Ngày Mai Mưa Tạnh
Chương 25: Người muốn gặp
Tạm biệt nhau lúc hai giờ sáng, Khương Hoán chờ Dụ Hà tắt đèn đóng cửa cuốn, chỉ chừa lại một cánh cửa sổ nhỏ mở 24/24 dùng cho gọi khẩn cấp, bấy giờ mới đứng bên đường tìm tên khách sạn đoàn phim đã đặt trước cho mình.
Bản đồ vạch ra một tuyến đường gần như vắt ngang toàn bộ thành phố Đông Hà, giải pháp tiết kiệm thời gian công sức được đề xuất là đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt hết 1 tiếng 20 phút. Khoan bàn tới việc tiết kiệm thời gian nhất kiểu gì thì giờ này tàu điện ngầm và xe buýt đều đã ngừng hoạt động... Không thể trông đợi vào trí tuệ nhân tạo, Khương Hoán thở dài gọi xe đi.
Đến khách sạn, Khương Hoán vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một người đứng chờ trước cửa phòng mình.
Anh đi thẳng sang như đoán trước chị sẽ tới, quẹt thẻ mở mạnh cửa phòng ra hết cỡ.
Đèn cảm ứng ở lối vào sáng lên, khóa cửa thông minh phát ra âm báo rất nhẹ sau khi có điện, Khương Hoán đặt nửa bước vào phòng mà đối phương vẫn đứng bên ngoài.
Khương Hoán đành lịch sự hỏi một câu: “Muốn nói chuyện à?”
“Tôi chờ cậu bốn tiếng rồi.”
Quần áo của Trương Annie có mùi rượu nhưng không say, bộ dạng chỉ hơi mệt mỏi.
Thức khuya lại không về phòng, rõ ràng chị xã giao xong thì tới luôn đây, nhưng bốn tiếng chắc chắn là nói quá để anh áy náy.
Khương Hoán không áy náy, anh đã tập mãi thành quen, một lúc lâu vẫn không trả lời.
Trương Annie cười khẩy, đi vào không chút khách sáo. Chị lấy chai VOSS [1] trên quầy bar uống một hớp, sau đó ngồi xuống sô pha dò xét Khương Hoán.
[1] Nước uống tinh khiết VOSS.
Quần áo tóc tai vẫn gọn gàng sạch sẽ, tinh thần có vẻ cũng bình thường, nỗi lo lắng lung tung của Trương Annie vơi đi quá nửa, bất giác nói nhẹ nhàng hơn: “Hôm nay Chử Hồng cũng tới Đông Hà rồi.”
“Vậy sao.” Khương Hoán cất giọng bình bình.
Cảnh vật trước cửa sổ sát đất rộng mở, lúc này thành phố nửa sáng đèn nửa chìm trong bóng tối, đêm đã về khuya khuya, Đông Hà như một sinh vật khổng lồ đang ngủ đông thu hết sự sắc sảo ban ngày, đường bờ biển thấp thoáng nơi cuối chân trời.
Trương Annie hỏi: “Cậu không đi gặp cậu ta?”
“Không.”
“Còn tưởng hai cậu ở với nhau.” Trương Annie nói như đang ám chỉ: “Dù sao với đồng hồ sinh học của cậu, hiếm khi muộn thế này vẫn ở ngoài, trừ khi đi gặp người mà cậu cảm thấy quan trọng.”
“Chị nghĩ nhiều rồi.”
Trương Annie cười giễu.
Dù Khương Hoán gặp Chử Hồng thì chị cũng không có quyền xen vào, nhưng may sao chị hiểu rõ tính tình Khương Hoán, nếu anh đi với Chử Hồng thì ít nhất cũng đỡ hơn nhiều không ừ hử gì đã gây ra một vụ việc khác phải quan hệ công chúng.
Câu trả lời qua quýt đầy vụng về khiến Trương Annie suy đoán chắc nịch Khương Hoán đi gặp người yêu cũ. Và thế là chị trực tiếp bỏ qua sơ hở rõ ràng nhất là cả Khương Hoán lẫn Chử Hồng đều hút thuốc nhiều năm, ở cùng nhau thể nào cũng có lúc không kìm được hút một điếu... Nhưng tối nay Khương Hoán không hề có mùi thuốc lá.
Có điều đợi đến tận khuya cũng không phải để tra hỏi hành tung của một người trưởng thành.
Trương Annie uống hết cốc nước rồi bảo: “Khương Hoán, tùy hứng cũng phải có mức độ chứ?”
Khương Hoán cầm hộp thuốc lá lên. Liếc thấy biển cấm hút thuốc để trên bàn khách sạn, anh lại buồn phiền cất trở về.
Anh thầm cảm thấy bất đắc dĩ, biết Trương Annie muốn nhắc về việc hôm nay mình từ chối tiệc tối, vừa nãy gọi điện thoại bị nhiều người ảnh hưởng, Trương Annie muốn trao đổi với anh cũng không thể nói hết.
