Ngày Mai Mưa Tạnh
Chương 42: Giới hạn trong mùa hè và quỹ đạo khác nhau
Cậu nhóc ngồi trong phòng phỏng vấn trả lời câu hỏi với thái độ đúng mực, giọng điệu ôn hòa, cảm xúc luôn rất ổn định. Khi được khen đẹp, được hỏi có muốn thử ký hợp đồng làm nghệ sĩ không thì cậu từ chối thẳng thừng.
“Diễn viên thích nhất là Khương Hoán.”
Khoảnh khắc trả lời câu này, mắt Dụ Hà có ánh sáng long lanh.
Không biết nói là “nghiệt duyên” hay “ủ mưu từ trước” nữa, nhớ đến Dụ Hà tâm trạng Trương Annie trở nên phức tạp hẳn. Nghe Khương Hoán đoán người nhà của cậu ta chụp ảnh, chị lại không kìm được kích động, giọng thình lình cao vút: “Tôi biết ngay cậu ta có toan tính!”
Khương Hoán ngạc nhiên nhìn chị: “Nói thế là sao?”
Trương Annie nghẹn lời một chốc rồi hỏi dò: “Không... Người nhà cậu ta cũng chụp ảnh tống tiền cậu rồi kia mà.”
“Em ấy không biết.” Khương Hoán đáp chắc nịch.
Nếu không phải đã hợp tác với Khương Hoán bảy, tám năm, hiểu rất rõ thái độ làm người của anh, nhất định Trương Annie sẽ cho rằng Khương Hoán đang yêu đương mù quáng, hoặc chăng bị lừa đảo dưới danh nghĩa tình yêu. Có điều từ trước đến nay Khương Hoán luôn lạnh nhạt trong tình cảm, ngay cả quan hệ với mẹ nuôi cũng có thể rạn nứt, không bao giờ để mình chịu thiệt vì ai, anh quả quyết như vậy làm trong chốc lát Trương Annie cũng không tìm được lý do phản bác.
“Cậu chắc chắn?” Trương Annie hỏi.
Khương Hoán lắc đầu: “Dụ Hà sẽ không làm chuyện đó, em ấy thiếu tiền, nhưng tình hình trong nhà tương đối phức tạp.”
“Cần tôi đi xử lý không?”
Trương Annie nói xử lý thì tất nhiên không dùng phương pháp bình thường, nếu bây giờ Khương Hoán gật đầu, chị tự có cách thu hẹp phạm vi thông qua tài khoản này và suy đoán của Khương Hoán, khoanh vùng rốt cuộc người chụp ảnh là ai. Loại trừ cánh săn ảnh, họ có hàng nghìn cách đe dọa hứa hẹn, khiến đối phương không dám tiết lộ ra ngoài.
Nhưng Khương Hoán không muốn sự việc phát triển đến bước đó.
Vừa bị bắt gặp đã có người chụp trộm tống tiền, Khương Hoán gần như chắc chắn người bên nhà mẹ Dụ Hà làm, có lẽ mục đích thật sự chỉ là vòi tiền.
Nếu anh để mặc Trương Annie đối phó kẻ đầu têu chụp ảnh...
Mâu thuẫn giữa mẹ và con là chuyện trong gia đình, người ngoài xen vào thì không còn đơn giản.
“Thôi.” Khương Hoán nói.
Trương Annie không bất ngờ khi anh đưa ra quyết định này: “Được, kệ họ đừng quan tâm, thách họ cũng không dám làm gì.”
Khương Hoán nói thêm: “Đưa bà ấy tiền.”
“Cậu hỏng đầu à?” Trương Annie nghĩ mình nghe nhầm: “Tôi không báo cảnh sát đã là nhân nhượng với họ rồi, còn đưa tiền? Được, dù một trăm nghìn chỉ là con số nhỏ đối với cậu thì cũng không đến lượt bọn họ đâu.”
Khương Hoán im lặng, Trương Annie cho rằng anh sợ rò rỉ ảnh: “Nhưng cậu cũng đừng lo mấy tấm ảnh, vả lại lộ ra thì làm sao? Cậu xem nó chẳng phải bằng chứng đanh thép gì, cậu thích bịa kiểu gì thì bịa, sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đến hình tượng của cậu.”
“Tôi không muốn Dụ Hà nhìn thấy những bức ảnh này.”
Trương Annie không nói nên lời.
Khương Hoán nhìn chị, nét mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Từ khi yêu tôi em ấy đã phải cẩn thận đủ đường, thường xuyên lo lắng có mang lại rắc rối cho tôi không. Nếu xảy ra rắc rối thật, chắc chắn em ấy sẽ cảm thấy tất cả là lỗi của mình, tôi không hy vọng sự việc thành ra như thế... Dù chia tay cũng nên là chia tay trong yên bình, đừng hòng ai ép tôi.”
Trương Annie không hay nghe anh phân tích như vậy, còn tưởng anh thật sự không phải người phàm tục nên không để ý mấy chuyện này, nghe xong mà phải nhìn Khương Hoán bằng con mắt khác.
“Thôi được, đằng nào cũng là tiền của cậu.” Trương Annie khoanh tay: “Nhưng tôi vẫn nhắc cậu một câu, dù đưa tiền thì họ vẫn có thể tiết lộ cho truyền thông, đến lúc ấy cậu rơi vào thế bị động, phải nghĩ kỹ trước.”
“Bao giờ đến bước ấy thì tính sau.”
Anh lại trở về bộ dạng dửng dưng như bình thường, Trương Annie trợn mắt: “Cậu vui là được, tôi không quan trọng cậu yêu ai. Nhưng mà Khương Hoán, tốt nhất cậu tự nắm chắc.”
“Hửm?”
“Đừng đồng cảm với người không đáng.” Trương Annie nửa nhắc nhở nửa cảnh cáo: “Bản thân cậu là quan trọng nhất, những lúc thế này đừng quá qua loa.”
Khương Hoán không bày tỏ có đồng ý hay không, khẽ đảo mắt: “Tôi biết.”
*
Tiền chuyển vào số tài khoản trong USB, quả nhiên bên kia không có bất cứ hành động nào nữa.
“Dạo này thế nào?”
Khương Hoán vừa gặm táo vừa đi vào bếp, Dụ Hà đang bận, kể là đã học công thức làm sườn xào chua ngọt mới từ thím, muốn cho Khương Hoán thử.
Cậu tập trung quan sát màu đường thắng, trả lời hơi lơ đãng: “Cũng tạm ạ.”
Cuối thu đầu đông, cuối cùng cũng đến mùa táo, Khương Hoán ăn thấy ngọt bèn tiện tay đút cho Dụ Hà. Chờ cậu ăn mới nói: “Nhà dì em không tìm em gây sự chứ.”
“Có một lần ở bệnh viện, đòi chia nhà.” Nghĩ đến việc này Dụ Hà rất bất lực: “Đây là nhà đơn vị bố em cấp cho hồi đám cưới, về sau bố mất việc, hai nhà cùng bỏ ít tiền ra mua. Lúc ly hôn mẹ em đã nói không cần, cũng ghi rõ trong đơn ly hôn. Chẳng biết sao bây giờ mới bình tĩnh nghĩ lại, dì xúi mẹ em bắt em đền bù.” [1]
[1] Đoạn này chương 29 Dụ Hà nói là nhà ông bà để lại, ở đây lại nói là đơn vị cấp, có thể là tác giả nhầm.
“Đừng cho.” Khương Hoán nói.
Dụ Hà liếc anh, ngạc nhiên vì Khương Hoán không ăn nhập với phong cách bàn chuyện nhà cửa: “Bọn em hiểu mà, không cho, sau đó dì không tìm em nữa.”
Khương Hoán “ừ”, dựa vào bệ bếp xem Dụ Hà chuẩn bị nguyên liệu.
Miếng sườn xào chua ngọt đầu tiên ra lò có màu đỏ bóng bẩy, thoang thoảng vị thơm ngọt. Cậu bưng cho Khương Hoán như dâng vật quý, anh vẫn không muốn động tay, thản nhiên đòi Dụ Hà đút.
“Ngon không?” Tuy có lòng tin nhưng Dụ hà vẫn rất thấp thỏm.
Khương Hoán cau mày: “Nóng.”
Dụ Hà lập tức tràn đầy vẻ áy náy.
Bấy giờ Khương Hoán mới thong thả nhận xét: “Ngon, phải chờ một tí mới cảm nhận được vị.”
Dụ Hà cười tươi: “Ò, biết rồi.”
Khương Hoán bèn chôn mặt trong hõm cổ Dụ Hà dụi lấy dụi để.
Đối với Khương Hoán một bữa cơm không phải của hiếm lạ, sơn hào hải vị ngon đến đâu chăng nữa chỉ cần anh muốn là có được ngay. Nhưng thứ Khương Hoán trân trọng không phải nguyên liệu nào đó, mà là một buổi chiều yên ả nhẹ nhàng như thế này.
Ánh nắng chan hòa, bàn ăn ba mặn một canh đạm bạc. Hai người ngồi đối diện nhau, mùa mưa thu dài đằng đẵng đã kết thúc, Đông Hà tràn ngập ngày trời quang, cây ngô đồng trụi lá nhưng long não vẫn xanh rì.
Ngoài cửa sổ, mấy cành xanh đang chao động.
Dụ Hà lại gắp cho Khương Hoán một miếng sườn: “Chị khóa trên em cũng đi xem Va phải đá ngầm rồi.”
“Giờ á?” Khương Hoán rất bất ngờ, trước đây Dụ Hà từng kể đàn chị không thích xem thể loại phim này lắm: “Còn mấy ngày nữa là công chiếu toàn quốc, sao không đợi lúc đấy hẵng đi xem?”
“Em bảo chị ấy là công chiếu toàn quốc sẽ cắt nhiều nội dung, thế là chị ấy đứng ngồi không yên.” Dụ Hà cười: “Xem xong về đăng một bài dài trên Wechat, khen anh đẹp trai, cảnh bị cắt phăng mái tóc dài cực kỳ rung động... Anh muốn đọc không?“. Đam Mỹ Trọng Sinh
Mặc dù đã đăng trạng thái tức là không để bụng người khác đọc, nhưng Khương Hoán vẫn từ chối.
Đó là bạn của Dụ Hà, không phải bạn anh.
Dụ Hà tưởng anh không hứng thú: “Bình luận trên mạng cũng tốt lắm, thưa diễn viên Khương Hoán, phim thật sự rất hay.”
“Chính xác.”
“Bây giờ anh có cảm thấy khá hơn chút nào không?” Dụ Hà hỏi: “Kiểu như... Nhìn khán giả phản ứng vô cùng nhiệt tình, cảm giác những vất vả của mình khi đó đều có thể chịu được.”
Khương Hoán đang và cơm chợt khựng lại, bỏ đũa xuống: “Không.”
“Hầy, vẫn thế à.”
“Tại tôi không muốn làm điều gì vì bất cứ ai.”
“À...”
“Chỉ không muốn cho mình quá nhiều kỳ vọng.”
Nhận ra Khương Hoán có vẻ hơi sa sút tinh thần, Dụ Hà im lặng ngay.
Không kỳ vọng nên có thể chấp nhận mọi kết quả ư? Hình như mỗi lần đến lúc này cậu đều không biết nên an ủi Khương Hoán sao cho phải, có lẽ Khương Hoán không cần cậu an ủi, mà cậu cũng không thể đồng cảm sâu sắc.
Rất nhiều rào cản bắc ngang giữa hai người không phải khoảng cách không cách nào vượt qua, nhưng nó xuất hiện mọi lúc khiến Dụ Hà như hóc xương cá. Thêm một lần nữa cậu nhận thức rõ ràng mình và Khương Hoán cách nhau mười tuổi, kinh nghiệm khác nhau, trải nghiệm cũng hoàn toàn trái ngược. Tư duy của Khương Hoán hoạt động rất tích cực, cậu thường xuyên không theo kịp, thành thử không có đề tài chung. Qua giai đoạn tình cảm làm mụ mị đầu óc, Dụ Hà không khỏi suy nghĩ mình và Khương Hoán chênh lệch quá nhiều.
Một khi suy nghĩ ấy ngày càng nghiêm trọng thì khó tránh bi quan, cậu lại nghĩ: Tình trạng hiện tại đã rất tốt, đừng cứ như vậy.
Nhưng họ là cặp đôi không thể công khai.
*
Khương Hoán cùng im lặng với cậu một chốc rồi đột ngột thông báo: “À đúng Dụ Hà, Bến đò Ngân Hà sắp hết cảnh quay ở Đông Hà rồi, đầu tháng sau.”
“Ơ? Nhanh vậy ạ.” Dụ Hà buột miệng, bỗng chốc ủ rũ hẳn: “Thế anh phải đi rồi.”
Khương Hoán gật đầu: “Ừ.”
Kỳ lạ quá, trước đây đã chuẩn bị sẵn tâm lý lỡ như chuyện của Khương Hoán và cậu chỉ gói gọn ở Đông Hà, giới hạn trong mùa hè thì cậu cũng có thể chấp nhận. Họ chỉ tình cờ gặp gỡ, bây giờ quyết định tách ra theo quỹ đạo cuộc đời khác nhau là hết sức bình thường.
“Thành phố tiếp theo ở đâu hả anh?” Dụ Hà cố giữ cho giọng mình không chán nản.
“Chắc là Lộc Dương.” Khương Hoán trả lời.
“Thế... Không quay lại nữa sao?”
Khương Hoán tưởng cậu đang nói Bến đò Ngân Hà, đáp một cách tự nhiên: “Không quay lại.”
“Ra vậy.”
Ghế ở bàn ăn không cùng loại, Dụ Hà ngồi thấp hơn, lúc nói chuyện đôi mắt đen láy ngước lên nhìn Khương Hoán phản chiếu ánh nắng màu cam, y hệt ngọn lửa thoải mái ấm áp, vừa đáng thương vừa kiên cường.
Cậu nghĩ ý Khương Hoán là muốn chia tay mình.
Khương Hoán đã quen diễn đạt trực tiếp, lần này lại không phản ứng chậm với sự yên lặng đang diễn ra mà cảm nhận được ngay Dụ Hà không nỡ.
Anh lấy điện thoại.
“Trước cứ nghĩ sẽ quay tất ở một nơi, có thể gặp nhau hằng ngày nên tôi không coi đây là việc phải làm.” Khương Hoán đẩy điện thoại đến trước mặt Dụ Hà, giống lần đầu tiên anh muốn lấy căn cước công dân của cậu: “Wechat.”
Dụ Hà không nhúc nhích.
Dường như không sao giải thích được, cậu không muốn Khương Hoán sắp cắt đứt với mình mà tơ lòng còn vương. Nếu phải xa nhau thì cứ xa nhau, cậu sẽ coi mùa hè và mùa thu này là một món quà, chẳng qua món quà có thời hạn nhất định, dù phai nhạt cũng không đến nỗi biến mất, bất kể ra sao đây cũng là tham vọng không chính đáng của một mình cậu.
Đã chia tay còn lưu Wechat, như thế giống cái gì?
Giống như để lại hy vọng cho cậu vậy.
“Dụ Hà?” Khương Hoán ngờ vực hỏi: “Sao thế em?”
Có một giọng nói đang nhắc nhở mày đừng ép anh ấy, sớm muộn anh ấy cũng phải đi. Nhưng một giọng nói khác lại thúc giục ban đầu mày giữ anh lại dũng cảm là thế, sao bây giờ không hỏi xem rốt cuộc anh nghĩ gì?
Thần kinh như bị lôi kéo bởi một bàn tay vô hình, chốc thì đau lâm râm chốc thì tê dại, đầu ngón tay khó chịu không khác nào điện giật.
Dụ Hà không nhìn anh: “Bao giờ anh quay lại?”
“Bao giờ đóng máy thì quay lại.” Khương Hoán nói, có chút không biết làm sao: “Em đang nghĩ gì hả?”
“Tưởng đến lúc chia tay rồi.”
Khương Hoán nghe xong nét mặt biến hóa sinh động, đôi mắt luôn lờ đờ cũng trợn to.
Dụ Hà đã nhận ra không dưng mình lại nghĩ quá nhiều, tai cậu đỏ bừng, lúng ta lúng túng lấy đũa chọc bát cơm, rất muốn che đậy tư tưởng vô lý của mình nhưng không biết nên giải thích cảm giác bất an đột ngột trỗi dậy ra sao.
Khương Hoán thò người sang nửa kia bàn ăn, véo mặt Dụ Hà.
“Em sai rồi em sai rồi...” Dụ Hà xin tha.
Điện thoại lại được đặt trước mặt Dụ Hà, cậu không dám nghĩ ngợi lung tung, vội vàng nhập số Wechat của mình vào thanh tìm kiếm rồi đưa cho Khương Hoán bằng hai tay: “Xin anh kết bạn ạ.”
Khương Hoán ngồi im, đuôi mắt dài xếch lên, ngạo nghễ liếc cậu.
Dụ Hà biết co biết duỗi: “Anh Khương Hoán ơi xin anh đấy ạ, kết bạn Wechat với em đi.”
Khương Hoán cười, duỗi ngón tay nhấn xác nhận.
Tài khoản mới thêm vào danh sách tên “JH”, ảnh đại diện là tạo hình áo dài Mông Cổ trong Đợi gió đến, anh nhắm mắt, nghiêng mặt nằm trên thảo nguyên xanh mướt, chiếc khuyên tai đồng thau khảm ngọc lam và mã não đỏ sáng lấp lánh dưới nắng.
Khi đó Khương Hoán còn rất trẻ và tự do.
Ma xui quỷ khiến Dụ Hà mở trang cá nhân của anh, tưởng đâu sẽ nhìn thấy một đường kẻ ngang, bởi cậu nghĩ người như Khương Hoán có lẽ không thích chức năng đăng bài, nhưng hóa ra không phải vậy.
Tháng mười, anh đăng một bức ảnh cây ngô đồng xanh tươi tốt ngoài cửa sổ.
Dụ Hà lập tức nhận ra đây là ban công nhà mình.
Khương Hoán viết: Tới chơi nhà.
Ở dưới cũng có bình luận của anh, không biết anh trả lời người bạn nào hay đồng nghiệp cùng đoàn phim mà dùng icon mắt lé, giống hệt cách anh nhìn cậu với vẻ không vừa lòng khi nãy, cực kỳ buồn cười.
“Ờ đấy, đến nhà nhóc em thích tôi cậu có ý kiến à [mồ hôi]”
Hóa ra từ khi cậu không hay biết, Khương Hoán đã sớm kéo cậu vào thế giới của anh.
“Diễn viên thích nhất là Khương Hoán.”
Khoảnh khắc trả lời câu này, mắt Dụ Hà có ánh sáng long lanh.
Không biết nói là “nghiệt duyên” hay “ủ mưu từ trước” nữa, nhớ đến Dụ Hà tâm trạng Trương Annie trở nên phức tạp hẳn. Nghe Khương Hoán đoán người nhà của cậu ta chụp ảnh, chị lại không kìm được kích động, giọng thình lình cao vút: “Tôi biết ngay cậu ta có toan tính!”
Khương Hoán ngạc nhiên nhìn chị: “Nói thế là sao?”
Trương Annie nghẹn lời một chốc rồi hỏi dò: “Không... Người nhà cậu ta cũng chụp ảnh tống tiền cậu rồi kia mà.”
“Em ấy không biết.” Khương Hoán đáp chắc nịch.
Nếu không phải đã hợp tác với Khương Hoán bảy, tám năm, hiểu rất rõ thái độ làm người của anh, nhất định Trương Annie sẽ cho rằng Khương Hoán đang yêu đương mù quáng, hoặc chăng bị lừa đảo dưới danh nghĩa tình yêu. Có điều từ trước đến nay Khương Hoán luôn lạnh nhạt trong tình cảm, ngay cả quan hệ với mẹ nuôi cũng có thể rạn nứt, không bao giờ để mình chịu thiệt vì ai, anh quả quyết như vậy làm trong chốc lát Trương Annie cũng không tìm được lý do phản bác.
“Cậu chắc chắn?” Trương Annie hỏi.
Khương Hoán lắc đầu: “Dụ Hà sẽ không làm chuyện đó, em ấy thiếu tiền, nhưng tình hình trong nhà tương đối phức tạp.”
“Cần tôi đi xử lý không?”
Trương Annie nói xử lý thì tất nhiên không dùng phương pháp bình thường, nếu bây giờ Khương Hoán gật đầu, chị tự có cách thu hẹp phạm vi thông qua tài khoản này và suy đoán của Khương Hoán, khoanh vùng rốt cuộc người chụp ảnh là ai. Loại trừ cánh săn ảnh, họ có hàng nghìn cách đe dọa hứa hẹn, khiến đối phương không dám tiết lộ ra ngoài.
Nhưng Khương Hoán không muốn sự việc phát triển đến bước đó.
Vừa bị bắt gặp đã có người chụp trộm tống tiền, Khương Hoán gần như chắc chắn người bên nhà mẹ Dụ Hà làm, có lẽ mục đích thật sự chỉ là vòi tiền.
Nếu anh để mặc Trương Annie đối phó kẻ đầu têu chụp ảnh...
Mâu thuẫn giữa mẹ và con là chuyện trong gia đình, người ngoài xen vào thì không còn đơn giản.
“Thôi.” Khương Hoán nói.
Trương Annie không bất ngờ khi anh đưa ra quyết định này: “Được, kệ họ đừng quan tâm, thách họ cũng không dám làm gì.”
Khương Hoán nói thêm: “Đưa bà ấy tiền.”
“Cậu hỏng đầu à?” Trương Annie nghĩ mình nghe nhầm: “Tôi không báo cảnh sát đã là nhân nhượng với họ rồi, còn đưa tiền? Được, dù một trăm nghìn chỉ là con số nhỏ đối với cậu thì cũng không đến lượt bọn họ đâu.”
Khương Hoán im lặng, Trương Annie cho rằng anh sợ rò rỉ ảnh: “Nhưng cậu cũng đừng lo mấy tấm ảnh, vả lại lộ ra thì làm sao? Cậu xem nó chẳng phải bằng chứng đanh thép gì, cậu thích bịa kiểu gì thì bịa, sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đến hình tượng của cậu.”
“Tôi không muốn Dụ Hà nhìn thấy những bức ảnh này.”
Trương Annie không nói nên lời.
Khương Hoán nhìn chị, nét mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Từ khi yêu tôi em ấy đã phải cẩn thận đủ đường, thường xuyên lo lắng có mang lại rắc rối cho tôi không. Nếu xảy ra rắc rối thật, chắc chắn em ấy sẽ cảm thấy tất cả là lỗi của mình, tôi không hy vọng sự việc thành ra như thế... Dù chia tay cũng nên là chia tay trong yên bình, đừng hòng ai ép tôi.”
Trương Annie không hay nghe anh phân tích như vậy, còn tưởng anh thật sự không phải người phàm tục nên không để ý mấy chuyện này, nghe xong mà phải nhìn Khương Hoán bằng con mắt khác.
“Thôi được, đằng nào cũng là tiền của cậu.” Trương Annie khoanh tay: “Nhưng tôi vẫn nhắc cậu một câu, dù đưa tiền thì họ vẫn có thể tiết lộ cho truyền thông, đến lúc ấy cậu rơi vào thế bị động, phải nghĩ kỹ trước.”
“Bao giờ đến bước ấy thì tính sau.”
Anh lại trở về bộ dạng dửng dưng như bình thường, Trương Annie trợn mắt: “Cậu vui là được, tôi không quan trọng cậu yêu ai. Nhưng mà Khương Hoán, tốt nhất cậu tự nắm chắc.”
“Hửm?”
“Đừng đồng cảm với người không đáng.” Trương Annie nửa nhắc nhở nửa cảnh cáo: “Bản thân cậu là quan trọng nhất, những lúc thế này đừng quá qua loa.”
Khương Hoán không bày tỏ có đồng ý hay không, khẽ đảo mắt: “Tôi biết.”
*
Tiền chuyển vào số tài khoản trong USB, quả nhiên bên kia không có bất cứ hành động nào nữa.
“Dạo này thế nào?”
Khương Hoán vừa gặm táo vừa đi vào bếp, Dụ Hà đang bận, kể là đã học công thức làm sườn xào chua ngọt mới từ thím, muốn cho Khương Hoán thử.
Cậu tập trung quan sát màu đường thắng, trả lời hơi lơ đãng: “Cũng tạm ạ.”
Cuối thu đầu đông, cuối cùng cũng đến mùa táo, Khương Hoán ăn thấy ngọt bèn tiện tay đút cho Dụ Hà. Chờ cậu ăn mới nói: “Nhà dì em không tìm em gây sự chứ.”
“Có một lần ở bệnh viện, đòi chia nhà.” Nghĩ đến việc này Dụ Hà rất bất lực: “Đây là nhà đơn vị bố em cấp cho hồi đám cưới, về sau bố mất việc, hai nhà cùng bỏ ít tiền ra mua. Lúc ly hôn mẹ em đã nói không cần, cũng ghi rõ trong đơn ly hôn. Chẳng biết sao bây giờ mới bình tĩnh nghĩ lại, dì xúi mẹ em bắt em đền bù.” [1]
[1] Đoạn này chương 29 Dụ Hà nói là nhà ông bà để lại, ở đây lại nói là đơn vị cấp, có thể là tác giả nhầm.
“Đừng cho.” Khương Hoán nói.
Dụ Hà liếc anh, ngạc nhiên vì Khương Hoán không ăn nhập với phong cách bàn chuyện nhà cửa: “Bọn em hiểu mà, không cho, sau đó dì không tìm em nữa.”
Khương Hoán “ừ”, dựa vào bệ bếp xem Dụ Hà chuẩn bị nguyên liệu.
Miếng sườn xào chua ngọt đầu tiên ra lò có màu đỏ bóng bẩy, thoang thoảng vị thơm ngọt. Cậu bưng cho Khương Hoán như dâng vật quý, anh vẫn không muốn động tay, thản nhiên đòi Dụ Hà đút.
“Ngon không?” Tuy có lòng tin nhưng Dụ hà vẫn rất thấp thỏm.
Khương Hoán cau mày: “Nóng.”
Dụ Hà lập tức tràn đầy vẻ áy náy.
Bấy giờ Khương Hoán mới thong thả nhận xét: “Ngon, phải chờ một tí mới cảm nhận được vị.”
Dụ Hà cười tươi: “Ò, biết rồi.”
Khương Hoán bèn chôn mặt trong hõm cổ Dụ Hà dụi lấy dụi để.
Đối với Khương Hoán một bữa cơm không phải của hiếm lạ, sơn hào hải vị ngon đến đâu chăng nữa chỉ cần anh muốn là có được ngay. Nhưng thứ Khương Hoán trân trọng không phải nguyên liệu nào đó, mà là một buổi chiều yên ả nhẹ nhàng như thế này.
Ánh nắng chan hòa, bàn ăn ba mặn một canh đạm bạc. Hai người ngồi đối diện nhau, mùa mưa thu dài đằng đẵng đã kết thúc, Đông Hà tràn ngập ngày trời quang, cây ngô đồng trụi lá nhưng long não vẫn xanh rì.
Ngoài cửa sổ, mấy cành xanh đang chao động.
Dụ Hà lại gắp cho Khương Hoán một miếng sườn: “Chị khóa trên em cũng đi xem Va phải đá ngầm rồi.”
“Giờ á?” Khương Hoán rất bất ngờ, trước đây Dụ Hà từng kể đàn chị không thích xem thể loại phim này lắm: “Còn mấy ngày nữa là công chiếu toàn quốc, sao không đợi lúc đấy hẵng đi xem?”
“Em bảo chị ấy là công chiếu toàn quốc sẽ cắt nhiều nội dung, thế là chị ấy đứng ngồi không yên.” Dụ Hà cười: “Xem xong về đăng một bài dài trên Wechat, khen anh đẹp trai, cảnh bị cắt phăng mái tóc dài cực kỳ rung động... Anh muốn đọc không?“. Đam Mỹ Trọng Sinh
Mặc dù đã đăng trạng thái tức là không để bụng người khác đọc, nhưng Khương Hoán vẫn từ chối.
Đó là bạn của Dụ Hà, không phải bạn anh.
Dụ Hà tưởng anh không hứng thú: “Bình luận trên mạng cũng tốt lắm, thưa diễn viên Khương Hoán, phim thật sự rất hay.”
“Chính xác.”
“Bây giờ anh có cảm thấy khá hơn chút nào không?” Dụ Hà hỏi: “Kiểu như... Nhìn khán giả phản ứng vô cùng nhiệt tình, cảm giác những vất vả của mình khi đó đều có thể chịu được.”
Khương Hoán đang và cơm chợt khựng lại, bỏ đũa xuống: “Không.”
“Hầy, vẫn thế à.”
“Tại tôi không muốn làm điều gì vì bất cứ ai.”
“À...”
“Chỉ không muốn cho mình quá nhiều kỳ vọng.”
Nhận ra Khương Hoán có vẻ hơi sa sút tinh thần, Dụ Hà im lặng ngay.
Không kỳ vọng nên có thể chấp nhận mọi kết quả ư? Hình như mỗi lần đến lúc này cậu đều không biết nên an ủi Khương Hoán sao cho phải, có lẽ Khương Hoán không cần cậu an ủi, mà cậu cũng không thể đồng cảm sâu sắc.
Rất nhiều rào cản bắc ngang giữa hai người không phải khoảng cách không cách nào vượt qua, nhưng nó xuất hiện mọi lúc khiến Dụ Hà như hóc xương cá. Thêm một lần nữa cậu nhận thức rõ ràng mình và Khương Hoán cách nhau mười tuổi, kinh nghiệm khác nhau, trải nghiệm cũng hoàn toàn trái ngược. Tư duy của Khương Hoán hoạt động rất tích cực, cậu thường xuyên không theo kịp, thành thử không có đề tài chung. Qua giai đoạn tình cảm làm mụ mị đầu óc, Dụ Hà không khỏi suy nghĩ mình và Khương Hoán chênh lệch quá nhiều.
Một khi suy nghĩ ấy ngày càng nghiêm trọng thì khó tránh bi quan, cậu lại nghĩ: Tình trạng hiện tại đã rất tốt, đừng cứ như vậy.
Nhưng họ là cặp đôi không thể công khai.
*
Khương Hoán cùng im lặng với cậu một chốc rồi đột ngột thông báo: “À đúng Dụ Hà, Bến đò Ngân Hà sắp hết cảnh quay ở Đông Hà rồi, đầu tháng sau.”
“Ơ? Nhanh vậy ạ.” Dụ Hà buột miệng, bỗng chốc ủ rũ hẳn: “Thế anh phải đi rồi.”
Khương Hoán gật đầu: “Ừ.”
Kỳ lạ quá, trước đây đã chuẩn bị sẵn tâm lý lỡ như chuyện của Khương Hoán và cậu chỉ gói gọn ở Đông Hà, giới hạn trong mùa hè thì cậu cũng có thể chấp nhận. Họ chỉ tình cờ gặp gỡ, bây giờ quyết định tách ra theo quỹ đạo cuộc đời khác nhau là hết sức bình thường.
“Thành phố tiếp theo ở đâu hả anh?” Dụ Hà cố giữ cho giọng mình không chán nản.
“Chắc là Lộc Dương.” Khương Hoán trả lời.
“Thế... Không quay lại nữa sao?”
Khương Hoán tưởng cậu đang nói Bến đò Ngân Hà, đáp một cách tự nhiên: “Không quay lại.”
“Ra vậy.”
Ghế ở bàn ăn không cùng loại, Dụ Hà ngồi thấp hơn, lúc nói chuyện đôi mắt đen láy ngước lên nhìn Khương Hoán phản chiếu ánh nắng màu cam, y hệt ngọn lửa thoải mái ấm áp, vừa đáng thương vừa kiên cường.
Cậu nghĩ ý Khương Hoán là muốn chia tay mình.
Khương Hoán đã quen diễn đạt trực tiếp, lần này lại không phản ứng chậm với sự yên lặng đang diễn ra mà cảm nhận được ngay Dụ Hà không nỡ.
Anh lấy điện thoại.
“Trước cứ nghĩ sẽ quay tất ở một nơi, có thể gặp nhau hằng ngày nên tôi không coi đây là việc phải làm.” Khương Hoán đẩy điện thoại đến trước mặt Dụ Hà, giống lần đầu tiên anh muốn lấy căn cước công dân của cậu: “Wechat.”
Dụ Hà không nhúc nhích.
Dường như không sao giải thích được, cậu không muốn Khương Hoán sắp cắt đứt với mình mà tơ lòng còn vương. Nếu phải xa nhau thì cứ xa nhau, cậu sẽ coi mùa hè và mùa thu này là một món quà, chẳng qua món quà có thời hạn nhất định, dù phai nhạt cũng không đến nỗi biến mất, bất kể ra sao đây cũng là tham vọng không chính đáng của một mình cậu.
Đã chia tay còn lưu Wechat, như thế giống cái gì?
Giống như để lại hy vọng cho cậu vậy.
“Dụ Hà?” Khương Hoán ngờ vực hỏi: “Sao thế em?”
Có một giọng nói đang nhắc nhở mày đừng ép anh ấy, sớm muộn anh ấy cũng phải đi. Nhưng một giọng nói khác lại thúc giục ban đầu mày giữ anh lại dũng cảm là thế, sao bây giờ không hỏi xem rốt cuộc anh nghĩ gì?
Thần kinh như bị lôi kéo bởi một bàn tay vô hình, chốc thì đau lâm râm chốc thì tê dại, đầu ngón tay khó chịu không khác nào điện giật.
Dụ Hà không nhìn anh: “Bao giờ anh quay lại?”
“Bao giờ đóng máy thì quay lại.” Khương Hoán nói, có chút không biết làm sao: “Em đang nghĩ gì hả?”
“Tưởng đến lúc chia tay rồi.”
Khương Hoán nghe xong nét mặt biến hóa sinh động, đôi mắt luôn lờ đờ cũng trợn to.
Dụ Hà đã nhận ra không dưng mình lại nghĩ quá nhiều, tai cậu đỏ bừng, lúng ta lúng túng lấy đũa chọc bát cơm, rất muốn che đậy tư tưởng vô lý của mình nhưng không biết nên giải thích cảm giác bất an đột ngột trỗi dậy ra sao.
Khương Hoán thò người sang nửa kia bàn ăn, véo mặt Dụ Hà.
“Em sai rồi em sai rồi...” Dụ Hà xin tha.
Điện thoại lại được đặt trước mặt Dụ Hà, cậu không dám nghĩ ngợi lung tung, vội vàng nhập số Wechat của mình vào thanh tìm kiếm rồi đưa cho Khương Hoán bằng hai tay: “Xin anh kết bạn ạ.”
Khương Hoán ngồi im, đuôi mắt dài xếch lên, ngạo nghễ liếc cậu.
Dụ Hà biết co biết duỗi: “Anh Khương Hoán ơi xin anh đấy ạ, kết bạn Wechat với em đi.”
Khương Hoán cười, duỗi ngón tay nhấn xác nhận.
Tài khoản mới thêm vào danh sách tên “JH”, ảnh đại diện là tạo hình áo dài Mông Cổ trong Đợi gió đến, anh nhắm mắt, nghiêng mặt nằm trên thảo nguyên xanh mướt, chiếc khuyên tai đồng thau khảm ngọc lam và mã não đỏ sáng lấp lánh dưới nắng.
Khi đó Khương Hoán còn rất trẻ và tự do.
Ma xui quỷ khiến Dụ Hà mở trang cá nhân của anh, tưởng đâu sẽ nhìn thấy một đường kẻ ngang, bởi cậu nghĩ người như Khương Hoán có lẽ không thích chức năng đăng bài, nhưng hóa ra không phải vậy.
Tháng mười, anh đăng một bức ảnh cây ngô đồng xanh tươi tốt ngoài cửa sổ.
Dụ Hà lập tức nhận ra đây là ban công nhà mình.
Khương Hoán viết: Tới chơi nhà.
Ở dưới cũng có bình luận của anh, không biết anh trả lời người bạn nào hay đồng nghiệp cùng đoàn phim mà dùng icon mắt lé, giống hệt cách anh nhìn cậu với vẻ không vừa lòng khi nãy, cực kỳ buồn cười.
“Ờ đấy, đến nhà nhóc em thích tôi cậu có ý kiến à [mồ hôi]”
Hóa ra từ khi cậu không hay biết, Khương Hoán đã sớm kéo cậu vào thế giới của anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương