vẫn đang gõ gõ lên màn hình rồi ấn gửi, đồng thời cũng lại ôm chặt eo cô đến gần.

Mắt thấy Phó Tây Linh định hôn mình, Thời Chỉ không chịu, cô ngả người ra sau, đưa huyệt hợp cốc chặn cổ anh lại: “Quen nhau bao lâu rồi?”

Chẳng cần nói quá cụ thể, Phó Tây Linh cũng đã hiểu, anh trả lời xong tin nhắn, bèn ném điện thoại lên giường cách đó không xa, rồi thuận miệng đáp: “Bảy, tám năm rồi.”

Khi nói, từ đầu đến cuối anh đều nhìn cô, yết hầu hơi rung, vô cùng gợi đòn. Thời Chỉ cau mày, nhưng không nói thêm gì, mà đứng dậy định rời đi, nhưng đã ôm được người vào lòng rồi, chẳng có lý do gì lại để người ta chạy mất.

Phó Tây Linh nhấc Thời Chỉ đang kháng cự lên, cả hai cùng đung đưa chiến đấu trên chiếc ghế. Cô vươn tay ra, anh lập tức túm lấy cổ tay cô, cô cắn vai anh, anh lại thuận thế hôn lên tai cô. Cứ thế đánh nhau lên đến tận giường, cuối cùng lại biến thành quấn quýt mập mờ…

Chập tối, cả hai lái xe đến trường đại học B, Thời Chỉ cầm theo cuốn sách tài chính, đọc trong xe, thỉnh thoảng mới nói một, hai câu với Phó Tây Linh.

Chiếc xe lái vào một con đường đông đúc, xe hết dừng rồi lại đi, nên nhìn mãi vào chữ trên cuốn sách, khiến cô có chút mỏi mắt. Thời Chỉ dụi dụi mắt, nói: “Kể về bạn anh đi.”

Phó Tây Linh rất nghe lời, còn thực sự bắt đầu nghiêm túc kể nữa. Anh nói bạn của anh đang học Tiến sĩ tại trường Đại học B, thực ra bình thường rất bận, có thể đột xuất gọi người ta ra ngoài đi ăn thế này, hoàn toàn là vì nể mặt Thời Chỉ.

Ồ, thành nể mặt cô rồi cơ đấy? Thời Chỉ gấp sách lại, hừ lạnh một tiếng.

Phó Tây Linh còn nói, thời điểm học Cao học, bạn của anh không điều chỉnh được tâm trạng, sắp áp lực đến mức chán ăn luôn rồi, có một khoảng thời gian thực sự rất gầy. Cũng vì lý do này, nên anh mới suốt ngày chạy đến trường đại học B, có thể coi là tới để trông chừng người ta ăn uống.

Tình bạn sâu sắc gớm nhỉ! Thời Chỉ gõ gõ đầu ngón tay lên bìa cứng của cuốn sách, bực tức bật cười.

Vừa hết một nhịp đèn đỏ, qua ngã tư, chạy không được bao xa thì lại nhìn thấy phía trước đang tắc đường. Không biết có phải Phó Tây Linh được gặp bạn nên phấn khích hay không, mà hôm nay chẳng biết để ý gì hết.

Thái độ của Thời Chỉ đã rõ ràng tới mức này, mà anh vẫn tiếp tục: “Cậu ấy họ Chu, gần đây kêu bọn anh phải gọi cậu ấy là Tiến sĩ Chu…”

Thời Chỉ nắm bắt được từ khóa, “bọn anh”, bèn làm như tình cờ hỏi: “Người đó đã gặp cả các bạn khác của anh rồi à?”

“Gặp rồi, nhóm Hà Phàm Thành đều biết.”

Chiếc xe lại bị chặn lại, dừng phía sau một dãy xe với đèn hậu đỏ rực, cuối cùng Thời Chỉ cũng không chịu được nữa, bèn cầm cuốn sách đánh Phó Tây Linh, rồi bực bội nói: “Phó Tây Linh, anh im đi.”