Thế nên Trương Annie chặn anh tới giờ chắc chắn không chỉ dừng ở đây. Một khi bắt đầu chủ đề này thì cái gọi là “hỏi han” không thể nào kết thúc nhanh chóng, Khương Hoán lùi hai bước ngồi luôn xuống đối diện chị, bày ra dáng vẻ chân thành cho một cuộc nói chuyện dài.
Thấy anh rửa tai lắng nghe, sắc mặt Trương Annie dịu hơn đôi chút, cất giọng nghiêm túc: “Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là Lane, nói hơi khó nghe thì hiện tại trong giới có không ít người đồn đãi là cậu được tư bản nhét vào.”
Chị vừa nói vừa nhìn nét mặt Khương Hoán, Khương Hoán vẫn nghe chăm chú, không mảy may bực tức vì câu này.
Vậy là Trương Annie yên tâm dìm trước khen sau: “Mọi người đồn thế nào cậu nghe thôi là được, họ đoán vì phim nghệ thuật không có thị trường, cậu lại không có số giành giải nên Lane vội vàng cho cậu thử chuyển hướng phát triển. Tất nhiên suy nghĩ của họ chưa hẳn đã sai, nhưng Nghê Gia Đình chọn cậu, bất kể ra sao điều này cũng sẽ không thay đổi.”
Khương Hoán gật đầu.
Anh quay mặt đi, tóc che mất biểu cảm làm Trương Annie không biết anh lại bắt đầu ngẩn người một cách thành thạo.
“... Phim nói về cái gì, có thể giành giải không tôi không để ý, tôi chỉ quan tâm hình thức hoạt động, phương pháp kiếm lời và ảnh hưởng tích cực.” Chị nói tiếp: “Hôm nay tổ chức tiệc chào mừng, cậu là nhân vật chính mà không đến, có lẽ Nghê Gia Đình không để bụng, nhưng các nhà đầu tư khác thì sao? Tổ đạo diễn thì sao? Đều sẽ cảm thấy cậu ra oai với người ta! Khương Hoán, cậu còn phải ở đoàn phim này một thời gian rất dài, lần này không có đạo diễn Hứa chống lưng cho cậu, cậu bảo mọi người nghĩ thế nào?”
Nói tới đây chị bắt đầu dừng, theo quy tắc đàm phán cơ bản, bây giờ nên đến lượt Khương Hoán bày tỏ thái độ.
Nhưng chị chờ mãi Khương Hoán cũng không định lên tiếng.
Trương Annie cau mày không hài lòng: “Khương Hoán?”
Nghe thấy tên mình Khương Hoán mới chậm chạp nhìn Trương Annie, cười như không cười: “Đấy không phải những việc tôi nên suy nghĩ, chị là quản lý của tôi, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.”
Trương Annie không kịp trở tay, bị anh chặn họng không nói được gì.
Bình thường Khương Hoán rất biết nể nang, chí ít chưa từng khịa chị thẳng mặt, hơn nữa còn khịa quen tai thế này?
Trương Annie ngạc nhiên rồi chợt nhớ ra ban nãy mình nói quá trớn, nhắc đến tên Hứa Vi Thủy.
“Cô là quản lý của cậu ấy, nhưng chỉ thế mà thôi.” Năm xưa Hứa Vi Thủy mỉm cười sử dụng thủ đoạn mềm dẻo: “Nếu không đồng ý thì chúng ta không cần bàn tiếp. Có thể cô cảm thấy tôi quá lộng quyền, nhưng mẹ cậu ấy giao cậu ấy cho tôi, đã là thầy trò, tôi nhất định phải đưa ra quyết định có trách nhiệm với cậu ấy.”
Nhưng thế nào là “có trách nhiệm với cậu ấy”?
Là xém chút dồn Khương Hoán vào đường cùng, hay là dằn vặt tinh thần Khương Hoán mấy tháng trời rồi cho Khương Hoán tự do một thời gian?
Nếu không phải Hứa Vi Thủy, có lẽ Khương Hoán đã không...
Trương Annie tỉnh rượu hẳn, má đau rát nóng bừng.
Chị nhớ hôm ký hợp đồng với Khương Hoán, Hứa Vi Thủy cũng có mặt, sau khi đọc một lượt từng điều khoản hợp đồng thì ngỏ ý muốn tìm luật sư. Đến khi Hứa Vi Thủy đứng dậy ra ngoài, chị nhìn Khương Hoán mặt mày hoang mang, hệt con rối gỗ mang khuôn mặt đẹp đẽ.
Trước đó Trương Annie chỉ biết Khương Hoán tính tình quái đản, không hề hay biết tới mối quan hệ này.
Chị không nhớ nổi khi ấy sao tự dưng mình lại có can đảm hỏi Khương Hoán: “Hôm nay cậu luôn giữ im lặng, sao thế? Cậu và ông ấy có giao hẹn gì khác à?”
Khương Hoán nói xong, Trương Annie sửng sốt: “Thế là sao, cậu bắt buộc phải hợp tác với ông ấy hoàn thành năm bộ phim?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Quay xong năm bộ là được?”
