Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 41: Cậu không có quan hệ gì với người này



Tách tách tách.

Tách...

Mạnh Nghiên thình lình chạm mắt Khương Hoán trong ống kính, máy ảnh kỹ thuật số mượn của Mạnh Nhiêu suýt tuột khỏi tay. Cô cuống quýt giữ chắc, kiểm tra xem có va đập không, ngẩng lên thì người đàn ông ở cổng chung cư đã biến mất.

Tim Mạnh Nghiên đập dồn dập, đứng đực tại chỗ hồi lâu mới rút thẻ nhớ ra như đã hạ quyết tâm.

Ba ngày trước, phía Nam thành phố, nhà họ Mạnh.

Chiều nay Mạnh Nhiêu không có tiết nên đã về nhà từ sớm. Hò hét nửa ngày trời họng hơi khó chịu, dì vào bếp rót nước thì thấy ấm trống không, ngẩn ra rồi gọi Mạnh Nghiên ầm cả nhà.

Một lúc lâu sau, Mạnh Nghiên mặc đồ ngủ đi từ phòng ngủ ra với con mắt nhập nhèm.

“Ngủ, em còn có tâm trạng mà ngủ?” Mạnh Nhiêu vốn đã tức, nhìn bộ dạng của em gái thì càng điên tiết hơn: “Không đi làm đã đành, suốt ngày ở nhà mà nước không biết đường đun!”

“Em quên mất.” Mạnh Nghiên giải thích.

Trước mặt chị gái cô luôn nhu nhược, đặc biệt là từ khi ly hôn.

Không lâu sau cái lần về nhà dọn đồ, Mạnh Nhiêu tự ý quyết định gọi điện cho Dụ Khánh Đào. Nghe tiếng phụ nữ bắt máy thì giọng Mạnh Nhiêu cao vút lên như thể tóm được điểm yếu của người ta, nhưng vừa chửi đổng đã thấy đầu bên kia đổi thành đàn ông. Người đó tự xưng là em trai Dụ Khánh Đào, giọng điệu không thân thiện, hỏi Mạnh Nhiêu có việc gì cứ phải nói vào lúc này.

Mạnh Nhiêu ngang ngược thông báo Mạnh Nghiên đã chuẩn bị xong đơn xin ly hôn, bắt Dụ Khánh Đào ký tên và bớt thời gian đến ủy ban một chuyến, bất chấp việc Dụ Khánh Đào đang là bệnh nhân nằm liệt giường.

Mạnh Nghiên nghe chị gái nói thế cũng cảm thấy vô lý, mất mặt quá phải vội vàng giành nghe điện thoại.

May sao Dụ Khánh Nguyên không nói nhiều, chỉ bình tĩnh đồng ý.

Bây giờ ủy ban cũng có thủ tục ly hôn cho trường hợp đặc biệt, trong gần nửa tháng xử lý Dụ Khánh Đào phối hợp bày tỏ nguyện vọng ly hôn mãnh liệt, vậy là giấy chứng nhận ly hôn đến tay như mong muốn của Mạnh Nghiên, hoặc chính xác hơn là các thành viên khác ở nhà họ Mạnh.

Nhưng sau khi hai người ly hôn, sự việc không tiếp tục phát triển theo chiều hướng mong đợi.

Đối tượng kết hôn lần hai ông bà Mạnh chọn cho con gái là ông chủ nhà máy chế biến thực phẩm tên Vương Khánh Nhân, nhà máy quy mô không nhỏ, kinh doanh cả bất động sản lẫn cửa hàng ở Tân Thành và Đông Hà, vợ cũ mất vì bệnh gần một năm đã bắt đầu tìm vợ khác cùng vận hành nhà máy.

Mạnh Nghiên hơi có tuổi nhưng vẫn đẹp, trước đây từng làm kế toán, nắm vững công việc tài vụ. Vương Khánh Nhân xem ảnh thì rất hài lòng, cả hai cũng lần lượt gặp mặt, Vương Khánh Nhân nói rõ chờ Mạnh Nghiên ly hôn sẽ về ở với nhau.

Lấy giấy chứng nhận không bao lâu thì Mạnh Nhiêu giúp em gái liên lạc với Vương Khánh Nhân.