“Chẳng phải em bảo anh kể cho em nghe sao?” Dứt lời, anh lại ăn thêm hai cú đánh nữa.

Phó Tây Linh cười đến mức phải bò ra vô lăng, giữa hàng lông mày ẩn hiện mưu mô xấu xa nào đó, anh hỏi: “Ghen thật đấy à?”

Thời Chỉ dùng luôn câu mà Phó Tây Linh từng nói: “Cô ta không xứng.” Sau đó đã đổi lại được tràng cười càng to hơn của Phó Tây Linh…

Chiếc xe lái đến trước cửa cửa hàng xiên cay, toàn bộ vị trí được quy hoạch thành chỗ đậu xe đều đã kín, anh phải mất một vòng, mới kiếm được chỗ đỗ.

Phó Tây Linh điều khiển vô lăng bằng một tay, tay phải thì thò sang nhéo nhéo sau gáy Thời Chỉ: “Làm ăn kinh doanh khấm khá ra phết. Chẳng phải em nói muốn được đến đây nếm thử sao, lát nữa ăn nhiều một chút nhé.”

Tức no cả bụng luôn rồi đây! Thời Chỉ hoàn toàn phớt lờ Phó Tây Linh.

Quả thực là nhà hàng này buôn bán rất tốt, hoàng hôn bên ngoài đang dần chìm xuống, nhưng trong nhà hàng lại được thắp sáng rực rỡ, khách đến đông đúc. Có lẽ hương vị thật sự rất ngon, vừa mới xuống xe đã ngửi thấy hương cay tươi mới rồi.

Trước cửa hàng, có một người mặc áo polo ngắn tay, khí chất giống vị cán bộ già, đang vẫy vẫy tay với bọn họ. Ở khoảng cách vài mét, đèn đường không đủ sáng, không thể trông rõ tướng mạo, ban đầu Thời Chỉ còn tưởng rằng, đó là nhân viên chịu trách nhiệm trông xe vô cùng nhiệt tình của nhà hàng.

Cứ thế cho đến khi người đàn ông đang vẫy tay kia chạy đến, hồ hởi phấn khởi chào hỏi: “Tây Linh, Thời Chỉ, hai người đến rồi à!”

Phó Tây Linh mỉm cười: “Đây là Tiến sĩ Chu, tên là Chu Lãng.”

Thời Chỉ có chút ngạc nhiên: “Bạn của anh là đàn ông sao?”

Chu Lãng lại càng ngạc nhiên hơn: “Sao thế, tên của tôi nghe giống tên con gái lắm à? Trước giờ, chưa từng ai nói vậy…”

Rất nhanh, Thời Chỉ đã phản ứng lại, chẳng trách hôm nay Phó Tây Linh luôn nở nụ cười xấu xa, hóa ra là đợi ở đây để xem trò hề của cô. Cô không biến sắc, mà mỉm cười trả lời lại Chu Lãng: “Là do tôi hiểu lầm.”

Sau đó, hạ thấp giọng, ngoài mặt thì cười nhưng trong bụng lại không, hỏi Phó Tây Linh: “Anh ra ngoài gặp bạn nam, mà trước khi ra khỏi cửa phải thay những mấy bộ quần áo?”

Đến cả tóc tai mà Phó Tây Linh cũng phải sấy thật cẩn thận, còn xịt nước hoa thơm phức nữa, anh cố nín cười, nói: “Sợ làm mất mặt bạn gái.”

Trong lòng Thời Chỉ chỉ có duy nhất một câu: “Được lắm!”

Chu Lãng hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang diễn ra, anh ta mở rộng vòng tay, vui vẻ chào đón bạn bè vào trong nhà hàng: “Thời Chỉ, nghe Tây Linh nói cô thích ăn cay, vậy cô nhất định phải nếm thử đồ ăn của nhà hàng này…”

Bước vào sảnh, có nhân viên bán hàng bê chiếc nồi đầy dầu ớt đi qua, đoàn khách cùng lúc bước vào nhà hàng cũng dừng bước để nhường đường cho nhân viên, Thời Chỉ nhân lúc đó quay đầu lại, nhìn Phó Tây Linh.

Đại ý là một lời cảnh cáo: “Anh cứ đợi đấy!”

Nó giống hệt lần đó, khi tình cờ gặp mặt tại quán bar nhà cậu mợ Thời Chỉ, chính là kiểu hung dữ như muốn diệt khẩu anh vậy!

Phó Tây Linh xỏ hai tay vào túi quần, đi phía sau, vốn dĩ đang tươi cười, nhưng lại bị sặc bởi mùi hương gia vị đang bay khắp phòng, khiến anh vừa cười vừa ho. Lúc đó, anh cảm thấy, xong đời rồi, lần này không dễ dỗ dành rồi!

Nào ngờ sau khi ngồi xuống, anh chỉ nhận hai cuộc điện thoại công việc, mà Thời Chỉ và Chu Lãng đã nói chuyện thân thiết với nhau rồi. Thời Chỉ rất xinh đẹp, những lúc gương mặt không lạnh lùng, khẽ nở nụ cười, cũng rất thân thiện.

Hơn nữa, cô cùng là sinh viên ngành khoa học, lại đi du học nước ngoài về, rất thông minh. Bình thường cô không thích, nhưng nếu thực sự muốn nói chuyện cùng ai thì sẽ rất dễ bắt chuyện.

Chu Lãng lại càng ngây thơ vô số tội, Chu Lãng hoàn toàn chưa từng trông thấy dáng vẻ của Thời Chỉ trước khi lên đại học. Nên ấn tượng của Chu Lãng về cô chỉ dừng lại ở “cô bạn gái công chúa nhỏ bên cạnh Thẩm Gia.”

Sau đó, cũng thấy Thời Chỉ thay đổi phong cách của mình, cô mặc váy hai dây liền thân màu đen, sải bước trong khuôn viên trường học. Bước đi của cô mang theo làn gió, rất gọn gàng phóng khoáng, cầm hai cuốn sách chuyên ngành tựa cầm đao, mặt không chút biểu cảm băng qua cái nắng ngày hè.

Chu Lãng từng nói với Phó Tây Linh rằng, bạn gái cũ của Thẩm Gia rất trắng, trắng đến chói mắt, nhưng khi đó, Chu Lãng không nghĩ gì nhiều, tưởng rằng Thời Chỉ thay đổi phong cách là do thất tình.

Hơn nữa, không chỉ mình Thời Chỉ, mà cả Thẩm Gia cũng đã thay đổi. Khoảng thời gian đó, ngày nào Thẩm Gia cũng u u sầu sầu, còn phạm sai lầm, bị giáo viên hướng dẫn phê bình công khai nữa.

Con người Chu Lãng rất ngoan cố, cảm thấy “nghỉ ngơi chính là lùi bước”, nên ép bản thân học Thạc sĩ mà suýt chút nữa thì mệt đến chết. Vậy nên có thể phân tâm để ý đến Thời Chỉ và Thẩm gia, đã được coi là ngoại lệ của ngoại lệ rồi.

Nếu không phải lo lắng chuyện Phó Tây Linh dạy hư con gái ngoan nhà người ta, cũng lo lắng cho chính Phó Tây Linh. Thì Chu Lãng sẽ chẳng để ý đến mấy chuyện hóng hớt như “ai đang hẹn hò” hay “ai chia tay” trong trường.

Suy cho cùng thì Chu Lãng vẫn là một người thật thà, trước đây, Chu Lãng không mấy lạc quan về Phó Tây Linh và Thời Chỉ, là vì hai nguyên do:

Thứ nhất, anh ta cảm thấy Thẩm Gia là người hay để bụng, sợ Thẩm Gia sẽ trả đũa Phó Tây Linh.

Thứ hai, Chu Lãng cảm thấy Thời Chỉ đột ngột tiếp cận Phó Tây Linh, lại mãi không chịu hẹn hò, có thể chỉ vì muốn lợi dụng Phó Tây Linh để trải qua giai đoạn thất tình mà thôi. Anh ta sợ Phó Tây Linh sẽ tổn thương.

Tuy nhiên hiện tại, Phó Tây Linh đang vui vẻ hẹn hò, ngày đầu tiên sau khi thành đôi, anh đã gọi video cho các bạn cùng phòng, khi ấy có làm cách nào cũng chẳng khép cái miệng đang cười lại được.

Em út hỏi, anh, gần đây anh có chuyện gì vui thế? Phó Tây Linh đã cúi đầu, liếm môi dưới, sau đó tươi cười nói, cũng không có gì, chỉ là yêu đương hẹn hò thôi mà.

Cái gì mà “cũng không có gì”, cái gì là “thôi mà”, tính nết này của anh, còn kiêu ngạo hơn cả khi giành được giải nhất tại cuộc thi khi còn đang học đại học.

Chu Lãng cũng cảm thấy vậy, nhưng hạnh phúc của bạn thân là quan trọng nhất, vậy nên anh ta đã quan tâm luôn cả Thời Chỉ nữa.

Thời Chỉ rất dễ tiếp xúc, cô rất kiên nhẫn, luôn mỉm cười lắng nghe Chu Lãng kể về Phó Tây Linh thời còn đi học.

“Phó Tây Linh trượng nghĩa, anh cả trong ký túc của bọn tôi bị người ta chơi đểu trên sân bóng, đến mức chân sưng lên như chân voi.”

“Cô không biết đâu, nếu không phải Phó Tây Linh ra mặt giúp đỡ, thì đám ranh con kia sẽ không thèm xin lỗi.”

Thời Chỉ cũng mỉm cười nghe Chu Lãng kể về chuyện Phó Tây Linh “chăm nuôi” mình.

“Haiz, lúc đó ấy mà, tôi cảm thấy mình nếu học cao học không cẩn thận, về quê lại càng chẳng có tương lai, nên ngày nào cũng lo lắng sốt ruột, nên gầy gò vô cùng.”

“Tây Linh thường xuyên đến đây, lôi tôi ra ngoài ăn cơm, còn mua cho tôi cả đống đồ ăn mang về ký túc nữa.”

Chu Lãng thao thao bất tuyệt, nhưng toàn nói những điều tốt đẹp về Phó Tây Linh, đến lúc nói hăng quá, bất giác đã rơi vào cái bẫy của “gái ngoan” Thời Chỉ.

Thời Chỉ không hề biến sắc chuyển đổi chủ đề, hỏi đề tài nghiên cứu Tiến sĩ của Chu Lãng. Chu Lãng rất ham học, vừa nhắc đến chuyên ngành của mình thì lại càng thao thao bất tuyệt hơn.

Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, Phó Tây Linh bị sặc xiên cay nhúng trong dầu ớt phải ho hai lần, nhưng thậm chí Thời Chỉ còn không thèm liếc nhìn anh. Anh lặng lẽ gọi thêm hai chai nước suối, vừa uống vừa híp mắt nhìn cô.

Nơi này nằm ngay cạnh đại học B, nên có rất nhiều sinh viên đến ăn. Có lẽ do Câu lạc bộ Thể thao có hoạt động đoàn thể nào đó, nên mấy bàn xung quanh đều là nam sinh viên mặc đồ thể thao.

Chẳng cần ngoái lại nhìn cũng biết, luôn có người để ý đến Thời Chỉ, dù sao thì cô cũng đang ăn xiên cay, sắc môi càng thêm đậm, nhan sắc càng xinh đẹp.

Đến cả Phó Tây Linh – người đã luôn ở bên cô suốt ba năm nay, cũng không khỏi kích động, anh rất muốn hôn cô, chứ đừng nói là người khác.

