Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 26: User3712789



Dụ Hà không lưu số điện thoại của Khương Hoán, đọc nhẩm ba lần là dãy số ấy in sâu vào đầu như dấu ấn khó phai, đến nỗi chưa đầy một ngày Dụ Hà đã thuộc làu làu.

Cậu hiểu rõ những thứ này không thể để dấu vết, biết đâu ngày nào đó lộ ra lại trở thành công cụ công kích Khương Hoán.

Mặc dù quyền riêng tư trong thời đại số giống như trò cười, nhưng rất nhiều chuyện cảnh giác vẫn tốt hơn mặc kệ. Mối quan hệ giữa họ có bị lộ hay không đã trở thành một quả mìn sau khi rời Lâm Thuỷ. Dụ Hà không có mánh khoé thấu trời nên chỉ đành cố hết sức bảo vệ mình và bảo vệ Khương Hoán, ít nhất không để bản thân thành con dao chĩa vào anh.

Vài ngày sau khi kết thúc các cảnh quay của diễn viên quần chúng, nhờ bài đăng của Tiểu Đan - bạn nữ chủ động kết bạn Wechat với cậu khi làm diễn viên quần chúng - mà cậu mới biết hoá ra cô bạn ở lại đoàn phim, có lẽ tình cờ giành được một vai nhỏ có thoại.

Cô bạn kích động viết một bài văn trình bày cẩn thận từ nguyên nhân đến kết quả, ở giữa là poster đoàn phim mới đăng tải.

Phim đã đổi tên, không còn là Cửa hàng tiện lợi Ngân Hà nữa, bốn chữ Bến đò Ngân Hà xếp dọc ngay ngắn thẳng hàng.

Biển sao lấp lánh trên nền trời xanh pha tím, phía dưới có bảng đèn LED của cửa hàng tiện lợi 24h, không đề tên đạo diễn và biên kịch mà chỉ có diễn viên chính ở góc.

Khương Hoán, Tiêu Minh Huỷ, công chiếu vào mùa xuân năm sau.

Không ngờ đoàn phim thông báo chính thức rồi.

Mắt Dụ Hà vô thức giật một cái, chưa rõ là xui hay may đến trước thì ngón tay đã bấm vào mạng xã hội tìm kiếm tên phim.

Tài khoản chính thức mới lập hôm qua, số lượng fan rất ít, cũng chỉ theo dõi nhân viên cốt cán cùng dàn diễn viên.

Duy nhất bức poster trừu tượng ghim lên đầu trang chủ, bên dưới có khoảng một đến hai nghìn bình luận, hầu hết là fan của Tiêu Minh Huỷ bày tỏ “mong đợi”, “đẹp”, bình luận đề cập tới Khương Hoán lác đác không đáng kể, cứ như nam chính không tồn tại.

Dụ Hà hơi ấm ức, nhưng lại nghĩ Tiêu Minh Huỷ ra sức kêu gọi bạn bè thì đương nhiên sẽ nhiều người thấy hơn. Bài chia sẻ của cô không chỉ hot như thường mà bình luận còn có đông đảo diễn viên máu mặt trong giới vào cổ vũ, hết trêu chọc lại chúc mừng, rộn ràng náo nhiệt, tuyên truyền bước đầu cho phim.

So ra thì Khương Hoán không hợp tác chút nào.

Hơn nữa theo những gì Dụ Hà hiểu thì có lẽ Khương Hoán hợp tác cũng vô ích, cộng đồng fan ít ỏi đến đáng thương của anh gần như không có người ham mê cày số liệu hay đẩy quảng cáo, đoán chừng cũng toàn đọc mà không bình luận, chờ phim công chiếu tính sau.

Dụ Hà phóng to poster, thiết kế tối giản dù có độ nét cao tới đâu chăng nữa cũng không tìm ra nhiều chi tiết, chỉ có thể dựa vào tông màu chủ đạo cùng phong cách sau khi đổi tên để suy đoán, có lẽ Nghê Gia Đình không định làm phim hài tình cảm đến cùng.

Dụ Hà vừa lướt bình luận vừa nhớ lại đoạn đối thoại nghe được hôm đó, nghĩ thầm thật sự sửa kịch bản vì Khương Hoán sao?

Poster ấn định ngày ra rạp của phim đã đăng quá 24 giờ mà bài viết mới nhất trên Weibo Khương Hoán vẫn là con mèo mướp lần trước, hình như anh hoàn toàn không biết mình đã được thông báo chính thức.

Dụ Hà cầm điện thoại xoắn xuýt một lúc lâu, mở số của Khương Hoán.

Chắc hẳn mỗi người hâm mộ đều có lúc chỉ tiếc nước đổ lá khoai, cảm thấy phải làm việc gì đó, đồng thời lại liên tục nhắc nhở bản thân không thể vì ham muốn cá nhân mà quấy rầy người khác. Nhưng Dụ Hà là trường hợp đặc biệt, cậu có số của anh, cũng biết có những thứ có thể cho Khương Hoán xem, vậy cậu nên làm sao mới không khiến Khương Hoán phản cảm?

Bỏ qua mọi chuyện đã xảy ra, cậu vẫn hy vọng con đường Khương Hoán đi ngày càng thuận lợi.

Nói đại một câu chắc không lay chuyển nổi Khương Hoán đâu nhỉ?

Nghĩ vậy Dụ Hà gõ vài chữ vào hộp thoại tin nhắn văn bản, sóng cuộn biển trào dâng lên ngay giây phút đặt dấu chấm câu, xô đổ cảm giác xa cách trong lòng cậu.

Không được, không thể như thế với anh.

Chút tỉnh táo cuối cùng kéo Dụ Hà lại, cậu không thể ra lệnh, trách móc hoặc chỉ đạo Khương Hoán trong trạng thái không ngang hàng, bất kể Khương Hoán có nghe cậu hay không thì cậu đều không thể làm vậy, phải tôn trọng ý muốn của Khương Hoán.

Dụ Hà xóa tất cả chữ trong ô nhập ký tự, chuyển sang tin nhắn Weibo Khương Hoán không bao giờ đọc, có chút buồn bã: “Poster phim mới xấu quá, nhưng vẫn mong đợi ạ.”

“Dụ Hà!” Giản Hạo gọi cậu ngoài phòng thay đồ: “Ra trông giúp anh một lúc được không? Anh đi gặp người ta.”

Dụ Hà “vâng”, bỏ điện thoại xuống, mặc áo phao đi ra ngoài.



Vẫn chưa đến cuối hè, chỉ còn khoảng một tuần là khai giảng chính thức, Dụ Hà bắt đầu chuẩn bị cho công việc làm thêm sau này. Làm ở bể bơi trừ nắng quá ra thì thật sự không mệt nhọc, vả lại đồng nghiệp đều thân thiện nên Dụ Hà rất trân trọng.

Khi cậu còn chưa nghĩ xong phải nói với Giản Hạo thế nào thì Giản Hạo đã tìm cậu trước, hai người trao đổi rất lâu. Giản Hạo chủ động đề xuất sau khai giảng sẽ điều chỉnh ca làm của cậu sang chiều và tối, hoặc là cuối tuần, lượng công việc cũng như đãi ngộ đều giữ nguyên. Dụ Hà không ngờ được ưu ái tới vậy, lập tức đồng ý.

Giản Hạo đặc biệt quan tâm Dụ Hà không chỉ vì cậu là bạn của Đinh U Hàn, mà hơn hết thời gian qua ấn tượng của anh ta với Dụ Hà rất tốt, cậu chịu làm tiếp thì Giản Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm.

Công việc nhẹ gánh, thu nhập thêm từ diễn viên quần chúng, gặp được Khương Hoán...

Thần kỳ thật.

Cách đây không lâu Dụ Hà còn xót xa nghĩ mùa hè này khó sống, bây giờ dường như mọi chuyện đều có hy vọng.

Lẽ nào thật sự có định luật bảo toàn may mắn?

Đời cậu đã từng chạm đáy, sẽ không tệ hơn được nữa nên tất cả bắt đầu chuyển biến tốt lên.

Hôm nay Dụ Hà trông hộ Giản Hạo một tiếng, Giản Hạo gặp bạn gái xong mặt mày hớn hở quay về thay ca, còn nổi lòng tốt để Dụ Hà được lợi một lần. Anh ta phất tay nói Dụ Hà vất vả rồi, cho cậu tan làm sớm một tiếng.

Giản Hạo đã nói thế, bình thường quan hệ của Dụ Hà với mọi người cũng tốt, thành thử không ai có ý kiến.

Nhưng tối nay không cần đến cửa hàng tiện lợi, khoảng nhàn rỗi bất ngờ khiến Dụ Hà bỗng chốc không biết làm sao. Cậu không đi đâu, ghé tiệm McDonald's ở tầng dưới bể bơi ké điều hòa, tiện thể gọi điện thoại cho chú.

Hiện giờ trong nhà thay phiên túc trực giường bệnh, gần đây Dụ Khánh Nguyên tìm được một công việc bảo vệ chung cư gần bệnh viện, bao ở không bao ăn, khi nào đổi ca thì qua trung tâm phục hồi chức năng chăm anh cả. Lúc Dụ Khánh Nguyên đi làm Tang Lập Tuyết vào thay, Dụ Hà ngại lắm, nhưng chú thím từng nói riêng với cậu là cậu làm ba việc đã đủ cực nhọc, dặn cậu nghỉ ngơi hẳn hoi đừng để mình mệt quá, không nhất thiết phải vào chăm bệnh.

Dụ Hà gọi điện đúng lúc Dụ Khánh Nguyên đang cho Dụ Khánh Đào ăn tối, chú hỏi công việc của cậu thế nào, mở video cho hai bố con nhìn mặt nhau.

Ba ngày không tới, Dụ Khánh Đào trong video tinh thần tạm ổn, sắc mặt kém hơn trước đôi chút.

“Bố gầy đi phải không? Mai con mua ít đồ dinh dưỡng mang vào.”

“Đừng tốn tiền, không sao. Hôm qua thím cháu hầm canh gà cũng có ăn được đâu.” Dụ Khánh Nguyên sáp lại nói: “Chú hỏi bác sĩ, bác sĩ bảo chắc tại nhiệt độ cao, thời gian này phải thay giặt trở mình thường xuyên, tránh thời tiết nóng ẩm gây hoại tử, bố cháu vẫn đang truyền dịch, các chỉ số đều ổn, sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Dụ Hà hỏi: “Bố, bố có khó chịu chỗ nào không?”

Bây giờ Dụ Khánh Đào nói chuyện không lưu loát, những lúc thế này dứt khoát giữ im lặng. Bố nghe xong chỉ mỉm cười lắc đầu với Dụ Hà, cố hết sức để Dụ Hà yên tâm.

Kể chuyện buổi tối không có việc, Dụ Hà hỏi chú: “Hay hôm nay cháu trông cho.”

“Không cần!” Dụ Khánh Nguyên vỗ ngực: “Chú ở đây xem tivi với bố cháu, thoải mái hơn bốt trực nhiều. Chẳng mấy khi không làm đêm thì cháu về nhà sớm đi, mai còn phải dậy sớm dạy kèm thằng bé nào cơ mà?”

“Nhưng...” Chú thím cũng vất vả quá rồi.

Dụ Khánh Nguyên: “Không sao đâu Dụ Hà, cháu nghe lời, đừng khiến cơ thể kiệt sức, anh cả lo nhất là sức khỏe của cháu.”

Dụ Hà dằn nỗi nghẹn ngào, đáp: “Vâng chú.”

“Dạo này ở một mình có ổn không?” Dụ Khánh Nguyên hỏi: “Cần thím sang ở với cháu không?”

Tang Lập Tuyết có chứng chỉ chăm sóc trẻ em, những lúc không trông trẻ sẽ làm nhân viên quét dọn, tuy hơi bận nhưng thời gian linh hoạt. Có điều nhà Dụ Hà ở xa, thím mà sang thì đi làm lại mất thời gian.

Nghe Đào Khánh Nguyên đề nghị, Dụ Hà vội vã lắc đầu: “Không cần ạ, thím sang cũng không tiện, cháu lớn tướng rồi.”

Dụ Khánh Đào nghĩ thấy cũng đúng, cháu trai hơn 20 tuổi, ở cùng người thân là phụ nữ chắc chắn không thoải mái, bèn căn dặn: “Thế phải chú ý an toàn đấy.” Chú nhắc nhở: “Nhà từ hồi bố mẹ cháu còn trẻ, bao lâu không sử dụng khó tránh đường dây điện hỏng hóc, mấy nay nhiệt độ cao, cháu về nhà nhớ phải kiểm tra điện nước, chỗ nào có vấn đề thì tự thay.”



Chú lại không yên tâm liệt kê rất nhiều trường hợp có thể xảy ra và cách giải quyết, Dụ Hà nghe từng điều một.

Gọi video mười lăm phút thì bác sĩ vào kiểm tra phòng, bấy giờ Dụ Khánh Nguyên mới cúp máy.

Từ ngày bố gặp nạn, mẹ bỏ nhà đi, mặc dù chú thím không nói rõ nhưng đã nghiễm nhiên đảm nhận vai trò người giám hộ của Dụ Hà. Chỉ là quan tâm có thừa mà không đủ gần gũi, Dụ Hà biết ơn chú thím đối xử tốt với mình, song tạm thời không cách nào tâm sự với chú thím.

Cậu lên mạng tìm hiểu về hoại tử, ghi chép lại những việc cần chú ý rồi gửi cho Dụ Khánh Nguyên một bản.

Làm xong tất cả, Dụ Hà mới để ý tài khoản mình theo dõi đặc biệt cập nhật trạng thái từ khi nào không biết.

Lần đầu tiên Khương Hoán phối hợp với đoàn phim trong giai đoạn thông báo chính thức, hiếm thấy không phải chỉ chia sẻ suông hoặc chèn biểu tượng cảm xúc mà là viết vài chữ chú thích.

Đến khi Dụ Hà nóng lòng xem thử Khương Hoán viết gì, cậu lại không kìm được nóng bừng mặt.

@Khương Hoán: Poster hơi xấu, nhưng xin mọi người mong đợi [mặt trời]

Gì thế này, anh cũng cảm thấy xấu...?

Không thể nào trùng hợp vậy chứ?

Dụ Hà không cảm thấy cậu đã thần thông quảng đại tới mức có thể tâm linh tương thông với Khương Hoán, cũng không nghĩ Khương Hoán có thể lắp camera trên đầu cậu giám sát 24/24 xem cậu lại đang làm chuyện khó hiểu gì.

Bất kể Dụ Hà tin hay không thì hai dòng chữ gần tương đồng xuất hiện một trước một sau đều đang chỉ rõ: Chắc chắn Khương Hoán đã đọc tin nhắn phàn nàn đầy buồn bã của cậu.

Điều hòa ở tiệm McDonald's để 18 độ mà mặt Dụ Hà đỏ bừng, như đứng đống lửa như ngồi đống than, điện thoại trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay.

Giống như ngâm trong nước sôi rồi vứt vào nước đá, cơn tê dại lan từ tay chân đến tim, cậu nuốt nước bọt, vẫn may còn có thể hít thở bình thường. Nhưng đầu ngón tay bị điện giật, ngay cả động tác mở khóa màn hình đơn giản cũng không làm được, cậu thử mấy lần mới mở ra lại, bất cẩn trượt tay chia đôi màn hình.

Màn hình dừng ở giao diện tin nhắn văn bản với Khương Hoán, hệt như một trò đùa dành cho cậu.

Dụ Hà cam chịu số phận: “Phục anh luôn.”

Lúc soạn tin nhắn Dụ Hà vẫn cạn lời, lược bớt mở bài khách sáo đi vào thẳng vấn đề: Anh đọc tin nhắn riêng à...

Chưa đầy một phút sau Khương Hoán nhắn lại: Đọc chứ, User3712789.

Dụ Hà ngượng chín mặt khi thấy anh nói tên Weibo của mình, nằm nhoài ra bàn siết chặt nắm tay rồi lại xòe ra, không diễn tả được là nhục nhiều hơn hay phấn khích nhiều hơn. Vậy mà trong lúc cậu không biết và hoàn toàn không nhận ra, Khương Hoán lại biết cậu là ai trong số mấy trăm nghìn người theo dõi!?

Khương Hoán đọc hết những tin nhắn lải nhải trước đó rồi sao, anh bắt đầu đọc từ tin nào?

Mình không nói gì quá đáng đấy chứ?...

Dụ Hà không nhớ nổi tất cả phát ngôn của mình, trong phút chốc đầu óc rối bời, thầm mắng “cái anh này sao lại làm được như thế”, “còn là người của công chúng cơ mà“. Cậu cáu kỉnh gõ chữ: Anh hâm à...

Xóa.

Cậu giả vờ bình tĩnh hỏi: Như thế anh cũng nhận ra?

Khương Hoán: Rõ quá mà.

Dụ Hà: Không ngờ ngày nào anh cũng có thời gian đọc từng tin một [toát mồ hôi]

Lần này Khương Hoán suy nghĩ lâu hơn, mãi đến khi Dụ Hà tưởng anh sẽ không trả lời thì khung tin nhắn màu xanh lam chậm chạp nhảy ra.

Cũng không phải ngày nào cũng đọc từng tin một.
Chương trước Chương tiếp