Bấy giờ nhà máy đang hoạt động ổn xảy ra vài thay đổi, một số đơn hàng trước đó không thể giao hàng do khâu đầu chậm tiến độ, không quay vòng được khiến nguồn vốn cạn kiệt, Vương Khánh Nhân đứng ra ứng trước một phần nhưng vẫn thu về khó khăn. Đã vậy tiền chảy đi quá nhanh, nợ ngân hàng cũng phải trả, tâm trạng Vương Khánh Nhân không tốt mà lúc này Mạnh Nhiêu cứ nhắc chuyện tái hôn, cuối cùng ông chủ nhỏ cũng nổi giận.

“Cô giục nữa thì khỏi cưới!” Vương Khánh Nhân chửi mát: “Tưởng em cô là hàng hot thật hay gì? Ông đây nói cho cô biết, muốn cưới thì trước tiên phải cho tôi chút thành ý! Một đồng cũng không chịu bỏ ra, ở nhà của tôi, đi xe của tôi, tôi tiêu tiền như rác chắc!?”

Ý của Vương Khánh Nhân rất rõ ràng, trừ khi nhà họ Mạnh bỏ tiền giúp gã quay vòng vốn vượt qua khó khăn, nếu không thì đừng hòng.

Gã là con buôn nên chỉ cần có lợi, cũng muốn xem thử rốt cuộc nhà họ Mạnh có thể mang lại cho mình lợi ích gì.

Nhà họ Mạnh nhất thời á khẩu, số vốn thiếu hụt của Vương Khánh Nhân không thể bù vào chỉ bằng vài chục nghìn tệ ít ỏi, Mạnh Nhiêu muốn gả em gái vào nhà giàu coi bộ không dễ dàng tới vậy.

“Lần đầu nghe cưới lần hai còn đòi sính lễ!” Mạnh Nhiêu nhổ nước bọt: “Biết trước đã không nhắc chuyện này! Chị thấy thằng đấy là có bệnh mới lo tìm thầy.”

Mạnh Nghiên đun nước xong cho chị gái pha trà, nhà này do chị gái và anh rể quyết định, Mạnh Nghiên biết điều đó.

Cô lí nhí: “Hay là... Thôi đi chị, dù sao bây giờ cũng không có gánh nặng...”

“Thôi là thôi thế nào!? Không được thôi, khó khăn lắm em mới ly hôn, chị phải ăn nói với bố mẹ, tìm bến đỗ cho em!” Mạnh Nhiêu nảy ra một ý, tự dưng cười khà khà: “Nhiên này, mấy nay em xem tin tức không? Có một bộ phim cực kỳ hot là Va phải đá ngầm, giáo viên trẻ mới về lớp chị mê tít.”



Mạnh Nghiên trả lời thành thật: “Không biết.”

Chị cô trợn mắt, giở điệu bộ thâm niên lâu năm ở đơn vị: “Nói cho em hay, con trai em tiến bộ rồi!” Dì bấm màn hình tìm bức ảnh người đàn ông tóc dài: “Đây, quen không?”

Dù Mạnh Nghiên có chậm chạp tới đâu chăng nữa thì lúc này cũng nhận ra.

Người đàn ông mắt một mí, tóc dài qua vai, ngoại hình cực kỳ xuất chúng, dáng vẻ lạnh nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng ống kính hệt như xoáy nước hút hồn người ta.

Thật sự có thể nói là “đã gặp sẽ không quên“.

Giây phút cô nhìn rõ mặt người đàn ông này, tâm trí tức thì nhớ lại buổi sáng nọ khiến mình lúng túng.

“Nhớ ra chưa?” Mạnh Nhiêu bật cười, vắt chân ngồi sô pha: “Nghiên ơi thằng nhóc Dụ Hà giỏi lắm, nhoáng cái đã hốt được minh tinh, nếu em...”

“Không được.” Mạnh Nghiên biết ngay chị gái nghĩ gì, tỏ thái độ kiên quyết nhưng cãi xong lại lập tức nhát gan: “Chuyện này, chuyện này không tốt cho Dụ Hà, nó còn đang đi học, chị...”

Mạnh Nhiêu: “Hôm trước nó nói gì với em chị nghe hết rồi, nó đã không nhận người mẹ là em mà em vẫn suy nghĩ cho nó? Nghiên, chúng ta hiền với Dụ Hà lắm rồi, còn cho nó cả đống tiền thuốc men, để bây giờ ít nhất nó không đến nỗi bỏ học đi làm! Vả lại em chỉ dọa cậu ta tí, vòi tiền thôi, cậu ta không cho thì nghĩ cách khác.”

“Chỉ vòi tiền thôi à...”

“Ôi, em cho rằng chị là loại người gì? Nó là con ruột em, chị hiểu rõ chứ!” Mạnh Nhiêu cố tình nói: “Chị chỉ cảm thấy người của công chúng đóng một quảng cáo đã mấy triệu, để ý chút đỉnh ấy của em chắc? Em là mẹ Dụ Hà, phải thăm dò ý tứ cậu ta! Lấy tiền xong cũng không phải thật sự đi tìm phóng viên vạch trần tụi nó, chỉ mượn cơ hội này tiện thể xem xem cậu ta đối xử với con trai em thế nào, đâu thể không chịu cho tí nào chứ?”

Cô khó xử nhìn bức hình trong điện thoại.

“Nếu em quan tâm Dụ Hà thì không thể làm lơ.” Mạnh Nhiêu xúi bẩy: “Em yên tâm, chỉ cần em chụp mấy tấm ảnh...”

Ở nơi nắng không chiếu tới trong phòng khách, rốt cuộc người phụ nữ cũng chậm chạp gật đầu.

*

“Trực giác của cậu không sai.” Trương Annie đặt USB trước mặt Khương Hoán.

Đã vài ngày kể từ khi tiễn Dụ Hà đến cổng chung cư nhưng Khương Hoán vẫn nhớ cảm giác tế nhị hôm đó, anh nhìn USB, cuối cùng cũng hết lo lắng.

“Hôm nay tôi nhận được cái này, gửi thẳng đến sảnh khách sạn, tự xưng là người của đoàn phim Va phải đá ngầm, để tên cậu, lễ tân thấy hộp không to thì nhận, chắc là tưởng đồ gì quan trọng.”

Tại phim trường, Khương Hoán vừa kết thúc một ngày quay phim, đang lấy khăn ướt lau vết bùn trên mặt.

Anh đáp “ừm”, ngước mắt lên: “Không tìm được ai gửi sao?”

“Kiểm tra camera rồi, chỉ nhìn thấy là một người đàn ông đeo khẩu trang. Dạo này nhiều người bị cúm, đeo khẩu trang cũng bình thường, đúng là khách sạn đã lơ là trong mặt này.” Trương Annie thở dài: “Cậu xem là gì trước đi.”

Khương Hoán linh cảm có liên quan đến người chụp trộm hôm trước, anh nhớ đấy là cổng chung cư nhà Dụ Hà, không thể áng chừng người đó chụp trộm từ khi nào nhưng đã hình thành phỏng đoán sơ bộ.

“Chị chưa xem?” Anh hỏi Trương Annie bằng giọng điệu trêu chọc.

Trương Annie đáp không dám động vào đời tư của cậu, cậu lại trách tôi thì biết làm sao.

Khương Hoán: “Không trách chị, lấy máy tính đi.”

Trước khi xem Trương Annie gọi nhân viên công tác mình quen kiểm tra bề ngoài USB, thấy không có vấn đề, vài người sợ chứa virus nên đã đặc biệt tìm laptop cũ gần như bỏ không, không lưu tài liệu quan trọng.

USB mới toanh, chưa bị động chân động tay, mất giây lát để máy đọc một thư mục duy nhất.

Nhân viên công tác nhìn nét mặt Trương Annie thì đi ngay, để lại hai người Trương Annie và Khương Hoán trước máy tính.



Mở thư mục, có một tệp văn bản và một file nén.

Trương Annie nhìn Khương Hoán, anh vẫn như thường không hề cảm thấy đây là uy hiếp đối với mình, cầm chuột giải nén file rồi mở ra, ảnh lập tức xuất hiện trong tầm mắt.

Trong ảnh, tên chung cư Lạc Hồng viết trên cổng từ thế kỷ trước trông nghèo nàn hơn hẳn, Khương Hoán mặc quần áo hết sức bình thường đang sửa sang đầu tóc cho thanh niên trước mặt. Cả hai đi sát nhau, cử chỉ thân mật, khoảng cách chụp quá xa không thấy rõ biểu cảm, nhưng Khương Hoán thả lỏng cơ thể nên không khỏi toát ra cảm giác quấn quýt.

Mấy bức ảnh liên tiếp đều cùng một bố cục, chụp từ lúc hai người sánh vai đi ra khỏi chung cư đến khi cậu thanh niên kia lên xe.

Sắc mặt Trương Annie càng lúc càng khó coi, Khương Hoán hỏi: “Nhìn rõ rồi chứ?”

Vẫn giọng điệu hời hợt không mấy để tâm, Trương Annie nghĩ lại hôm Khương Hoán liên lạc với mình, cảm thấy có lẽ Khương Hoán đã đoán được ai chụp, quay đầu mở tệp văn bản còn lại.

Bên trong có một dãy số kèm tên tài khoản.

Vài ba tấm ảnh đòi một trăm nghìn tệ. (≈352 triệu VND)

Trương Annie tức cười: “Tống tiền à? Chút éc này chứng minh được gì?”

Khương Hoán mở lại ảnh xem lần nữa.

Trương Annie thấy anh vẫn có thể tỉnh bơ thì càng không đoán được anh nghĩ gì: “Báo cảnh sát thôi Khương Hoán, đám paparazzi thấy cậu dễ bắt nạt chứ còn gì nữa? Bây giờ chứng cứ xác thực, cho bọn nó trâu bò đấm nhau!”

“Không phải paparazzi.” Khương Hoán nói.

“Hả?”

“Chị Annie, chị bình tĩnh đi.”

Bị Khương Hoán điểm danh, Trương Annie mới nhận thức được ban nãy mình hơi kích động vì diễn biến sự việc quá hoang đường. Trương Annie hít thở sâu, từ ngày vào nghề tới nay đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, sao mới gặp chút chuyện cỏn con đã vứt bỏ mánh khóe PR, chị day huyệt thái dương.

“Cậu biết là ai?”

“Đoán được đại khái.” Khương Hoán tựa vào lưng ghế, trở lại bộ dạng lười nhác như không xương: “Paparazzi muốn đòi phí bịt miệng thì chừng ấy tiền là quá ít, hơn nữa sẽ không dùng số tài khoản của người không liên quan, càng không gửi nặc danh. Đám người này làm việc không thông minh lắm, cũng không hiểu quy tắc trong giới, chắc là người ngoài ngành.”

“Vậy cậu nói xem, cậu muốn giải quyết thế nào.”

Khương Hoán cụp mắt: “Đưa bà ấy đi.”

“Đưa? Cậu điên à?” Trương Annie gằn giọng nhắc nhở: “Bây giờ đòi một trăm nghìn cậu đưa, bao giờ chụp nhiều hơn đòi nhiều hơn thì sao? Chúng ta nên phủ nhận, cậu không có quan hệ gì với người này...”

“Chúng tôi đang trong mối quan hệ người yêu.” Khương Hoán ngắt lời chị.

Trên màn hình laptop, thân hình vẫn còn vẻ non nớt lại hấp dẫn sức chú ý của Trương Annie.

Chị nhìn một lúc lâu, nghiền ngẫm lời Khương Hoán.

Chị không ngạc nhiên vì Khương Hoán hẹn hò với ai không cho mình biết, điều chị quan tâm là vấn đề khác: Người đó là ai, có thân phận gì, có ảnh hưởng tới Khương Hoán không, cả hai có thể bên nhau dài lâu không, có thể chia tay hòa bình và không gây ồn ào như Chử Hồng không.

Nhưng mà người này, Trương Annie càng nhìn càng thấy quen.

“Sao tôi cảm thấy từng gặp nhỉ...” Trương Annie lẩm bẩm.

Khương Hoán nói như không liên quan tới mình: “Đây là Dụ Hà, mấy hôm Bến đò Ngân Hà lấy cảnh ở Đại học Đông Hà, em ấy được đoàn phim tuyển vào nhóm diễn viên quần chúng, chắc chị từng gặp.”

Khương Hoán ngừng giây lát rồi tiếp tục: “Nếu tôi không linh cảm nhầm, có lẽ ảnh là do người nhà Dụ Hà chụp.”
Chương trước Chương tiếp