Khi Phó Tây Linh uống hết một chai nước, rồi ném vèo chiếc chai rỗng vào thùng rác bên cạnh, thì cuối cùng cái người thật thà Chu Lãng cũng đã lên tiếng.

Trên chiếc kính cận của Chu Lãng có hai chấm đỏ, anh ta tháo xuống lấy khăn ướt lau: “Này, Tây Linh, sao cậu uống nhiều nước thế, ăn đi chứ, món thịt tẩm bột này không cay đâu.”

Thời Chỉ cũng chậm rãi nhìn qua, đôi lông mày toát lên vẻ “có thù ắt phải báo tại trận”. Hành động của cô rất chu đáo, lấy một xiên thịt bò tê cay bọc ớt cho anh, khiến Phó Tây Linh vô cùng bối rối.

Bữa ăn này kéo dài rất lâu, Chu Lãng vô cùng hạnh phúc, là kiểu hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng dành cho Phó Tây Linh. Anh ta cảm thấy Thời Chỉ khác hoàn toàn so với những gì bản thân mình lo lắng, cô là người tốt.

Sau khi tạm biệt hai người, Chu Lãng vội vàng ra về, định gọi video cho anh cả và em út để báo cáo tình hình.

Thời Chỉ bị “chơi” một vố như vậy, vốn dĩ rất tức giận, nhưng ngẫm nghĩ kỹ, lại cảm thấy mình đâu có thua trận. Hơn nữa, “một người bạn” quen đã nhiều năm mà Phó Tây Linh nói đến hóa ra là đàn ông, mà cô ăn xiên cay cũng rất ngon nữa.

Tâm trạng của cô khá tốt, không tệ!

Chỉ mình Phó Tây Linh, cái người không biết ăn cay này, chỉ biết nhìn bạn gái và bạn thân trò chuyện với nhau cả buổi tối, lại còn hẹn lần sau cùng đi ăn cá hấp nữa. Sau khi xong việc, lên xe còn bị bạn gái “ghim thù”, không thèm liếc nhìn mình lấy một cái.

Từ khi ăn xong, Phó Tây Linh luôn im lặng, vốn dĩ bọn họ đã lên kế hoạch đi xem hòa nhạc, vé là do bạn cùng học violin với Phó Tây Linh tặng.

Do đều là những nhân vật không mấy tên tuổi, nên cả anh và cô đều không quá hứng thú. Chỉ có điều từ đại học B đến đó tương đối thuận đường, cả hai lại không có chương trình gì khác, nên định đến để giết thời gian.

Trên đường đi, Thời Chỉ gõ chữ trên điện thoại, Phó Tây Linh định “cúi đầu” với cô, bèn chủ động bắt chuyện: “Có việc sao?”

Thời Chỉ nhàn nhạt nói: “Trả lời email của đàn anh khóa trên.”

Phó Tây Linh hỏi cô, tự nhiên lại mọc đâu ra một đàn anh khóa trên thế? Thời Chỉ nói mình quen khi đi du học, sau đó người ta tiếp tục học lên Giáo sư, là nhân tài được bồi dưỡng, rất giỏi.

Tối nay hết Tiến sĩ lại đến Giáo sư, Phó Tây Linh cảm thấy vị trí của mình đang gặp nguy hiểm. Khi đến ngã tư, anh bỗng bật xi nhan, quay đầu trở lại, Thời Chỉ sững sờ, vô thức nghiêng đầu, nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.

Phó Tây Linh cảm nhận được, bèn đáp: “Về nhà.”

“Không đến buổi hòa nhạc nữa sao?”

Phó Tây Linh tỏ vẻ bình tĩnh, vừa lái xe vừa nói: “Bỗng nhiên nhớ ra, chúng ta còn chưa chơi trò xé giấy bằng miệng, lát nữa về em dạy anh nhé.”
Chương trước Chương tiếp