“Phụ thuộc vào ông ta.”
“Vậy còn sau đó?”
Khương Hoán 23 tuổi lắc đầu: “Không biết.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn tiếp tục hợp tác với ông ấy?” Trương Annie không hiểu: “Là Hứa Vi Thủy đấy.”
Lần này Khương Hoán không trả lời.
Cơ hội hợp tác với đạo diễn nổi tiếng người khác muốn còn chẳng được, huống chi đích thân đạo diễn nổi tiếng nhận lời quay năm bộ.
Thời điểm ấy Trương Annie chỉ biết Khương Hoán trẻ tuổi, chưa có kế hoạch cho tương lai nên do dự, Hứa Vi Thủy cũng chỉ là bậc cha chú, là Bá Nhạc lo lắng Khương Hoán lạc lối trong chốn danh lợi. Nghĩ tới nghĩ lui, sau khi Hứa Vi Thủy quay lại bàn đàm phán, chị nghiêm túc đưa ra phương án dự phòng của mình với tư cách là người quản lý hàng đầu.
Hợp đồng quản lý chỉ để Khương Hoán yên tâm đóng phim, không cần tài nguyên, không quay quảng cáo, không nhận chương trình giải trí, có hợp đồng phim khác thì cũng xếp sau tác phẩm của Hứa Vi Thủy.
Trước khi quay xong năm bộ phim của Hứa Vi Thủy, Khương Hoán không có bất cứ nghĩa vụ gì với Lane.
Hứa Vi Thủy rất hài lòng, bổ sung thêm một điều khoản.
Nếu làm trái mong muốn của Khương Hoán, anh có thể đi bất cứ lúc nào. Mà một khi Lane đề nghị chấm dứt hợp đồng thì buộc phải chi trả phí vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng, nhưng số tiền ấy tạm thời không gửi đến tài khoản đứng tên Khương Hoán, cần người khác “bảo quản” giúp anh.
Lý do ông ta đưa ra cũng là tư duy của một phụ huynh lòng đầy lo lắng: Cậu ấy còn trẻ, giới giải trí quá hỗn loạn, chẳng may lầm đường lạc lối thì làm sao?
Trương Annie bị Hứa Vi Thủy thuyết phục, quay về lại thuyết phục bộ phận quyết định sách lược của Lane, khiến mọi người đồng ý phương án bất thường nhưng gần như không có gì bắt bẻ này.
Nhưng chị quên mất một việc là hỏi Khương Hoán có cảm thấy ổn không.
Khi đó chị coi Khương Hoán là đứa trẻ chưa lớn không hiểu gì và không thể đánh giá đúng sai, cũng có thể chị đã có dự cảm rằng nếu hỏi thì Khương Hoán sẽ không ký hợp đồng với Lane, xuất phát từ lợi ích, cuối cùng chị giữ im lặng.
Lòng ích kỷ nhất thời quấy phá nhưng về sau vẫn luôn suôn sẻ, tương lai của Khương Hoán ngày càng rộng mở.
Cho đến năm ngoái tìm thấy Khương Hoán trong phòng tắm khách sạn, Trương Annie mới nhận ra suýt nữa mình đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng.
May mà ông trời bằng lòng cho chị cơ hội sửa chữa.
“Tôi không có ý đó.” Trương Annie xin lỗi: “Chỉ nhắc nhở cậu đừng để mọi người cảm thấy cậu vênh váo thôi. Chúng ta tập trung quay phim, Hứa... Bên phía ông ta bọn tôi đã thương lượng ổn thỏa, ông ta sẽ không gây trở ngại gì cho cậu nữa. Cho nên... Ý tôi là cậu có thể giữ mình không?”
Ngón tay Khương Hoán lại đè hộp thuốc lá: “Không sao, chậm một hai ngày cũng không thành vấn đề.”
Trương Annie mím môi: “Đừng nói như thế.”
Khương Hoán ngậm điếu thuốc nhưng không châm, buồn bực để lưỡi ở đầu lọc.
Trương Annie hỏi: “À đúng, thái độ của Nghê Gia Đình không có chỗ nào kỳ lạ chứ?”
“Anh ta không dám.” Khương Hoán nói.
Thần kinh căng thẳng tột độ, chị hết sức nhạy cảm với câu này: “Không dám là sao?”
Khương Hoán “à”, sửa cách dùng từ: “Chúng tôi cũng coi như bạn bè mà.”
Trương Annie: “...”
Trương Annie nói: “Cậu làm tôi sợ muốn chết.”
Khương Hoán nhún vai dửng dưng như không, chẳng hề nhận thức được câu vừa nãy khiến người ta hiểu lầm thế nào.
Cuối cùng cũng chỉ nói hơn mười phút, Trương Annie đã uống rượu lại còn bị ký ức đáng sợ cùng đủ loại chuyện thay phiên làm cho đau đầu khó chịu, Khương Hoán đưa chị về phòng, cầm theo chai nước tinh khiết đã mở.
Trương Annie đứng ở cửa phòng hỏi: “Thế rồi hôm nay đi gặp ai, cậu nói thật với tôi đi.”
“Vì sao nhất định phải gặp ai?” Khương Hoán buồn cười hỏi ngược lại.
Trương Annie: “Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt.”
Chị xả hết những gì nên nói lẫn những gì không nên nói mà Khương Hoán vẫn không nổi loạn.
“Vậy thì tôi đi gặp Chử Hồng.”
Thôi được, xem ra Khương Hoán thật sự không định nói với chị.
Trương Annie trợn mắt: “Con người cậu...”
“Yên tâm, tôi biết chừng mực.” Ánh mắt Khương Hoán rất bình tĩnh, anh cười: “Không thì nửa năm nay sống uổng à.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Khương Hoán vẫn hơi buồn vì hôm nay Trương Annie lỡ lời. Anh chúc chị quản lý đầy rẫy nỗi lo ngủ ngon, không về phòng mình mà xoay người đi thang máy lên sân thượng tầng 32.
Đêm khuya sân thượng vẫn có bảo vệ trực, đăng ký số phòng rồi thả cho Khương Hoán đi.
Bây giờ đâu đâu cũng thực hiện các biện pháp an toàn quá chu đáo và đến nơi đến chốn, sau khi xảy ra nhiều bi kịch, tất cả các chỗ công cộng đều sợ tai nạn bất ngờ, cố hết sức phủi sạch trách nhiệm của mình. Khương Hoán rất hiểu, nửa đêm anh chạy lên đây, nếu người quen biết được thì e rằng phản ứng đầu tiên cũng là anh sắp nghĩ quẩn.
Nhưng anh chỉ muốn hút điếu thuốc với yên tĩnh một lát, lấy đâu ra nhiều cơ hội dũng cảm thế.
Khương Hoán ngồi xuống sô pha trên sân thượng, điếu thuốc cầm suốt từ hành lang lên đây dường như đã nhuốm mùi ẩm ướt của thành phố viên biển, vị hơi khác bình thường, châm lửa xong cũng không có khói trắng quen thuộc mà ngả màu xanh lam, chẳng mấy đã tan vào trong gió, Khương Hoán híp mắt lần theo nó, bất ngờ phát hiện một ngôi sao mờ nhạt.
Anh chớp mắt, ngôi sao lại núp vào tầng mây khiến anh không tìm thấy.
Đêm hè ở Đông Hà dù là thời điểm nóng nhất cũng không quá oi bức, đêm lạnh như nước khác hẳn nhiệt độ cao lúc ban ngày, ngồi lâu trong lòng cũng trở nên bình yên đến lạ.
Khương Hoán đã đi quá nhiều nơi, kỳ lạ thay rõ ràng anh mới đến Đông Hà lần đầu nhưng không hiểu sao lại không thấy lạ lẫm lắm. Chắc bởi ở đây cũng gần biển, có nhiều điểm tương đồng với Tinh Đảo.
Cũng có thể là vì Đông Hà có người anh muốn gặp.
Hút được một phần ba điếu thuốc, Khương Hoán lôi điện thoại ra, thuần thục bấm vào một tài khoản phụ trong lịch sử truy cập.
Thời gian tiếp xúc không ngắn nên ít nhiều gì cũng từng thấy Dụ Hà ở chung với người khác, cậu có chừng mực, lễ phép, thận trọng, có lẽ cậu cố giả vờ vui tươi nhưng nhìn sao cũng không phải kiểu người thích giãi bày, đôi khi còn hướng nội tới mức u uất. Ai ngờ ở một chỗ nói riêng tư thì cũng không riêng tư như Weibo, thi thoảng Dụ Hà lại có thể đăng liền mấy bài trong một ngày.
Cậu gửi gắm gì sao?
Hoặc đây là một lối thoát bí mật dùng để giải tỏa cảm xúc mà hiện thực không có.
Hôm nay Dụ Hà đột ngột đăng bài lúc hai rưỡi sáng rồi bị Khương Hoán tóm được lúc bốn giờ, cậu tự suy đoán: “Sao dạo này vận may lại tốt lên nhỉ [suy tư]”
Đừng bảo em nói đến việc gặp mình đấy nhé.
Bỗng dưng Khương Hoán nghĩ như thế, tiếp theo lại cảm thấy tự luyến là hành vi rất không hay.
Anh lướt xuống dưới xem những ngày mình vắng mặt đã xảy ra việc gì.
Dụ Hà than nhiệt độ cao thời tiết nóng quá, bể bơi vẫn nắng ơi là nắng, phàn nàn tàu điện ngầm đông người, gần đây đang đọc Eyes of a Blue Dog, ghi chép lại một đoạn trong đó hệt như hồi đi học, đồng nghiệp mời cậu ăn rất nhiều kem ngon... [2]
[1] Eyes of a Blue Dog: Sách của Gabriel García Márquez.
Đều là những chuyện vụn vặt, hơn nữa câu từ tích cực không nhiều.
Khương Hoán vừa cảm khái gen Z bây giờ vẫn đăng đủ thứ vặt vãnh lên mạng, vừa tiện thể ghi nhớ hãng kem.
Không biết nếu mang kem cho Dụ Hà, liệu cậu có vui hơn chút nào không?
Bản đồ vạch ra một tuyến đường gần như vắt ngang toàn bộ thành phố Đông Hà, giải pháp tiết kiệm thời gian công sức được đề xuất là đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt hết 1 tiếng 20 phút. Khoan bàn tới việc tiết kiệm thời gian nhất kiểu gì thì giờ này tàu điện ngầm và xe buýt đều đã ngừng hoạt động... Không thể trông đợi vào trí tuệ nhân tạo, Khương Hoán thở dài gọi xe đi.
Đến khách sạn, Khương Hoán vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một người đứng chờ trước cửa phòng mình.
Anh đi thẳng sang như đoán trước chị sẽ tới, quẹt thẻ mở mạnh cửa phòng ra hết cỡ.
Đèn cảm ứng ở lối vào sáng lên, khóa cửa thông minh phát ra âm báo rất nhẹ sau khi có điện, Khương Hoán đặt nửa bước vào phòng mà đối phương vẫn đứng bên ngoài.
Khương Hoán đành lịch sự hỏi một câu: “Muốn nói chuyện à?”
“Tôi chờ cậu bốn tiếng rồi.”
Quần áo của Trương Annie có mùi rượu nhưng không say, bộ dạng chỉ hơi mệt mỏi.
Thức khuya lại không về phòng, rõ ràng chị xã giao xong thì tới luôn đây, nhưng bốn tiếng chắc chắn là nói quá để anh áy náy.
Khương Hoán không áy náy, anh đã tập mãi thành quen, một lúc lâu vẫn không trả lời.
Trương Annie cười khẩy, đi vào không chút khách sáo. Chị lấy chai VOSS [1] trên quầy bar uống một hớp, sau đó ngồi xuống sô pha dò xét Khương Hoán.
[1] Nước uống tinh khiết VOSS.
Quần áo tóc tai vẫn gọn gàng sạch sẽ, tinh thần có vẻ cũng bình thường, nỗi lo lắng lung tung của Trương Annie vơi đi quá nửa, bất giác nói nhẹ nhàng hơn: “Hôm nay Chử Hồng cũng tới Đông Hà rồi.”
“Vậy sao.” Khương Hoán cất giọng bình bình.
Cảnh vật trước cửa sổ sát đất rộng mở, lúc này thành phố nửa sáng đèn nửa chìm trong bóng tối, đêm đã về khuya khuya, Đông Hà như một sinh vật khổng lồ đang ngủ đông thu hết sự sắc sảo ban ngày, đường bờ biển thấp thoáng nơi cuối chân trời.
Trương Annie hỏi: “Cậu không đi gặp cậu ta?”
“Không.”
“Còn tưởng hai cậu ở với nhau.” Trương Annie nói như đang ám chỉ: “Dù sao với đồng hồ sinh học của cậu, hiếm khi muộn thế này vẫn ở ngoài, trừ khi đi gặp người mà cậu cảm thấy quan trọng.”
“Chị nghĩ nhiều rồi.”
Trương Annie cười giễu.
Dù Khương Hoán gặp Chử Hồng thì chị cũng không có quyền xen vào, nhưng may sao chị hiểu rõ tính tình Khương Hoán, nếu anh đi với Chử Hồng thì ít nhất cũng đỡ hơn nhiều không ừ hử gì đã gây ra một vụ việc khác phải quan hệ công chúng.
Câu trả lời qua quýt đầy vụng về khiến Trương Annie suy đoán chắc nịch Khương Hoán đi gặp người yêu cũ. Và thế là chị trực tiếp bỏ qua sơ hở rõ ràng nhất là cả Khương Hoán lẫn Chử Hồng đều hút thuốc nhiều năm, ở cùng nhau thể nào cũng có lúc không kìm được hút một điếu... Nhưng tối nay Khương Hoán không hề có mùi thuốc lá.
Có điều đợi đến tận khuya cũng không phải để tra hỏi hành tung của một người trưởng thành.
Trương Annie uống hết cốc nước rồi bảo: “Khương Hoán, tùy hứng cũng phải có mức độ chứ?”
Khương Hoán cầm hộp thuốc lá lên. Liếc thấy biển cấm hút thuốc để trên bàn khách sạn, anh lại buồn phiền cất trở về.
Anh thầm cảm thấy bất đắc dĩ, biết Trương Annie muốn nhắc về việc hôm nay mình từ chối tiệc tối, vừa nãy gọi điện thoại bị nhiều người ảnh hưởng, Trương Annie muốn trao đổi với anh cũng không thể nói hết.
Thế nên Trương Annie chặn anh tới giờ chắc chắn không chỉ dừng ở đây. Một khi bắt đầu chủ đề này thì cái gọi là “hỏi han” không thể nào kết thúc nhanh chóng, Khương Hoán lùi hai bước ngồi luôn xuống đối diện chị, bày ra dáng vẻ chân thành cho một cuộc nói chuyện dài.
Thấy anh rửa tai lắng nghe, sắc mặt Trương Annie dịu hơn đôi chút, cất giọng nghiêm túc: “Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là Lane, nói hơi khó nghe thì hiện tại trong giới có không ít người đồn đãi là cậu được tư bản nhét vào.”
Chị vừa nói vừa nhìn nét mặt Khương Hoán, Khương Hoán vẫn nghe chăm chú, không mảy may bực tức vì câu này.
Vậy là Trương Annie yên tâm dìm trước khen sau: “Mọi người đồn thế nào cậu nghe thôi là được, họ đoán vì phim nghệ thuật không có thị trường, cậu lại không có số giành giải nên Lane vội vàng cho cậu thử chuyển hướng phát triển. Tất nhiên suy nghĩ của họ chưa hẳn đã sai, nhưng Nghê Gia Đình chọn cậu, bất kể ra sao điều này cũng sẽ không thay đổi.”
Khương Hoán gật đầu.
Anh quay mặt đi, tóc che mất biểu cảm làm Trương Annie không biết anh lại bắt đầu ngẩn người một cách thành thạo.
“... Phim nói về cái gì, có thể giành giải không tôi không để ý, tôi chỉ quan tâm hình thức hoạt động, phương pháp kiếm lời và ảnh hưởng tích cực.” Chị nói tiếp: “Hôm nay tổ chức tiệc chào mừng, cậu là nhân vật chính mà không đến, có lẽ Nghê Gia Đình không để bụng, nhưng các nhà đầu tư khác thì sao? Tổ đạo diễn thì sao? Đều sẽ cảm thấy cậu ra oai với người ta! Khương Hoán, cậu còn phải ở đoàn phim này một thời gian rất dài, lần này không có đạo diễn Hứa chống lưng cho cậu, cậu bảo mọi người nghĩ thế nào?”
Nói tới đây chị bắt đầu dừng, theo quy tắc đàm phán cơ bản, bây giờ nên đến lượt Khương Hoán bày tỏ thái độ.
Nhưng chị chờ mãi Khương Hoán cũng không định lên tiếng.
Trương Annie cau mày không hài lòng: “Khương Hoán?”
Nghe thấy tên mình Khương Hoán mới chậm chạp nhìn Trương Annie, cười như không cười: “Đấy không phải những việc tôi nên suy nghĩ, chị là quản lý của tôi, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.”
Trương Annie không kịp trở tay, bị anh chặn họng không nói được gì.
Bình thường Khương Hoán rất biết nể nang, chí ít chưa từng khịa chị thẳng mặt, hơn nữa còn khịa quen tai thế này?
Trương Annie ngạc nhiên rồi chợt nhớ ra ban nãy mình nói quá trớn, nhắc đến tên Hứa Vi Thủy.
“Cô là quản lý của cậu ấy, nhưng chỉ thế mà thôi.” Năm xưa Hứa Vi Thủy mỉm cười sử dụng thủ đoạn mềm dẻo: “Nếu không đồng ý thì chúng ta không cần bàn tiếp. Có thể cô cảm thấy tôi quá lộng quyền, nhưng mẹ cậu ấy giao cậu ấy cho tôi, đã là thầy trò, tôi nhất định phải đưa ra quyết định có trách nhiệm với cậu ấy.”
Nhưng thế nào là “có trách nhiệm với cậu ấy”?
Là xém chút dồn Khương Hoán vào đường cùng, hay là dằn vặt tinh thần Khương Hoán mấy tháng trời rồi cho Khương Hoán tự do một thời gian?
Nếu không phải Hứa Vi Thủy, có lẽ Khương Hoán đã không...
Trương Annie tỉnh rượu hẳn, má đau rát nóng bừng.
Chị nhớ hôm ký hợp đồng với Khương Hoán, Hứa Vi Thủy cũng có mặt, sau khi đọc một lượt từng điều khoản hợp đồng thì ngỏ ý muốn tìm luật sư. Đến khi Hứa Vi Thủy đứng dậy ra ngoài, chị nhìn Khương Hoán mặt mày hoang mang, hệt con rối gỗ mang khuôn mặt đẹp đẽ.
Trước đó Trương Annie chỉ biết Khương Hoán tính tình quái đản, không hề hay biết tới mối quan hệ này.
Chị không nhớ nổi khi ấy sao tự dưng mình lại có can đảm hỏi Khương Hoán: “Hôm nay cậu luôn giữ im lặng, sao thế? Cậu và ông ấy có giao hẹn gì khác à?”
Khương Hoán nói xong, Trương Annie sửng sốt: “Thế là sao, cậu bắt buộc phải hợp tác với ông ấy hoàn thành năm bộ phim?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Quay xong năm bộ là được?”
“Phụ thuộc vào ông ta.”
“Vậy còn sau đó?”
Khương Hoán 23 tuổi lắc đầu: “Không biết.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn tiếp tục hợp tác với ông ấy?” Trương Annie không hiểu: “Là Hứa Vi Thủy đấy.”
Lần này Khương Hoán không trả lời.
Cơ hội hợp tác với đạo diễn nổi tiếng người khác muốn còn chẳng được, huống chi đích thân đạo diễn nổi tiếng nhận lời quay năm bộ.
Thời điểm ấy Trương Annie chỉ biết Khương Hoán trẻ tuổi, chưa có kế hoạch cho tương lai nên do dự, Hứa Vi Thủy cũng chỉ là bậc cha chú, là Bá Nhạc lo lắng Khương Hoán lạc lối trong chốn danh lợi. Nghĩ tới nghĩ lui, sau khi Hứa Vi Thủy quay lại bàn đàm phán, chị nghiêm túc đưa ra phương án dự phòng của mình với tư cách là người quản lý hàng đầu.
Hợp đồng quản lý chỉ để Khương Hoán yên tâm đóng phim, không cần tài nguyên, không quay quảng cáo, không nhận chương trình giải trí, có hợp đồng phim khác thì cũng xếp sau tác phẩm của Hứa Vi Thủy.
Trước khi quay xong năm bộ phim của Hứa Vi Thủy, Khương Hoán không có bất cứ nghĩa vụ gì với Lane.
Hứa Vi Thủy rất hài lòng, bổ sung thêm một điều khoản.
Nếu làm trái mong muốn của Khương Hoán, anh có thể đi bất cứ lúc nào. Mà một khi Lane đề nghị chấm dứt hợp đồng thì buộc phải chi trả phí vi phạm hợp đồng cao ngất ngưởng, nhưng số tiền ấy tạm thời không gửi đến tài khoản đứng tên Khương Hoán, cần người khác “bảo quản” giúp anh.
Lý do ông ta đưa ra cũng là tư duy của một phụ huynh lòng đầy lo lắng: Cậu ấy còn trẻ, giới giải trí quá hỗn loạn, chẳng may lầm đường lạc lối thì làm sao?
Trương Annie bị Hứa Vi Thủy thuyết phục, quay về lại thuyết phục bộ phận quyết định sách lược của Lane, khiến mọi người đồng ý phương án bất thường nhưng gần như không có gì bắt bẻ này.
Nhưng chị quên mất một việc là hỏi Khương Hoán có cảm thấy ổn không.
Khi đó chị coi Khương Hoán là đứa trẻ chưa lớn không hiểu gì và không thể đánh giá đúng sai, cũng có thể chị đã có dự cảm rằng nếu hỏi thì Khương Hoán sẽ không ký hợp đồng với Lane, xuất phát từ lợi ích, cuối cùng chị giữ im lặng.
Lòng ích kỷ nhất thời quấy phá nhưng về sau vẫn luôn suôn sẻ, tương lai của Khương Hoán ngày càng rộng mở.
Cho đến năm ngoái tìm thấy Khương Hoán trong phòng tắm khách sạn, Trương Annie mới nhận ra suýt nữa mình đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng.
May mà ông trời bằng lòng cho chị cơ hội sửa chữa.
“Tôi không có ý đó.” Trương Annie xin lỗi: “Chỉ nhắc nhở cậu đừng để mọi người cảm thấy cậu vênh váo thôi. Chúng ta tập trung quay phim, Hứa... Bên phía ông ta bọn tôi đã thương lượng ổn thỏa, ông ta sẽ không gây trở ngại gì cho cậu nữa. Cho nên... Ý tôi là cậu có thể giữ mình không?”
Ngón tay Khương Hoán lại đè hộp thuốc lá: “Không sao, chậm một hai ngày cũng không thành vấn đề.”
Trương Annie mím môi: “Đừng nói như thế.”
Khương Hoán ngậm điếu thuốc nhưng không châm, buồn bực để lưỡi ở đầu lọc.
Trương Annie hỏi: “À đúng, thái độ của Nghê Gia Đình không có chỗ nào kỳ lạ chứ?”
“Anh ta không dám.” Khương Hoán nói.
Thần kinh căng thẳng tột độ, chị hết sức nhạy cảm với câu này: “Không dám là sao?”
Khương Hoán “à”, sửa cách dùng từ: “Chúng tôi cũng coi như bạn bè mà.”
Trương Annie: “...”
Trương Annie nói: “Cậu làm tôi sợ muốn chết.”
Khương Hoán nhún vai dửng dưng như không, chẳng hề nhận thức được câu vừa nãy khiến người ta hiểu lầm thế nào.
Cuối cùng cũng chỉ nói hơn mười phút, Trương Annie đã uống rượu lại còn bị ký ức đáng sợ cùng đủ loại chuyện thay phiên làm cho đau đầu khó chịu, Khương Hoán đưa chị về phòng, cầm theo chai nước tinh khiết đã mở.
Trương Annie đứng ở cửa phòng hỏi: “Thế rồi hôm nay đi gặp ai, cậu nói thật với tôi đi.”
“Vì sao nhất định phải gặp ai?” Khương Hoán buồn cười hỏi ngược lại.
Trương Annie: “Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt.”
Chị xả hết những gì nên nói lẫn những gì không nên nói mà Khương Hoán vẫn không nổi loạn.
“Vậy thì tôi đi gặp Chử Hồng.”
Thôi được, xem ra Khương Hoán thật sự không định nói với chị.
Trương Annie trợn mắt: “Con người cậu...”
“Yên tâm, tôi biết chừng mực.” Ánh mắt Khương Hoán rất bình tĩnh, anh cười: “Không thì nửa năm nay sống uổng à.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Khương Hoán vẫn hơi buồn vì hôm nay Trương Annie lỡ lời. Anh chúc chị quản lý đầy rẫy nỗi lo ngủ ngon, không về phòng mình mà xoay người đi thang máy lên sân thượng tầng 32.
Đêm khuya sân thượng vẫn có bảo vệ trực, đăng ký số phòng rồi thả cho Khương Hoán đi.
Bây giờ đâu đâu cũng thực hiện các biện pháp an toàn quá chu đáo và đến nơi đến chốn, sau khi xảy ra nhiều bi kịch, tất cả các chỗ công cộng đều sợ tai nạn bất ngờ, cố hết sức phủi sạch trách nhiệm của mình. Khương Hoán rất hiểu, nửa đêm anh chạy lên đây, nếu người quen biết được thì e rằng phản ứng đầu tiên cũng là anh sắp nghĩ quẩn.
Nhưng anh chỉ muốn hút điếu thuốc với yên tĩnh một lát, lấy đâu ra nhiều cơ hội dũng cảm thế.
Khương Hoán ngồi xuống sô pha trên sân thượng, điếu thuốc cầm suốt từ hành lang lên đây dường như đã nhuốm mùi ẩm ướt của thành phố viên biển, vị hơi khác bình thường, châm lửa xong cũng không có khói trắng quen thuộc mà ngả màu xanh lam, chẳng mấy đã tan vào trong gió, Khương Hoán híp mắt lần theo nó, bất ngờ phát hiện một ngôi sao mờ nhạt.
Anh chớp mắt, ngôi sao lại núp vào tầng mây khiến anh không tìm thấy.
Đêm hè ở Đông Hà dù là thời điểm nóng nhất cũng không quá oi bức, đêm lạnh như nước khác hẳn nhiệt độ cao lúc ban ngày, ngồi lâu trong lòng cũng trở nên bình yên đến lạ.
Khương Hoán đã đi quá nhiều nơi, kỳ lạ thay rõ ràng anh mới đến Đông Hà lần đầu nhưng không hiểu sao lại không thấy lạ lẫm lắm. Chắc bởi ở đây cũng gần biển, có nhiều điểm tương đồng với Tinh Đảo.
Cũng có thể là vì Đông Hà có người anh muốn gặp.
Hút được một phần ba điếu thuốc, Khương Hoán lôi điện thoại ra, thuần thục bấm vào một tài khoản phụ trong lịch sử truy cập.
Thời gian tiếp xúc không ngắn nên ít nhiều gì cũng từng thấy Dụ Hà ở chung với người khác, cậu có chừng mực, lễ phép, thận trọng, có lẽ cậu cố giả vờ vui tươi nhưng nhìn sao cũng không phải kiểu người thích giãi bày, đôi khi còn hướng nội tới mức u uất. Ai ngờ ở một chỗ nói riêng tư thì cũng không riêng tư như Weibo, thi thoảng Dụ Hà lại có thể đăng liền mấy bài trong một ngày.
Cậu gửi gắm gì sao?
Hoặc đây là một lối thoát bí mật dùng để giải tỏa cảm xúc mà hiện thực không có.
Hôm nay Dụ Hà đột ngột đăng bài lúc hai rưỡi sáng rồi bị Khương Hoán tóm được lúc bốn giờ, cậu tự suy đoán: “Sao dạo này vận may lại tốt lên nhỉ [suy tư]”
Đừng bảo em nói đến việc gặp mình đấy nhé.
Bỗng dưng Khương Hoán nghĩ như thế, tiếp theo lại cảm thấy tự luyến là hành vi rất không hay.
Anh lướt xuống dưới xem những ngày mình vắng mặt đã xảy ra việc gì.
Dụ Hà than nhiệt độ cao thời tiết nóng quá, bể bơi vẫn nắng ơi là nắng, phàn nàn tàu điện ngầm đông người, gần đây đang đọc Eyes of a Blue Dog, ghi chép lại một đoạn trong đó hệt như hồi đi học, đồng nghiệp mời cậu ăn rất nhiều kem ngon... [2]
[1] Eyes of a Blue Dog: Sách của Gabriel García Márquez.
Đều là những chuyện vụn vặt, hơn nữa câu từ tích cực không nhiều.
Khương Hoán vừa cảm khái gen Z bây giờ vẫn đăng đủ thứ vặt vãnh lên mạng, vừa tiện thể ghi nhớ hãng kem.
Không biết nếu mang kem cho Dụ Hà, liệu cậu có vui hơn chút nào không?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương