Ngày Mai Mưa Tạnh
Chương 44: May mắn
@Khương Hoán: [Bánh gato]
Dù tính trong số các diễn viên an phận thủ thường thì Khương Hoán cũng thường xuyên lặn mất dạng, lần gần nhất cập nhật mạng xã hội là chia sẻ poster công bố diễn viên chính bộ phim Bến đò Ngân Hà, bài viết sáng tạo nội dung thấm thoắt đã từ hơn một trăm ngày trước.
Cuối cùng Tết Dương lịch Khương Hoán cũng xuất hiện, ngày 7 tháng 1 đăng ba bức ảnh lên nền tảng mạng xã hội.
Bến cảng, thủy triều dâng lên bờ cát đá rồi chậm rãi rút đi, xa xa có ngôi sao ảm đạm, sương trắng bồng bềnh trên mặt biển, pháo hoa màu mận chín phủ kín gầm trời. Một bàn tay cầm pháo que màu cam đang cháy được đóng khung cùng pháo hoa rợp trời.
Phim trường, bảng tên nhân viên cửa hàng tiện lợi của “Hàng Vũ” để cùng bó hoa hướng dương, phía sau là phông nền bị gỡ một nửa, bảng đèn LED dựa góc tường, “Cửa hàng tiện lợi Ngân Hà” chỉ có hai chữ cuối còn sáng.
Và một bát mì trứng ốp la không có gì đặc biệt.
Chất lượng ảnh đều tốt, cũng thuyết minh ba sự việc một cách ngắn gọn súc tích: Đóng máy phim, sinh nhật 31 tuổi, còn lại có lẽ là buổi đi chơi giải sầu của Khương Hoán dạo gần đây.
Ba bức ảnh xếp chung với nhau bất giác khiến người ta cảm thấy khi đăng Weibo chắc hẳn tâm trạng Khương Hoán rất tốt, kéo theo nhiều người bình luận bát nháo hơn, giống như nghĩ rằng có mạo phạm thế nào Khương Hoán cũng không giận.
Bình luận nhiều tương tác nhất có phần gay gắt, là một quản trị viên trong diễn đàn của Khương Hoán, cậy có nhiều lượt thích nên giọng điệu nghênh ngang: “Ảnh đầu ở đâu đấy?”
Nhưng chẳng mấy chốc bình luận này đã bị bình luận khác vượt lên.
“Chúc mừng sinh nhật muộn anh Khương Hoán! Nhưng sinh nhật năm nay không ăn bánh kem sao ạ [suy tư]”
Một tài khoản đu idol rất bình thường, có thể chiếm top bình luận của quản trị viên đơn giản là vì không biết Khương Hoán nghĩ sao lại trả lời bạn ấy: “Mì ngon.”
Các fan phàn nàn anh lại nói không đầu không đuôi, thảo luận liệu có phải anh cảm thấy bình luận của quản trị viên kiêu căng quá không, không rõ còn hơi giận nữa. Thế là đám người im lặng đã lâu lại hoạt động sôi nổi, Dụ Hà ngụp lặn trong đó xem đến là vui.
Cậu cũng không biết Khương Hoán nghĩ sao, song vẫn cảm động vì câu “mì ngon” ấy.
Cậu bèn mở Wechat, tính hỏi anh “sao anh không khen ngon trước mặt em”, bất ngờ phát hiện anh đã thay ảnh đại diện từ hao giờ.
Ảnh hậu trường trong Đợi gió đến lúc trước đã đổi thành pháo bông que cạnh bờ biển.
Bàn tay cầm que pháo nhìn kiểu gì cũng giống tay con trai, ngón tay gầy thon dài, cho nên rất nhiều người mới nhìn sẽ nghiễm nhiên nghĩ rằng đó là tay Khương Hoán.
Nhưng tối ngày 31, khi họ ngồi trên tảng đá gần bờ biển, que pháo luôn nằm trong tay Dụ Hà.
Khu vực ngắm pháo hoa giao thừa tốt nhất chen chúc những người là người, pháo bông que được tình nguyện viên phát ở lối vào, họ lặng lẽ hòa vào đám đông, càng đi càng xa, giây phút quả pháo hoa cuối cùng bay lên, Dụ Hà và Khương Hoán có thể lén nắm tay nhau trong bóng tối, để Khương Hoán chụp bức ảnh này. Truyện Nữ Cường
Bây giờ tận mắt nhìn thấy Khương Hoán trân trọng nó thì hình ảnh khi ấy lại ùa về, câu hỏi liên quan đến bát mì sắp gửi đi cũng sửa lại, Dụ Hà nhắn: “Sao anh thay ảnh đại diện rồi.”
“Chụp đẹp.” Khương Hoán nhắn lại rất nhanh: “Em dạy gia sư xong rồi à?”
Mạch suy nghĩ của Dụ Hà lập tức chạy theo chỉ dẫn của Khương Hoán.
“Chuẩn bị đi thư viện tra tài liệu.” Dụ Hà chụp cảnh vật ngoài cửa sổ xe buýt gửi cho anh: “Hôm nay dạy thử ổn áp phết, chắc thứ năm tuần sau bắt đầu.”
Khương Hoán nói: “Con trai hả?”
Dụ Hà: “Con gái, cùng trường cấp ba với em.”
Không biết tâm trạng Khương Hoán thế nào mà lại trả lời: [Ngơ]
Dụ Hà: “Con trai thì làm sao?”
Khương Hoán đang nhập, mất một chốc mới xong: “Tôi cũng muốn làm học sinh của em.”
Dụ Hà:...
Dụ Hà: [Ngất]
Tín hiệu di động trong thư viện Đại học Đông Hà không tốt, mà mạng trường thi thoảng lại đình công vì quá tải, mạng chập chờn, Dụ Hà bận tra tài liệu nên về sau không ngó ngàng điện thoại nữa.
Mãi tới lúc rời thư viện cậu mới trông thấy tin nhắn của Khương Hoán: “Thầy Tiểu Du lạnh lùng thế.”
Dụ Hà vừa thầm nghĩ có phải dạo này Khương Hoán xem được thứ gì kỳ cục không, vừa không nhịn nổi cười. Cậu nhắn “em đi làm đây”, sau đó đạp xe đến bể bơi chuẩn bị vào ca.
Phần lớn khách ở phòng gym kết hợp bể bơi là sinh viên làng đại học và dân xung quanh, sắp đến tuần thi cuối kỳ, bể bơi bốn mùa vốn đã ít người lui tới vì ảnh hưởng bởi mùa đông lại càng vắng vẻ hơn, nhân viên an toàn từ bốn người giảm còn hai người. Hôm nay Dụ Hà trực ban cùng Giản Hạo, dưới nước chỉ có vài gương mặt quen thuộc, họ bèn đứng tán dóc với nhau.
Giản Hảo nhiều lời, qua hơn nửa năm tiếp xúc, hai người cũng từ đồng nghiệp bình thường trở thành bạn bè có thể trò chuyện rôm rả.
Anh ta kể gần đây mới cãi nhau với bạn gái, bạn gái anh ta là nghiên cứu sinh Đại học Đông Hà, học Khoa học Vật liệu, hơn Dụ Hà một khóa, đã bắt đầu lo tìm việc và tốt nghiệp.
So sánh với người yêu, tuy Giản Hạo mở phòng gym kết hợp bể bơi nhưng rõ ràng vẫn kém hơn đối phương, hơn nữa đang dần cảm thấy lo âu.
“Anh thừa nhận khoảng cách giữa anh và cô ấy tương đối lớn, mọi người đều muốn cùng nhau cố gắng, nhưng anh luôn tụt lại phía sau...” Giản Hạo cào tóc: “Cậu nói xem phải làm sao?”
Anh ta nói mình, nhưng trời xui đất khiến lại chọc trúng chỗ đau của Dụ Hà.
Dụ Hà cũng không biết phải làm sao.
May thay Giản Hạo không thật sự muốn cậu cho bất cứ lời khuyên nào mang tính xây dựng ngay lúc này, tự mình nghĩ thoáng: “Thôi, đi bước nào hay bước đó, xem cô ấy tìm việc ở đâu đã, anh cũng không thể từ bỏ tất cả vì cô ấy, cậu nói xem có đúng không?”
“Vâng.” Dụ Hà gật đầu.
Cậu cũng nghĩ: Đúng vậy, không thể bắt Khương Hoán vì mình mà đưa ra lựa chọn khác trước đây được.
“À đúng, Dụ Hà, còn một việc nữa.” Giản Hảo sực nhớ ra gì đó, nhìn Dụ Hà: “Hôm nọ anh đi ăn với Tiểu Đinh, cậu ấy nói với anh là nhà cậu gặp khó khăn, lúc đấy thiếu tiền mới giới thiệu cậu đến chỗ anh làm thêm. Có thể hỏi là vấn đề gì không?”
Có lẽ Giản Hạo đánh giá dựa trên trạng thái tâm lý của nhân viên làm thêm, hoặc có lẽ là thật lòng quan tâm, nhưng Dụ Hà tin xuất phát điểm của Giản Hạo không xấu, vì thế cũng thú thật rằng bố mình không may bị tổn thương cột sống khi hành hiệp trượng nghĩa.
Giản Hạo chửi thề, vỗ mạnh vào người Dụ Hà: “Sao trước cậu không nói với anh!”
“Dần dần cũng quen, vả lại đang điều trị phục hồi chức năng rồi, không sao.” Dụ Hà cười: “Anh Hạo, không phải em coi anh là người ngoài đâu, trong lòng em có dự tính mà.”
Giản Hạo cằn nhằn vài câu: “Lúc đấy cậu coi anh là người ngoài, nói sớm thì anh đã nghĩ cách tăng lương cho cậu.”
Nhưng than phiền thì than phiền, Giản Hạo biết tính Dụ Hà là thế, dù đến bước đường cùng, phản ứng đầu tiên của cậu cũng là cố gắng tự cứu mình chứ không phải cầu cứu khắp nơi. Giả sử lần này người khác giúp cậu, về sau chắc chắn cậu sẽ báo đáp gấp mười gấp một trăm lần. Thời buổi bây giờ ăn khế trả vàng đã sắp trở thành lời sáo rỗng, có điều Giản Hạo hiểu đây là sự kiên trì của Dụ Hà.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu từ đầu đến cuối Dụ Hà không giữ lòng kiên trì ấy, thì Đinh U Hàn hay Giản Hạo cũng đã không thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ cậu, muốn cậu sống đỡ vất vả.
Thế là Giản Hảo thở dài: “Sau này cậu cứ coi anh là anh em, đừng tự gánh vác một mình, có việc gì thì nói.”
“Chỉ cần anh không đuổi em là được.” Dụ Hà cười đáp.
Giản Hạo hét to: “Sao có thể!”
Để thể hiện mình thật sự rất quan tâm Dụ Hà, Giản Hạo lập tức quyết định đãi Dụ Hà một bữa sau giờ làm, gọi thêm Đinh U Hàn hôm nay được nghỉ và bạn gái, bốn người sang quán thịt nướng gần bể bơi đánh chén.
Một thời gian Dụ Hà không gặp Đinh U Hàn, tóc của cô nàng đã đổi sang kiểu wolf cut ngang vai, song tính tình không hề thay đổi, vừa gặp mặt là niềm nở bá cổ Dụ Hà.
“Thằng nhóc này, bao lâu không gặp có nhớ chị không?” Đinh U Hàn chẳng khách sáo.
Dụ Hà nói nhớ thì cô mới thả ra, trách Dụ Hà quá giữ kẽ, hoàn toàn không coi họ là bạn. Giản Hạo ở bên phụ họa, chờ cả hai xả giận cho thoả, Giản Hạo mới giới thiệu với Dụ Hà bạn gái mình.
Giản Hạo nói: “Dụ Hà, đây là Uông Tư Nam.”
Dụ Hà gật đầu: “Em chào chị.”
“Nam Nam, đây là đàn em của em!” Giản Hạo nhiệt tình kết thân: “Cậu ấy cũng là sinh viên Đại học Đông Hà.”
Uông Tư Nam tên nghe dịu dàng mà người cũng xinh xắn, đeo kính không gọng, tóc dài ngang lưng với làn da trắng ngần trông vừa trong trẻo vừa toát lên vẻ trí thức. Cô từng nghe Giản Hạo nhắc về Dụ Hà, lúc này biết cậu là đàn em cùng Đại học Đông Hà, vừa được tuyển thẳng lên hệ thạc sĩ thì hỏi ngay cậu ở học viện nào.
“Viện Kiến trúc ạ.”
Con ngươi Uông Tư Nam khẽ co lại trong thoáng chốc.
Cô chớp mắt, chậm rãi “à“.
Ăn thịt nướng một lúc lâu, Giản Hạo gọi thêm hai chai bia uống với Đinh U Hàn, kết thúc bữa tối đã là gần chín giờ. Dụ Hà nhắn tin cho Dụ Khánh Nguyên báo mình ghé bệnh viện, ngẩng lên thì Giản Hạo hỏi cậu có dự định gì.
“Đi thăm bố em.” Dụ Hà thành thật: “Anh thì sao? Anh Hạo.”
Bữa ăn này Đinh U Hàn không ngừng điều tiết bầu không khí, chút mâu thuẫn cỏn con của Giản Hạo và Uông Tư Nam đã tạm thời lắng xuống. Anh ta nắm tay Uông Tư Nam xỏ vào túi áo phao của mình: “Anh với Nam Nam đi xem phim. Ầy, Va phải đá ngầm ấy, em ấy thích phim nghệ thuật.”
Uông Tư Nam mỉm cười: “Hứa Vi Thủy là đạo diễn chị rất thích, chị xem hết phim của ông ấy rồi.”
Giọng dịu dàng êm ái nhưng trực giác lại bất thình lình đánh vào màng nhĩ Dụ Hà, khiến câu nói trở nên bén ngọt, như thể muốn xuyên thủng tấm màng nilon bằng phẳng nhưng mỏng tựa cánh ve, cực kỳ sâu cay.
“Em này.” Uông Tư Nam hỏi Dụ Hà: “Em xem phim đấy chưa?”
Dụ Hà ngẩn người: “Em xem rồi.”
Uông Tư Nam nói: “Tiếc quá, chị còn định rủ em hay là đi chung với bọn chị.”
Lời mời như tết bằng sợi dây chi chít gai nhọn, nếu Dụ Hà nhận thì sẽ máu me đầm đìa. Cậu không biết tại sao mình lại sinh ra cảm giác ấy, Giản Hạo cực kỳ tốt với cậu, Uông Tư Nam và cậu mới gặp mặt lần đầu, nhưng bỗng dưng cậu lại cảm thấy lời Uông Tư Nam nói với mình luôn có điều ám chỉ.
Dụ Hà nghĩ chắc chắn là dạo này áp lực của mình quá lớn, khách sáo đề cử với hai anh chị: “Phim hay lắm, chị thích phong cách của Hứa Vi Thuỷ thì thể nào cũng xem rất vui cho xem.”
“Cảm ơn em nhé.” Uông Tư Nam nói.
Sau khi tạm biệt mọi người, Dụ Hà đi dọc đường cái đến ga tàu điện ngầm.
Điện thoại im lặng suốt tối rốt cuộc cũng rung, Khương Hoán gọi điện tới. Dụ Hà vội vàng bắt máy, nóng lòng chia sẻ với anh hôm nay mình lại nhận được lòng tốt của người ta.
Nghe cậu kể xong, Khương Hoán vẫn dùng giọng điệu chậm rì rì: “Em thấy chưa tôi đã nói mà, em là người rất tốt.”
“Em cảm thấy vẫn là vì gặp được anh.” Dụ Hà giẫm lên bóng cây, bước chậm lại theo giọng điệu của Khương Hoán: “Tất cả may mắn đều do anh mang tới.”
“Đâu có.” Khương Hoán nói: “Đừng cố tình thần thánh hóa tôi, vô ích thôi.”
Dụ Hà bật cười, hỏi anh: “Đóng máy rồi, khi nào em có thể gặp anh?”
“Mới gặp cơ mà?”
“Ngày nào cũng muốn gặp.” Dụ Hà đáp. Hình như gọi điện thoại thì cậu có thể thẳng thắn nói cho Khương Hoán biết suy nghĩ của mình hơn là gặp trực tiếp.
Khi không cần nhìn vào mắt anh, tình yêu sâu nặng sắp nuốt chửng Dụ Hà.
Sự nghẹt thở tột độ hoà cùng niềm vui sướng một cách mâu thuẫn, quan hệ bí mật cũng đi kèm với “đặc biệt” và “duy nhất“.
“Để tôi sắp xếp thời gian qua đó.” Khương Hoán nói.
Bên kia có tiếng gió, anh đang ở ngoài, Dụ Hà toan hỏi “trời lạnh thế mà anh không ở trong nhà à” thì Khương Hoán chợt nghiêm túc hẳn: “Dụ Hà, hứa với tôi một việc.”
“Dạ?” Dụ Hà không chút chần chừ: “Vâng ạ.”
Sao dễ dỗ vậy cơ chứ, nhưng hôm nay Khương Hoán không thừa dịp trêu chọc cậu mà càng nghiêm túc hơn.
“Dạo này có ai kỳ lạ đi theo em, hoặc là tìm em thì nói ngay với tôi.”
Dù tính trong số các diễn viên an phận thủ thường thì Khương Hoán cũng thường xuyên lặn mất dạng, lần gần nhất cập nhật mạng xã hội là chia sẻ poster công bố diễn viên chính bộ phim Bến đò Ngân Hà, bài viết sáng tạo nội dung thấm thoắt đã từ hơn một trăm ngày trước.
Cuối cùng Tết Dương lịch Khương Hoán cũng xuất hiện, ngày 7 tháng 1 đăng ba bức ảnh lên nền tảng mạng xã hội.
Bến cảng, thủy triều dâng lên bờ cát đá rồi chậm rãi rút đi, xa xa có ngôi sao ảm đạm, sương trắng bồng bềnh trên mặt biển, pháo hoa màu mận chín phủ kín gầm trời. Một bàn tay cầm pháo que màu cam đang cháy được đóng khung cùng pháo hoa rợp trời.
Phim trường, bảng tên nhân viên cửa hàng tiện lợi của “Hàng Vũ” để cùng bó hoa hướng dương, phía sau là phông nền bị gỡ một nửa, bảng đèn LED dựa góc tường, “Cửa hàng tiện lợi Ngân Hà” chỉ có hai chữ cuối còn sáng.
Và một bát mì trứng ốp la không có gì đặc biệt.
Chất lượng ảnh đều tốt, cũng thuyết minh ba sự việc một cách ngắn gọn súc tích: Đóng máy phim, sinh nhật 31 tuổi, còn lại có lẽ là buổi đi chơi giải sầu của Khương Hoán dạo gần đây.
Ba bức ảnh xếp chung với nhau bất giác khiến người ta cảm thấy khi đăng Weibo chắc hẳn tâm trạng Khương Hoán rất tốt, kéo theo nhiều người bình luận bát nháo hơn, giống như nghĩ rằng có mạo phạm thế nào Khương Hoán cũng không giận.
Bình luận nhiều tương tác nhất có phần gay gắt, là một quản trị viên trong diễn đàn của Khương Hoán, cậy có nhiều lượt thích nên giọng điệu nghênh ngang: “Ảnh đầu ở đâu đấy?”
Nhưng chẳng mấy chốc bình luận này đã bị bình luận khác vượt lên.
“Chúc mừng sinh nhật muộn anh Khương Hoán! Nhưng sinh nhật năm nay không ăn bánh kem sao ạ [suy tư]”
Một tài khoản đu idol rất bình thường, có thể chiếm top bình luận của quản trị viên đơn giản là vì không biết Khương Hoán nghĩ sao lại trả lời bạn ấy: “Mì ngon.”
Các fan phàn nàn anh lại nói không đầu không đuôi, thảo luận liệu có phải anh cảm thấy bình luận của quản trị viên kiêu căng quá không, không rõ còn hơi giận nữa. Thế là đám người im lặng đã lâu lại hoạt động sôi nổi, Dụ Hà ngụp lặn trong đó xem đến là vui.
Cậu cũng không biết Khương Hoán nghĩ sao, song vẫn cảm động vì câu “mì ngon” ấy.
Cậu bèn mở Wechat, tính hỏi anh “sao anh không khen ngon trước mặt em”, bất ngờ phát hiện anh đã thay ảnh đại diện từ hao giờ.
Ảnh hậu trường trong Đợi gió đến lúc trước đã đổi thành pháo bông que cạnh bờ biển.
Bàn tay cầm que pháo nhìn kiểu gì cũng giống tay con trai, ngón tay gầy thon dài, cho nên rất nhiều người mới nhìn sẽ nghiễm nhiên nghĩ rằng đó là tay Khương Hoán.
Nhưng tối ngày 31, khi họ ngồi trên tảng đá gần bờ biển, que pháo luôn nằm trong tay Dụ Hà.
Khu vực ngắm pháo hoa giao thừa tốt nhất chen chúc những người là người, pháo bông que được tình nguyện viên phát ở lối vào, họ lặng lẽ hòa vào đám đông, càng đi càng xa, giây phút quả pháo hoa cuối cùng bay lên, Dụ Hà và Khương Hoán có thể lén nắm tay nhau trong bóng tối, để Khương Hoán chụp bức ảnh này. Truyện Nữ Cường
Bây giờ tận mắt nhìn thấy Khương Hoán trân trọng nó thì hình ảnh khi ấy lại ùa về, câu hỏi liên quan đến bát mì sắp gửi đi cũng sửa lại, Dụ Hà nhắn: “Sao anh thay ảnh đại diện rồi.”
“Chụp đẹp.” Khương Hoán nhắn lại rất nhanh: “Em dạy gia sư xong rồi à?”
Mạch suy nghĩ của Dụ Hà lập tức chạy theo chỉ dẫn của Khương Hoán.
“Chuẩn bị đi thư viện tra tài liệu.” Dụ Hà chụp cảnh vật ngoài cửa sổ xe buýt gửi cho anh: “Hôm nay dạy thử ổn áp phết, chắc thứ năm tuần sau bắt đầu.”
Khương Hoán nói: “Con trai hả?”
Dụ Hà: “Con gái, cùng trường cấp ba với em.”
Không biết tâm trạng Khương Hoán thế nào mà lại trả lời: [Ngơ]
Dụ Hà: “Con trai thì làm sao?”
Khương Hoán đang nhập, mất một chốc mới xong: “Tôi cũng muốn làm học sinh của em.”
Dụ Hà:...
Dụ Hà: [Ngất]
Tín hiệu di động trong thư viện Đại học Đông Hà không tốt, mà mạng trường thi thoảng lại đình công vì quá tải, mạng chập chờn, Dụ Hà bận tra tài liệu nên về sau không ngó ngàng điện thoại nữa.
Mãi tới lúc rời thư viện cậu mới trông thấy tin nhắn của Khương Hoán: “Thầy Tiểu Du lạnh lùng thế.”
Dụ Hà vừa thầm nghĩ có phải dạo này Khương Hoán xem được thứ gì kỳ cục không, vừa không nhịn nổi cười. Cậu nhắn “em đi làm đây”, sau đó đạp xe đến bể bơi chuẩn bị vào ca.
Phần lớn khách ở phòng gym kết hợp bể bơi là sinh viên làng đại học và dân xung quanh, sắp đến tuần thi cuối kỳ, bể bơi bốn mùa vốn đã ít người lui tới vì ảnh hưởng bởi mùa đông lại càng vắng vẻ hơn, nhân viên an toàn từ bốn người giảm còn hai người. Hôm nay Dụ Hà trực ban cùng Giản Hạo, dưới nước chỉ có vài gương mặt quen thuộc, họ bèn đứng tán dóc với nhau.
Giản Hảo nhiều lời, qua hơn nửa năm tiếp xúc, hai người cũng từ đồng nghiệp bình thường trở thành bạn bè có thể trò chuyện rôm rả.
Anh ta kể gần đây mới cãi nhau với bạn gái, bạn gái anh ta là nghiên cứu sinh Đại học Đông Hà, học Khoa học Vật liệu, hơn Dụ Hà một khóa, đã bắt đầu lo tìm việc và tốt nghiệp.
So sánh với người yêu, tuy Giản Hạo mở phòng gym kết hợp bể bơi nhưng rõ ràng vẫn kém hơn đối phương, hơn nữa đang dần cảm thấy lo âu.
“Anh thừa nhận khoảng cách giữa anh và cô ấy tương đối lớn, mọi người đều muốn cùng nhau cố gắng, nhưng anh luôn tụt lại phía sau...” Giản Hạo cào tóc: “Cậu nói xem phải làm sao?”
Anh ta nói mình, nhưng trời xui đất khiến lại chọc trúng chỗ đau của Dụ Hà.
Dụ Hà cũng không biết phải làm sao.
May thay Giản Hạo không thật sự muốn cậu cho bất cứ lời khuyên nào mang tính xây dựng ngay lúc này, tự mình nghĩ thoáng: “Thôi, đi bước nào hay bước đó, xem cô ấy tìm việc ở đâu đã, anh cũng không thể từ bỏ tất cả vì cô ấy, cậu nói xem có đúng không?”
“Vâng.” Dụ Hà gật đầu.
Cậu cũng nghĩ: Đúng vậy, không thể bắt Khương Hoán vì mình mà đưa ra lựa chọn khác trước đây được.
“À đúng, Dụ Hà, còn một việc nữa.” Giản Hảo sực nhớ ra gì đó, nhìn Dụ Hà: “Hôm nọ anh đi ăn với Tiểu Đinh, cậu ấy nói với anh là nhà cậu gặp khó khăn, lúc đấy thiếu tiền mới giới thiệu cậu đến chỗ anh làm thêm. Có thể hỏi là vấn đề gì không?”
Có lẽ Giản Hạo đánh giá dựa trên trạng thái tâm lý của nhân viên làm thêm, hoặc có lẽ là thật lòng quan tâm, nhưng Dụ Hà tin xuất phát điểm của Giản Hạo không xấu, vì thế cũng thú thật rằng bố mình không may bị tổn thương cột sống khi hành hiệp trượng nghĩa.
Giản Hạo chửi thề, vỗ mạnh vào người Dụ Hà: “Sao trước cậu không nói với anh!”
“Dần dần cũng quen, vả lại đang điều trị phục hồi chức năng rồi, không sao.” Dụ Hà cười: “Anh Hạo, không phải em coi anh là người ngoài đâu, trong lòng em có dự tính mà.”
Giản Hạo cằn nhằn vài câu: “Lúc đấy cậu coi anh là người ngoài, nói sớm thì anh đã nghĩ cách tăng lương cho cậu.”
Nhưng than phiền thì than phiền, Giản Hạo biết tính Dụ Hà là thế, dù đến bước đường cùng, phản ứng đầu tiên của cậu cũng là cố gắng tự cứu mình chứ không phải cầu cứu khắp nơi. Giả sử lần này người khác giúp cậu, về sau chắc chắn cậu sẽ báo đáp gấp mười gấp một trăm lần. Thời buổi bây giờ ăn khế trả vàng đã sắp trở thành lời sáo rỗng, có điều Giản Hạo hiểu đây là sự kiên trì của Dụ Hà.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu từ đầu đến cuối Dụ Hà không giữ lòng kiên trì ấy, thì Đinh U Hàn hay Giản Hạo cũng đã không thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ cậu, muốn cậu sống đỡ vất vả.
Thế là Giản Hảo thở dài: “Sau này cậu cứ coi anh là anh em, đừng tự gánh vác một mình, có việc gì thì nói.”
“Chỉ cần anh không đuổi em là được.” Dụ Hà cười đáp.
Giản Hạo hét to: “Sao có thể!”
Để thể hiện mình thật sự rất quan tâm Dụ Hà, Giản Hạo lập tức quyết định đãi Dụ Hà một bữa sau giờ làm, gọi thêm Đinh U Hàn hôm nay được nghỉ và bạn gái, bốn người sang quán thịt nướng gần bể bơi đánh chén.
Một thời gian Dụ Hà không gặp Đinh U Hàn, tóc của cô nàng đã đổi sang kiểu wolf cut ngang vai, song tính tình không hề thay đổi, vừa gặp mặt là niềm nở bá cổ Dụ Hà.
“Thằng nhóc này, bao lâu không gặp có nhớ chị không?” Đinh U Hàn chẳng khách sáo.
Dụ Hà nói nhớ thì cô mới thả ra, trách Dụ Hà quá giữ kẽ, hoàn toàn không coi họ là bạn. Giản Hạo ở bên phụ họa, chờ cả hai xả giận cho thoả, Giản Hạo mới giới thiệu với Dụ Hà bạn gái mình.
Giản Hạo nói: “Dụ Hà, đây là Uông Tư Nam.”
Dụ Hà gật đầu: “Em chào chị.”
“Nam Nam, đây là đàn em của em!” Giản Hạo nhiệt tình kết thân: “Cậu ấy cũng là sinh viên Đại học Đông Hà.”
Uông Tư Nam tên nghe dịu dàng mà người cũng xinh xắn, đeo kính không gọng, tóc dài ngang lưng với làn da trắng ngần trông vừa trong trẻo vừa toát lên vẻ trí thức. Cô từng nghe Giản Hạo nhắc về Dụ Hà, lúc này biết cậu là đàn em cùng Đại học Đông Hà, vừa được tuyển thẳng lên hệ thạc sĩ thì hỏi ngay cậu ở học viện nào.
“Viện Kiến trúc ạ.”
Con ngươi Uông Tư Nam khẽ co lại trong thoáng chốc.
Cô chớp mắt, chậm rãi “à“.
Ăn thịt nướng một lúc lâu, Giản Hạo gọi thêm hai chai bia uống với Đinh U Hàn, kết thúc bữa tối đã là gần chín giờ. Dụ Hà nhắn tin cho Dụ Khánh Nguyên báo mình ghé bệnh viện, ngẩng lên thì Giản Hạo hỏi cậu có dự định gì.
“Đi thăm bố em.” Dụ Hà thành thật: “Anh thì sao? Anh Hạo.”
Bữa ăn này Đinh U Hàn không ngừng điều tiết bầu không khí, chút mâu thuẫn cỏn con của Giản Hạo và Uông Tư Nam đã tạm thời lắng xuống. Anh ta nắm tay Uông Tư Nam xỏ vào túi áo phao của mình: “Anh với Nam Nam đi xem phim. Ầy, Va phải đá ngầm ấy, em ấy thích phim nghệ thuật.”
Uông Tư Nam mỉm cười: “Hứa Vi Thủy là đạo diễn chị rất thích, chị xem hết phim của ông ấy rồi.”
Giọng dịu dàng êm ái nhưng trực giác lại bất thình lình đánh vào màng nhĩ Dụ Hà, khiến câu nói trở nên bén ngọt, như thể muốn xuyên thủng tấm màng nilon bằng phẳng nhưng mỏng tựa cánh ve, cực kỳ sâu cay.
“Em này.” Uông Tư Nam hỏi Dụ Hà: “Em xem phim đấy chưa?”
Dụ Hà ngẩn người: “Em xem rồi.”
Uông Tư Nam nói: “Tiếc quá, chị còn định rủ em hay là đi chung với bọn chị.”
Lời mời như tết bằng sợi dây chi chít gai nhọn, nếu Dụ Hà nhận thì sẽ máu me đầm đìa. Cậu không biết tại sao mình lại sinh ra cảm giác ấy, Giản Hạo cực kỳ tốt với cậu, Uông Tư Nam và cậu mới gặp mặt lần đầu, nhưng bỗng dưng cậu lại cảm thấy lời Uông Tư Nam nói với mình luôn có điều ám chỉ.
Dụ Hà nghĩ chắc chắn là dạo này áp lực của mình quá lớn, khách sáo đề cử với hai anh chị: “Phim hay lắm, chị thích phong cách của Hứa Vi Thuỷ thì thể nào cũng xem rất vui cho xem.”
“Cảm ơn em nhé.” Uông Tư Nam nói.
Sau khi tạm biệt mọi người, Dụ Hà đi dọc đường cái đến ga tàu điện ngầm.
Điện thoại im lặng suốt tối rốt cuộc cũng rung, Khương Hoán gọi điện tới. Dụ Hà vội vàng bắt máy, nóng lòng chia sẻ với anh hôm nay mình lại nhận được lòng tốt của người ta.
Nghe cậu kể xong, Khương Hoán vẫn dùng giọng điệu chậm rì rì: “Em thấy chưa tôi đã nói mà, em là người rất tốt.”
“Em cảm thấy vẫn là vì gặp được anh.” Dụ Hà giẫm lên bóng cây, bước chậm lại theo giọng điệu của Khương Hoán: “Tất cả may mắn đều do anh mang tới.”
“Đâu có.” Khương Hoán nói: “Đừng cố tình thần thánh hóa tôi, vô ích thôi.”
Dụ Hà bật cười, hỏi anh: “Đóng máy rồi, khi nào em có thể gặp anh?”
“Mới gặp cơ mà?”
“Ngày nào cũng muốn gặp.” Dụ Hà đáp. Hình như gọi điện thoại thì cậu có thể thẳng thắn nói cho Khương Hoán biết suy nghĩ của mình hơn là gặp trực tiếp.
Khi không cần nhìn vào mắt anh, tình yêu sâu nặng sắp nuốt chửng Dụ Hà.
Sự nghẹt thở tột độ hoà cùng niềm vui sướng một cách mâu thuẫn, quan hệ bí mật cũng đi kèm với “đặc biệt” và “duy nhất“.
“Để tôi sắp xếp thời gian qua đó.” Khương Hoán nói.
Bên kia có tiếng gió, anh đang ở ngoài, Dụ Hà toan hỏi “trời lạnh thế mà anh không ở trong nhà à” thì Khương Hoán chợt nghiêm túc hẳn: “Dụ Hà, hứa với tôi một việc.”
“Dạ?” Dụ Hà không chút chần chừ: “Vâng ạ.”
Sao dễ dỗ vậy cơ chứ, nhưng hôm nay Khương Hoán không thừa dịp trêu chọc cậu mà càng nghiêm túc hơn.
“Dạo này có ai kỳ lạ đi theo em, hoặc là tìm em thì nói ngay với tôi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương